Tim Đập Cực Độ

Chương 49: C49: Này người phụ nữ kia



Edit: Shye

***

Mấy ngày sau cũng không có việc gì xảy ra, Quan Yếm và Mạc Kinh Tuyết ra ngoài chơi vài lần, thời gian còn lại cô đều ở nhà lôi kéo Thích Vọng Uyên chơi game cùng cô.

Anh chơi rất khá, cô theo anh chỉ cần ngồi không, lên hạng như uống nước, đúng là vô cùng vui sướng.

Nhưng người vui chỉ có mỗi cô, còn Thích Vọng Uyên chẳng có tí mải mai, hoàn toàn không có cảm xúc gì.

Bảy ngày nhoáng cái là qua, sáng ngày thứ tám, lá thư mời làm người ta áp lực kia đã xuất hiện đúng giờ.

【Thư mời thứ sáu】

Nhiệm vụ thứ sáu bữa tiệc tử vong: Livestream ngọt ngào.

Nhiệm vụ khen thưởng: Số ngày sinh tồn +300, đạo cụ ngẫu nhiên x1, tiền mặt 600 nghìn tệ.

Chú ý, nhiệm vụ phó bản sẽ mở ra trong vòng hai phút nữa, xin vui lòng chuẩn bị sẵn sàng.

Lần này số ngày sinh tồn đã đạt tới 300, nhưng trước mắt tất cả số mà họ có mới được 425 ngày, thì cũng chỉ hơn một năm.

Quan Yếm và Thích Vọng Uyên cùng nhau xác nhận nhiệm vụ của đối phương, xác định tổ đội thành công.

Nhưng mà có điều… Chủ đề nhiệm vụ nhìn có vẻ là lạ.

Có bàn thì cũng chẳng bàn ra cái gì, hai người im lặng đợi hai phút, sau đó tiến và phó bản.

Trước mặt là một tòa dinh thự trắng vô cùng đẹp đẽ, phía trước cánh cổng màu trắng đang đóng chặt là một tấm biển màu hồng phấn.

Quan Yếm đứng phía trước, cúi đầu một cái là nhìn thấy nội dung bên trên:

Chương trình giải trí livestream hiện trường đóng phim “Người yêu ngọt ngào”.

Sau khi nhìn qua một cái, cô quay lại tìm Thích Vọng Uyên, khi nhìn thấy đối phương thì cô lập tức ngây ngẩn cả người.

Anh đứng bên cạnh cô, bộ quần áo thoải mái trong thế giới hiện thực bỗng biến thành một bộ âu phục đen xa hoa.

Áo vest hở ra, bên trong là sơ mi trắng sạch sẽ thẳng tắp, cà vạt màu đen dường như hơi chặt nên bị anh nới ra, thoạt nhìn vừa phóng khoáng vừa lịch lãm.

Mấu chốt là, gương mặt đẹp đẽ cùng dáng người cao gầy, thêm kiểu ăn mặc này nữa, sức hấp dẫn như tăng vọt chạm đỉnh, cùng với danh hiệu “Người trong lòng trên đầu quả tim” nữa thì…

Thế thì có ai chịu nổi được đây! _tichha_

Quan Yếm nhìn anh chăm chú một hồi lâu, mãi cho đến khi anh nhướng mày đưa tay quơ quơ vài lần trước mặt thì cô mới lấy lại tinh thần, cô phát hiện chính cô lại đỏ mặt không thể tự chủ.

Cô che mặt, cúi đầu nhìn xuống thì mới chú ý tới quần áo của mình cũng biến thành một bộ váy trắng xinh đẹp.

Chất liệu dệt mềm mại, bộ váy được thiết kế cực kỳ tinh xảo, tôn người mặc trở nên tao nhã không ít.

Bên cạnh họ còn có sáu người cầu sinh khác, tổng cộng có tám người, bốn nam bốn nữ, họ đều được hóa trang giống như khách khứa đến tham gia buổi tiệc.

Lúc này, trừ bỏ Quan Yếm ra, ánh mắt những người khác đều dừng trên người Thích Vọng Uyên, sau một lúc lâu mà chẳng ai dời mắt.

Nhưng họ cảm thấy hơi kỳ lạ, người này vô cùng có sức hút, nhưng dường như trên người anh mang theo một cảm giác bệnh hoạn quái dị, khiến người ta vừa muốn tiếp cận lại vừa cảm thấy sợ hãi.

Cũng may, rất nhanh sau, cánh cửa đóng chặt trước mặt từ từ mở ra, âm thanh từ cửa gỗ cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của mọi người.

Cánh cửa lớn ở giữa từ từ mở ra, Quan Yếm nhìn thấy sau cửa là một con quỷ xương khô mặc quần áo quản gia.

Cả người con quỷ hoàn toàn là xương, nhưng quần áo trên người vẫn căng lên.

Nhóm người cầu sinh đứng ngoài cửa nhìn thấy cảnh tượng này thì cả đám đều im lặng.

Quản gia xương khô bước tới với phong thái tao nhã, khom lưng chào mọi người: “Hoan nghênh các vị khách quý đã tham gia – Chương trình giải trí livestream hiện trường đóng phim “Người yêu ngọt ngào”, mời mọi người theo tôi đến phòng khách trước để hiểu rõ quy tắc quay phim lần này.”

Tóm lại là, tám người cầu sinh hiện tại chính là tới đây để làm khách mời quay chương trình truyền hình hẹn hò, có thể nói là diễn viên.

Mọi người tạm thời không giao lưu, đi theo sau quản gia xương khô.

Nơi này vô cùng đẹp đẽ, trước tòa nhà là một vườn hoa lớn, từng khóm hoa đang đua nhau khoe sắc, điểm xuyết vào là những cánh bướm bay dập dờn. wattpad_tichha_

Bên trái vườn hoa có một gốc cây to, dưới tàng cây rũ đầy dây hoa là một xích đu, bầu không khí nhuốm đầy cảm giác thiếu nữ.

Xuyên qua đường mòn lót đá, mọi người nhìn trước ngó sau đi theo quản gia vào một tòa nhà ba tầng.

