Tại ốc đảo phía tây, có hai bóng người đang tiến dần về biệt thự số mười, Raian theo phép lịch sự đã tiễn tiến sĩ Brown về. Trong lúc ăn tối, ông đã khoe rất nhiều với hắn về dự án của mình, nào là có thêm ngừoi mới xin vào tham gia cùng, nào là máy móc được cung cấp rất tiên tiến… Khi đã chào tạm biệt, Raian toan quay đi, bước được vài bước thì giáo sư Brown liền gọi với theo:” Àh, cháu ơi, ta nghe nói tấm phù điêu cháu đang giữ nghiên cứu phải không, nó được tìm thấy ở một kim tự tháp gần đây đấy, là chỗ mà Carol đã từng đến, nếu cháu có mang theo nó đến đây, thì ta hy vọng cháu có thể đưa ta để ta đối chiếu với vật dụng tìm được trong lăng mộ kia, ta muốn xem hai nơi gần nhau vậy thì có mối tương quan gì không.”
Raian dĩ nhiên có mang, cái thứ đó là vật duy nhất hắn biết về nàng, là sợi chỉ mỏng liên hệ giữa hắn và nàng, hắn lúc nào cũng đem bên mình, lỡ như bất chợt hắn có thể gặp nàng như những lần trước. Nhưng một năm rồi, nó hoàn toàn không phản ứng. Hay có lẽ do nàng đã mất…Hắn rùng mình không nghĩ nữa. Việc giáo sư Brown đề nghị hoàn toàn hợp lí, mọi khi hắn đồng ý ngay, tuy nhiên hắn có một chút cảm giác ích kỷ dâng lên trong lòng, hắn không muốn ai giữu nó ngoài hắn, liền trả lời:” Cháu đã gửi nó lại ở bên Mỹ rồi.” Sau đó quay đầu đi thẳng.
Vừa về đến phòng, hắn thả mình rơi tự do trên giường, nhìn lên trần nhà chăm chăm suy nghĩ, giáo sư nói lăng mộ ở đây gần với kim tự tháp mà Carol đã từng khám phá, hắn nhớ hình như đó là lần cuối cùng trước khi em gái hắn bị mất tích. Carol và nàng cùng bị tên khốn đó bắt, lăng mộ kia theo tiến sĩ nói có khả năng sẽ có quan hệ với kim tự tháp đó. Hay là, hắn đến đó một chuyến, ôm theo tấm phù điêu kia tự mình chứng thực nhỉ. Dù rằng hắn không giỏi về mấy cái khảo cổ lắm, nhưng ít ra hắn cũng có chút kiến thức, vả lại hắn không muốn ai biết mấy cái chuyện đời tư của hắn. Tự mình làm vẫn hay hơn. Vậy là Raian quyết định sau khi vụ thương thảo ngày hôm đó kết thúc, hắn sẽ nhanh chóng lẻn đến lăng mộ theo tiến sĩ.
Tối hôm đó, Raian ngủ không ngon, không, hầu như không ngủ được thì đúng hơn. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, hắn đều nghe tiếng nói níu kéo hắn đến, bóng hình ai đó xa xa nhìn không rõ đứng trước cửa bảo tàng chờ hắn bước tới. Hắn không thể đoán biết là ai, nhưng hắn thấy nhoi nhói trong tim, hắn muốn chạy lại, nhưng chạy mãi, chạy mãi vẫn không tới.
Điều đó cứ lập lại đến sáng hôm sau, hắn quá mệt mỏi mới chợp mắt được một chút. Đến khoảng chín giờ mới chịu xuống phòng bếp ăn chút gì, hắn phải giữ gìn sức khoẻ vì còn những cuộc họp phía trước chờ hắn. Hôm nay, không có cuộc họp lớn, chỉ có những ai muốn bắt quan hệ nhiều hơn thì gặp nhau vui chơi. Raian cũng nhận lời ăn tối với một vài vị khác, hắn muốn thay đổi không khí một chút, tìm cho mình bận rộn để tạm thời không bị việc kia ám ảnh.
