Rồi nàng lại xoay người, hướng ánh mắt một lần nữa đến mắt hắn:” Quan gia, là do Ngài sợ quan thần dị nghị ngài với bệ hạ, hoặc chơi xấu ngài, để nhân dân phỉ báng ngài, chứ không phải vì ngài còn đang phân vân.” Arista cười mỉm một cái, nụ cười dịu dàng sau lớp khăn che không mỏng cũng không dày ấy, ẩn hiện làm Menfuisu bị thu hút trong phút chốc, nàng lên tiếng:” Quan nhân, xin đi theo tiểu nữ.” Nàng dắt hắn đến kế một cái cây đại thụ cao lớn, cao xấp xỉ với thần điện, thân cây ít phải bốn năm người đàn ông có sải tay rộng mới ôm hết. Nàng chỉ vào cái cây rồi lên tiếng:” Quan nhân, nếu ngài muốn chặt cái cây cao lớn này thì phải làm sao? Ngài có thể chặt một phát mà đổ hết cây chứ?” Menfuisu nhìn rồi lắc đầu, nếu hắn là người khổng lồ thì may ra, còn không cho dù hắn có khoẻ cách mấy, cũng không thể chỉ đốn ngã cây chỉ bằng một cú chặt. Nàng không nhìn hắn, chỉ cười một cái nhẹ thành tiếng, tiếng cười vô cùng êm dịu, rồi nói tiếp
_Ngài thấy đấy, luật lệ lâu đời của Ai Cập cũng như cái cây kia, to lớn và vững chắc, không thể nào nói một câu mà loại bỏ được. Nếu cái cây kia cần nhiều nhát mới đổ ngã, thì với luật lệ Ngài cũng phải làm từng bước một mới loại bỏ được. Tiểu nữ lấy ví dụ nhé, hoàng phi muốn bỏ chế độ nô lệ, thì trước hết nên ra những luật cho nô lệ được hưởng những đối đãi tốt hơn, như không bị đánh đạp, chủ nhân không được phép giết nô lệ vô cớ, sau đó khi mọi thứ đã thực hiện tốt, sẽ loại bỏ luật buôn bán nô lệ, rồi lại khi loại bỏ luật đó gần như êm thuận, tiếp đến ban những luật mới rằng khi nô lệ hoàn thành một nhiệm vụ lớn lao nào đó sẽ được xóa bỏ thân phận nô lệ, ngày càng ban hành nhiều loại nhiệm vụ bổ sung vào hơn, dần dần mới ban hành chính thức xóa bỏ chế độ nô lệ. Các quan viên khác cũng sẽ có thời gian thích nghi và suy nghĩ tốt hơn về một nô lệ. Ngày hãy cẩn thận, nếu Ngài cứ hấp tấp chặt rìu vào cây, thậm chí lực sẽ tác dụng ngược lại vào cán rìu và làm bị thương tay Ngài. Quan gia, Ngài thấy tiếu nữ nói thế có đúng không?
Menfuisu nhìn nàng không chớp mắt, mái tóc nâu dài mượt này, đôi mắt đen phượng lúc nào cũng nhìn thấu tâm can người khác, bóng dáng như nữ thần, lời nói sắc sảo, cái đầu thông minh, mùi hương nhè nhẹ, sự dịu dàng và yên bình của nàng, hắn đã ghi nhớ hết rồi. Quả là một lời khuyên tuyệt vời. Hắn mỉm cười nhẹ rồi gật đầu, nàng lại tiếp lời:” Những suy nghĩ vừa rồi của tiểu nữ chỉ là do học được từ nữ thần Iris, Ngài có thế đưa lên gợi ý cho hoàng phi, mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Tiểu nữ tin, tư tế tối cao cũng sẽ có suy nghĩ như vậy. Tiểu nữ đã đưa ra lời khuyên của thần linh cho Ngài, trời đã không còn sớm, xin ngài mau dời bước kẻo phiền đến nữ thần.” Hắn nhủ thầm, Kaputa mà là tư tế, hắn là thể loại không được thần linh công nhận, làm sao mà suy nghĩ được như nàng. Dù hắn có luyến tiếc, hắn không hiểu sao cứ muốn nói chuyện nhiều hơn, nhưng nàng nói đúng, hắn không thể làm phiền thần linh, đành quay gót trở về.