Lầu một là đại sảnh không gian mở tầng cao, trang trí vừa cao cấp vừa lãng mạn.

Quản gia xương khô dừng ở giữa, nói với mọi người: “Mời các vị khách quý ngồi xuống để nghe tôi giảng giải quy tắc cho các vị.”

Sau khi tám người ngồi bừa xuống, ông ta nói tiếp: “Chương trình hẹn hò thực tế lần này sẽ kéo dài trong vòng năm ngày, xuyên suốt quá trình sẽ được livestream chỉ trừ lúc tắm rửa thay quần áo.”

“Trong năm ngày này mọi người cần phải tích lũy đủ giá trị ngọt ngào, khán giả sẽ luôn chú ý tới khách mời ở màn hình livestream, mười nghìn khán giả bấm like thì tương đương một chỉ số giá trị ngọt ngào. Khi giá trị ngọt ngào của hai bên ghép cặp đều đạt tới mức 100 thì sẽ hoàn thành nhiệm vụ, vượt qua được tiết mục do tổ chương trình đưa ra thì sẽ có khen thưởng đặc biệt.”

“Chúng tôi sẽ phát cho mọi người một đồng hồ chuyên dụng, đến lúc đó các khách mời có thể thông qua nó để kiểm tra giá trị ngọt ngào.”

“Trong quá trình ghi hình, tổ tiết mục sẽ thông báo nhiệm vụ một cách tùy ý, cặp đôi không thể hoàn thành trong thời gian giới hạn thì cả hai sẽ chịu trừng phạt, mức độ trừng phạt sẽ căn cứ vào tình hình hoàn thành mà điều chỉnh.”

“Mọi người vui lòng nhớ kỹ quy tắc sau đây:

Thứ nhất, bảo vệ người yêu của mình.

Thứ hai, hành động sai lầm sẽ dẫn tới giá trị ngọt ngào giảm.

Thứ ba, khách mời có thể tự nguyện trao đổi cộng sự tùy ý, chỉ cần đối phương đồng ý thì có thể lập đội, riêng người đã có cộng sự thì có thể tự động lập đội.

Nhưng cần chú ý rằng, nếu vị khách mời nào đó bị từ chối ba lần thì chứng minh người này không đủ sức hút, tổ chương trình sẽ ép buộc dừng ghi hình.”

“Bởi vì chương trình yêu cầu hai người ghép đôi, nếu tới lúc có người bị ép rời khỏi thì người còn lại sẽ buộc phải dừng lại cùng.”

Sau khi quản gia xương khô nói xong thì dừng lại giây lát, đưa đầu vốn không có mắt nhìn mọi người một vòng: “Các vị còn điều gì không rõ không?”

Không ai nói chuyện.

Vì thế ông ta tiếp tục nói: “Vậy thì, mời các vị tự hoàn thành ghép đôi trong mười phút.”

Vừa nói xong, một cô gái mặc váy ngắn hồng nhạt đi tới trước mặt Thích Vọng Uyên, hai mắt lấp lánh hỏi: “Anh đẹp trai ơi, tôi và anh ghép đôi với nhau nhé?”

“Này này này, tôi cũng muốn!” Một em gái đáng yêu khác cũng đi lại đây: “Anh thấy tôi thế nào? Tôi biết nấu cơm, tôi còn biết hát nữa!”

Một cô gái tóc đen thẳng đứng lên, nhìn Thích Vọng Uyên từ phía xa xa, ngượng ngùng nói: “Tôi cũng thích anh… Nếu không thì anh chọn một trong số ba chúng tôi đi?”

Tuy rằng các cô đều cảm giác anh trai này ngoại hình rất được, trai đẹp này có khí chất và sức quyến rũ bùng nổ —— nhưng lại giống như một tên biến thái tàn ác nham hiểm.

Nhưng đồng thời lại có một lực hấp dẫn không thể kháng cự làm người ta muốn dừng mà không được.

Quan Yếm: “…”

Đột nhiên get được danh hiệu người trong lòng thì cũng có chỗ tốt, cô cũng muốn được các anh đẹp trai vây quanh như vậy!

Thích Vọng Uyên nhìn ba em gái trẻ tuổi xinh đẹp lại chủ động trước mặt, mặt anh không chút biểu cảm đứng dậy rồi ngồi xuống bên cạnh Quan Yếm, thản nhiên nói: “Tôi thích cô.”

Khóe môi Quan Yếm nhếch lên.

Hay lắm, gây thù chuốc oán… Chỉ là được trai đẹp “bày tỏ” thì thấy cũng khá được.

Thật ra điều kiện của ba người nam còn lại cũng không tồi, chỉ có một người hơi kém hơn một chút

Lúc này cũng chính là người đó đang khinh thường xùy một tiếng: “Một đám mê trai, ở chỗ này mà cũng muốn quyến rũ đàn ông!”

Cô em có vẻ bề ngoài đáng yêu còn đang thất vọng, nghe vậy thì nhíu mày, quay đầu phẫn nộ nói: “Ghen tị người ta được chào đón thì cứ việc nói thẳng, ở đây có một anh cực kỳ đẹp trai rồi, đã có cơ hội thì vì sao không tìm anh ấy hợp tác kia chứ? Chẳng lẽ chúng tôi phải tìm anh à? Nhưng mà có điều người như anh mở miệng ra toàn là mấy lời chanh chua ô uế… Cho dù anh có được gương mặt như người ta thì có đánh chết tôi cũng không cần!”

Dường như đối phương đã bị chọc một phát rất đau, mặt đều đỏ cả lên, đưa tay chỉ vào cô gái mắng chửi.

Quan Yếm vội vàng ngăn cản: “Thời gian ghép đôi có hạn, hai người không sợ quá giờ bị phạt sao?”

Cô vừa nói thế, người đàn ông kia vừa định chửi thì nuốt xuống, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, thầm mắng: “Hừ, đồ đàn bà tầm thường mà ra vẻ!”

Cô em đáng yêu tức giận đến nỗi không chịu được, lớn tiếng trả lời: “Tôi khinh, đồ đàn ông tầm thường mà ra vẻ!”

