Editor: Mèo Lười
Dưới ánh trăng, bóng tối vô tận lộ ra trong tầm mắt của con người. Schreyer ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Cốt Long.
Đứng trên nó là một vong linh pháp sư.
Cậu cũng cảm ứng được ma pháp hắc ám đang nhàn nhạt dao động, sau đó lao xuống dưới. Pháp trượng trong tay người đó vung lên, dây trói vong linh mọc từ dưới đất lên, giống như dây leo của tộc trưởng Tinh Linh trói chặt Schreyer và Hạ Lưu, lặng yên không một tiếng động mang theo hai người bọn họ biến mất khỏi tộc Tinh Linh.
Schreyer cùng Hạ Lưu đều ngã lên lưng Cốt Long, dây trói vong linh khiến họ không có nửa phần sức lực để phản kháng. Schreyer đề phòng rồi lại tò mò nhìn vong linh pháp sư cả người đều ẩn giấu trong áo choàng. Người đó đứng trên đầu Cốt Long, áo choàng ở trong gió phất phới, trong đêm vắng lặng chỉ còn tiếng áo choàng bay trong gió và tiếng Cốt Long vỗ cánh.
Gió đêm xuyên qua kết giới đánh thẳng vào mặt Schreyer, mái tóc màu vàng của cậu thổi qua, quét lên đầu lâu của Hạ Lưu. Cậu thuận thế hơi hơi hướng về phía sau nhìn Hạ Lưu, ở trong đầu an ủi cô: “Đừng sợ”
“Không sợ, hắn cũng sẽ không tổn thương cậu” Tay Hạ Lưu khẽ nhúc nhích, cầm một góc áo bào của Schreyer.
[Chúc mừng bạn đạt 5 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 72]
“Đại lục Vĩnh Hằng thế nhưng vẫn còn có vong linh pháp sư trẻ tuổi như vậy. Ha…” Vong linh pháp sư kia hình như chú ý đến động tác của Schreyer, ông ta bỗng nhiên quay người, trong tiếng cười xen lẫn bi thương, ý tứ hàm xúc không rõ mà cảm thán thời đại này không công bằng.
“Một người… Hơn tám mươi năm! Chúng ta mới phát hiện ra một người!” Tâm tình của ông ngày càng kích động, giọng nói về sau càng tăng âm bậc: “Mà những tên dối trá kia, những tên trước mặt thì hô cao chính nghĩa sau lưng không ngừng tàn sát kia… Giáo đường của bọn chúng thế nhưng đã gần như trải rộng khắp đại lục Vĩnh Hằng!”
Ông ta còn thần kinh mà vừa cười vừa nói, nhưng càng về sau giọng nói càng không cách nào khống chế, cuối cùng thế nhưng trong tiếng khóc run rẩy lại phát ra một tiếng cười quỷ dị.
Schreyer hơi cau mày, có chút khó hiểu nhìn vong linh pháp sư trước mặt.
“Người trẻ tuổi không thể nào hiểu được chúng ta…” Tiếng cười chợt dừng lại, ông ta đứng ở đầu rồng từ trên cao nhìn xuống Schreyer, ngạo nghễ nói: “Hãy nhớ, vong linh pháp sư trẻ tuổi, hiện tại đứng trước cậu chính là vong linh pháp sư vĩ đại nhất đại lục Vĩnh Hằng, Tử Linh Dực Grimm!”
Mỗi một thánh giai pháp sư đều có phong hào cho riêng mình, mà Tử Linh Dực, chính là một cái tên khiến cho người khác nghe thấy liền run rẩy vào 200 năm trước.
Năm đó ông ta ở đế quốc Tây phổ mở ra cánh cửa vị diện vong linh thông ra tổng bộ Giáo Đình Quang Minh, thả ra mấy vạn vong linh giết hại vô số người của Giáo Đình Quang minh. Cuối cùng chết dưới sự liên thủ của mười thánh giai quang minh pháp sư.
Không sai, ông ta đã chết.
Schreyer khó tin nhìn Grimm, ông ta lấy áo choàng xuống, xuất hiện trước mắt Schreyer là một người giống như đúc với Hạ Lưu, chỉ là khô lâu. Chỉ một điểm khác biệt duy nhất là ngọn lửa linh hồn của ông ta đã hóa đen, như muốn tuyên cáo thực lực của ông đối với thế nhân.
Bọn họ hiện tại đang ở nơi sâu nhất của rừng rậm Tuyệt Vong. Ở trong này Grimm có một ngôi nhà gỗ nhỏ, cũng không biết đã được xây dựng bao lâu, trên gỗ mọc đầy rêu xanh và dây leo, phía trên đầu treo một chiếc đèn bằng ma pháp lúc sáng lúc tối, chiếu lên đầu lâu màu trắng xám của Grimm khiến nó phiếm lam.
“Schreyer phải không?”
Sau khi hỏi vài câu thăm hỏi đơn giản, sắc mặt Grimm đầy cổ quái nhìn khuôn mặt non nớt của chàng thiếu niên, “Cậu nói là… Cậu chỉ mới học ma pháp của vong linh pháp sư? Hơn nữa còn dưới tình huống không có thầy dạy mà tự học?”