Unasu nãy giờ theo sau xa xa, nghe cuộc trò chuyện, hắn thực sự càng ngày càng muốn nàng làm vợ hắn, hắn nhất định sẽ yêu thương và trân trọng nàng. Nàng cũng thông minh như hoàng phi, nhưng lại dịu dàng khác hẳn với cá tính sôi nổi của lệnh bà. Qua một thời gian, khi khoảng cách rút ngắn lại, hắn sẽ xin hoàng phi và hoàng đế cho phép được cưới nàng, hoàng phi chắc chắn sẽ quý nàng, và mọi người đều sẽ mến nàng thôi. Lúc hắn đi ra, nàng có mỉm cười một tiếng:” Lúc nãy thật cám ơn.” Nàng phải làm thật khác nàng lúc trước mới không bị nghi. Nhưng trái lại, với hắn hình ảnh đó, hắn mãi mãi ghi nhớ trong lòng.
Sau khi hai người đi khỏi, Arista mới thở phào nhẹ nhòm, may mà không bị lộ. Nàng biết Menfuisu sẽ gặp nhiều khó khăn trong việc trị quốc, Carol không có một thế lực hùng mạnh nào tại đây chống lưng tiếp sức cho Menfuisu, nàng đọc qua văn bản trong mật thất kia, mới biết những khó khăn hắn trải qua bây giờ chưa là gì so với những bậc tiên đế trước đây. Nàng vẫn là lo lắng cho hắn, nhất thời mới đưa ra mấy lời khuyên như vậy, không phải trước kia nàng không khuyên được, chỉ là hắn chưa nghe hết câu đã chạy đi đâu rồi, dần dần nàng không nói những chuyện chính trị với hắn nữa, nàng nghĩ hắn không thích. Hắn chưa bao giờ muốn nói chuyện với nàng hay chủ động. Bây giờ được trò chuyện cùng hắn như vậy, nàng thực sự có chút vui, không ngờ có một ngày, nàng vẫn còn có thể nói với hắn, hắn con gật đầu nghe nàng. Nhưng mà, vì nàng không muốn thân phận bại lộ, nàng vẫn muốn hai người đó đi và đừng bao giờ quay lại đây.
Lần đầu tiên, nàng không muốn Menfuisu đến gặp mình. Mà hắn cũng ra chiếu chỉ hoàng tộc không được đến, giờ hắn lại mò đến, tự mình vi phạm, hay là hắn không tin mà nghi ngờ chuyện gì? Nàng không nghĩ nữa, cầu hắn mau chóng quên chuyện hôm nay đi.
Arista thầm cám ơn những ngày tháng ở đây, đã làm cho nàng trở nên thông minh ra như vậy.
– — —— —–
Sớm hôm sau, hai người kia phải tức tốc về Têbê để giải quyết chính sự, đã biết cô gái đó là ai, ở đâu, thì không sợ không có cơ hội, dịp sau nhất định sẽ gặp lại nàng ta và ngày sớm nhất. Còn Ragashu, móc nối với Nebanon cực kì thành công, hắn hứa sẽ hỗ trợ cho Nebanon với điều kiện sau khi lên ngôi phải giết Menfuisu và cống nạp một số lễ vật cho Babylon ngay. Nebanon chắc chắn đồng ý, hắn nghĩ Menfuisu trước sau đều phải giết, còn lễ vật, kêu bọn dân đen làm là được chứ gì, nếu dâng tặng vài tòa thành cũng không sao, còn cả một Ai Cập rộng lớn kia cho hắn cai trị cơ mà. Sau đó, biết tin Menfuisu sắp trở về, hắn vội rời đi, mặc dù chưa kịp tìm hiểu chuyện của Asisu nhưng hợp tác được với Nebanon là một thu nhập lớn rồi. Dù trước đó Nebanon cũng không có ý định cướp ngôi. Nhưng mà sự ham mê vô hạn, đâu chừa một ai. Ragashu định trở về nước, thì đột nhiên nhớ lại chuyện cũ, muốn qua ốc đảo kia tìm hiểu nữ nhân hôm đó, giờ thi hắn rảnh rỗi rồi.