Nói xong cô ấy nhìn về phía mấy người đàn ông khác đang im lặng: “Ai muốn hợp tác với tôi không?”

Có một người trong đó nhìn rất thư sinh đưa tay lên, yếu ớt đáp: “Cô không ngại thì… tôi bằng lòng.”

“Được thôi!”

Một đôi thành công, hai cô gái còn lại đều luống cuống, không ai muốn lập đội cùng với “tên kia”.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, hai giây sau bỗng ăn ý bật cười.

Em gái tóc thẳng nói trước: “Tôi và chị gái này cùng một đội.”

Cô gái váy hồng nhạt liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, hai chúng ta một đội!”

Dù sao quy tắc cũng không nói rằng phải ghép cặp với đàn ông, thì các cô đi tranh giành một người đàn ông không quen không biết để làm gì?

Vì thế áp lực đặt lên người đàn ông còn lại.

Anh ta trợn mắt há mồm, nói một cách oan ức: “Nhưng tôi cũng không muốn cùng đội với tên quạ đen vạ miệng này đâu!”

Nhưng không phải do anh ta lựa chọn.

Quản gia xương khô đáp: “Nếu mọi người đã ghép đôi xong, thì thế này, mời các vị khách quý đến rút thẻ thiết lập nhân vật của mình.”

Ông ta vẫn luôn đứng ở tư thế một tay ở bụng một tay ở sau lưng, sau khi nói xong, ông ta đưa tay từ sau ra trước, cánh tay xương xẩu trống không bỗng xuất hiện một cái hộp rút thăm lớn màu đen.

Ông ta nói: “Mọi người phải dựa theo thiết lập nhân vật mà mình rút ra để hoàn thành năm ngày quay, nếu giữa đường có người làm hỏng thiết lập thì sẽ căn cứ vào tình huống mà nhận lấy xử phạt tương ứng. Xin chú ý, người có tình huống nghiêm trọng sẽ lập tức bị cưỡng chế rời khỏi chương trình.”

Quan Yếm nhìn Thích Vọng Uyên, trong lòng hơi lo lắng.

Người này vốn chẳng có chút cảm xúc nào, vì để dung nhập vào xã hội nên mới miễn cưỡng giả làm người bình thường thì đã tốt lắm rồi, bây giờ còn muốn anh đóng vai theo thiết lập?

Cô hoài nghi anh không hề phân biệt được những thiết lập nhân vật đó có đặc điểm gì.

Nhưng bản thân Thích Vọng Uyên chẳng lo lắng gì về việc này.

Anh là người đầu tiên đứng lên, đi qua rồi đưa tay vào hộp, anh rút ra một tấm thẻ đen.

Quan Yếm vội đi qua xem.

[Thiết lập nhân vật: Tổng giám đốc bá đạo có giá trị hàng chục tỷ]

Hai người nhìn nhau: “…”

Nhìn nhau không thốt nên lời.

Cô cảm thấy hơi đau đầu, cũng đưa tay bóc đại trong hộp.

[Thiết lập nhân vật: Em gái nhà bên đáng yêu nũng nịu xinh xắn động lòng người]

Quan Yếm: “A, một quyền đập chết hai tên trùm thì có còn đáng yêu không?”

Hai cô gái cùng lập đội cũng đi lại đây, hai người lần lượt rút ra hai tấm thẻ.

[Thiết lập nhân vật: Nữ chủ tịch sấm rền gió cuốn]

[Thiết lập nhân vật: Chó nhỏ rạng rỡ hoạt bát bám người]

Người rút được thiết lập “Chó nhỏ” chính là em gái tóc thẳng dịu dàng.

Cô ấy nhíu mày, giọng nói êm ái thốt lên: “Này… Tôi không biết đâu.”

Em gái váy ngắn cũng bĩu môi: “Cô nhìn tôi có giống nữ chủ tịch sấm rền gió cuốn không?”

Anh trai đầu đinh không tình nguyện, rất miễn cưỡng đi cùng với tên miệng thối tới đây, nhìn thiết lập nhân vật của mọi người, sắc mặt anh ta ngày càng khó coi.

Vô cùng rõ ràng, mỗi một đôi đều là hai thiết lập một nam một nữ.

Nói cách khác, anh ta và tên miệng thối kia sẽ có một người dính cái thiết lập nữ.

Mặt anh ta méo lại thành một cục, thầm cầu nguyện trong lòng: Tuyệt đối đừng là tôi, đừng là tôi…

Sau đó cắn răng quyết tâm liều mạng, đưa tay vào sờ trúng một tấm thẻ, vừa rút lại do dự.

Anh ta chần chừ hai giây rồi đổi một tấm bên cạnh.

[Thiết lập nhân vật: Em gái yếu đuối mảnh mai dịu dàng]

Anh trai đầu đinh: “Con mẹ nó… Muốn tôi chết đấy à!”

Trái lại, tên miệng thối thấy thế thì tung tăng rút thẻ.

[Thiết lập nhân vật: Vua màn bạc điện ảnh truyền hình tuấn tú hấp dẫn]

Anh trai đầu đinh nhìn thoáng qua, kẻ xui xẻo rít gào: “A a a a a…”

Cuối cùng em gái đáng yêu và thư sinh cũng lần lượt rút.

Em gái đáng yêu là:

[Thiết lập nhân vật: Vạn người mê lưu luyến tình trường quyết không động lòng]

Chàng trai thư sinh là:

[Thiết lập nhân vật: Cậu chủ tập đoàn ốm yếu tự ti]

Quản gia xương khô nhấc tay, chiếc hộp rút thăm biến mất.

Ông ta lại búng tay một cái, anh trai đầu đinh im lặng giống như bị ấn chế độ khóa âm thanh.

“Hoàn thành rút thẻ, mời các vị khách quý nhớ kỹ thiết lập của chính mình, hoàn thành tốt chương trình “Người yêu ngọt ngào”!”

“Như vậy thì kế tiếp, tổ tiết mục sẽ phát đồng hồ đo giá trị ngọt ngào cho mọi người.”

