Mạc Nhàn bị Tạ Đạo Vi đánh bị thương vẫn còn chưa lành, nàng ở lại phủ của mình tu dưỡng năm ngày.
“Đây là thuốc cha muội đưa cho muội, là hắn tự mình luyện, dùng trị nội thương, có hiệu quả rất tốt.” Thủy Hương đem thuốc Mạc Tử Sinh phái người đưa đến cho Mạc Nhàn. Thủy Hương thấy Mạc Tử Sinh không thường xuất hiện, cũng mãi thành thói quen.
Từ lúc nàng xảy ra chuyện đến giờ một thân ảnh cũng không thấy, tới tận giờ khắc này cũng còn chưa đến thăm mình, Mạc Nhàn cảm thấy bản thân mình cũng sắp quên mình còn có một ba ba như vậy rồi, còn tưởng mình là cô nhi mất cả cha mẹ, nhưng mà cũng không khác biệt là mấy.
Mạc Nhàn thực ghét bỏ nhận thuốc cha mình đưa tới, sau đó để ở một bên.
Thủy Hương thấy Mạc Nhàn uể oải, giống như cái gì cũng không có hứng thú, thực sự hoài niệm Mạc Nhàn vô ưu vô lo trước đây.
“Phòng bếp đưa đến điểm tâm mới, muội có muốn ăn một chút hay không?” Thủy Hương hỏi, nàng hy vọng Mạc Nhàn vui vẻ lên một chút.
“Vậy ăn một ít.” Mạc Nhàn gật đầu, vẫn là ngon như vậy, nhưng tâm cảnh lại không hề vui vẻ như trước đây.
Mạc Nhàn vẫn ăn tốt uống tốt, chỉ là ăn mấy cái xong thì không ăn nữa.
Thủy Hương thấy vẫn còn thừa ba cái, không khỏi có chút lo lắng.
“Thân thể muội có phải rất nghiêm trọng hay không?” Thủy Hương quan tâm hỏi, vẫn là lần đầu tiên Mạc Nhàn để thừa lại đồ ăn.
“Không có việc gì, ta khỏe như trâu, chút vết thương này đối với ta mà nói cũng không có gì trở ngại, khoảng hai ngày nữa thì tốt lên rồi.” Mạc Nhàn không thèm để ý nói.
“Muội thật sự không có việc gì?” Thủy Hương không tin tưởng hỏi lại lần nữa.
“Thật sự không có việc gì, ta bảo đảm!” Mạc Nhàn khẳng định nói.
“Cha muội cũng đã đưa thuốc đến, muội cũng uống một cái đi, nói thế nào cũng là tâm ý của hắn” Một hai năm gần đây, Mạc Tử Sinh luyện ra rất nhiều thuốc, thuốc đưa đến cũng dùng rất được, nên Mạc Nhàn uống một chút thuốc trị nội thương Thủy Hương cũng an tâm một chút.
“Được rồi, ta ăn là được.” Mạc Nhàn đổ một viên, ném vào miệng.
Thủy Hương thấy Mạc Nhàn uống rồi, mới thoáng an tâm.
“Đúng rồi, Tạ Đạo Vi có phái người đến đây không?” Mạc Nhàn đột nhiên hỏi, cũng đã mấy ngày, tình huống bên Tạ Đạo Vi cũng không biết như thế nào.
Thủy Hương lập tức liền hiểu ra, vì sao Mạc Nhàn lại uể oải như vậy, Mạc Nhàn muốn gặp đại tiểu thư, nhưng lại không có mặt mũi đi tìm đại tiểu thư, tuy rằng trong lòng không hề oán hận đại tiểu thư, thậm chí còn có chút áy náy với đại tiểu thư, nhưng rốt cục lời nói quá đáng cũng đã nói ra rồi, muốn đối mặt với đại tiểu thư lần nữa cũng khó trách khỏi biệt nữu. Cục diện xấu hổ như vậy, Mạc Nhàn hy vọng là đại tiểu thư sẽ chủ động đánh vỡ, bất quá Thủy Hương cảm thấy sợ là rất khó, vì đại tiểu thư đã phạt Tạ Chương rồi, còn trả lại giấy bán thân của nàng, xem như là nhượng bộ quá nhiều, lấy tính tình của đại tiểu thư mà nói, tuyệt đối sẽ không có khả năng nói chuyện trước. Cho nên sợ là Mạc Nhàn phải thất vọng rồi, đại tiểu thư chưa từng cho người đến tìm Mạc Nhàn, giống như quên mất đi Mạc Nhàn rồi.
