Editor: HD
Từ lúc Tần Phóng ra khỏi phòng chứa xác, hắn ói cả một buổi chiều, nằm trong khách điếm hồi lâu cũng chưa lấy lại tinh thần. Bạch Thủy đặc biệt đi chặt nhánh dương liễu và đi mua ngải thảo cho hắn đun lên tắm, lăn qua lăn lại đến tối mới ngủ được. Đợi hắn ngủ rồi, Bạch Thủy mới rời đi.
Dù sao… cũng là lỗi của hắn, đè đầu Tần Phóng vào mặt thi thể để ngửi mùi rượu…
Ở trong miệng bà chủ là Khẩu Tử Tửu chứ không phải Tang Lạc Tửu, Tô Vân Khai biết là rượu gì xong thì bảo Tần Phóng đi nghỉ ngơi, sau đó tự mình đi tìm Tần đại nhân, nói rõ chuyện này.
Tần đại nhân cũng sốt ruột muốn phá án, không ngại đang trời đêm, vừa nghe nói xong lập tức đòi thăng đường thẩm án, nhưng bị Tô Vân Khai ngăn cản.
“Đại nhân cứ yên tâm, đừng nóng vội quá.”
Tô Vân Khai chặn ông ta lại ở cửa thư phòng, Minh Nguyệt tự hiểu liền khóa cửa lại, trước sau đều bị bọn họ cản, Tần đại nhân cảm thấy không thoải mái, “Các ngươi làm gì vậy, nếu Cát Tống không phải hung thủ, vậy thì nhanh chóng đi tìm hung thủ đi, cứ kéo dài, để hung thủ chạy thoát thì sao? Chẳng lẽ các ngươi sẽ gánh tội danh này?”
“Nha môn đã thăng đường thẩm án ba lần, kết quả bắt được ba người, nhưng không ai là hung thủ, nếu tiếp tục dân chúng sẽ bàn tán, sự việc càng lớn hơn.” Tô Vân Khai ngồi một bên, rót trà cho mình uống, không nhanh không chậm nói, “Dựa vào các chứng cứ, ta có thể đoán được diện mạo của hung thủ. Thân cao hơn sáu thước, như vậy mới có thể đánh trọng thương Liễu thị. Hắn thích uống rượu, mà tửu lượng cũng rất tốt, nếu không sẽ không lẻn vào cửa tiệm giết người cướp của, sau đó bình thản rời đi.”
Tần đại nhân vội vàng xua tay, “Cứ cho là đang say rượu ta vẫn có thể trộm đồ được.”
Tô Vân Khai cười nói, “Ngài có thể phân biệt đồ nào quý giá đồ nào rẻ tiền sao? Còn nữa, không lấy đồ vật cồng kềnh, chỉ lẩy vật nhỏ?”
Tần đại nhân không trả lời được.
“Ta nhờ Bạch bộ đầu đi điều tra cẩn thận, phát hiện những người từng tiếp xúc với Liễu thị, không có ai giống như vậy.”
“Hỏi Ngô Trù chưa?”
“Ngô Trù cũng nói không có.” Tô Vân Khai nói tiếp, “Có lẽ người nọ không phải tình nhân của nàng, đơn giản là thật sự muốn cướp bóc thôi.”
Lần này, Tần đại nhân không còn sức lực để đi ra ngoài, vẻ mặt xám xịt, “Vậy phải làm sao bây giờ, có chứng cứ nhưng không hoàn hảo, tên người nọ là gì cũng không biết, chẳng lẽ phải gọi tất cả mọi người trong Nam Nhạc đến hỏi một lần?”
“Không hỏi được người sống, vậy thì hỏi người chết đi.” Tô Vân Khai thấp giọng, “Nếu hung thủ lấy một đống đồ cổ, tất nhiên sẽ tìm cơ hội đi bán.”
Tần đại nhân nhíu mày, “Hắn có thể bình an cầm đồ đi, có thể thấy hắn không phải người ngu dốt, sao có thể đem đồ đi bán liền chứ?”
“Cho nên phải dụ rắn ra khỏi hang.”
Tần đại nhân vội vàng hỏi, “Xin lắng tai nghe.”
“Nếu Cát Tống đã bị bắt vào trong ngục, hắn lại không có bằng cớ chứng minh bản thân trong sạch, chúng ta có thể khiến nha dịch tung tin đồn nói Tần đại nhân đã xác định hắn là hung thủ, mấy ngày nữa sẽ định tội. Sau đó liệt kê danh sách các đồ vật mà tiệm đồ cổ đã mất, dán trước cửa nha môn và tiệm cầm đồ, để dân chúng chú ý đến những vật bị mất.”
“Ý của ngươi là để hung thủ nghĩ rằng Cát Tống chính là con cừu chịu tội giùm hắn, khiến hắn mất cảnh giác? Nhưng vế sau có ý gì?”