Vừa dứt lời, trên cổ tay mỗi người xuất hiện một chiếc đồng hồ màu hồng phấn.

Phía trên không có gì cả, nhưng bên cạnh có một nút bấm, ấn xuống sẽ hiện ra: Giá trị ngọt ngào hiện tại: 0.

“Năm phút sau, chương trình sẽ chính thức bắt đầu, xin mời các vị chuẩn bị sẵn sàng.”

Quản gia xương khô vừa nói xong thì biến mất tại chỗ, không để lại một tí dấu vết nào.

Quan Yếm vội vàng hỏi Thích Vọng Uyên: “Anh có thể làm được không?”

Anh nhắm mắt, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, cố nhếch khóe môi lên: “Này, người phụ này kia, cô dám nói tôi không được ư? Có muốn thử không? Hửm?”

Quan Yếm: “…”

Đây là cái quỷ gì vậy trời!!!

Cô khiếp sợ nói: “Anh học cái này ở đâu ra vậy!”

Anh nhíu mày: “Không đúng sao?”

“Cũng không thể nói là không đúng…. Rốt cuộc là anh học ở đâu!”

Thích Vọng Uyên suy nghĩ rồi đáp: “Không nhớ nữa, hình như có một trang truyện gì đó gọi là Tấn Giang, tên truyện là “Một lần chín thai: Tổng giám đốc bá đạo theo đuổi cô vợ nhỏ”. Đúng rồi, có người một lần sinh chín được à?”

Quan Yếm hả miệng rất lâu cũng không khép lại được.

Trong lòng cô đang cảm thấy cực kỳ phức tạp: “Sao anh lại đi xem cái loại truyện này?”

Anh thấy biểu cảm kỳ lạ của cô thì hơi thắc mắc: “Không phải cô đang viết truyện sao, tôi muốn hiểu thêm về phương diện này, nên đọc thử, sao vậy?”

“Cái đó chỉ là…”

Quan Yếm dừng lại, xua xua tay, vừa buồn cười vừa đành chịu: “Được rồi được rồi, như vậy cũng được, như này thì còn đỡ hơn không biết gì.”

Cô cũng không biết đây là đang an ủi anh hay là an ủi chính mình, rốt cuộc những lời này thì đến lúc đó cô cũng phải nghe.

“Ding dong, hoan nghênh các vị khách quý đã tham dự ghi hình chương trình “Người yêu ngọt ngào”, livestream sẽ diễn ra trong ba giây nữa. Một, hai, ba.”

Theo thời gian tính giờ, wattpad_tichha_ quản gia xương khô vừa mới biến mất lại bỗng nhiên xông ra.

Trừ cái này ra thì không có gì xảy ra cả.

Quan Yếm tự lặp lại thiết lập nhân vật của mình trong đầu vài lần: Em gái nhà bên đáng yêu nũng nịu xinh xắn động lòng người. Đáng yêu! Làm nũng!

Trong tay quản gia là bốn chiếc chìa khóa, ông ta đứng thẳng tắp ở nơi đó, quay qua một nơi trống không nói: “Hoan nghênh các khán giả đã tham gia vào phòng livestream, chúng tôi đã đưa hình ảnh của bốn cặp đôi lên phần hiển thị trên màn hình, mời mọi người cứ xem thoải mái. Trong quá trình ghi hình, mọi người có thể chuyển sang livestream khác bất cứ lúc nào. Chương trình này được tài trợ đặc biệt bởi sữa bò Mãnh Quỷ, sữa bò Mãnh Quỷ, thuần thiên nhiên không thêm…”

Quan Yếm cúi đầu, không kiềm được cười nhỏ vài cái, vì sao ở cái chỗ quái quỷ này còn có nữa vậy!!!

Quản gia xương khô nhìn về phía bọn họ, giọng điệu thay đổi trở nên nhẹ nhàng tự nhiên: “Tiết mục đầu tiên của chúng ta là quá trình khách mời vào ở, trong tay tôi là bốn chìa khóa khác nhau tương ứng với bốn căn phòng có chủ đề khác biệt, phòng thứ nhất là phòng công chúa đặc biệt, phòng thứ hai là một căn phòng giường hai người bình thường, phòng thứ ba là giường tầng, phòng thứ tư là trải đệm dưới đất.”

“Các vị khách mời cần phải hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên do tổ tiết mục đề ra, sau khi nhiệm vụ kết thúc, chiếu theo giá trị ngọt ngào thì sẽ được chọn phòng theo mức từ cao đến thấp. Mọi người có câu hỏi gì không?”

Nhóm người cầu sinh cũng không dám nói chuyện, sợ không cẩn thận sẽ hỏng thiết lập.

Quản gia xương khô nói tiếp: “Nếu không có câu hỏi gì, thì bây giờ sẽ thông báo nhiệm vụ.”

“Trong một buổi sáng tốt đẹp thế này, xin mời các vị cùng hợp tác với người yêu của mình để làm ra một bữa sáng ngon miệng! Thời lượng nhiệm vụ: Một tiếng.”

“Hiện tại là 7 giờ rưỡi sáng, hy vọng mọi người có thể hoàn thành nhiệm vụ trước 8 giờ rưỡi nhé. Đương nhiên, kèm theo việc hoàn thành nhiệm vụ thì xin hãy luôn nhớ kỹ thiết lập nhân vật của các vị.”

Quản gia nói xong lại bỗng nhiên biến mất.

Quan Yếm cúi đầu nhìn đồng hồ, phía trên xuất hiện con số 07:30 phút.

Thích Vọng Uyên nhìn cô, muốn nói chuyện, môi anh nhếch vài lần rồi không biết nên nói thế nào.

Hai người đối mặt một lát, im lặng cùng nhau đi về phía nhà bếp.

Những người khác đều đi đến đây, nhưng sau khi đi vào nhà bếp, tất cả mọi người đều sửng sốt, tuy rằng chỗ này có đầy đủ các loại đồ làm bếp và gia vị, nhưng lại không có nguyên liệu nấu ăn.

Không có nguyên liệu nấu ăn thì lấy gì làm bữa sáng?

