Editor: Mèo Lười
Hạ Lưu cùng Schreyer dừng chân bên một thác nước nhỏ, địa thế nơi này rất hoang vu, hơn nữa còn có nhẫn hắc diệu che giấu, hơi thở của hai người bọn họ cũng không dễ dàng bị người của Giáo Đình Quang Minh phát hiện.
Hạ Lưu thả Schreyer xuống đất, sắc mặt cậu tái nhợt, không có lời nói hay hành vi dư thừa gì, chỉ gắt gao nắm chặt cuốn sách ma pháp trong tay.
Trong rừng rậm rét lạnh ẩm ướt, Hạ Lưu ngẩng đầu nhìn một mảnh âm trầm giữa kẽ hở của nhánh cây, xem ra sắp có tuyết rơi.
“Schreyer, cậu ở chỗ này chờ tôi có được không? Tôi đi xung quanh tìm một ít củi khô nhóm lửa”
Schreyernay trở nên trầm mặc ít nói, đối với những câu hỏi của Hạ Lưu cũng chỉ là khẽ gật đầu, không hề có lời nào khác.
Hạ Lưu nhìn cậu một cái, xoay người đi đến những chỗ rừng cây kín mít. Căn cứ vào sự nhắc nhở của Hệ thống quân, chung quanh đây cũng không có ma thú nào nghỉ ngơi, cô cũng có thể yên tâm một ít. Trạng huống bây giờ của Schreyer quá kém, nói không chừng gặp một con ma thú cấp một thôi cũng sẽ bị nó ăn thịt.
Nhặt được củi khô trở về thác nước thì Hạ Lưu nhạy cảm thấy hơi thở ma pháp dao động. Theo bản năng liền lo lắng có phải là người của Giáo Đình Quang Minh hay không, nhưng ngay sau đó lại lập tức phủ quyết, bởi vì những nguyên tố kia khiến cô cảm thấy cực kỳ thoải mái, là nguyên tố hắc ám.
Rất nhanh, những điều trước mắt liền có thể lý giải nghi hoặc của cô.
Là Schreyer, cậu đang ngưng tụ nguyên tố hắc ám.
Nếu nói cậu có thiên phú ở hệ ma pháp quang minh, thì đối với hệ ma pháp hắc ám, đó lại chính là bản năng của cậu.
Đôi mắt màu xanh nhạt của thiếu niên hơi hơi híp lại, hô hấp phảng phất như đã ngừng lại, chỉ có vài bộ phận vẫn phập phồng để lộ ra sự sống.
Nguyên tố hắc ám xung quanh dần dần hội tụ lại đây, cỏ dưới chân Schreyer dần chết héo, đầm nước dưới chân thác nước cũng bắt đầu xuất hiện vụn băng. Schreyer giơ tay lên mờ mịt bắt trong không trung một lát, một đốm sáng màu xanh lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay của cậu, đó là tinh kết thành thực thể của nguyên tố hắc ám.
Hắc ám đại biểu cho tử vong, nhưng đối với Schreyer, đây là cuộc sống mới.
Thân thể bị nguyên tố quang minh bạo phá gây thương tích được nguyên tố hắc ám tự động dần dần chữa trị, sắc mặt Schreyer cũng dần khôi phục huyết sắc. Càng ngày càng có nhiều nguyên tố hắc ám mạnh mẽ tiến vào trong thân thể của cậu, càng khiến cho người khác thấy cậu càng âm trầm.
Thẳng cho đến khi nguyên tố hắc ám chung quanh bị Schreyer rút cạn, cậu rốt cuộc cũng ngừng động tác trên tay, quay đầu nhìn Hạ Lưu.
Đang lặng lẽ ngồi nhóm lửa, Hạ Lưu nhẹ giọng nói chuyện với Schreyer: “Cậu nghỉ ngơi cho khỏe, đêm nay tôi sẽ canh giữ ở đây”
Schreyer nhìn Hạ Lưu, trầm mặc một hồi lâu. Đột nhiên đưa tay vẽ ra một kết giới ở trong không trung, đó là lần đầu tiên cậu sử dụng ma pháp kêu gọi vong linh.
Động tác của Hạ Lưu dừng lại, cô quay đầu nhìn về phía Schreyer, ngọn lửa linh hồn mãnh liệt bùng cháy sau đó yên tĩnh lại, cô nói: “Thật tốt quá, bây giờ cậu đã có thể triệu hồi ra vong linh mạnh hơn, như vậy cũng an toàn hơn rất nhiều”
Cho dù cô đã mạnh liệt nhịn xuống tâm tình của mình để giọng nói nghe bình tĩnh một chút, nhưng Schreyer có khế ước linh hồn với cô có thể nhạy cảm nhận thấy được cảm xúc lúc này của Hạ Lưu rất suy sút, thậm chí còn có chút tuyệt vọng.
“Vì sao cô lại khó chịu như vậy?” Đây là lần đầu tiên Schreyer chủ động nói chuyện với Hạ Lưu từ tối qua, giọng nói của cậu khàn khàn, như là cát đá ma sát với nhau khiến cho người bình thường nghe thấy rất khó chịu.
