Mùa hè năm 2015, tại một trường tiểu học địa phương thành phố B.
Một cô bé với mái tóc ngắn ngang vai đen óng mượt mà, gương mặt bầu bĩnh với đôi mắt đen láy lấp lánh trong trẻo đến mức ngây thơ. Cô bé với đôi môi hồng chúm chím, nước da hơi trắng hồng trông vô cùng đáng yêu.
Thế nhưng trái ngược với vẻ ngoài xinh xắn, khả ái đó lại là một tính cách trầm lặng, lầm lì, nhút nhát nhìn vào còn có phần yếu đuối.
Cô bé đó ở trường luôn tỏ ra rất mặc cảm, tự ti, lúc nào cũng bày ra vẻ mặt sợ sệt, ít nói.
Cô bé đó chính là Trần Hân Nhi lúc 9 tuổi, cô học lớp 4C của trường tiểu học ” Quang Trung “.
Ngày thường cô nhóc này trên lớp luôn là người trầm lặng nhất, yên tĩnh nhất, ít khi nói chuyện với bạn học nên thường bị các bạn coi là kẻ lập dị, cô lập, không chơi cùng.
Tuy bề ngoài là thế nhưng Trần Hân Nhi nội tâm lại luôn khao khát có người thấu hiểu, lắng nghe, trò chuyện, được các bạn cùng lớp vui đùa cùng. Đó là suy nghĩ của đa số những bạn nhỏ tầm tuổi này.
Chỉ là Trần Hân Nhi từ khi sinh ra đã mang một tính cách trầm lặng, ít nói, trong lòng lại luôn mặc cảm, sợ hãi thế giới xung quanh.
Có ưu thế về vẻ ngoài nhưng không biết cách bắt chuyện với bạn bè nên Trần Hân Nhi quyết định luôn giữ im lặng.
Nó giống như một nỗi sợ vô hình, sợ các bạn trong lớp ghét bỏ, sợ bản thân khác người không biết cách nói chuyện sẽ bị bạn bè đồng lứa tẩy chay.
Có lẽ sở dĩ cô trở nên như vậy cũng là do những ám ảnh hồi mẫu giáo cô từng bị những đứa trẻ trong nhà trẻ bắt nạt mới trở nên mặc cảm, nhút nhát như vậy.
Những ngày tháng tưởng chừng sẽ cứ cô độc, rui rủi một góc như vậy lại bởi sự xuất hiện của một người con trai mà thay đổi hoàn toàn cuộc đời Trần Hân Nhi.
Ngày hôm đó, tan học, khi đang đi bộ trên đường trở về nhà như thường lệ, cô bỗng gặp một cậu nhóc kì lạ.
Vì đường đến trường rất gần nhà cô nên cô đi bộ đi học.
Cô bé tóc ngang vai, khuôn mặt trắng hồng mặc chiếc váy đồng phục của trường đeo sau lưng chiếc balo hồng xinh xắn đi một cách thanh thoát.
Đường thôn quê phẳng lì thưa thớt người. Trần Hân Nhi đi đến một ngã rẽ về đường nhà mình thì bỗng một cậu nhóc từ đâu xuất hiện. Cậu ta đạp một chiếc xe đạp nhỏ con, mặc áo đồng phục trắng của học sinh trường tiểu học Quang Trung đỗ lại trước mặt cô.
Cậu học sinh cao hơn cô một chỏm đầu khuôn mặt trẻ con, sáng sủa có chút non nớt dựng lại chân trống xe rồi mới đứng chặn trước mặt cô, mỉm cười rạng rỡ tự nhiên nói:
” Chào cậu. Cậu tên là gì vậy? “.
Hân Nhi nhìn dáng vẻ như muốn làm quen của cậu ta, ánh mắt hơi đen lại, nhíu mi khó chịu.
Một người lạ không quen biết gì lại đột nhiên đi đến hỏi cô, Hân Nhi có chút hoảng sợ theo phản xạ lùi lại phía sau một bước.