“Chắc đại tiểu thư đang bận quá thôi.” Thủy Hương uyển chuyển trả lời.
Mạc Nhàn vừa nghe, quả nhiên như vậy, Tạ Đạo Vi chưa từng tìm mình, tuy là đáp án trong dự kiến, nhưng Mạc Nhàn vẫn khó tránh khỏi thất vọng.
“Chờ muội dưỡng thương tốt lên một chút, thì đến sân đại tiểu thư tiếp tục tập võ đi.” Thủy Hương biết trong lòng Mạc Nhàn quắn quéo cái gì, nhưng nếu Mạc Nhàn đợi đại tiểu thư gọi mới đi chỉ sợ là rất lâu đi, trong lòng nàng ít nhiều cũng có thể cảm giác được, đại tiểu thư rất để ý chuyện Mạc Nhàn vì che chở mình mà đối địch với nàng.
“Đúng vậy, mai ta đi phủ của nàng, tập võ thật tốt, ta phải sớm ngày nhất định đánh bại nàng. Trước kia thấy tập võ không có dùng cái gì, sau lần này ta thay đổi ý nghĩ, cảm thấy chỉ có thật mạnh, mới không có người nào khi dễ. Cho nên sau này ta nhất định phải tập võ thật tốt, Thủy Hương, về sau ngươi cũng học một chút võ công, không cần phải lợi hại gì nhiều, nhưng ít nhất cũng không yếu đuối.” Giáo huấn với Mạc Nhàn lần này vẫn xem như là khắc cốt ghi tâm, mấy buổi tối đều bị cảm giác bất lực ngày đó làm cho bừng tỉnh, nàng muốn mạnh hơn, còn mạnh hơn cả Tạ Đạo Vi, ý tưởng này mãnh liệt hơn so với bất kỳ lúc nào trước kia.
“Uhm, Nhàn nhi nhất định sẽ mạnh hơn.” Ngữ khí Thủy Hương khẳng định gật đầu, Mạc Nhàn là người có thiên phú học võ, mới học năm năm đã đuổi kịp đại thiếu gia học mười mấy năm, sau này nhất định cũng sẽ đuổi kịp được đại tiểu thư. Tuy rằng Mạc Nhàn nói như vậy, cũng có thể là trong lòng Mạc Nhàn xác thật cũng nghĩ vậy, nhưng là nàng lại cảm thấy Mạc Nhàn nói như vậy là lấy cớ cho bản thân mà thôi, có thể là biệt nữu quá không dám đi tìm đại tiểu thư. Rất nhiều thời điểm, Thủy Hương cảm thấy Mạc Nhàn đối với đại tiểu thư rất biệt nữu, so với những người khác biệt nữu hơn rất nhiều.
Giống như là có lý do tìm Tạ Đạo Vi, trong lòng Mạc Nhàn đột nhiên thoải mái hơn một chút, tâm tình tốt lên rồi thú vui ăn uống lại trỗi dậy, Mạc Nhàn đem ba cái điểm tâm lại ăn hết.
Thủy Hương thấy Mạc Nhàn ăn hết ba cái điểm tâm còn dư lại, tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy Mạc Nhàn thực sự là để ý đến đại tiểu thư đi, nàng cảm giác Mạc Nhàn để ý đại tiểu thư cũng không hoàn toàn giống như là để ý mình. Mạc Nhàn đối tốt với mình, là vì mình đối tốt với nàng, cũng đồng thời thêm một chút thương hại vì mình là kẻ yếu đuối. Mạc Nhàn đối với đại tiểu thư, mới thật sự là từ nội tâm, do sự ngưỡng mộ đối với kẻ mạnh đi, hơn nữa từ từ Mạc Nhàn cũng nhận rõ đại tiểu thư chỉ là nghiêm khắc với nàng, cũng thấy rõ đại tiểu thư đối xử tốt với nàng, chỉ là nàng còn không muốn thừa nhận.
Tới ngày hôm sau, tuy vết thương Mạc Nhàn vẫn chưa hoàn toàn tốt hẳn, nhưng nàng vẫn dậy rất sớm, ăn sáng xong liền đi đến phủ Tạ Đạo Vi.
Mạc Nhàn ngây ngô ở phủ Tạ Đạo Vi rất lâu, nên những nha hoàn ở phủ Tạ Đạo Vi đều quen biết nàng, khi gặp sẽ chào hỏi nàng một cái, đặc biệt là Bạch Thuật. Nhưng hôm nay Mạc Nhàn đến, mấy nha hoàn giống như là hoàn toàn không thấy nàng, đều như bận bịu làm chuyện của mình. Tuy rằng Mạc Nhàn có chút hụt hẫng, nhưng xem như không ảnh hưởng mấy, mà đến chỗ tàng cây mình hay luyện võ bắt đầu tập luyện.