“Schreyer, xin lỗi” Hạ Lưu nói xin lỗi với cậu: “Chỉ vì tôi quá yếu…”
Schreyer có chút khó hiểu, nhưng cậu đại khái cũng đã hiểu Hạ Lưu cho rằng mình ghét bỏ cô quá yếu. Không hề giải thích, Schreyer tiếp tục mở kết giới kia ra, tiếp tục đến vị diện vong linh.
Đưa tay tiến vào, Schreyer tùy tay kéo một khô lâu ra.
Khác với Hạ Lưu, khô lâu này lúc xuất hiện trước mặt Schreyer không hề nói gì, cũng không có động tác gì, chỉ là đứng cứng ngắc, chỉ có duy nhất ngọn lửa linh hồn màu xanh là đang nhảy nhót.
Schreyer đánh giá khô lâu này, rồi lại quay đầu nhìn nhìn Hạ Lưu.
Rất rõ ràng là khô lâu này cường đại hơn Hạ Lưu rất nhiều, cho dù là ngọn lửa linh hồn hay khung xương cũng đều lớn hơn.
Schreyer vẫy vẫy tay, khô lâu kia cứng ngắc bước đến gần cậu. Cậu thần sắc nhàn nhạt vuốt ve đầu khô lâu kia, như đang âu yếm sủng vật của mình.
Hạ Lưu ngồi xổm một bên, vẫn không nhúc nhích nhìn bọn họ.
Nhưng một giây sau, tay Schreyer duỗi vào hốc mắt của khô lâu, mặt không thay đổi dùng sức, đầu khô lâu kia liền tan nát, chỉ còn lại ngọn lửa linh hồn màu xanh trên lòng bàn tay của cậu.
Cậu ném ngọn lửa linh hồn kia cho Hạ Lưu, lạnh lùng nói: “Ăn nó”
Hạ Lưu nhìn ngọn lửa linh hồn, cầm lấy nó, nhìn Schreyer thật lâu. Người kia đối diện với cô, trong ánh mắt không hề có chút do dự, chỉ có lạnh lùng.
Hạ Lưu phóng ngọn lửa linh hồn tới mắt của mình, không bao lâu liền cắn nuốt nó, ngọn lửa linh hồn của cô nhất thời trở nên lớn hơn một ít.
Schreyer sau khi thấy ngọn lửa linh hồn của Hạ Lưu đang cháy lớn, đột nhiên đứng dậy đi đến bên cạnh cô, nhìn nhìn khung xương của cô, phát hiện vẫn là tráng thái vỡ nát, trầm mặc một ít, rồi xoay người tiếp tục thu triển thuật triệu hoán vong linh.
Hiện tại ma lực của Schreyer cũng không mạnh, đến lúc kêu gọi vong linh lần thức ba, thẩn thể cậu bởi vì ma pháp cạn kiệt quá độ mà bắt đầu lung lây sắp đổ. Hạ Lưu vội vàng chạy đến đỡ lấy cậu, “Schreyer, tôi biết cậu muốn tăng thực lực cho tôi, nhưng cũng không cần gấp gáp như vậy…”
Mỗi lần Schreyer triệu hồi ra đều bóp nát lấy ngọn lửa linh hồn đưa cho Hạ Lưu, xem bộ dáng là muốn để Hạ Lưu thăng cấp.
Chỉ là cậu sau khi nghe lời Hạ Lưu nói lại vẫn lắc đầu, ma pháp cạn kiệt khiến cho cậu bắt đầu cảm thấy rét lạnh. Schreyer run cầm cập đến ngồi xếp bằng bên cạnh đống lửa, cảm giác mỏi mệt của thân thể khiến cậu chỉ chốc lát sau liền ngã xuống, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ say.
Ngọn lửa chiếu vào khiến gương mặt cậu có thêm màu sắc ấm áp, không còn những tuyệt vọng cùng phòng bị như lúc nãy, điều này khiến Schreyer như trở lại là cậu thiếu niên quý tộc đơn thuần của trước kia. Chỉ cần cứ như vậy ngủ một giấc thật an ổn, ngày mai mở mắt ra những đau khổ cùng tra tấn của quá khứ, đều chỉ như một hồi mộng ảo.
Hạ Lưu lặng lẽ canh giữ bên cạnh cậu, thỉnh thoảng lại thêm chút củi.
Mí mắt Schreyer giật giật, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào mặt đất, mờ mịt nhìn bóng của khô lâu và mình hắt dưới ánh lửa.
[Chúc mừng bạn đạt 5 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 45]
Lúc Schreyer tỉnh lại lần nữa, đã không thấy bóng dáng của Hạ Lưu. Trong nháy mắt ánh mắt cậu trở nên nghiêm túc, trong lòng liền dâng lên cảm giác bất an và hoài nghi.