Hai hôm nay, Menfuisu không có đến nữa khiến Arista tâm trạng đỡ lo một chút. Sáng sớm nay, ngày đầu một tháng mới, người dân sẽ đến đưa hoa quả nhiều hơn mọi ngày nên nàng và ba người trong điện cùng bà Nora sẽ ra tận sân trước của thần điện để nhận. Vừa mới bắt đầu, có một ai đó gần nàng bị té ngã, mặt úp xuống ngay bên chân nàng, nàng nghĩ là người dân nơi đây, nhẹ nhàng lại gần khụy thấp người xuống hỏi:” Vị này có sao không, mọi người đều đứng đúng vị trí sao lại bị té ngã thế kia.” Hắn ngẩng đàu lên tính cám ơn và nhìn xem giọng nói dịu dàng kia là ai. Hắn liền xấu hổ, đỏ mặt quay đi. Kia chính là người con gái hắn đang muốn kiếm, chính là mái tóc này, khuôn mặt che khuất một nửa này, sự dịu dàng của nàng. Trời đất, cái tình thế quỷ quái, hắn mất mặt chết đi được. Sáng nay, hắn muốn dựa vào dòng người đông đúc đến dâng lễ vật, mà qua mặt Nakuto vào trong, hắn thực hy vọng trong dòng người tập trung gần như toàn bộ cư dân ở đây, có bóng dáng nàng, rồi hắn sẽ tìm dịp thuận lợi xuất hiện để lấy lòng nàng. Nào ngờ lúc vừa đến đây, hắn vừa lo tìm để đứng đúng vị trí của thương buôn tự do, lại bị lũ gà vịt của thương nhân kế bên làm cho phát nôn, vừa quay đầu thì gặp phải vật gì đó cản chân khiến hắn vấp té, chết một cái hắn té ngay trước mặt nàng thế kia, còn ra thể thống gì.
Nàng giật mình. Ragashu, hắn ở đây làm gì thế! Nàng hoảng sợ, vốn dĩ nàng nghĩ là người dân nơi đây, nàng rất quý họ, muốn thể hiện tấm lòng một chút, ai dè chui đầu vào rọ. Nàng nhớ đâu có làm chuyện gì để bại lộ thân phận. Sao mà hết Menfuisu rồi Ragashu đến đây vậy. Nhưng nàng thấy bộ dạng của một hoàng đế Babylon, từng khiến nàng phải e dè từng chút một, bây giờ đang té và mặt cắm xuống trước mũi chân nàng, Arista vừa muốn cười vừa lo khôn xiết. Hoàng đế Babylon đang sấp mặt trước nàng kia kìa. Nàng muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng giữa chốn đồng người thế này, không bị nghi ngờ cũng thành nghi ngờ. Chợt hắn lên tiếng:” Thật cám ơn tư tế, ta là thương nhân tự do, mới lần đầu đến đây nên chưa quen.” Nàng liền thở phào trong lòng một phen, hắn vẫn chưa nhận ra nàng, nhưng lỡ đâu hắn giả bộ, âm mưu gì đó, nhưng vẫn đáp trả hắn:” Chỗ của thương nhân tự do bên kia, xin mời sang đấy, tiểu nữ xin phép làm tiếp nhiệm vụ.” Hắn nhìn nàng lướt qua, không ngờ nàng lại là tư tế phụ tá ở đây, nhưng mà càng hay, một lát hắn sẽ kiếm cớ hỏi nàng về lời khuyên của thần linh để làm quen với nàng. Sẵn tiện xem nàng là người như thế nào.