Lúc này, Bạch Thuật từ phòng Tạ Đạo Vi ra tới.
Lúc Mạc Nhàn thấy Bạch Thuật đi về phía mình, còn có chút cao hứng, thầm nghĩ Bạch Thuật tóm lại cũng là quan tâm mình, nàng cũng biết Bạch Thuật cũng không vừa mặt nàng đâu. Nhưng Mạc Nhàn cũng không trách Bạch Thuật, quen biết Bạch Thuật nhiều năm như vậy, trong lòng nàng đều hiểu rõ hơn ai khác, Bạch Thuật che chở Tạ Đạo Vi đến thế nào, trung thành và tận tâm với Tạ Đạo Vi đến thế nào.
“Tiểu thư nói, từ nay về sau ngươi không cần đến đây nữa.” Bạch Thuật mặt không biểu tình nói với Mạc Nhàn.
Mạc Nhàn nghe Bạch Thuật nói như vậy, sắc mặt có chút trắng bệch, những lời này ý tứ rất rõ ràng, Tạ Đạo Vi không có yêu cầu gì với nàng, cũng hoàn toàn từ bỏ nàng, Mạc Nhàn cảm giác mình bị vứt bỏ, giờ khắc này Mạc Nhàn cảm giác rõ ràng tâm đau như cắt là thế nào. Nàng cho rằng Tạ Đạo Vi trừng phạt Tạ Chương, thậm chí trả lại giấy bán thân cho Thưởng Hương là do để ý mình, ít nhất trước đó, nàng còn cảm thấy mừng thầm, nhưng bây giờ nàng mới phát hiện sự quyết tuyệt của Tạ Đạo Vi, Tạ Đạo Vi không muốn cho mình thấy thua thiệt, là muốn hoàn toàn phân rõ giới hạn với mình.
Bạch Thuật thấy vẻ mặt Tạ Đạo Vi u ám, trong lòng cũng có chút khuây khỏa. Trong lòng Bạch Thuật, Mạc Nhàn là kẻ phản bội, tiểu thư đối xử tốt với nàng ta như vậy, ít nhất Bạch Thuật cũng thấy ân đức tiểu thư đối với Mạc Nhàn nhiều hơn Thủy Hương đối với Mạc Nhàn nhiều, mà Mạc Nhàn lại không để tiểu thư ở vị trí thứ nhất, còn nói mấy lời tổn thương đến tiểu thư. Tuy rằng đứng về Thủy Hương, Mạc Nhàn có tình có nghĩa, nhưng xét về phía tiểu thư, Mạc Nhàn chính là bạch nhãn lang. Bạch Thuật với muội muội của nàng bị người nhà vứt bỏ do dịch bệnh, là Tạ Đạo Vi nhặt về, cũng chữa bệnh tốt, cho nên trong thế giới của Bạch Thuật, không có người nào quan trọng hơn Tạ Đạo Vi. Hiện giờ tiểu thư đuổi Mạc Nhàn ra khỏi phủ, không còn đối đãi đặc biệt nữa, là kết quả Bạch Thuật mong thấy nhất. Trong mắt Bạch Thuật, lần này là do Mạc Nhàn phụ tiểu thư, không đáng để tiểu thư đối xử tốt nữa.
“Nàng thật nói như vậy?” Mạc Nhàn có chút chưa từ bỏ hỏi.
“Chẳng lẽ ta còn phải lừa ngươi?” Bạch Thuật nhướng mày hỏi ngược lại, nàng cũng không thích làm chuyện bằng mặt không bằng lòng.
Mạc Nhàn nhìn về hướng cửa sổ, gương mặt lạnh lẽo của Tạ Đạo Vi so với thường ngày còn lạnh nhạt hơn, Mạc Nhàn nhìn Tạ Đạo Vi, lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Thỉnh ngươi đi ra ngoài, sau này phủ của đại tiểu thư, ngươi không được phép đi vào nữa.” Bạch Thuật không khách khí xua đuổi Mạc Nhàn rời đi.
Mạc Nhàn không thể không chật vật rời khỏi phủ Tạ Đạo Vi.