“Schreyer”
Hạ Lưu nhẹ nhàng gọi cậu một tiếng. Schreyer vội vàng ngẩng đầu nhìn cô, thoạt nhìn như tâm tình đã dần trầm tĩnh lại.
“Vừa rồi tôi đi tìm thức ăn cho cậu, cậu cũng đã một ngày không ăn uống gì rồi” Trên xương tay của cô có hai con cá, cô lắc lư chúng trước mặt Schreyer: “Nhìn đi, còn rất tươi đấy”
Schreyer lặng lẽ nhìn Hạ Lưu đang dùng xương của mình để nướng cá. Động tác của cô rất điêu luyện, bàn tay trực tiếp xuyên qua con cá rồi đặt lên lửa nướng, chỉ chốc lát sau liền có mùi hương thơm nồng tỏa ra.
Schreyer ngơ ngác nhìn Hạ Lưu đưa tay mình đến trước mặt cậu, dưới ánh mắt của cô lấy hai con cá nướng ra. Còn cô thì chạy đến hồ nước rửa tay, xương cốt vốn bị cháy đen lại khôi phục màu trắng vốn có.
Dưới cái nhìn soi mói của Hạ Lưu, Schreyer cúi đầu ăn hết hai con cá kia. Sau đó cậu lại tiếp tục bắt đầu kêu gọi vong linh, lần này so với tối qua còn lợi hại hơn, cậu thế nhưng chỉ một lần gọi được đến hai khô lâu. Đây là chuyện các pháp sư vong linh bình thường khác phải mất nửa năm mới làm được, vậy mà cậu lại có thể lĩnh ngộ chỉ trong một đêm.
Thứ thiên phú này, có khi thật sự sẽ làm cho người khác cảm thấy Thần không công bằng.
Schreyer vẫn như trước đánh giá những khô lâu kia, sau đó lại đưa ngọn lửa linh hồn giao cho Hạ Lưu ăn.
Chỉ là lúc gọi đến khô lâu thứ tư, thái độ của Schreyer có chút khác thường. Cậu không cướp lấy ngọn lửa linh hồn, mà rất cẩn thận vuốt ve xương của nó, hình như đang suy nghĩ cái gì, sau đó lại nghiêm túc nhìn những mảnh xương cốt đang vỡ vụn của Hạ Lưu.
“Nếu tôi lấy ngọn lửa linh hồn của cô ra, cô sẽ chết sao?”
Cậu đột nhiên hỏi như vậy, khiến Hạ Lưu ngẩn người. Cô lắc đầu: “Nếu cẩn thận một chút để nó không chịu thương tổn nào, như vậy sẽ không có chuyện gì. Thật ra bản thể vong linh chính là ngọn lửa linh hồn, ý thức cùng linh hồn đều dung hợp bên trong nó”
Schreyer gật gật đầu, đột nhiên đi về phía của Hạ Lưu, vươn tay đến trước hốc mắt của cô, thản nhiên nói: “Hãy giao ngọn lửa linh hồn của cô cho tôi!”
Hạ Lưu cũng không có nửa phần do dự hay bất an, ngọn lửa màu lam kia liền bay đến tay của Schreyer.
Cậu nâng ngọn lửa linh hồn của Hạ Lưu đến trước mặt khô lâu vừa được triệu hồi ra kia, tay còn lại trực tiếp duỗi vào hốc mắt của nó, lập tức bóp nát ngọn lửa linh hồn bên trong. Khung xương mất đi chủ đạo “rầm” một tiếng rơi xuống đất. Schreyer ngồi nhìn nó, hỏi Hạ Lưu ở trong tay: “Được chứ?”
Hạ Lưu ngẩn người, theo bản năng đến xem khung xương kia, lại vô cùng kinh ngạc khi phát hiện nó giống như đúc với khung xương của mình, chỉ khác là khung xương của cô bây giờ đã vỡ vụn đến không chịu nổi.
“Schreyer, cậu đang muốn tìm thân thể mới cho tôi sao?”
Schreyer không thừa nhận cũng chả phủ nhận, đưa ngọn lửa linh hồn của Hạ Lưu đến bên cạnh đầu lâu. Sau khi nhìn thấy Hạ Lưu chậm rãi nhẹ nhàng đi vào xong, cậu mới chậm rãi mở miệng: “Tôi sẽ nghĩ biện pháp để cô có thể có thân thể của con người”
“Cậu muốn để cho ngọn lửa linh hồn của tôi chiếm cứ thân thể của con người sao?” Hạ Lưu lập tức phản ứng lại, không thể tin hỏi.
Schreyer chậm rãi gật đầu, “Chờ tôi vài năm, đợi đến khi thực lực của tôi đủ cường đại, cô muốn bất kỳ thân thể nào tôi cũng sẽ lấy”
“Nhưng Schreyer, cách làm như thế là không đúng, như vậy đối với người kia là không công bằng”
Ánh mắt của Schreyer chậm rãi ảm đạm xuống, giọng nói nhẹ như đang thì thầm: “Công bằng? Công bằng của thế giới này, chẳng phải chỉ cần có thực lực liền có thể điều khiển được sao?”