Tiểu Tỳ Trùng Sinh

Chương 31: Nói chuyện



Tất cả mọi người đang đợi Bùi Bác Thực lên tiếng, Bùi Bác Thực miễn cưỡng nhếch môi, phân phó người đưa lên tiền thưởng cho hoàng sai.

Sau đó gắng gượng làm ra vẻ trấn tĩnh, chỉ là loại trấn định này duy trì có chút gian nan. Hoàng sai thu lấy tiền thưởng, cười lại kính cẩn làm lễ, “Chúc mừng Bùi lão gia.” Sau đó bắt đầu treo thiệp báo lên tại thư phòng, đại tự báo hỉ trên thiệp báo sáng ngời. Ánh vào mắt Bùi Bác Thực, quả thực giống như một cái tát mạnh mẽ vào mặt, làm cho ông ta không khỏi lại xanh mặt.

Bùi Bác Dụ vẫn vô tri vô giác, vui vẻ bất tận, niệm lại niệm mấy chữ trên hoàng bảng, một bên nhịn không được tán dương con mình với Cảnh Anh, “Nhi tử của ta từ nhỏ đã thông tuệ hơn người, không táo bạo, giữ được bình tĩnh, tiênsinhđều nói là có tư chất đọc sách.”

Cảnh Anh tự nhiên cười lại khen tặng một lần, “Chúc mừng lão tiênsinh, lệnh lang hẳn là vị học phú ngũ xa, thông kim bác cổ, tôn quý khó gặp, một lát mời ra, ta cùng với hắn thân cận một chút, không chừng ngày sau là quan đồng liêu, là trợ thủ đắc lực cho nhau.”

Bùi Bác Dụ cười gật đầu, “Cực kỳ nên, cực kỳ nên…”

Bên kia, kia gã sai vặt dè dặt đến hỏi Bùi Bác Thực có mở tiệc hay không.

Bữa tiệc thứ nhất là cho Bùi Bác Dụ đón gió tẩy trần, thứ hai là chủ nhà nghênh đón khách quý, hiện thời lại thêm một chuyện vui trúng cử… Nhưng là gã sai vặt đều mắt thấy Bùi Hành đóng gói rời đi, trong nhà hiện thời không người nào dám nói thêm chữ “Tứ”, sợ phạm vào kiêng kị của chủ tử, hiện thời người báo tin mừng hoàng bảng đến, Bùi Bác Thực thế nhưng vẫn tiếp, gã sai vặt hầu hạ trong thư phòng đều nói thầm, không biết rõ đây là chuyện gì xảy ra.

Bùi Bác Thực trừng gã sai vặt một cái, “Mở, ngươi tự mình đi gọi đại gia, nhị gia, tam gia tới, Ngũ gia thì không cần. Nói cho bọn họ biết, trong nhà có khách quý, lại có chuyện tốt Tứ gia trúng cử, nói chuyện ‘Chú ý’ một chút.” Nói đến phần sau, thanh âm ông ta giảm thấp rất nhiều, cơ hồ chỉ để cho gã sai vặt nghe thấy.

Gã sai vặt là người cơ trí, lập tức đã hiểu ý tứ Bùi Bác Thực, ứng một tiếng vội vàng đi.

Bùi Bác Thực không gọi Bùi Trạm đến chính là sợ hắn nói lộ ra.

Bữa tiệc bày ở trong hoa viên, ba người kia trước sau chạy tới, Bùi Bác Dụ không thấy Bùi Hành, không khỏi kỳ quái, hỏi thăm người: “Vì sao không có đi mời Tứ gia các ngươi?”

“Tứ gia… Tứ gia…” Gã sai vặt ấp úng một chút, nhận được ánh mắt nghiêm nghị của Bùi Bác Thực, mới thoáng cái lưu loát, “Tứ gia sáng sớm đã cưỡi ngựa ra cửa, cũng không nói đi đâu, chúngtiểunhân đi ra cửa tìm, chỉ là không có tìm được.”

Lời này có chút mất hứng, nhưng là Bùi Bác Dụ cũng không có thông báo nói hôm nay sẽ về nhà, đương nhiên không trách được con trai không có ở nhà chờ, nói: “Lại phái thêm vài người đi, đến chỗ hắn thường đi xem một chút.”

Sắp xếp chỗ ngồi xong, Bùi Bác Dụ cáo lỗi đi trước vấn an lão phu nhân.

Trên yến tiệc, phần lớn là Bùi Bác Dụ nói chuyện cùng Cảnh Anh. Chuyện lý thú mà Bùi Bác Dụ gặp trên đường đi, Cảnh Anh cũng nói chút ít tình huống trong kinh, lại có tam gia Bùi Vĩnh cười hì hì chen miệng vào, thế nhưng cũng nói được náo nhiệt. Mà Bùi Bác Thực chỉ lo uống rượu giải sầu, Bùi Lâm lúng túng ngồi, Bùi Minh cúi đầu trầm tư.