Schreyer gật gật đầu, mặt không chút thay đổi nhìn Grimm đang vò đầu lâu đi tới đi lui trong phòng.
“Tiền bối, ngón út tay phải của ngài rơi kìa!” Hạ Lưu khó hiểu đứng một bên không nhịn được nhắc nhở. Grimm sau khi nghe Hạ Lưu nói cả người liền chấn động, tư thế như nhìn thấy quỷ nhìn Hạ Lưu… Tuy rằng trên ý nghĩa nào đó thì Hạ Lưu đích xác là quỷ.
Bị thiên phú biến thái của Schreyer hù thì cũng thôi đi, đằng này còn bị Hạ Lưu làm cho kinh hãi, đây vốn không phải là phản ứng của một thánh giai pháp sư nên có. Grimm rất nhanh liền điều chỉnh lại cảm xúc, nhặt xương ngón tay lên gắn lại, cổ quái mở miệng: “Được rồi, nhóc con, hi vọng cậu không gạt ta, ta tin cậu là con trai của thần Hắc Ám. Đừng con mẹ nó nói với ta cái gì mà cậu là con người, mỗi vong linh pháp sư đều ước được xưng là con trai của hắc ám đấy. Nhưng điều này cũng chính là đại biểu cho thiên phú cao siêu ngàn năm mới gặp”
Con trai thần Hắc Ám, Schreyer gần như trong nháy mắt nghĩ đến xưng hô mà những người ở học viện ma pháp Hoàng gia gọi cậu, buồn cười là khi đó họ lại gọi cậu là con trai của thần Quang Minh.
“Chỉ là so với chuyện đó, ta lại cảm thấy hứng thú với cô ta hơn…” Mặt Grimm hướng về phía Hạ Lưu, hơi hơi nâng xương cằm của cô lên: “Cô không phải là giống ta đấy chứ?”
“Ta trước kia dưới sự vây công của quang minh pháp sư không thể không mở cửa kêu gọi vong linh ra… Vốn nên là kêu gọi vong linh từ vị diện vong linh đến đại lục Vĩnh Hằng, nhưng lúc ấy vì chạy trốn, ta đã chạy vào trận pháp kêu gọi mà chạy đến vị diện vong linh, tuy rằng bảo toàn tính mạng nhưng lại biến thành khô lâu… Đến bây giờ ta cũng không biết rốt cuộc bản thân là khô lâu hay là con người nữa”
Grimm cúi đầu nhìn một thân xương cốt của chính mình, phát ra một nụ cười cổ quái: “Nhưng dù sao ta cũng sống sót, những tên hỗn đãn kia khẳng định sẽ không đoán được ta vẫn còn sống!”
Hạ Lưu lại lần nữa giải thích với Grimm như trước kia đã giải thích với Schreyer. Người kia tuy có chút hoài nghi, nhưng chuyện liên quan đến vong linh vẫn luôn thần bí, hơn nữa thực lực của Hạ Lưu so với ông mà nói là rất yếu, cho nên ông cũng không cần phải tìm hiểu quá nhiều.
Sau khi nghe những lời Grimm nói, Schreyer đột nhiên mở miệng hỏi ông: “Nếu từ con người biến thành vong linh, nhưng vậy chắc hẳn sẽ có cách để biến vong linh thành con người, đúng không?”
Lời vừa dứt, Schreyer liền liếc nhìn về phía Hạ Lưu. Trên gương mặt chỉ có xương trắng của đối phương không thể nào nhìn ra biểu tình gì, chỉ là ngọn lửa linh hồn không ngừng đung đưa đã tiết lộ tâm tình khẩn trương của cô.
“Chàng trai trẻ… Cậu muốn biến bộ xương này thành con người?”
Grimm lập tức cuồng tiếu lên tiếng: “Đùa chết ông rồi! Cậu thật sự muốn cho một vong linh sống lại? Ông đây đã lâu không gặp loại người điên thế này rồi đấy!”
Đôi mắt Schreyer hiện lên vẻ không quan tâm, cậu có chút trào phúng mở miệng: “Chính ngài chẳng lẽ chưa bao giờ muốn sống lại sao? Hỡi vị pháp sư Tử Linh Dực tôn kính!”
Grimm ngưng cười, ông nhanh chóng bước lên đặt pháp trượng lên cằm Schreyer. Động tác của Hạ Lưu cũng rất nhanh, nhấc chân trực tiếp đá về phía pháp trượng kia, dùng sức một chút, thế nhưng lại thật sự đánh ngã pháp trượng của Grimm.
“Đừng quên, nếu muốn thương tổn đến một vong linh pháp sư thì trước tiên phải được sự đồng ý của vong linh mà người đó đã kêu gội” Hạ Lưu chậm rãi nâng tay lên, lức lượng hắc ám trong ngọn lửa linh hồn lập tức bạo trướng.