Quan Yếm không có cách nào, những từ khóa thiết lập nhân vật xẹt qua trong đầu:”Người yêu làm nũng đáng yêu”. Cô nhẹ nhàng đưa tay kéo áo người anh em tổng giám đốc bá đạo: “Anh Thiết Ngưu ơi, có lẽ chúng ta phải đi tìm nguyên liệu nấu ăn đó, anh đi tìm với em có được không ạ?”

Tổng giám đốc bá đạo Vương Thiết Ngưu: “…”

Anh im lặng vài giây, giống như đang nhớ lại, sau đó đáp: “Người phụ nữ này, theo sát tôi đừng chạy lung tung.”

Anh trai đầu đinh: “Ha ha ha ha ha…”

“Tít tít ——”

Đồng hồ của anh ta chợt vang lên, khi cúi đầu xem thì anh ta không cười nổi nữa.

Bởi vì hỏng thiết lập, trừ một lần, tổng điểm thành -1.

Thế là em gái yếu đuối mảnh mai dịu dàng ngay cả khi buồn cười cũng không được cười ư? Dựa vào cái gì!

Quan Yếm và Thích Vọng Uyên rời khỏi nhà bếp, sau đó tìm loanh quanh trong nhà, tuy không tìm được đồ ăn, nhưng thông qua cửa sổ họ nhìn thấy ở phía sau có một con đường nhỏ, cuối con đường là một tòa nhà nhỏ bằng gỗ, bên cạnh là vườn rau, còn có mấy con gà đang được thả.”

Hai người lập tức ra ngoài rồi vòng ra phía sau, mới vừa đi đến gần căn nhà gỗ thì nghe thấy một tiếng “kẽo kẹt”, cửa nhà gỗ môn hé ra một khoảng. _tichha_

Bên ngoài rõ ràng đang nắng chang chang, thế mà ánh mặt trời không chiếu được vào bên trong, tối đen như mực không nhìn thấy.

Không… Giữa khe cửa, có một đôi mắt màu vàng.

Sau đó, một giọng nói già nua lạnh lẽo vang lên: “Bọn mi… muốn… làm gì?”

Quan Yếm giữ gìn thiết lập nhân vật, bước tới thật nhẹ nhàng, bước về trước vài bước rồi nở một nụ cười đáng yêu: “Ông ơi, cháu muốn tìm ngài để lấy một ít rau cải để làm bữa sáng được không ạ? Ông cho cháu một chút đi mà~”

Đuôi mày Thích Vọng Uyên giật giật, một người luôn không có bất kỳ cảm xúc gì đột nhiên cảm thấy có gì đó khó chịu.

Đôi mắt vàng kim trong kẹt cửa kia chớp chớp: “Tất nhiên có thể cho các người rau cải, nhưng các người phải bắt một thứ gì đó để trao đổi.”

Quan Yếm chu môi giả vờ đáng yêu: “Vậy ngài muốn chúng tôi lấy gì để đổi ạ?”

Gương mặt Thích Vọng Uyên hờ hững: “Mười triệu đủ không? Không đủ tôi đưa thêm.”

*Tác giả có chuyện nói: Phó bản này nhẹ nhàng một chút để thay đổi đầu óc QAQ

Đăng tải tại Wattpad _tichha_ và tichhashye.wordpress


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Tim Đập Cực Độ

Chương 49: Là sự tồn tại chân thật



Edit: Shye

***

“Alo?”

Trong điện thoại vang lên một giọng nói lành lạnh quen thuộc.

Quan Yếm đứng ngoài ban công, híp mắt nhìn ra đường phố xa xa nơi dòng xe nối đuôi không dứt, nghe thấy đã gọi được, cô đứng thẳng người dậy, đáp: “Đường Thu, là tôi, Quan Yếm đây.”

“Ơ kìa.”

Giọng nói xa cách kia lập tức trở nên nhiệt tình hơn, trong giọng có tiếng cười: “Cuối cùng cô cũng gọi cho tôi. Tên trong nhiệm vụ lần đó là giả, tôi là Mạc Kinh Tuyết, anh tôi là Mạc Vọng…”

“Em bị ngốc đấy à! Người nhà mình có gì em đều đi khai báo hết cả rồi? Anh đã nói với em đó, cái tên Vương Thiết Ngưu kia…”

“Im coi! Mẹ! Mẹ mau đá ảnh ra chỗ khác đi mẹ!”

“Có tí chuyện là gọi mẹ, em tưởng có mình em gọi được à? Mẹ, ui da ui da, mẹ thả con ra! Tai con!”

“…”

Thì ra hai anh em họ nhốn nháo ầm ĩ là như vậy.

Đứng nghe một chốc, tâm trạng nặng nề của Quan Yếm đã ổn hơn khá nhiều, thậm chí còn hâm mộ hai anh em ruột này đấu võ mồm với nhau.

Một lát sau, cuối cùng thì Mạc Kinh Tuyết cũng giành được thắng lợi, cô ấy nhặt điện thoại trên sô pha lên, khụ một tiếng, giọng nói nghiêm túc giống như người vừa rồi không phải cô ấy: “Ngại quá, anh trai tôi hơi ngứa đòn.”

Quan Yếm hơi buồn cười: “Không sao đâu, tôi hâm mộ với hai người quá đi mất, nghe là biết hai người sống rất vui vẻ.”

Cô ấy cười nhẹ một tiếng, hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Đúng vậy, tôi gặp phải một sự kiện vô cùng kỳ quái, cho nên muốn hỏi cô thử xem có manh mối gì không.”

“À…” Trong giọng Mạc Kinh Tuyế có một chút thất vọng: “Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể ra ngoài đi cà phê dạo phố gì đó.”

Quan Yếm sửng sốt, nói: “Cũng không phải không được, gặp mặt trò chuyện cũng được, tôi chỉ sợ làm phiền cô thôi.”

Dù sao nhìn đối phương cũng không giống như kiểu thích ra ngoài dạo phố.

“Được chứ, vậy sáng mai gặp được không?” Giọng nói trong điện thoại có vẻ mong chờ, dừng một lát rồi nói: “Vậy giờ cô nói trước xem cô muốn hỏi cái gì đi.”