Giọng nói Tô Vân Khai càng lúc càng nhỏ hơn, Tần đại nhân phải áp đầu lại gần.
“Liệt kê thiếu vài món đồ, để hung thủ cho rằng những món đồ kia không nằm trong phạm vi truy tìm, yên tâm mang đi bán kiếm tiền.”
Tần đại nhân chợt hiểu ra, nghĩ đi nghĩ lại cách này là tốt nhất, mừng đến mức đập bàn, gây ra tiếng động khá lớn. Minh Nguyệt vội vàng xuỵt ông ta một tiếng, Tần đại nhân lập tức che miệng, tuyệt đối không thể để cho người khác biết được, nếu phá được vụ án này, có lẽ sẽ được thăng quan tiến chức, không cần phải ở chỗ này làm chức quan nhỏ bé.
Tô Vân Khai nói xong những chuyện cần nói chuẩn bị rời đi, Tần đại nhân không hề ngu dốt, chẳng qua ông ta có chút lớn tuổi, lại hơi để ý cái lợi trước mắt, cho nên không tập trung phá án. Hiện tại, chuyện đi đến nước này, ông ta nên thu lại tâm tư, làm tốt những việc còn lại.
“Đợi đã.” Tần đại nhân đứng lên, liếc mắt đánh giá hắn một phen, “Ngươi không phải trợ thủ của nha đầu A Nguyệt, nghe giọng của ngươi cũng không giống người địa phương. Chẳng lẽ ngươi là…” Ông ta ho nhẹ một tiếng, “Cải trang vi hành…”
Tô Vân Khai lập tức cười lên, giống như một đứa trẻ nhìn ông già hơn năm mươi, Tần đại nhân, “Chỉ là có chút thông minh, lại hay chỏ mũi vào chuyện của người khác mà thôi, đại nhân không cần phải suy đoán. Còn nữa, ngày thường ta hay đọc luật pháp, cho nên lời nói khá giống trong sách.”
Tần đại nhân buồn phiền không mở miệng, tuy là thanh niên trẻ tuổi, nhưng thật đáng sợ. Biết hắn cũng không thích nhiều lời, nên không nhắc lại nữa. Tuy nhiên trực giác của ông ta nói người thanh niên này không hề tầm thường, về sau vẫn nên lấy lễ mà đối đãi, chắc chắn sẽ không sai.
Ra khỏi cổng nha môn, đi ngang qua tượng đá ngọc. Trên cao loáng thoáng có sương mù, ánh trăng mờ mịt, những tòa nhà thấp bé dường như biến thành màu xám tro, cảm thấy khắp nơi đều ẩm ướt. Đường phố vắng tanh, yên lặng tĩnh mịch. Đi qua con hẻm nhỏ, bước vào đường phố, mới nhìn thấy người đi đường và người bán hàng.
Minh Nguyệt nhớ ra cả ngày rồi hắn chưa ăn cái gì cả, thấy đằng trước có tiệm hoành thánh, lập tức nói, “Đói bụng rồi, hay là chúng ta đi ăn hoành thánh đi.”
Nàng nói vậy Tô Vân Khai mới thấy trong bụng trống rỗng, liền đi cùng nàng, mua hai chén. Ăn xong cảm thấy vẫn chưa đủ, lại gọi tiểu nhị mang ra thêm.
Đêm càng tối, người đi đường càng thưa. Hiện tại chỉ còn mỗi bàn của hai bọn họ là vẫn đang ăn. Ăn xong một chén nữa, nàng vẫn thấy đói, Tô Vân Khai quay qua hỏi, “Còn đói sao?”
“Đói.”
Tô Vân Khai bảo trưởng quầy lấy thêm hai chén nữa, hắn cười cười, Minh Nguyệt hỏi, “Huynh cảm thấy ta ăn rất nhiều sao?”
“Cô nương bình thường thì quả thực không nên ăn quá nhiều, tuy nhiên cứ mặc kệ ánh mắt người ngoài, lo ăn no bụng mới quan trọng nhất, cô nương như vậy chính là người ngay thẳng, rất tốt.”
Cô nương trước mặt lại cười rộ lên, giống hệt như ánh trăng giấu sâu ám mây. Da trắng như tuyết, môi hồng như hoa mai, đáng yêu rực rỡ, rất xinh đẹp.
Minh Nguyệt phát hiện hắn đang nhìn mình, hơi nghiêng đầu, di chuyển tầm mắt. Tô Vân Khai cũng nghiêng đầu, không nói thời. Chờ hoành thánh được bưng tới, hắn mới tìm cơ hội mở miệng, “Cô nương có quen biết ta không?”
“Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Cô là một cô nương cẩn thận, cứ xem như là lớn lên ở nha môn, nhưng cũng không thể tùy tiện trò chuyện với một nam nhân xa lạ, lại còn theo nam nhân xa lạ đi khắp nơi, hiện giờ là ban đêm, nhưng vẫn ngồi ăn hoành thánh cùng với ta.”
Minh Nguyệt nhìn hắn cười, “Nếu ta nói bởi vì bộ dạng của huynh rất tuấn tú, huynh có tin không?”
Tô Vân Khai cũng cười nói, “Có lẽ cô nương không muốn nói, cũng được, khi nào cô nương muốn nói, cứ việc nói ra.”
“Ừm.” Trong lòng Minh Nguyệt cảm thấy, hắn chưa quên nàng — dù sao ngày xưa hai người bị chó dí thê thảm đến vậy mà. Cho dù hắn quên chính mình nhưng có lẽ vẫn chưa quên chuyện bị chó đuổi theo đâu, chờ đến khi hắn nhớ lại chuyện đi ngang qua trấn Nam Nhạc rồi vô tình gặp chó dữ, lúc đó hắn sẽ nhớ lại mình. Khoan đã, chẳng lẽ nàng không bằng cả chó sao hả?
Tô Vân Khai không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, bộ dạng có vẻ khá vui.
Lại ăn xong một chén nữa, cuối cùng cũng no. Tô Vân Khai trả tiền xong, muốn đưa Minh Nguyệt về nhà. Minh Nguyệt xua tay nói, “Nhà ta ở gần đây, khách điếm của huynh khá xa, huynh về trước đi.”
Tô Vân Khai thở dài, “Nếu ta thực sự để cô nương đi về một mình, ngày mai Bạch bộ đầu sẽ nhục mạ ta chết, Tần Phóng cũng sẽ nói ta là ngụy quân tử. Ta không muốn bị mắng, vì vậy hãy để ta tiễn cô nương về nhà.”
Minh Nguyệt mím môi cười, chưa từng nghe thấy câu nói khéo léo oan ức như thế, vui vẻ nói, “Đi thôi, nhanh một chút, sau đó huynh cũng nhanh chóng quay lại khách điếm đi.”
Bởi vì gia gia Minh Nguyệt là ngỗ tác, thường xuyên bị gọi đến nha môn, cho nên nhà ở cũng không cách quá xa nha môn. Đi qua mấy ngã đường, vào trong một ngõ tắt. Nhà thứ năm trong ngõ, chính là Minh gia.
Minh Nguyệt lấy chìa khóa mở cửa, vào trong nói, “Gia gia ta không có ở nhà, nam nữ khác biệt, ta không tiện mời huynh vào uống trà, sáng mai gặp, ta đến khách điếm tìm huynh. Huynh có thể dậy muộn một chút, ta sẽ mang điểm tâm tới.”
“Được.”
Tô Vân Khai chờ nàng đóng cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ mõ. Gõ một cái lại thêm một cái, cuối cùng gõ rất nhiều lần, bùm, bùm, bùm, bùm!
Minh Nguyệt thò đầu ra hỏi, “Canh hai rồi.”
Mỗi đêm năm canh, mỗi một canh gõ tiếng khác nhau, gõ vừa chậm vừa nhanh, đánh liên tục ba lần, hiện giờ gõ từng phát một, chính là canh hai. Nàng định bảo Tô Vân Khai về đi, liền nhìn thấy vẻ mặt kì lạ của hắn, giống như đang suy nghĩ cái gì đó, lúc đó nàng không có quấy rầy hắn. Cuối cùng thấy đôi lông mày hắn giãn ra, mới hỏi, “Sao vậy?”
Tô Vân Khai chậm rãi nói, “Chúng ta cho rằng không có người làm chứng, bởi vì lúc nửa đêm không có ai trên đường. Nhưng nếu như là phu canh, có lẽ hắn ta sẽ gặp người khả nghi. Cát Tống nói hắn rời đi ở giờ dần, nếu như phu canh thấy, có thể hoàn toàn rửa sạch hiềm nghi của hắn.”
Nghe thấy chứng cứ chắc chắn như vậy, Minh Nguyệt lại nghĩ đến một điều khác, có chút kích động không chịu nổi, “Dựa theo việc khám nghiệm tử thi, bà chủ tiệm chết sau giờ dần, nói cách khác, rất có thể phu canh cũng đã nhìn thấy hung thủ.”
Tô Vân Khai lập tức nói, “Ta đi tìm Tần đại nhân, để ông ta truy tìm phu canh gõ mõ khu vực tiệm đồ cổ.”
Minh Nguyệt muốn đi cùng, nhưng Tô Vân Khai cản lại. Nghĩ rằng hắn đã quen thuộc với nha môn, không cần nàng dẫn đường nữa, lúc này mới dừng chân, chờ ngày mai tính tiếp.