Lúc Tạ Đạo Vi nâng đầu, nhìn thấy bóng dáng Mạc Nhàn rời đi, tầm mắt lạnh lùng. Lý trí nói, nàng có thể hiểu được tại sao Mạc Nhàn lại thiên vị Thủy Hương, cũng muốn thành toàn cho chính nghĩa của Mạc Nhàn, nhưng về mặt tình cảm, nàng không thể chấp nhận được. Người này vì người khác mà đối địch với mình, những chuyện mình làm hết thảy cho nàng, nguyên lai cũng không bằng chút ơn huệ nhỏ của người khác, thôi, nàng không muốn vì người như vậy mà khiến bản thân mình ngột ngạt.
Thủy Hương thấy Mạc Nhàn có chút thất hồn lạc phách trở về, liền lập tức đi ra đón.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thủy Hương quan tâm hỏi.
“Không có gì, chỉ là Tạ Đạo Vi nói sau này ta không cần đến phủ của nàng, cũng không còn quan hệ gì nữa, một mình ta cũng có thể tự luyện được.” Mạc Nhàn ra vẻ như không có gì nói.
Thủy Hương vừa nghe, liền hiểu rõ vì sao lại thế này, thật ra nàng cũng không quá ngoài ý muốn, sau việc này, cho dù Mạc Nhàn không thấy ngăn cách với đại tiểu thư, thì đại tiểu thư cũng không tránh khỏi chuyện ngăn cách với Mạc Nhàn.
“Đại tiểu thư tức giận muội, cũng là chuyện bình thường.” Thủy Hương thở dài nói, cứ cảm thấy là do mình mà Mạc Nhàn với đại tiểu thư mới sinh ra khoảng cách.
“Không sao cả, dù sao ta ở đó cũng bị nàng khinh bỉ, sau này càng thoải mái tự tại.” Mạc Nhàn ra vẻ nhẹ nhàng nói, không muốn Thủy Hương tự trách vì chuyện này, việc này Thủy Hương cũng không làm gì sai, người sai chỉ có Tạ Chương.
“Ta cảm thấy đại tiểu thư tức giận muội chỉ là nhất thời, nàng cũng đã vì muội chấp nhận phạt Tạ Chương, ta cảm thấy nàng vẫn rất để ý muội, đối với muội chắc chắn là có tình cảm, cảm tình của con người không phải nói dừng là dừng, muội đi tìm nàng vài lần, tìm cơ hội nói chuyện với nàng, ta cảm thấy nàng sẽ tha thứ muội….” Thủy Hương nói, nàng cảm thấy đại tiểu thư tiêu tốn năm năm thời gian và tinh lực lên người Mạc Nhàn, chẳng lẽ cứ chấp nhận nước chảy về sông như vậy sao? Nàng cứ cảm thấy đại tiểu thư chỉ là đang giận lẩy, cũng không phải thực sự không muốn để ý đến Mạc Nhàn nữa. Nếu đại tiểu thư thật sự không muốn quan tâm Mạc Nhàn, thật sự không cần trừng phạt Tạ Chương, cũng không cần trả lại giấy bán thân cho mình, rốt cuộc nếu thật sự không thèm quan tâm Mạc Nhàn nữa, thì cần gì để ý Mạc Nhàn nghĩ như thế nào làm chi? Nàng cảm thấy thật là đại tiểu thư để ý Mạc Nhàn rất nhiều, càng để ý nhiều, liền không thể chịu đựng được trong lòng Mạc Nhàn không hướng về nàng, đại tiểu thư là người kiêu ngạo, hiếu thắng như vậy mà.
“Ngươi không hiểu nàng đâu, nàng nói như vậy có nghĩa là nàng thật sự không muốn quan tâm ta nữa.” Lúc Mạc Nhàn nói lời này, trong lòng có loại cảm giác khó chịu không nói nên lời, bởi vì nàng biết Tạ Đạo Vi không phải loại người nói tùy tiện như vậy.
“Nàng chỉ là tức giận muội, giận muội không đứng về phía nàng.” Thủy Hương nói.
“Nhưng ta không có làm sai, cho dù có làm lại lần nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy, tuy rằng nhìn qua cũng không có gì tốt.” Mạc Nhàn mím miệng nói.
Thủy Hương nghe Mạc Nhàn kiên định nói như vậy, trong lòng vẫn rất cảm động.
“Có lẽ đại tiểu thư cũng không cho rằng muội sai, muội đúng hay sai đối với nàng cũng không quan trọng, nhưng chuyện muội không đứng về phía nàng, có lẽ, đối với nàng mà nói là quan trọng hơn nhiều.” Thủy Hương cảm thấy trêи đời này, có đôi khi đúng sai không quan trọng như vậy, giống như việc này, kết quả như vậy Thủy Hương cảm thấy cực kỳ vừa lòng, không phải là bởi vì các nàng làm đúng, mà là bởi vì đại tiểu thư để ý đến Mạc Nhàn nên mới có kết quả như vậy. Nếu mình không che chở Mạc Nhàn, Mạc Nhàn không che chở mình, đại tiểu thư cũng không quan tâm Mạc Nhàn, thì ai sẽ quan tâm đến thương tổn của một nha hoàn đây?