[Chúc mừng bạn đạt 6 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 78]
“Lá gan thật lớn, rất tốt, đây mới đúng là tư thái mà hệ hắc ám chúng ta nên có!” Lại không ngờ Grimm chẳng những không tức giận, trái lại vui vẻ mà cười khanh khách. Ông ta nhìn về phía Schreyer, ý vị thâm trường nói: “Cậu nói không sai, ta vẫn luôn mong lần nữa lại được làm con người, ta dẫn cậu đi xem…”
Trong lòng bàn tay Grimm dấy lên một ngọn lửa u linh, bắt đầu niệm chú, trong phòng đột nhiên xuất hiện một trận pháp. Ông dẫn đầu bước vào trận pháp, Hạ Lưu và Schreyer vừa bước vào liền có thể cảm giác được cảnh vật trước mắt biến hóa, hiển nhiên là đã dịch chuyển từ căn nhà nhỏ đến một hang động nào đó.
Một người cùng hai bộ xương khô đi trong hang động ẩm ướt lạnh lẽo, chỉ có ngọn lửa u linh trong tay Grimm phát ra ánh sáng màu xanh nhát chiếu sáng con đường dưới chân. Phía trước ngày càng mở rộng, không bao lâu Hạ Lưu liền thấy một màn đáng sợ.
Đố là một khu đất trống hình tròn khổng lồ, vô số hòn đó phù thủy phát sáng khiến nơi này thoạt nhìn không khác bao ngày là bao. Ở vị trí trung tâm của khu đất trống đặt một chiếc lồng giam bằng xương trắng, mà trong đó nhốt hơn mười Tinh Linh đang hôn mê. Bọn họ nằm trên bùn đất, giống như đang ngủ say, mà cũng giống như là… đã chết.
“Ta đi khắp đại lục Vĩnh Hằng, ở vùng lạnh giá phía Bắc tìm thú nhân, lại đến vùng biển phía nam tìm Long tộc vẫn còn sót lại, rồi lại đến rừng rậm Tuyệt Vọng này tìm kiếm Tinh Linh. Ta vì muốn sống lại, cũng đã làm thực nghiệm hơn hai trăm năm!”
Grimm lại một lần nữa không được bình thường, tâm tình của ông đặc biệt cao hứng, túm lấy bả vai Schreyer bắt đầu lải nhải nói chuyện: “Con người yếu ớt đã không thể làm cho nghiên cứu của ta thành công, cho nên ta tiến hành nghiên cứu trên thân thể những chủng tộc có cường độ mạnh hơn con người. Ta đưa bọn họ vào vị diện vong linh, lại đưa bọn họ về, chỉ mong gặp được trạng huống giống ta và cô ta. Nhưng là, nhưng đám người này đều là lũ ngu ngốc! Sau khi trở về bọn họ cũng chỉ giống như những khô lâu bình thường không có ý thức!”
Schreyer quay đầu nhìn lại, quả nhiên, trong góc hẻo lánh có vài khô lâu không có ngọn lửa linh hồn. Nhìn thân hình bọn họ, hẳn chính là Tinh Linh.
Grimm ngồi bệt xuống đất, bụm mặt rầu rĩ cười. Nếu ông là con người, chỉ sợ lúc này mặt đã đẫm nước mắt.
“Con người khong được, Long tộc không được, Tinh Linh cũng không được… Chính ta cũng không biết vì sao lại giữ lại được ký ức cùng ý thức, nhưng lại không có cách nào biến trở lại như trước…. Ta đã làm khô lâu hơn hai trăm năm rồi. Ta vẫn muốn đến quán rượu của con người ôm những em gái kia rồi cùng uống rượu, còn có thần Hắc Ám kính mến của ta nữa. Thế nhưng đã qua hơn hai trăm năm! Đây lại chính là lần đầu tiên ta cởi áo choàng ra trước mặt người khác!”
Schreyer cụp mắt, đột nhiên khẽ giọng mở miệng: “Cho nên mặc kệ cô nói thế nào, tôi vẫn tin tưởng phán đoán của mình… Cô vẫn luôn mong được trở lại làm con người”
Lời này không phải là nói với Grimm, cậu nhìn Hạ Lưu, hơi hơi nâng cằm, trong mắt không có chút dao động nào: “Hạ Lưu, trước cô lừa tôi, đúng không?”
Hạ Lưu im lặng, Schreyer khí thế bức nhân như thế đã sớm không phải là chàng thiếu niên ôn hòa của trước đây. Cậu cố chấp hơn nữa còn đa nghi, trên ý nghĩa nào đó mà nói, cậu rất giống Grimm, đều là người điên.
Cậu đi lên phía trước, để Grimm thả một Tinh Linh ra, sau đó nhanh chóng triệu hồi trận pháp thông đến vị diện vong linh, liền trực tiếp đẩy Tinh Linh kia vào.
Xuyên qua kết giới trong suốt, cậu thấy được thân thể của Tinh Linh kia nhanh chóng hư thối, phân hủy, cuối cùng chỉ còn lại một khung xương trắng bệch.
“A… Vị diện vong linh thật là thú vị”