Quan Yếm sắp xếp lại suy nghĩ rồi kể từ đầu.

Cô muốn hỏi vấn đề của Thời Nguy, thây khô cuối cùng trong nhiệm vụ “Thần giáng” lần này và nhiệm vụ “Xã hội không tưởng” giống nhau y hệt.

Nói cách khác, xét ở góc độ logic, chắc hẳn là khi họ hoàn thành phó bản “Thần giáng” thì sau đó thây khô được cung phụng là “thánh giáo chủ”, rồi tới tất cả xảy ra trong phó bản “Xã hội không tưởng”.

Nhưng cái mà bọn họ trải qua lại là ngược lại, tham dự cái sau trước tiên rồi mới đi vào quá khứ.

Chuyện này không phải chuyện khó lý giải, mà điều khiến cô khiếp sợ và nghi ngờ nhất: Thời Nguy chính là cỗ thây khô kia, rồi trong phó bản “Xã hội không tưởng”, anh ta còn tồn tại đồng thời với nó.

Những việc này cứ nói thì cứ loanh quanh lòng vòng, hơi phức tạp.

Quan Yếm nói xong, lúc lâu sau Mạc Kinh Tuyết ở đầu dây bên kia cũng không lên tiếng.

Cô im lặng chờ đợi, sau một lúc mới nghe đối phương đáp: “Có một số việc… Thật ra không biết thì tốt hơn. Nếu tôi nói cho cô biết, thì có thể cô sẽ cảm thấy không thoải mái. Thôi tính thế này trước, sáng mai mình gặp rồi nói.”

Giọng nói của cô ấy hình như hơi nghiêm trọng, Quan Yếm cũng cảm thấy chìm chìm, đáp: “Được, mình gặp ở đâu đây?”

Sau khi hai người hẹn giờ và địa điểm gặp mặt, Quan Yếm mới trở lại phòng khách tiếp tục rút vật phẩm ngẫu nhiên mà trước đó bị cơn gió lạnh cắt ngang.

【Ngón trỏ thây khô đã bị ô nhiễm】

Đây là ngón trỏ được lấy ra từ người thây khô.

Sau khi sử dụng, nó sẽ tản ra một mùi thơm kỳ dị mê người, đồng thời thu hút một sinh vật trong khoảng thời gian ngắn, kéo dài trong 5 giây.

Thích Vọng Uyên đang trêu chọc Vượng Tài trong phòng khách.

Quan Yếm quay lại hỏi anh: “Chúng ta có cần cho đối phương xem trước danh hiệu và đạo cụ không nhỉ? Về sau hợp tác cũng tiện hơn.”

Tay anh vừa đặt lên đầu Vượng Tài thì khựng lại, quay đầu với nét quái lạ: “Không cần đâu, đây là chuyện riêng tư.”

Quan Yếm đáp: “Cái này thì có gì mà riêng tư?”

Anh đứng lên, đi tới cửa chính, cầm chìa khóa lên: “Cô muốn ăn mì mà phải không? Tôi ra ngoài mua đồ, lát trưa làm cho cô ăn.”

Còn chưa nói xong mà người đã mở cửa đi thẳng một mạch.

Tiếng bước chân biến mất, Quan Yếm mới nhớ tới, đúng thật trước đó trong nhiệm vụ cô có tiện miệng nói muốn ăn mì thịt bò.

Đến trưa, Quan Yếm đã nhận được một tô mì cán bột thơm ngào ngạt, trên mặt toàn là thịt bò.

Nhìn thấy cái này, cô không khỏi nhớ tới món ăn ảo giác sau khi tiến vào nhiệm vụ.

Nghĩ đến nhiệm vụ, lại khó tránh khỏi lại nhớ đến Thời Nguy và Chúc Nguyệt.

Người trước làm người ta bi thương, người sau làm người ta sợ hãi.

Mà Thích Vọng Uyên ngồi đối diện cô đang thong thả ăn xong tô mì.

Quan Yếm cầm đũa lên trộn trộn, nhìn biểu cảm thản nhiên của anh làm cô không nhịn được hỏi: “Anh thật sự không có một chút cảm giác nào sao?”

Anh ngẩng đầu nhìn về phía cô, chậm rãi nhai thức ăn trong miệng rồi nói: “Tôi nghĩ cũng có.”

Lại là một câu chuyện hết sức bi thương.

Quan Yếm thở dài, gắp một miếng thịt bò to nhai vài cái, sau đó đuôi lông mày nhếch lên, con mắt cũng sáng rỡ: “Anh Thiết Ngưu à, anh đúng là một đồng đội chu đáo mà!”

Thích Vọng Uyên dừng tay, liếc cô một cái, uy hiếp: “Gọi bậy nữa về sau ra ngoài ăn liền.”

Cô rụt cổ, vùi đầu cắm cúi ăn.

Vượng Tài nghe mùi chạy tới, vẫy đuôi gác hai chân trước lên đùi Thích Vọng Uyên đòi ăn, bị anh nhìn một cái rồi lặng lẽ rút quân, nghẹn ngào ư ử nằm ở bên cạnh.

Quan Yếm khuyên nhủ: “Lâu lâu ăn một miếng thịt cũng đâu có gì, anh thấy nó tội nghiệp biết bao.”

Anh nhướng mắt lên: “Cô muốn thì cho đi.”

“Ok.” Quan Yếm đưa đũa tới gắp một miếng thịt trong tô của anh ra.

Thích Vọng Uyên: “…”

Ăn trưa xong cô tự giác đi rửa chén, sau đó về phòng ngủ một giấc đến khi trời sắp tối mới tỉnh.

Ngủ một giấc dậy, những cảm xúc rối ren trong lòng cũng đỡ đi rất nhiều.

Sáng sớm hôm sau, Mạc Kinh Tuyết gọi điện qua, bất đắc dĩ nói: “Anh tôi không yên tâm, một hai phải đi chung với tôi, cô không ngại chứ? Nếu ngại thì chúng ta nói qua điện thoại cũng được.”