Ngày sau đó, hắn không còn bị tình trạng như vậy nữa, hắn tạm an tâm.
– — —— —–
Ngày hôm nay, tiến sĩ Brown cùng đoàn ngừoi của ông chính thức bắt đầu cuộc khám phá được mong mỏi bấy lâu của mình. Raian sốt ruột ngồi trong phòng họp. Khi vừa kết thúc, hắn tức tốc chạy về biệt thự, vào phòng và rút ra từ dưới giường một cái hộp gỗ, trong đó vừa vặn để tấm phù điêu. Rồi nhanh chóng thay bộ vest, chỉ mặc sơmi và jean đơn giản. Cầm theo phù điêu, quan sát bên ngoài không có ai chú ý, liền len lén chạy về phía lăng mộ. Nếu không đuổi kịp đoàn ngừoi, khi hắn vào rất có thể bị mấy cái cơ quan giết chết mất.
Muốn vào được lăng mộ, phải vòng qua bảo tàng, đi đường vòng vô cùng mất thời gian. Hắn bèn nghĩ đến một cách không hay ho gì cho lắm. Raian vòng qua bên trái bảo tàng, rồi đạp mạnh một phiến đá búng người nhảy lên cao, bám vào phía trên của bức tường. Dù gì trèo tường không được đàng hoàng cho lắm, lữo có ai phát hiện là hắn chết chắc, nhưng không còn cách nào khác, những bức tường này không làm khó được hắn, cao hơn thế hắn còn vượt qua được kia mà.
Không buồn quan sát bảo tàng có gì, hắn chạy thật nhanh đến bức tường phía sau lại một lần nữa thực hiện cú đạp tường, chỉ cần qua bức tường này, chạy một quãng ngắn là có thể ra đến rìa ốc đảo, lăng mộ nghe đâu ngay đấy.
Vừa bám lên thành trên và vươn ngừoi lên được. Chợt hắn nhìn thấy khung cảnh phía trước rồi sững lại một chút. Quen quá, hình như cái hồ nước này, hắn gặp đâu rồi. Bởi vì bây giờ hồ nước này được xây thêm rào chắn, tường bao quanh, trên tường khắc rất nhiều văn tự cổ. Sau khi Asisu mất một thời gian, hồ nước này cũng được gọi là hồ thiêng, ngừoi ta thay đổi nó rất nhiều, lại thêm theo thời gian năm tháng hiện đại, lại được các nhà đầu tư biến hoá. Có lẽ vì thế mà Raian chỉ nhìn thấy quen chứ không thể nhớ nổi nơi đây đã gặp Asisu.
Nghe thấy tiếng hướng dẫn xa xa, hắn chợt tỉnh rồi tiếp tục bung hai chân qua tường, chạy thật nhanh về phía hắn cho là đường đến rìa ốc đảo.
Một lát sau, trước mặt Raian bây giờ là sa mạc mênh mông, một cơn gió thổi qua mang theo một ít cát tạt vào mặt. Phía kia hình như là đường vào lăng mộ. Một nửa lăng mộ chìm trong cát, phải vương thấp người, bò vào mới qua được cổng. Vừa mới vào được thì cát cũng theo đó ùa vào, may nhờ có cơ quan do đoàn ngừoi kia đã khởi động sẵn đó nên mới chặn cát lại được. Quả nhiên, vừa mới vào đã dính bẫy tự nhiên, người cổ đại cũng thật thông minh. Kia là dấu chân của mọi ngừoi thì phải, không đi vào ô này sao, hắn chú ý không đụng chạm vào bất cứ đâu, chỉ dẫm lên vết chân của những người kia mà đi. Hệ thống ở đây nhiều khi còn gây yếu tố bất ngờ hơn ở hiện đại. Đến gian phòng đầu tiên, hắn thấy có máy chặn ở cửa, liền biết phòng bẫy nên không vào, mãi đến gian thứ ba, hắn thấy có dấu chân bước vào và bước ra. Raian đẩy nhẹ cửa vào, hình như đây là phòng châu báu thì phải. Hắn không quan tâm lắm, định đi tiếp thì chợt thấy một giá gỗ để vật nhưng lại không có vật gì trên đó, lấy làm tò mò, vừa đặt một chân vào cửa phòng, tấm phù điêu hình như có phản ứng.
