Hôm nay mới sáng sớm, trời đột nhiên đổ mưa, một cơn mưa rào của thiên nhiên ban tặng. Đối với ốc đảo ở rìa sa mạc như vầy, thì một cơn mưa là điều quý hiếm vô cùng. Cơn mưa là sự chúc phúc của thần linh, là một món quà vô giá đối với người dân ở đây. Có những lần cả một năm cũng chỉ có một cơn mưa, nhưng từ lần Arista đến đây nửa năm, đây là lần đầu tiên Arista thấy mưa ở Amet.
Nàng cảm thấy vô cùng hào hứng, nhắm chừng giờ này những tên phiền phức kia sẽ không tìm đến, để chắc ăn nàng cho Nakuto và tên đội trưởng canh gác không để ai lại gần khu vực thần điện. Mọi người ai cũng đổ ra ngoài hiên để hưởng thụ cơn mưa. Nàng tìm đến một chỗ thanh bình quen thuộc của mình, là bên cạnh hồ nước. Dù nơi này chẳng có gì vui cho bằng ở chỗ mọi ngừoi, nhưng nàng vẫn cứ thích đến. Đó là nơi đầu tiên làm nàng nở nụ cười thật lòng.
Arista đứng bên cạnh hồ nước, tháo mạng che mặt và khăn trùm, đứng dưới mưa, ngửa mặt lên trời, nhắm mắt hưởng thụ, đưa gương mặt hồng hào hứng những giọt nước rơi xuống tí tách.Nàng muốn toàn thân đều được mưa chiếu cố, mặc kệ bị bệnh hay là gì. Những giọt mưa thật thần kì, chúng mát lạnh khi chạm vào làn da nóng, tựa hồ như rửa trôi tất cả mọi thứ không đẹp đẽ của nàng, cuốn đi những đau thương mà nàng phải chịu, nó rơi xuống đất mang theo những bi ai ra khỏi lòng nàng. Nàng khẽ nở một nụ cười, mắt vẫn nhắm, an tâm tận hưởng. Cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhõm, thật thoải mái. Nàng lại mở mắt, đưa bàn tay ra như để mưa nhỏ vào, lại cười một cách vô thức. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy có người kề bên. Vội quay mặt qua trái.
Quả nhiên.
Một người đang nhìn nàng không rời, khoan đã, hắn là Menfuisu, không, chỉ có nét giống, mái tóc đen, đôi mắt mạnh mẽ, nhưng hình như trang phục không giống, không phải người Ai Cập, chung quanh hắn còn có vầng phát sáng gì thế kia, có lẽ là do nàng đau lòng quá nên ảo tưởng phút chốc chăng. Arista đặt một tay trước tim mình, ánh mắt dịu dàng pha chút bi ai nhìn người kia. Menfuisu, sao ta vẫn không thôi đau lòng vì ngươi được thế. Chợt nàng thấy người kia đưa tay như muốn chạm nàng, nàng vội quay đầu bỏ đi. Vừa khi quay, những ngón tay hai bên chạm lướt qua nhau, da thịt nóng hổi giữa cơn mưa, có một luồng điện chạy dọc ngừoi nàng ngày lúc đó, Arista đi được mấy bước, rồi quay mặt lại, thật kì lạ, không hề thấy người kia đâu, cảnh vật như cũ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cũng như không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy có ngừoi đến đây ngoài nàng.
Raian(Ryan) hôm nay mượn tấm phù điêu từ kho phục hồi của viện bảo tàng Cairo, lần trước hắn nhớ khi chạm vào tấm phù điêu trước khi lên công ty, ngay khi công ty vừa cháy, hắn trong ngọn lửa nhìn thấy Carol. Hôm nay hắn muốn mượn phù điêu kia một chút, ắt hẳn chạm vào chỗ nào đó là có mối liên hệ với cô em gái của hắn. Vừa về nhà một lát, Raian liền lấy phù điêu ra nghiên cứu, vừa chạm vào một chút, bên ngoài trời bỗng mưa, hắn muốn ra ngoài ban công đóng cửa, nào ngờ vừa ra thì không thấy cảnh phố xá bên ngoài. Một khung cảnh thần tiên hiện ra trước mắt, một cô gái đang mỉm cười mắt nhắm như muốn tan vào từng giọt mưa, mái tóc đen nhánh được những giọt nước trong suốt làm cho huyền ảo, làn da trắng hồng như ganh đua cùng màu chiếc váy, rồi khi cô ấy đưa tay hứng mưa, đôi mắt đen láy mi cong chớp chớp cùng nụ cười rạng rỡ, cô ấy không xinh đẹp kiểu lộng lẫy như những cô hoa hậu, nhưng đẹp một nét mong manh và thuần khiết, như một bông hoa nhỏ đang đùa với mưa. Bỗng nhiên cô ấy quay lại nhìn Ryan, trong ánh mắt thật dịu dàng nhưng phảng phất sự đau khổ, tim hắn như ngừng đập, hắn muốn ôm cô gái bé nhỏ này mà yêu thương và bảo vệ, nâng niu và chắm sóc,hắn có cảm giác muốn bắn chết ngừoi nào làm nàng đau lòng hoặc cho tên đó tù mọt gông, bất kì ai làm nàng tổn thương đều phải trả giá. Hắn vô thức đưa tay muốn kéo nàng vào lòng, nhưng rồi nàng quay đi, bỏ chạy, khi những ngón tay chạm vào nhau, hắn cũng như có một luồng điện chạy qua ngừoi. Ryan nhắm mắt một chút và đưa tay lên cảm nhận, chớp mắt mở ra một cái, những cảnh tượng như biến mất, nãy giờ giống như hắn đứng trước ban công và ảo tưởng. Nhưng mọi chuyện rất thật kia mà. Nàng như thật gần bỗng chốc lại thật xa.