Địa điểm hai người hẹn nhau là một con phố sầm uất nổi tiếng, rất nhiều người qua lại.

Dưới tình huống có tổ chức săn giết người cầu sinh thì đó là chỗ lý tưởng khi hẹn gặp nhau lần đầu ngoài thực tế.

Quan Yếm nghĩ rồi đáp: “Không sao đâu, để anh ấy đi cùng đi, tôi tin hai người mà.”

Thích Vọng Uyên mới vừa đeo dây cho Vượng Tài chuẩn bị đi ra ngoài, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn qua.

Chờ cô cúp điện thoại, anh liền hỏi: “Sao vậy?” _tichha_

“Anh trai cô ấy không yên tâm, muốn đi cùng.”

Quan Yếm đẩy cửa nhà vệ sinh, đứng trước gương ngay bồn rửa tay chỉnh tóc: “Dù sao chỗ đó có rất nhiều người, hơn nữa là tôi làm phiền họ, gặp mặt mời họ một ly cà phê là chuyện nên làm. Thêm nữa, giữ quan hệ cho tốt, về sau có gì cũng dễ mở miệng.”

Thích Vọng Uyên nhíu mày, kéo Vượng Tài đang vội chạy ra cửa lại, gỡ dây xuống: “Tôi đi cùng cô.”

Quan Yếm sửng sốt, quay đầu nhìn anh: “Không cần đâu, anh em họ có thể tin tưởng được, hơn nữa…”

Anh hoàn toàn không có ý bàn bạc với cô, xoay người cầm lấy chìa khóa chờ ở cửa: “Lỡ như cô chết thì tôi không có đồng đội.”

Quan Yếm: “Anh không nói chuyện lọt tai xíu được à?”

Anh suy nghĩ: “Tôi sợ cô chết ở ngoài.”

Quan Yếm: “Lọt tai quá ha.”

Vì thế hai người cùng đi, hơn nửa tiếng sau thì tới trước cửa quán cà phê đã hẹn.

Đợi vài phút, hai anh em họ đã tới.

Mạc Kinh Tuyết đi trước, biểu cảm xa cách gật đầu với Thích Vọng Uyên: “Xin chào.”

Sau đó nhanh chân đi đến trước mặt Quan Yếm, cười nhẹ: “Để cô chờ lâu rồi, xin lỗi nhé.”

Anh trai cô ấy – Mạc Vọng Sơn xụ mặt đi lại đây, không nói một lời giống như vệ sĩ.

Mạc Kinh Tuyết liếc anh ta một cái, anh ta mới miễn cưỡng nói: “Chào hai người.”

Bốn người đi vào quán cà phê, tìm một góc hẻo lánh nhất.

Khoảng thời gian hiện giờ trong tiệm có rất ít người, nên không cần lo chuyện của họ sẽ bị người khác nghe thấy.

Sau khi cà phê được bưng ra, Mạc Kinh Tuyết hỏi Quan Yếm: “Cô nghĩ kỹ chưa?”

Quan Yếm gật đầu: “Tôi muốn biết, xin cô nói cho tôi đi.”

“Được.”

Cô ấy chớp mắt, thở phào một hơi, chậm rãi nói: “Thật ra chuyện này cũng không có bằng chứng gì.”

Cô ấy nhìn anh trai ở bên cạnh, nói tiếp: “Ba mẹ tôi suy đoán… Tất cả nhiệm vụ đều là thế giới thật có tồn tại, cũng giống như thế giới của chúng ta.”

Cô ấy mới nói được một nửa, Quan Yếm khiếp sợ đến nỗi làm rơi chiếc muỗng trong tay.

Mạc Kinh Tuyết mím môi: “Hai người nhớ kỹ, đây đều là suy đoán, không có bằng chứng. Cho nên… Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, nên làm như thế nào thì làm thế ấy, không cần vì cái này mà sợ đầu sợ đuôi.”

“Tiểu Tuyết!” Mạc Vọng Sơn cau mày quát khẽ nói: “Em không được nói thế, em không muốn làm nhiều nhiệm vụ hơn sao?”

Cô ấy không để ý tới anh ta, tiếp tục nói: “Trong một vài suy đoán của họ thì tất cả người cầu sinh đều có thể nhìn thấy ma quỷ trong hiện thực.”

Từ sau nhiệm vụ đầu thì Quan Yếm đã biết, mới vừa hoàn thành nhiệm vụ không lâu, cô đã nhìn thấy một con ma nam chỉ còn nửa đầu ở tiệm cơm.

Sau đó ra ngoài đôi khi cũng nhìn thấy, nhưng chỉ cần làm bộ không thấy thì đối phương cũng sẽ không phát hiện, cho nên vẫn luôn bình an vô sự.

Bây giờ nghe Mạc Kinh Tuyết nói thế… Có lẽ thật sự có khả năng này.

“Cô có nhắc tới cậu Thời Nguy kia, tôi cũng đã tìm ba mẹ thương lượng qua.”

Mạc Kinh Tuyết dừng một chút, chờ người phục vụ ở gần đó rời đi thì mới tiếp tục nói: “Đại khái có ba khả năng.”

Thứ nhất chính là vấn đề tuyến thời gian, vì đúng thật tà thần có năng lực này, tuy hắn ta bị phong ấn trong thây khô kia, nhưng vấn có thể làm tuyến thời gian bị hỗn loạn.

Khả năng thứ hai.

“Là thế giới song song .”

Cô ấy nói: “Thời Nguy trong “Xã hội không tưởng” và “Thần giáng” không phải là một. Sau đó, anh ta trải qua hai nhiệm vụ trong ảo ảnh, thật ra chính là được trải nghiệm một thế giới bình thường trong cuộc sống của mình, thế cho nên đối những sự kiện kia, anh ta không hề cảm thấy chân thật”

Nếu là như thế thì không lẽ hiện tại, Thời Nguy trong “Xã hội không tưởng” vẫn còn sống ư?