Cậu nhóc kia thấy cô như vậy thì càng cười nhiều hơn. Cậu tiến lên một bước định mở miệng nói:
” Đừng sợ, tôi… “
Hân Nhi lúc này chỉ cảm thấy cậu nhóc này là người xa lạ, tiếp cận cô có ý đồ xấu nên đinh ninh cậu ta là kẻ xấu.
Cùng lúc này nỗi ám ảnh sợ hãi hồi mẫu giáo lại ùa về khiến cho cô càng sợ sệt, mặt tái nhợt lấy hết dũng khí giơ chân phải lên đạp vào ” hạ bộ ” của cậu ta.
Hân Nhi cũng không ngờ tới bản thân lúc đó lại lớn gan như vậy. Cho đến mấy năm sau nghĩ lại vẫn cảm thấy vừa buồn cười vừa áy náy.
Cậu nhóc kia bị cô cho một cước vào chỗ đó liền la lên một cái, đưa tay che đi chỗ đang bị đau kia. Nhân lúc cậu ta không để ý cô đã nhanh chân lẻn qua cậu ta mà chạy thật nhanh về.
…
Ngày hôm sau, Hân Nhi như thường lệ đi học. Thế nhưng hôm nay lớp cô lại có một chuyện bất ngờ. Cô giáo chủ nhiệm thông báo lớp sẽ có một cậu học sinh từ lớp 4A chuyển sang lớp cô.
Trường tiểu học này có quy định phụ huynh nếu cảm thấy con mình học ở lớp này không tốt hoặc là gặp phải trường hợp bị bắt nạt thì có thể yêu cầu nhà trường chuyển lớp cho.
Hân Nhi ngày thường rất nhút nhát nên chọn ngồi góc cuối cùng tối nhất của lớp. Vì không ai chơi với cô nên cô ngồi một mình một bàn.
Lúc này nghe cô giáo nói có học sinh mới cũng không quan tâm đến mà chăm chăm cầm bút viết bài.
Cậu học sinh kia khi bước vào lớp lớn tiếng giới thiệu bản thân cho cả lớp cùng biết.
” Chào các bạn, tôi tên là Hoàng Minh Tuấn, tôi từ lớp 4A chuyển sang “.
Vừa nói cậu nhóc vẻ mặt tươi sáng hớn hở nở một nụ cười rạng rỡ như ánh chiều tà chói lòa.
Cả lớp nghe cậu nói vậy thì đồng thanh vỗ tay chào đón cậu.
Ngay sau đó, cô giáo liền xếp chỗ cho cậu. Vì lớp khá đông, mà chỗ trống duy nhất chỉ còn chiếc ghế hàng dưới cùng ngay bên cạnh Trần Hân Nhi, cô giáo liền chỉ cậu ngồi chỗ đó.
Ngay khi Hoàng Minh Tuấn bỏ cặp sách xuống, ngồi xuống ghế liền quay sang liếc nhìn cô bạn bên cạnh. Chỉ thấy cô bé vẫn cúi thấp đầu chăm chú viết bài không hề để ý đến mình thì ho nhẹ một tiếng, dùng tay gõ lên mặt bàn.
” Nè cậu. Mình lại gặp nhau rồi “.
Trần Hân Nhi lúc này nghe thấy giọng nói bên tai mới ngẩng đầu, từ từ nhìn sang cậu nhóc bên cạnh, ánh mắt có chút hoảng hốt, trợn tròn mắt nhìn cậu ta chăm chăm.
Hoàng Minh Tuấn thấy cô như vậy thì phì cười, giọng trêu đùa nói.
” Sao vậy? bất ngờ lắm à? Tôi còn chưa tính sổ chuyện cậu làm với tôi ngày hôm qua đâu đấy “.
Vừa nói cậu ta vừa tiến gần đến sát tai cô nói nhỏ chỉ hai người nghe thấy.