Một lát sau khi hắn bình tĩnh lại rồi, mới có một cảm giác nàng rất quen. Đúng rồi, là Isis, từ ngày Carol mất tích, cô ấy cũng không thấy bóng dáng, lẽ nào bị bắt cóc chung chỗ với Carol. Hai ngừoi đó đã bị tấm phù điêu kia tác động gì? Trong đầu Ryan hàng loạt suy nghĩ mông lung, nhưng từ giờ về sau, dù là ai, dám làm nàng và em gái hắn phải chịu cực như vậy, hắn bằng mọi khả năng sẽ bắt ngừoi đó sống không yên.
Arista vừa không thấy người kia, thì trấn tĩnh, chắc không có ai đâu, do nàng mệt mỏi mà tưởng tượng trong đầu ra thôi. Lúc nãy, nàng nhất thời bất ngờ nhớ ra, mình đang không có mạng che mặt, tóc lại bị nước mưa làm mất màu nhuộm, trở lại màu đen thuần gốc, nếu có ai nhìn thấy, sẽ nghi nàng tám phần là Asisu, cũng may mà không có trang điểm như hồi trong cung. Vì vậy nhận ra có người, nàng mới bỏ chạy, nhưng chợt nhớ Nakuto đang canh chừng, hai tên hoàng đế kia đang thượng triều, làm gì có thời gian đến đây. Quay lại nhìn không thấy ngừoi kia, nàng mới an tâm một chút, liền vội quay về, mất cả hứng đón mưa. Trên đường trở về, nàng chợt nhớ lại, hắn rất quen. Hình như, hình như, hình như là anh trai con trộm mộ. Chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra thế, tấm phù điêu, tấm phù điêu!
Vừa về đến thần điện, nàng vội vàng vào mật thất, thấy tấm phù điêu vẫn an toàn ở đấy, nàng mới yên tâm. Chắc do ảnh hưởng lời nguyền còn đôi chút chưa triệt để, không sao đâu, lần sau cẩn thận hơn là được. Dù sao là gia đình Rido chịu lời nguyền, không phải nàng. Sau đó, Arista lau khô người, đeo mạng che mặt, nhuộm lại tóc, mang váy áo khô và thản nhiên đi ra ngoài. Vẫn nên ở cùng nhiều người cho an toàn.
Cơn mưa giờ đây đã tạnh, mọi người lại rủ nhau ăn mừng tổ chức lễ hội. Đối với những cư dân sống ở sa mạc mà nói, cơn mưa quý giá hơn bất cứ thứ gì. Họ hồ hởi vì sắp tới sẽ buôn thương và thu hoạch nông nghiệp được thuận lợi, phát triển. Arista sang bên nhà bà Nora, cả gia đình họ đang chuẩn bị lễ vật tạ ơn thần linh, cùng vô số thức ăn cho gian thực phẩm trong buổi hội tối nay. Nàng vừa bước vào thì mọi ngừoi đã ca ngợi:” Arista, con quả thật cầu thần linh ứng nghiệm, mang đến điều tuyệt vời cho ốc đảo này, cả năm nhiều khi không có lấy một giọt mưa, bây giờ con đến, chưa đầy nửa năm đã có mưa xuống, lại là cơn mưa rào mấy canh giờ liền, thật là phúc.” Nàng chỉ biết cừoi:”Mọi ngừoi sống tốt nên được thần linh ban ơn đó chứ, cám ơn các vị thần đã luôn nhìn đến chúng ta.”