Mạc Kinh Tuyết khuấy cà phê, thấp giọng nói: “Nhưng cô đã lên diễn đàn tìm anh ta thử mà không có tin tức. Theo lý thuyết thì người cầu sinh không thể nào không chú ý tới diễn đàn, cho nên có lẽ… anh ta đã chết ở nhiệm vụ khác.”

Quan Yếm gật đầu, lại hỏi: “Còn khả năng thứ ba…”

Biểu cảm của cô ấy phức tạp: “Cái khả năng thứ ba, Thời Nguy ở “Xã hội không tưởng” cơ bản thì không phải người.”

Có khả năng anh ta là sức mạnh của tà thần mà cụ thể hóa ra vật thể thật, chỉ là quên mất mình đã chết đi từ lâu, còn tưởng rằng anh ta đang tiến hành nhiệm vụ thứ ba.

“Hoặc là, anh ta chính là một bộ phận tinh thần lực của tà thần, nhưng vẫn không nhớ ra thân phận thật sự, cho rằng mình là Thời Nguy —— tà thần không thể nào can tâm năng bị nhốt trong cơ thể kia, nhất định sẽ nghĩ cách thoát ra. Tóm lại… Thời Nguy lành ít dữ nhiều, xác suất đã tử vong là 90% trở lên.”

Nói xong một hơi, Mạc Kinh Tuyết bưng cà phê hớp một hơi, lại nhìn về phía Quan Yếm: “Tôi lo cho cô nhất. Ba mẹ tôi cũng từng tiến vào phó bản tà thần tương tự như vậy, đó không phải chính hắn ta, mà chỉ là một phó bản mà hắn ta dẫn ra. Trong nhiệm vụ thì hắn ta có khả năng xuyên qua thời không. Nếu tà thần được thả ra hoàn toàn thì hắn ta có thể đi theo cô tới bất cứ phó bản nào.”

Quan Yếm nghe được lời này, lập tức không rét mà run.

Cô nhìn một vòng xung quanh theo bản năng, Mạc Vọng Sơn không nhịn cười được: “Đâu đến mức sợ liền đấy chứ, không lẽ hắn ta có thể đuổi theo cô ra ngoài phí bản được?”

Quan Yếm cúi đầu im lặng, không nhắc tới luồng khí lạnh mà cô từng cảm giác được trước đó.

Cuối cùng chỉ là một cơn gió mà thôi, cũng không thể xác định có liên hệ gì với Chúc Nguyệt thật.

Nếu biết sớm dùng tấm thẻ đạo cụ kia gây phiền toái lớn tới vậy thì… cũng phải dùng thôi.

Nếu không dùng nó để kéo dài nửa tiếng kia thì họ đã chết từ lâu.

Sau khi nói chuyện chính, Quan Yếm đè nén cảm xúc bất an trong lòng, cô và Mạc Kinh Tuyết kéo tay nhau bắt đầu chị chị em em đi ăn đi dạo.

Hai tên đàn ông xụ mặt đi sau họ, nhận nhiệm vụ mang hết túi đồ.

Mạc Vọng Sơn vẫn luôn đề phòng Thích Vọng Uyên, thường hay liếc nhìn anh, giống như anh sẽ làm hại em gái anh ta trước bàn dân thiên hạ. Trên cả quãng đường, Thích Vọng Uyên không hề có phản ứng gì.

Buổi chiều Quan Yếm và Mạc Kinh Tuyết còn đi xem phim kinh dị, tới chạng vạng mới tách nhau ra hẹn hai ngày nữa đi chơi trốn thoát khỏi mật thất. wattpad_tichha_

Buổi tối, Thích Vọng Uyên với đôi tay xách đầy đồ theo cô về nhà, thấy cô về nhà liền nhào lên sô pha nằm, anh không khỏi chọc ngoáy: “Đi chơi cả ngày cũng không nghe cô than mệt, sao về tới nhà là chân mềm như tôm vậy?”

Quan Yếm hừ một tiếng: “Anh thì biết cái gì, mua sắm thả ga không cần nhìn giá như phú bà thì cũng mệt chứ!”

Thích Vọng Uyên: “…”

Anh im lặng đặt đồ ăn được đóng gói mang về lên bàn, ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Cô cả phú bà, ăn cơm thôi.”

Quan Yếm xoay người dậy: “Được thôi quản gia tiên sinh.”

Khi ăn cơm, cô tiện tay lướt diễn đàn, lại nghĩ tới chuyện đạo cụ, cô cắn đũa hỏi anh: “Rốt cuộc anh nhận được danh hiệu và đạo cụ gì mà sao không chịu cho tôi xem?”

Thích Vọng Uyên mới vừa bưng ly nước lên uống một hớp nhỏ, nghe thấy thì sặc, đặt ly xuống ho sù sụ, cả gương mặt đều đỏ ửng lên.

Quan Yếm sờ sờ cằm, híp mắt nói: “Chắc chắn có vấn đề!”

Anh hắng giọng , cất điện thoại trên bàn vào túi: “Lo ăn đồ ăn của cô đi!”

Hắn cũng không biết đây là cái gì vấn đề, vì cái gì bắt được khen thưởng tổng như vậy kỳ quái.

Tuy rằng anh thật sự không có cảm xúc lên xuống gì lắm đối với việc này, nhưng anh biết một khi bị Quan Yếm nhìn thấy thì chắc chắn cô sẽ chê cười anh vài ngày.

Đương nhiên lần này anh cũng đạt được một ít đồ không tồi, nhưng…

Thích Vọng Uyên nhắm mắt, hồi tưởng tới ba danh hiệu dở hơi kia.

【Người chơi búp bê có thâm niên】

Bạn yêu thích búp bê không buông tay, liên tục thưởng thức nó ba lần không gián đoạn, vinh dự nhận được danh hiệu này.

Bởi vì bạn là một nam thanh niên 26 tuổi yêu thích búp bê, có được danh hiệu này, đạt được trình độ vầng sáng “bệnh tâm lý” nhất định, dẫn tới việc những khách quý trong nhiệm vụ sẽ rửa mắt nhìn bạn.

Cho nên, rốt cuộc phải làm thế nào thì mới xóa mất cái danh hiệu này đây?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.