Raian bước đến cạnh giá gỗ, căn phòng này không có bẫy. Giá gỗ phía trên được viền khung, hình như vật gì đó hình chữ nhật đã từng đặt ở đây, phía dưới là trụ gỗ xoắn, ngay dưới khung để vật là bốn viên hồng ngọc được đính theo bốn hướng khác nhau, đế giá được trộn đồng bên ngoài. Bốn viên hồng ngọc kia là do Carol theo lời Asisu, chính xác là lời của tiên hậu, gắn đúng chỗ bốn hướng có thể tạm thời áp chế tấm phù điêu, bốn viên ngọc đó cũng là bốn viên của tiên hậu truyền lại, Asisu tuy không biết từ đâu có bốn viên ngọc đó,. Tấm phù điều đột nhiên rung lên bần bật. Raian chưa kịp mở hộp ra xem thì một tiếng hét chói tai vang tới. Khoan đã, là tiếng kêu cứu từ phía bên gian phòng đâu đó gần đây. Mọi ngừoi có chuyện không hay rồi.
Vội chạy ra ngoài, để quên tấm phù điêu đang phản ứng ngày một dữ dội trong phòng. Ngay bên gian phòng để quan tài Asisu, rất nhiều vàng ròng, trang sức để ở đây xem chừng còn giá trị hơn phòng châu báu.
Có hai ngừoi mới gia nhập đoàn ngừoi của giáo sư Brown, chính là hai tên trong băng trộm cướp chuyên lấy của cải trong những hầm mộ, được xem là đối thủ với cái đám bắt cóc Carol rồi bị chết trong kim tự tháp hồi trước. Bọn chúng giết hai thực tập sinh khảo cổ, rồi hoá trang giả thân phận. Bây giờ vào được lăng mộ thành công, lại biết cơ quan đường ra, xui làm sao lại bị một giáo sư khác phát hiện vì chúng không biết tí gì về mộ tẩm trong khi xưng danh sinh viên giỏi, đành phải giết hết đoàn ngừoi, rồi giả vờ chỉ chúng chạy thoát, chúng sẽ lấy của cải sau. Nào ngờ, khi gần giết được tiến sĩ Brown, người cuối cùng, lại bị một tên theo đuôi Raian thấy và phá hỏng.
Raian vừa qua gian phòng kế bên lại thấy ngay hai tên đang chỉa súng vào tiến sĩ, hắn ngay lập tức lao vào khống chế từ phía sau, tiến sĩ Brown vội chạy sang phòng châu báu kế bên đế lấy máy báo tín hiệu mới nhất, nhằm phát tín hiệu cứu nguy từ lòng sâu mặt đất. Một tên cùng đánh với Raian, tên kia chạy đuổi theo ông già đang cố kêu cứu. Raian thấy vậy làm tên kia mất thế, rồi cũng chạy theo bảo vệ giáo sư. Vừa qua bên phòng châu báu, giáo sư vừa bấm nút phát tín hiệu, thì một tên toan đâm vào ngừoi ông, rất nhanh, ông nhình thấy bóng ngừoi lao đến liền lăn qua một bên, hắn đâm phải một bình ngọc cổ cỡ lớn, tiếng sứ va chạm đất vang lên. Bên Raian cũng không khá hơn gì, tiếng đồ vật đổ bể cùng vang lên như nhịp nhạc dồn dập, rồi, một cái bình bị xô ngã mang theo tấm phù điêu trên đó hiển nhiên cũng rơi xuống. Raian hốt hoảng lao ngừoi về phía đó chụp lấy, nhưng mà đã quá muộn, hắn ước gì tay hắn dài thêm vài centimet. Vốn dĩ phù điêu đã bị Carol làm vỡ ngày trước, được phục hồi lại nhưng chỉ là chắp ghép chứ không thể làm liền lại như cũ, bây giờ bị rớt từ độ cao xuống một lần nữa, vết cũ vết mới khiến nó vụn nát từng mảnh nhỏ vương vãi kinh khủng khắp nơi. Vì là tình thế cấp bách, nên lúc vào đây chẳng ai chú ý đến nó.