“Nàng sẽ quan tâm chuyện ta không hướng về nàng sao?” Mạc Nhàn hỏi, Tạ Đạo Vi luôn khó đến gần như vậy, cứ cảm thấy mình không hề có phân lượng gì với nàng, vì thấy nàng không thèm để ý đến mình, cho nên mình cũng không muốn để ý nàng như vậy, nếu không cảm giác không bình đẳng này sẽ khiến nàng cảm thấy thật lo âu. Cho nên khi đứng về phía Thủy Hương, là nghĩa vô phản cố*, bởi vì nàng biết rõ Thủy Hương cũng đối xử tốt với mình.
*nghĩa vô phản cố: thấy việc nghĩa không chùn bước.
“Đại tiểu thư xử lý mọi chuyện như vậy không thể nghi ngờ là vì chúng ta, ta đối với đại tiểu thư mà nói chỉ là việc nhỏ, người nàng để ý cũng chỉ có thể là muội thôi.” Thủy Hương thật khẳng định nói.
Mạc Nhàn nghe vậy, im lặng không nói.
Mạc Nhàn bị Tạ Đạo Vi đánh bị thương vẫn còn chưa lành, nàng ở lại phủ của mình tu dưỡng năm ngày.
“Đây là thuốc cha muội đưa cho muội, là hắn tự mình luyện, dùng trị nội thương, có hiệu quả rất tốt.” Thủy Hương đem thuốc Mạc Tử Sinh phái người đưa đến cho Mạc Nhàn. Thủy Hương thấy Mạc Tử Sinh không thường xuất hiện, cũng mãi thành thói quen.
Từ lúc nàng xảy ra chuyện đến giờ một thân ảnh cũng không thấy, tới tận giờ khắc này cũng còn chưa đến thăm mình, Mạc Nhàn cảm thấy bản thân mình cũng sắp quên mình còn có một ba ba như vậy rồi, còn tưởng mình là cô nhi mất cả cha mẹ, nhưng mà cũng không khác biệt là mấy.
Mạc Nhàn thực ghét bỏ nhận thuốc cha mình đưa tới, sau đó để ở một bên.
Thủy Hương thấy Mạc Nhàn uể oải, giống như cái gì cũng không có hứng thú, thực sự hoài niệm Mạc Nhàn vô ưu vô lo trước đây.
“Phòng bếp đưa đến điểm tâm mới, muội có muốn ăn một chút hay không?” Thủy Hương hỏi, nàng hy vọng Mạc Nhàn vui vẻ lên một chút.
“Vậy ăn một ít.” Mạc Nhàn gật đầu, vẫn là ngon như vậy, nhưng tâm cảnh lại không hề vui vẻ như trước đây.
Mạc Nhàn vẫn ăn tốt uống tốt, chỉ là ăn mấy cái xong thì không ăn nữa.
Thủy Hương thấy vẫn còn thừa ba cái, không khỏi có chút lo lắng.
“Thân thể muội có phải rất nghiêm trọng hay không?” Thủy Hương quan tâm hỏi, vẫn là lần đầu tiên Mạc Nhàn để thừa lại đồ ăn.
“Không có việc gì, ta khỏe như trâu, chút vết thương này đối với ta mà nói cũng không có gì trở ngại, khoảng hai ngày nữa thì tốt lên rồi.” Mạc Nhàn không thèm để ý nói.
“Muội thật sự không có việc gì?” Thủy Hương không tin tưởng hỏi lại lần nữa.
“Thật sự không có việc gì, ta bảo đảm!” Mạc Nhàn khẳng định nói.
“Cha muội cũng đã đưa thuốc đến, muội cũng uống một cái đi, nói thế nào cũng là tâm ý của hắn” Một hai năm gần đây, Mạc Tử Sinh luyện ra rất nhiều thuốc, thuốc đưa đến cũng dùng rất được, nên Mạc Nhàn uống một chút thuốc trị nội thương Thủy Hương cũng an tâm một chút.
“Được rồi, ta ăn là được.” Mạc Nhàn đổ một viên, ném vào miệng.
Thủy Hương thấy Mạc Nhàn uống rồi, mới thoáng an tâm.
“Đúng rồi, Tạ Đạo Vi có phái người đến đây không?” Mạc Nhàn đột nhiên hỏi, cũng đã mấy ngày, tình huống bên Tạ Đạo Vi cũng không biết như thế nào.