Đến lúc thắp đèn mới tan tiệc, Bùi Lâm đưa Cảnh Anh vào khách viện, Bùi Bác Thực ngăn Bùi Bác Dụ, nói với mấy đứa con cháu: “Các ngươi cứ tiếp tục, đóng cửa lại, ta với Nhị lão gia có chuyện nói.”

Bùi Minh và Bùi Vĩnh đương nhiên biết rõ bọn họ muốn nói gì, Bùi Minh cảm thấy một nửa nhẹ nhõm, cuối cùng cũng nói việc này cho cha hắn; một nửa lo lắng đề phòng, là không biết rõ Bùi Bác Dụ sẽ tức giận như thế nào.

Bùi Bác Thực ăn ngay nói thật, nụ cười và cơn say trên gương mặt đỏ lự của Bùi Bác Dụ đều lui dần, trong nháy mắt, y chỉ nhìn thấy miệng Bùi Bác Thực đóng đóng mở mở, cái gì cũng không nghe được.

Chờ y kịp phản ứng, y giận đến ngũ tạng như thiêu đốt, sắc mặt xanh mét, gân xanh trên trán nhảy lên, mắng to: “Làm sao có thể, Hành nhi tại sao lại được ôm đến, tên chết tiệt nào tung tin đồn nhảm…”

Nhưng là huynh trưởng làm sao sẽ nói dối y loại chuyện như thế này.
Y ngã ngồi ở trên ghế, nhất thời trong nội tâm kịch liệt đau nhức, trước kia nghe được con trai trúng cử đắc chí vừa lòng, nay thất vọng hơn phân nửa, thật lâu nói không ra lời.

Bùi Bác Thực thở dài, vỗ vỗ y, nói: “Nhị đệ, năm đó bà đỡ còn ở nhà, ngươi có lời gì có thể đi hỏi…” Có một câu nói ông khó mà nói, chính là đến nay, nhị phu nhân vẫn không có mở miệng thừa nhận, nhưng là, cũng không có phủ nhận.

Bùi Bác Dụ đi đến sân của nhị phu nhân, trên đường, Bùi Tâm Tuệ nhận được tin tức đã đứng ở cửa nghênh đón, “Phụ thân…”

Nếu là trước đây, Bùi Bác Dụ đương nhiên muốn cùng trưởng nữ xuất giá nhiều năm, khó được trở về nhà một chuyến nói mấy lời, hôm nay lại làm như không thấy trực tiếp đi vào trong nội thất, bọn nha hoàn thậm chí cản không nổi vén rèm cho y.

Chờ Bùi Tâm Tuệ đuổi đi vào, chỉ thấy nha hoàn bà tử bên ngoài lặng ngắt như tờ rũ tay đứng, trong nội thất giọng Bùi Nhị lão gia kích động chất vấn rõ ràng rành mạch truyền tới.

“… Thânsinhphụ mẫu Hành nhi là ai?Tiểunữ nhi của chúng ta đâu? Ngươi đem chuyện ngươi làm năm đó, một năm một mười nói rõ cho ta.”

Bùi Tâm Tuệ nghe vậy, cắn răng, trừng mọi người một cái, nói: “Không có mắt sao, còn không lui xuống.”

Lão ma ma cùng bọn nha hoàn lúc này mới toàn bộ lui ra ngoài.

Bùi Tâm Tuệ đi đến bên rèm, nghiêng tai nghe.

Chỉ nghe phòng trong trầm mặc rất lâu, nhị phu nhân mới nói, bà ta bởi vì đã lâu không có mở miệng, thanh âm thô két khàn khàn, “Đứa bé chết rồi,sinhđược vài ngày thì đi.”

Lời khó khăn nhất đã nói ra, cũng sẽ không còn gì để sợ, nhị phu nhân đã đờ đẫn vài ngày đột nhiên như sống lại, khóc lên, “Ta lúc ấy quá sợ, bị ma quỷ ám ảnh, từ lúc làm việc này trở đi ban đêm cũng không an bình… Lão gia, cầu xin ngươi tha thứ ta…”

Những lời này, giống như khối đá nặng đánh vào lòng Bùi Tâm Tuệ, mẹ nàng đã thừa nhận, Bùi Hành thật sự là ôm đến … Bùi Tâm Tuệ chỉ cảm thấy khổ sở khó tả.

Bên trong Bùi Bác Dụ ôm đầu, ngồi xuống ghế.

Bùi Tâm Tuệ đi vào, quỳ xuống trước mặt Bùi Bác Dụ, mắt ướt át, “Cha, nương đã thành như vậy, mấy ngày nay không ăn không uống già đi trông thấy, ngài nếu là lại so đo với bà, bà sẽ mất mạng…”

******

Hôm nay là ngày thứ ba sau tân hôn, Nguyệt Thược sáng sớm nấu chút cháo cho Bùi Hành, hôm nay là ba ngày lại mặt, Minh Kỳ đã kêu xe ngựa đến chờ bên ngoài.

Hai người mới ăn xong cháo, Bùi Bác Dụ đã đến đây.

Minh Kỳ đem Bùi Bác Dụ dẫn vào ngồi ở chính đường, Bùi Hành bước nhanh đi ra. Hai người vừa thấy mặt, đều là tâm tình chấn động khó yên.