Dòng người tuy đông nhưng vào rồi ra rất nhanh từng đợt. Cuối cùng cũng đến lượt Ragashu, hắn đã chỉnh đốn lại trang phục, dùng khí thế ấn tượng nhất của mình tiến vào, sau khi cầu nguyện và dâng cúng xong, hắn quay sang chỗ nàng, hắn lên tiếng, cười dịu dàng, mặc dù hắn không hề biết rằng, cô gái kia nhìn hắn cực kỳ gian sảo:” Ta muốn xin một vài lời khuyên từ nữ thần.” Nàng biết, không đáp trả là không xong, tại sao hắn cứ ám nàng không buông thế kia, vặn hỏi:” Vị thương gia này, hình như ngài không phải người Ai Cập, lại không phải là các nước nhỏ lân cận đây.” Hắn đáp ngay:” Xin lỗi tư tế, ta quên giới thiệu, ta là thương gia đến từ Hitaito.” Hắn đâu dại dột mà nói Babylon, lỡ đâu bắt nàng đi rồi, chỉ là chuyện nhỏ, nhưng sẵn Menfuisu ghét hắn rồi, lại làm cớ cho Ai Cập bắt lỗi. Arista rất bình tĩnh trả lời:” Hình như ở Hitaito không có thờ nữ thần Iris như Ai Cập.” Hắn bối rối, nữ nhân này, lần đầu tiên có người vặn hỏi hắn, làm hắn cứng họng như vậy. Nhưng Ragashu là kẻ giảo hoạt, đâu thể để một ai bắt bẻ mình, hắn lại bình tĩnh trả lời:” Tư tế, ta là thương nhân tự do, không phải là một tư tế Hitaito, hễ là thần linh thì tôi đều tôn kính. Thần linh đều là những vị nhân từ, họ sẽ không chấp nhất một kẻ như tôi. Ta thực sự tôn kính mọi vị thần linh. Các Ngài sẽ chứng dám cho ta điều đó.” Nàng nhẹ nhàng:” Vị thương nhân, cho dù ngài có tôn kính thần linh, nhưng ngài đang biết Ai Cập và Hitaito đang chuẩn bị chiến tranh chứ, đáng lẽ ngài nên cẩn thận hơn, dù là thương nhân tự do, nhưng ngài cũng có tự hào đất nước chứ nhỉ.”
Được rồi, chịu thua và biến đi Ragashu. Trong khi đó, Ragashu nghe biết nàng có ấn tượng không tốt với mình, được rồi, muốn chơi, hắn sẽ chơi cùng nàng đến cùng. Hắn không chịu thua đáp trả:” Ta cũng đang đau đầu về vấn đề đó đây, nhưng mà chiến tranh vốn dĩ là điều tất yêu để các nước sinh tồn mà.” Nàng không chịu thua, tên này thật là dai, rồi nhìn vào sâu mắt hắn với một tia khinh miệt, lên tiếng cạnh khoé:” Là vì sự tồn tại của quốc gia, hay chỉ là cái cớ cho các vị vua thử nghiệm chiến lược và binh pháp của mình. Là vì người dân, hay là vì thù hận.” Hắn lại tiếp lời:” Nhưng nếu không xâm lăng, lấy đâu ra cống vật, tài nguyên, nguyên liệu và các thứ khác để cung cấp thêm cho đất nước.” Nàng cười khẩy nhẹ:” Mời vị thương nhân này theo tiểu nữ một chút.” Rồi nàng dẫn hắn ra hành lang thần điện, đứng từ trên cao nhìn xuống phía sân điện, nàng chỉ tay xuống, mỉm cười nhẹ rồi lên tiếng: “Ngài nhìn xem, người dân nơi đây vẫn rất thuận lợi trong mọi việc, vẫn rất giàu có mà đâu cần phải đi xâm chiếm ốc đảo khác, ngài thấy sao?” Hắn gần như đuối lí, đúng vậy không thể phủ nhận ở đây rất trù phú. Không để hắn kịp tìm ra một lí do tiếp, nàng lại mỉm cười rồi nói:
_Ngài xem, nếu ngài uống một ly nước, khi hết nước trong ly, thay vì ngài tự mình đi
rót nước, ngài lại đi đánh nhau với một người khác và giành lấy nước của người ấy, rồi ly nước ấy lại hết, ngài lại tiếp tục tranh giành. Trong khi giật ly nước, người kia sẽ phản kháng, ngài sẽ bị thương, một mặt ngài cũng cố chống chọi với một số người cũng muốn giành ly nước đó, dù ngài có thắng, vết thương nối tiếp vết thương, cứ thế có một ngày, ngài chịu không nổi và ngã quỵ. Cũng như các vị hoàng đế, khi kinh tế giao thương trong đất nước đi xuống, cứ mải miết chiến tranh giành thêm lãnh thổ, thêm nguyên liệu, thêm nhân lực, mà không lo tự phát triển từ bên trong đất nước, kinh tế không ổn, lấy gì mà bồi đắp cho binh lính quân đội tốt được, làm cho đất nước giống như ly nước rỗng tuếch kia, cũng có ngày đất nước sẽ sụp đổ.
Ragashu thật sự kinh ngạc từ trong lòng, vẫn vẻ ngoài với nụ cười gian xảo, tuy nàng nói thật sắc sảo, nhưng hắn vừa nghĩ là một lí do mới:” Nhưng tư tế, nếu chúng ta không chiến tranh thể hiện sức mạnh, chúng ta sẽ bị các đất nước khác tấn công.” Nàng hiểu, tư tưởng mình không giết người ta, người ta cũng sẽ giết mình, nàng đã từng nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ, khác rồi. Nàng lại cười nhẹ:
_ Thương gia, nếu một đất nước được chăm lo kinh tế mạnh, ắt cũng sẽ có được quân đội mạnh, tiền bạc chiêu binh cũng nhiều. Các nước nhỏ chung quanh tự động thuần phục. Còn các quốc gia lớn khác, ngài có nghĩ một ai điên mà đi đâm đầu gây chiến với một nước hùng mạnh hơn mình không? Nếu có, ắt hản vị vua ấy phải có một đất nước hùng mạnh. Nhưng nếu muốn có một quốc gia như thế, ắt hẳn hoàng đế ấy sẽ hiểu đạo lí: không thể xây dựng một đế chế vững vàng trên nền móng chiến tranh. Ngài thấy tiểu nữ nói đúng chứ.
Hắn vẫn tiếp tục:” Nàng nghĩ như thế về chiến tranh? Chiến tranh cũng mang lại một vài lợi ích.” Nàng lại tiếp:” Vậy thương nhân ngài thấy chiến tranh sẽ dễ gia thương buôn bán, hay hòa bình sẽ dễ hơn. Lợi ích mà chiến tranh mang lại nhiều hơn hay cái hại nhiều hơn.” Không chờ hắn nói, nàng cười rồi xoay đầu bỏ đi vào lại thần điện, tiếp tục công việc của mình. Bỏ lại Ragashu đứng đó với câu trả lời chưa nghĩ ra.
Ragashu thực sự đuối lý, hắn, lần đầu tiên có người ăn nói sắc bén như vậy. Mái tóc ấy, đôi mắt đen như hiểu biết mọi thứ, môi cười thần bí sau mạng che cùng tài trí thông minh, vị hoàng đế Babylon lại một lần nữa bị xao động. Hắn đột nhiên nghĩ, sao một người như vậy lại không được làm việc ở thần điện trong cung của Ai Cập, là do lũ người đó ngu xuẩn không phát hiện ra, hay là do nàng không ham mê quyền lực. Quả là một người con gái thú vị.
Fia