Tiểu Yêu Lưu Lạc

Chương 15-1: Trả ân tình (1)



Liêm Trương lão sư thời gian này rất lạ, đối với việc gì cũng vô cùng tỉ mỉ, không chấp nhận có bất kì sai xót nào. Hơn nữa, đệ tử phạm tội đều thẳng tay trừng phạt, lại phạt rất nặng.

_

Tôn Thọ sư huynh, thân là trưởng đồ đệ của đạo quán lại không quản nổi, để chúng sư đệ tự ý ra khỏi Khương Thanh Tâm. Lỗi này Liêm lão sư phạt rất nặng.

_

Sáng sớm, vừa thức dậy đã thấy Tâm Như ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài. Ta vốn tưởng nha đầu này đang tương tư Tiêu tiểu tử, kết quả đến gần mới biết Tiểu Như là đang nhìn Tôn Thọ sư huynh. Mặt huynh ấy tuy rằng không nói là trắng bệch cũng không thể nhìn thấy chút huyết sắc nào, trên tay vẫn nâng một tảng đá lớn trừng vài tạ. Công lực có cao tới đâu thì cũng chỉ là con người, không thể chịu nguyên một ngày đêm như thế. Lão Liêm lần này quá khắc nghiệt rồi.

_

Ta nhìn cảnh này không khỏi đau lòng, liền quyết định tới tìm Liêm Trương hỏi cho rõ. Tâm Như thấy biểu hiện của ta liền hỏi:

” Cậu đi đâu vậy?”

Ta lạnh lùng trả lời:

” Đi tìm lão Liêm!”

Tâm Như trần trừ một lát rồi nói:

” Được, mình đi với cậu”

Ta nghe Tiểu Như nói vậy có chút hơi ngạc nhiên. Lại rất nhanh cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút.

” Chúng ta cùng đi cầu xin giúp huynh ấy.”

_

Căn phòng trước mặt toát lên vẻ cổ kính, uy nghi, so với những nơi khác xem như chưa từng bị đổi qua. Liêm lão sư đang ngồi cạnh chiếc bàn trà, lão hiển nhiên là đang thưởng trà, liếc thấy chúng ta cũng chẳng vội vả gì, từ từ đặt ly trà xuống, lại cười cười.

_

Ta nhìn thấy biểu hiện đó của lão trong lòng vô cùng giận dữ, không kìm nổi lớn tiếng:

” Liêm lão già, ông thật không có trái tim! Tôn Thọ huynh chỉ là làm sai chút việc, ông liền phạt huynh ấy, ông có dám nói cả đời này ông không sai không?”

Tâm Như ở một bên cũng bị ta dọa sợ. Con người bọn họ luôn phải để ý tới lễ nghi rườm rà, phàm là nhỏ tuổi đều không thể vô lễ. Tiểu Như vì thế mà không dám, ta lại không phải là người, ta là đá. Hà cớ gì phải sợ? Điều gì ta thấy không đúng chắc chắn sẽ không ngồi im.

_

Liêm Trương trên mặt vẫn hiện nét cười, hoàn toàn không có lấy một chút tức giận. Ta nhất thời không biết nên nói gì tiếp theo. Được một lát lại nghe tiếng Liêm lão sư, nhưng là nói với Tâm Như:

” Tiểu Như, con trở về trước, ta có chuyện cần nói với Tiểu Vũ.”

_

Tâm Như nghe vậy vẫn không hề nhúc nhích, hơn nữa còn hoảng sợ quỳ xuống:

” Sư phụ, tiểu Vũ nhất thời không hiểu chuyện, xin Người đừng trách phạt cậu ấy, đại…đại sư huynh…con sẽ không nhiều chuyện nữa…”

Nói xong khóe mắt đã long lanh.

_

Nha đầu này thường ngày rất nhút nhát, hôm nay lại dũng cảm bảo vệ ta. Ta thật rất cảm động.

_

Liêm lão sư nhìn tiểu đồ đệ của mình, đôi mắt ánh lên vẻ hài lòng, nhẹ nhàng an ủi:

” Con yên tâm, ta tuyệt đối không có ý trách mắng nha đầu kia.”

_

Tâm Như nghe được lời đó lập tức vui mừng, đôi mắt đã hoe đỏ lúc này nhìn lão Liêm đầy cảm thích:

” Đa tạ sư phụ.”

_

Vừa hay lúc đó Lưu Ly tỷ đi qua liền bị Liêm lão sư gọi vào giao phó công việc đưa Tiểu Như về phòng. Tiểu Như nhìn ta một lượt rồi theo Lưu tỷ tỷ dời đi.

_

Ta sốt ruột không biết lão Liêm kia dốt cuộc muốn nói cái gì. Biểu cảm ấy của ta bị lão biết được, lão điềm nhiên uống một ngụm trà, lại vuốt vuốt râu, một lát mới lên tiếng, lại vẫn chưa nói vào việc chính:

” Khoan hãy sốt ruột, đợi Tiêu Thần đến đã.”

_

Tiêu Thần? Hắn tới làm gì? Việc này dốt cuộc cùng ta có can hệ gì?

Lại nghe tiếng Tiêu Thần từ cửa vọng vào:

” Sư phụ”

_

Hai chúng ta ngồi im lặng chờ đợi lão Liêm giao phó công việc. Tiêu Thần kia khác hẳn với ta, hoàn toàn không chút nóng vội.

Ta đợi hồi lâu cuối cùng cũng đợi được câu nói kia:

” Tiêu Thần, mấy ngày tới con lại đưa Vũ nha đầu ra ngoài hít thở”

” Hả?” thật sự hơi bất ngờ. Lão làm bộ suốt buổi cũng chỉ để nói câu này thôi sao?

_

Không đợi ta phản ứng gì thêm Tiêu tiểu tử liền biểu hiện đồng ý sau đó nhanh chóng mang ta đi khỏi.

……

Con đường dưới chân núi khá nhỏ nhưng vẫn rất dễ đi. Lão Liêm nói Tiêu tiểu tử nên đưa ta đến nơi thanh tịnh, thoáng đãng một chút, kết quả hắn nghe xong liền kéo ta lên rừng. Ta quả thật là vô phương chống đỡ đành miễn cưỡng đi theo.

_

Vốn tưởng Khương Thanh Tâm kia đã là lạ lẫm rồi, không ngờ khu rừng này với ta lại vô cùng mới mẻ. Cuối cùng ta rút ra kết luận tất cả những nơi nằm ngoài bán kính 1 dặm quanh chân núi Thanh Khương đều là vùng đất kì bí.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.