Hân Nhi nghe vậy lại nhớ lại cảnh tượng hôm qua, khuôn mặt lại tỏ ra dè dặt, mím môi không nói gì, lại cúi vội mặt xuống tiếp tục viết bài không để ý đến cậu ta nữa.
Minh Tuấn thấy cô như vậy thì hơi cau mày khó hiểu.
Trong lúc ra chơi nói chuyện với mấy đứa bạn trong lớp cậu ta mới biết thì ra cô nhóc này tính tình nhút nhát, trầm tính, ít nói, không có bạn chơi cùng, dường như bị cả lớp cô lập.
Thế rồi, Minh Tuấn quyết định nảy ra một ý nghĩ táo bạo, cậu sẽ khiến cô nhóc Trần Hân Nhi này vui vẻ hòa đồng trở lại. Không hiểu sao cậu lại rất muốn làm điều đó.
Hôm đó đi ngang qua cô nhóc đó cậu ta liền cảm thấy cô rất đáng yêu, rất xinh nên muốn tới bắt chuyện làm quen. Nào ngờ bị người ta hiểu lầm là kẻ xấu, còn đánh trúng chỗ hiểm. Cũng may chỉ dùng lực nhẹ, không có gì nghiêm trọng nên cậu không nói cho bố mẹ biết.
Cậu lại vô tình biết cô bé đó học cùng trường với mình, nhưng học lớp khác nên xin bằng được bố mẹ cho chuyển sang lớp đó.
Giờ ra chơi, Hoàng Minh Tuấn ngồi cạnh Trần Hân Nhi, mỉm cười niềm nở bắt chuyện không ngừng.
” Cậu tên Trần Hân Nhi phải không? Mình tên Hoàng Tuấn Hải “.
” Cậu đang viết cái gì đó, cho mình xem với “.
” Wow! Cậu viết chữ thật đẹp! “.
” Hân Nhi, cậu cười lên một chút đi, sẽ đẹp lắm đó “.
Ngày nào cũng như ngày nào, bên cạnh Hân Nhi lúc nào cũng có một cậu học sinh luôn nói không ngừng nghỉ. Luôn làm trò hề cho cô vui. Luôn tìm đủ mọi cách để cô phải mở lời. Tới mức có một hôm cô không nhịn được nữa mà cất giọng nói:
” Cậu phiền quá đó “.
Hoàng Minh Tuấn lần đầu tiên nghe thấy cô chịu nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo có chút trẻ con rất dễ nghe. Thời khắc đó cậu thực sự rất vui mừng mà cười rộ lên.
” Haha! Cuối cùng cậu cũng chịu mở miệng nói chuyện rồi. Mình còn tưởng cậu sẽ mãi như người câm chứ “.
Chính Hân Nhi cũng không thể ngờ lần đầu tiên mình lại chịu mở miệng nói chuyện, trong phút chốc có chút hoảng loạn, đỏ mặt quay đi chỗ khác. Lại nghe thấy thanh âm nhỏ bên tai.
” Giọng cậu thật sự nghe rất hay! “.
Kể từ hôm đó trở đi, Trần Hân Nhi từ một cô học sinh yếu đuối, nhát gan dần dần cũng bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân, mở lòng hơn với thế giới xung quanh.
Có lẽ chính cô cũng không ngờ tới, sự hiện diện của Hoàng Minh Tuấn đã làm cho cô như trở nên tốt hơn, vui vẻ hơn từng ngày.
Từ lúc đó, Hân Nhi nói chuyện hòa đồng với bạn bè trong lớp hơn, cũng có thêm nhiều bạn bè hơn….
Tất cả đều là nhờ sự xuất hiện đúng lúc của cậu học sinh đó, có lẽ Hoàng Minh Tuấn chính là một vệt sáng của cuộc đời cô……
Là hồi ức không thể nào quên được.