Bùi Bác Dụ nhìn con trai, vẫn như cũ, thân hình cao lớn, dung mạo tuấn tú, y trước kia vẫn cho là tướng mạo của con trai theo người Lý gia, thì ra lại không phải. Trong nội tâm không khỏi vừa khổ sở vừa thương cảm, khàn giọng gọi: “Hành nhi.”

Bùi Hành nghe, bất giác mắt nóng lên.

Hắn bị đuổi khỏi Bùi gia, xóa tên khỏi gia phả, nhưng là hắn vẫn cảm thấy chuyện này còn chưa chấm dứt, bởi vì cha hắn vẫn chưa về, hắn còn chưa nói qua với cha hắn.

Hiện tại Bùi Bác Dụ xuất hiện, hắn nhất thời có thiên ngôn vạn ngữ, không biết nên nói cái gì trước tiên.

Nhưng sự trầm mặc của hắn lại làm người ta hiểu lầm, Bùi Bác Dụ thương cảm hỏi hắn: “Ngươi dự định không nhận cha sao?”

Bùi Hành làm sao lại không nhận, dù không có huyết thống ràng buộc, Bùi Bác Dụ thương yêu hắn hơn hai mươi năm không phải là giả, phụ tử thân tình là một ngày một ngày tích lũy, tràn ngập trong ký ức của hắn, làm sao có thể bởi vì những biến đổi lớn này mà biến mất.

Mặc dù nửa tháng qua hắn oán nhị phu nhân, giận qua lão phu nhân, Đại lão gia, cùng Bùi Vĩnh lạnh lùng, căm hận Bùi Minh bỏ đá xuống giếng, nhưng là đối với Bùi Bác Dụ, tâm của hắn vẫn như trước kia, tình cảm tràn đầy, gắn bó.

Thanh âm Bùi Hành cũng khàn khàn, hầu kết chuyển động, đi lên một chân quỳ xuống, “Cha.”

Một tiếng này giống như phá băng chi ngữ, xóa bỏ cách ngăn mơ hồ mới vừa rồi giữa hai người, Bùi Bác Dụ không ngừng gật đầu, một bên an ủi cười, một bên rơi lệ, “Hảo, hảo, đừng để ý bọn họ nói cái gì, trong lòng ta, ngươi chính là con ta.”

Minh Kỳ ở bên nhìn, cũng không ngừng lau nước mắt.

Nguyệt Thược lặng lẽ đi ra cửa cho xe ngựa rời đi, lại để cho Thôi bà tử đi mua thức ăn ngon đến.

Trên bàn ở phía đông gian, Bùi Bác Dụ và Bùi Hành đều có ý tránh đi đề tài kia, chỉ nói kiến thức đi đường của Bùi Bác Dụ, cùng với chuyện ăn mừng Bùi Hành trúng cử.

Đại hỉ sự làm phai đi bi thương, Nguyệt Thược vui sướng đi đem rượu ngày đó xử lý hỉ sự còn dư lại chuyển ra, rót cho Bùi Bác Dụ và Bùi Hành.

Bùi Bác Dụ lúc này mới chú ý tới Nguyệt Thược một thân màu đỏ tân nương, lại chứng kiến song cửa sổ và trên tủ bát dán chữ “Hỷ”, không khỏi ngơ ngác một chút, hỏi: “Ngươi… Đây là lại xử lý hỉ sự?”

Y biết rõ chuyện con dâu cùng cách về nhà, trong lòng còn muốn tìm cữu huynh nói một chút, trước khi xuất môn còn cố ý để cho nữ nhi đem con dâu gọi tới hỏi tình huống, nghĩ tới muốn hàn gắn đôitiểuvợ chồng này.

Bùi Hành nghe vậy, trên mặt hiện ra nhẹ nhàng ôn nhu vui vẻ, nói: “Đúng.” Hắn kéo Nguyệt Thược đến trước mặt Bùi Bác Dụ, “Đây là nàng dâu con trai mới cưới, cha, ngày hôm nay thỉnh ngài uống thêm một ly trà của con dâu.”

Minh Kỳ cơ trí vội vàng đi pha trà đến, Nguyệt Thược có chút không biết làm sao, lại có chút ít kích động, mặc dù Bùi Bác Dụ không phải là cha ruột của Bùi Hành, nhưng là phân lượng của dưỡng phụ này ở trong lòng Bùi Hành cũng không thấp. Hắn tự giới thiệu mình cho Bùi Bác Dụ, trong lòng là không ngại thân phận của nàng sẽ làm hắn mất mặt a.

Bùi Bác Dụ còn chưa kịp phản ứng, Nguyệt Thược đã đem trà đưa lên, giọng nói thiếu nữ nhẹ nhàng ôn nhu nói: “Con dâu thỉnh cha uống trà.”

Y nhất thời chỉ có thể tiếp nhận, mò mò trên dưới, tìm ra một ngọc bội đưa cho Nguyệt Thược, nói: “Hảo, đứng lên đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.