Thủy Hương lập tức liền hiểu ra, vì sao Mạc Nhàn lại uể oải như vậy, Mạc Nhàn muốn gặp đại tiểu thư, nhưng lại không có mặt mũi đi tìm đại tiểu thư, tuy rằng trong lòng không hề oán hận đại tiểu thư, thậm chí còn có chút áy náy với đại tiểu thư, nhưng rốt cục lời nói quá đáng cũng đã nói ra rồi, muốn đối mặt với đại tiểu thư lần nữa cũng khó trách khỏi biệt nữu. Cục diện xấu hổ như vậy, Mạc Nhàn hy vọng là đại tiểu thư sẽ chủ động đánh vỡ, bất quá Thủy Hương cảm thấy sợ là rất khó, vì đại tiểu thư đã phạt Tạ Chương rồi, còn trả lại giấy bán thân của nàng, xem như là nhượng bộ quá nhiều, lấy tính tình của đại tiểu thư mà nói, tuyệt đối sẽ không có khả năng nói chuyện trước. Cho nên sợ là Mạc Nhàn phải thất vọng rồi, đại tiểu thư chưa từng cho người đến tìm Mạc Nhàn, giống như quên mất đi Mạc Nhàn rồi.
“Chắc đại tiểu thư đang bận quá thôi.” Thủy Hương uyển chuyển trả lời.
Mạc Nhàn vừa nghe, quả nhiên như vậy, Tạ Đạo Vi chưa từng tìm mình, tuy là đáp án trong dự kiến, nhưng Mạc Nhàn vẫn khó tránh khỏi thất vọng.
“Chờ muội dưỡng thương tốt lên một chút, thì đến sân đại tiểu thư tiếp tục tập võ đi.” Thủy Hương biết trong lòng Mạc Nhàn quắn quéo cái gì, nhưng nếu Mạc Nhàn đợi đại tiểu thư gọi mới đi chỉ sợ là rất lâu đi, trong lòng nàng ít nhiều cũng có thể cảm giác được, đại tiểu thư rất để ý chuyện Mạc Nhàn vì che chở mình mà đối địch với nàng.
“Đúng vậy, mai ta đi phủ của nàng, tập võ thật tốt, ta phải sớm ngày nhất định đánh bại nàng. Trước kia thấy tập võ không có dùng cái gì, sau lần này ta thay đổi ý nghĩ, cảm thấy chỉ có thật mạnh, mới không có người nào khi dễ. Cho nên sau này ta nhất định phải tập võ thật tốt, Thủy Hương, về sau ngươi cũng học một chút võ công, không cần phải lợi hại gì nhiều, nhưng ít nhất cũng không yếu đuối.” Giáo huấn với Mạc Nhàn lần này vẫn xem như là khắc cốt ghi tâm, mấy buổi tối đều bị cảm giác bất lực ngày đó làm cho bừng tỉnh, nàng muốn mạnh hơn, còn mạnh hơn cả Tạ Đạo Vi, ý tưởng này mãnh liệt hơn so với bất kỳ lúc nào trước kia.
“Uhm, Nhàn nhi nhất định sẽ mạnh hơn.” Ngữ khí Thủy Hương khẳng định gật đầu, Mạc Nhàn là người có thiên phú học võ, mới học năm năm đã đuổi kịp đại thiếu gia học mười mấy năm, sau này nhất định cũng sẽ đuổi kịp được đại tiểu thư. Tuy rằng Mạc Nhàn nói như vậy, cũng có thể là trong lòng Mạc Nhàn xác thật cũng nghĩ vậy, nhưng là nàng lại cảm thấy Mạc Nhàn nói như vậy là lấy cớ cho bản thân mà thôi, có thể là biệt nữu quá không dám đi tìm đại tiểu thư. Rất nhiều thời điểm, Thủy Hương cảm thấy Mạc Nhàn đối với đại tiểu thư rất biệt nữu, so với những người khác biệt nữu hơn rất nhiều.
Giống như là có lý do tìm Tạ Đạo Vi, trong lòng Mạc Nhàn đột nhiên thoải mái hơn một chút, tâm tình tốt lên rồi thú vui ăn uống lại trỗi dậy, Mạc Nhàn đem ba cái điểm tâm lại ăn hết.