Raian chiếm được ưu thế, một tên bị đánh ngất, hắn dìu giáo sư chạy về hướng cửa ra, trong này mà đánh nhau một lát nữa không chết vì bị thương cũng sẽ vì bị ngộp khí. Tên còn lại cũng đuổi theo, vừa hay ra đến cửa, một nhóm bảo vệ quanh đảo được điều động cấp tốc đến khi trung tâm vừa nhận được tín hiệu kêu cứu. Một tên cướp và chục bảo vệ, kết quả cũng thấy rõ.
Raian bất chợt nhớ lại tấm phù điêu, sờ lên ngừoi lại không thấy miếng vải tay áo sơmi hắn lấy từ chỗ Isis một năm trước đâu. Liền không suy nghĩ, hốt hoảng quay vào trong ngay để kiếm. Chắc lúc đánh nhau hắn làm rớt trong đó. Vật bất li thân của hắn. Chết tiệt.
Lúc này, tại gian phòng quan trọng nhất trong lăng mộ, tấm phù điêu bị vỡ, nắm quan tài bật ra, một ngừoi từ từ được phóng thích khỏi những dải băng quấn, mở mắt nhẹ nhàng, chân vừa chạm đất, tà áo tơ lụa mỏng dao động nhẹ, đôi mắt phượng chớp chớp vài cái như quan sát cảnh tượng chung quanh, mùi máu tanh và những thi thể còn nóng. Asisu nhắm mắt thở một hơi dài, tự hỏi mình đã ngủ bao lâu rồi.
Có kẻ trộm mộ, lại là nhà Rido. Lại Rido, Rido, Rido. Có vẻ họ thích phả hỏng giấc ngủ yên bình của ngừoi khác. Lần trước là con Carol, lần này, sao lại là Raian. Ngươi muốn mạo phạm nàng, lần trước nàng đã giúp kìm lời nguyền, lời nguyền cũ còn chưa xong, bây giờ lại đi đâm đầu tìm chết, đi phá mộ nàng. Bộ hắn thù oán nàng sâu sắc lắm sao. Được lắm, lần này, nàng sẽ không bỏ qua đâu. Không nghĩ nữa, nàng đi qua gian khác kiểm tra một chút trước khi tìm Raian trừng phạt vậy. Gian châu báu là gần đây nhất, nàng lướt qua xem trước. Trên đường hễ gặp thi thể nàng nhẹ gẩy chân cho lăn sang một bên như thể thứu gì đó hạ tiện bị đá ra một bên, bọn chúng bị giết bởi đồng đội, bọn chúng đáng bị vậy vì dám xâm phạm lăng mộ nàng, lại còn muốn đem nàng về thí nghiệm gì đó.
Vừa bước vào phòng, nàng thấy một sự việc khó coi, đống bừa bộn kia là những vật khi sống nàng đã từng rất trân trọng, bây giờ đang bị phá hỏng nằm la liệt trên đất. Bỗng nhiên, nàng chú ý đến một thứ, là những mảnh vỡ của tấm phù điêu. Nó rất quan trọng, phải giữ nó bên ngừoi trước đã. Nàng chạy vội lại, không quản dẫm lên những mảnh sành, mặc cho chúng làm tổn thương bàn chân nàng. Vừa cúi ngừoi xuống tính nhặt mảnh đầu tiên, chợt thấy một bóng ngừoi vừa xuất hiện ngoài cửa, Asisu lập tức đứng lên quay ngừoi lại.
Là tên kia, là người xâm phạm lăng mộ nàng, là Raian.
Raian ngây người, chăm chú nhìn người con gái trước mặt.
Hai cặp mắt đen chạm nhau rồi như bị hút chặt.
Có phải là người đó không, có phải ngừoi hắn đang tìm kiếm kia không
Là cô ấy, đúng là em rồi…
Fia