Thủy Hương thấy Mạc Nhàn ăn hết ba cái điểm tâm còn dư lại, tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy Mạc Nhàn thực sự là để ý đến đại tiểu thư đi, nàng cảm giác Mạc Nhàn để ý đại tiểu thư cũng không hoàn toàn giống như là để ý mình. Mạc Nhàn đối tốt với mình, là vì mình đối tốt với nàng, cũng đồng thời thêm một chút thương hại vì mình là kẻ yếu đuối. Mạc Nhàn đối với đại tiểu thư, mới thật sự là từ nội tâm, do sự ngưỡng mộ đối với kẻ mạnh đi, hơn nữa từ từ Mạc Nhàn cũng nhận rõ đại tiểu thư chỉ là nghiêm khắc với nàng, cũng thấy rõ đại tiểu thư đối xử tốt với nàng, chỉ là nàng còn không muốn thừa nhận.
Tới ngày hôm sau, tuy vết thương Mạc Nhàn vẫn chưa hoàn toàn tốt hẳn, nhưng nàng vẫn dậy rất sớm, ăn sáng xong liền đi đến phủ Tạ Đạo Vi.
Mạc Nhàn ngây ngô ở phủ Tạ Đạo Vi rất lâu, nên những nha hoàn ở phủ Tạ Đạo Vi đều quen biết nàng, khi gặp sẽ chào hỏi nàng một cái, đặc biệt là Bạch Thuật. Nhưng hôm nay Mạc Nhàn đến, mấy nha hoàn giống như là hoàn toàn không thấy nàng, đều như bận bịu làm chuyện của mình. Tuy rằng Mạc Nhàn có chút hụt hẫng, nhưng xem như không ảnh hưởng mấy, mà đến chỗ tàng cây mình hay luyện võ bắt đầu tập luyện.
Lúc này, Bạch Thuật từ phòng Tạ Đạo Vi ra tới.
Lúc Mạc Nhàn thấy Bạch Thuật đi về phía mình, còn có chút cao hứng, thầm nghĩ Bạch Thuật tóm lại cũng là quan tâm mình, nàng cũng biết Bạch Thuật cũng không vừa mặt nàng đâu. Nhưng Mạc Nhàn cũng không trách Bạch Thuật, quen biết Bạch Thuật nhiều năm như vậy, trong lòng nàng đều hiểu rõ hơn ai khác, Bạch Thuật che chở Tạ Đạo Vi đến thế nào, trung thành và tận tâm với Tạ Đạo Vi đến thế nào.
“Tiểu thư nói, từ nay về sau ngươi không cần đến đây nữa.” Bạch Thuật mặt không biểu tình nói với Mạc Nhàn.
Mạc Nhàn nghe Bạch Thuật nói như vậy, sắc mặt có chút trắng bệch, những lời này ý tứ rất rõ ràng, Tạ Đạo Vi không có yêu cầu gì với nàng, cũng hoàn toàn từ bỏ nàng, Mạc Nhàn cảm giác mình bị vứt bỏ, giờ khắc này Mạc Nhàn cảm giác rõ ràng tâm đau như cắt là thế nào. Nàng cho rằng Tạ Đạo Vi trừng phạt Tạ Chương, thậm chí trả lại giấy bán thân cho Thưởng Hương là do để ý mình, ít nhất trước đó, nàng còn cảm thấy mừng thầm, nhưng bây giờ nàng mới phát hiện sự quyết tuyệt của Tạ Đạo Vi, Tạ Đạo Vi không muốn cho mình thấy thua thiệt, là muốn hoàn toàn phân rõ giới hạn với mình.
Bạch Thuật thấy vẻ mặt Tạ Đạo Vi u ám, trong lòng cũng có chút khuây khỏa. Trong lòng Bạch Thuật, Mạc Nhàn là kẻ phản bội, tiểu thư đối xử tốt với nàng ta như vậy, ít nhất Bạch Thuật cũng thấy ân đức tiểu thư đối với Mạc Nhàn nhiều hơn Thủy Hương đối với Mạc Nhàn nhiều, mà Mạc Nhàn lại không để tiểu thư ở vị trí thứ nhất, còn nói mấy lời tổn thương đến tiểu thư. Tuy rằng đứng về Thủy Hương, Mạc Nhàn có tình có nghĩa, nhưng xét về phía tiểu thư, Mạc Nhàn chính là bạch nhãn lang. Bạch Thuật với muội muội của nàng bị người nhà vứt bỏ do dịch bệnh, là Tạ Đạo Vi nhặt về, cũng chữa bệnh tốt, cho nên trong thế giới của Bạch Thuật, không có người nào quan trọng hơn Tạ Đạo Vi. Hiện giờ tiểu thư đuổi Mạc Nhàn ra khỏi phủ, không còn đối đãi đặc biệt nữa, là kết quả Bạch Thuật mong thấy nhất. Trong mắt Bạch Thuật, lần này là do Mạc Nhàn phụ tiểu thư, không đáng để tiểu thư đối xử tốt nữa.
“Nàng thật nói như vậy?” Mạc Nhàn có chút chưa từ bỏ hỏi.
“Chẳng lẽ ta còn phải lừa ngươi?” Bạch Thuật nhướng mày hỏi ngược lại, nàng cũng không thích làm chuyện bằng mặt không bằng lòng.
Mạc Nhàn nhìn về hướng cửa sổ, gương mặt lạnh lẽo của Tạ Đạo Vi so với thường ngày còn lạnh nhạt hơn, Mạc Nhàn nhìn Tạ Đạo Vi, lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Thỉnh ngươi đi ra ngoài, sau này phủ của đại tiểu thư, ngươi không được phép đi vào nữa.” Bạch Thuật không khách khí xua đuổi Mạc Nhàn rời đi.
Mạc Nhàn không thể không chật vật rời khỏi phủ Tạ Đạo Vi.
Lúc Tạ Đạo Vi nâng đầu, nhìn thấy bóng dáng Mạc Nhàn rời đi, tầm mắt lạnh lùng. Lý trí nói, nàng có thể hiểu được tại sao Mạc Nhàn lại thiên vị Thủy Hương, cũng muốn thành toàn cho chính nghĩa của Mạc Nhàn, nhưng về mặt tình cảm, nàng không thể chấp nhận được. Người này vì người khác mà đối địch với mình, những chuyện mình làm hết thảy cho nàng, nguyên lai cũng không bằng chút ơn huệ nhỏ của người khác, thôi, nàng không muốn vì người như vậy mà khiến bản thân mình ngột ngạt.
Thủy Hương thấy Mạc Nhàn có chút thất hồn lạc phách trở về, liền lập tức đi ra đón.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thủy Hương quan tâm hỏi.
“Không có gì, chỉ là Tạ Đạo Vi nói sau này ta không cần đến phủ của nàng, cũng không còn quan hệ gì nữa, một mình ta cũng có thể tự luyện được.” Mạc Nhàn ra vẻ như không có gì nói.
Thủy Hương vừa nghe, liền hiểu rõ vì sao lại thế này, thật ra nàng cũng không quá ngoài ý muốn, sau việc này, cho dù Mạc Nhàn không thấy ngăn cách với đại tiểu thư, thì đại tiểu thư cũng không tránh khỏi chuyện ngăn cách với Mạc Nhàn.
“Đại tiểu thư tức giận muội, cũng là chuyện bình thường.” Thủy Hương thở dài nói, cứ cảm thấy là do mình mà Mạc Nhàn với đại tiểu thư mới sinh ra khoảng cách.
“Không sao cả, dù sao ta ở đó cũng bị nàng khinh bỉ, sau này càng thoải mái tự tại.” Mạc Nhàn ra vẻ nhẹ nhàng nói, không muốn Thủy Hương tự trách vì chuyện này, việc này Thủy Hương cũng không làm gì sai, người sai chỉ có Tạ Chương.
“Ta cảm thấy đại tiểu thư tức giận muội chỉ là nhất thời, nàng cũng đã vì muội chấp nhận phạt Tạ Chương, ta cảm thấy nàng vẫn rất để ý muội, đối với muội chắc chắn là có tình cảm, cảm tình của con người không phải nói dừng là dừng, muội đi tìm nàng vài lần, tìm cơ hội nói chuyện với nàng, ta cảm thấy nàng sẽ tha thứ muội….” Thủy Hương nói, nàng cảm thấy đại tiểu thư tiêu tốn năm năm thời gian và tinh lực lên người Mạc Nhàn, chẳng lẽ cứ chấp nhận nước chảy về sông như vậy sao? Nàng cứ cảm thấy đại tiểu thư chỉ là đang giận lẩy, cũng không phải thực sự không muốn để ý đến Mạc Nhàn nữa. Nếu đại tiểu thư thật sự không muốn quan tâm Mạc Nhàn, thật sự không cần trừng phạt Tạ Chương, cũng không cần trả lại giấy bán thân cho mình, rốt cuộc nếu thật sự không thèm quan tâm Mạc Nhàn nữa, thì cần gì để ý Mạc Nhàn nghĩ như thế nào làm chi? Nàng cảm thấy thật là đại tiểu thư để ý Mạc Nhàn rất nhiều, càng để ý nhiều, liền không thể chịu đựng được trong lòng Mạc Nhàn không hướng về nàng, đại tiểu thư là người kiêu ngạo, hiếu thắng như vậy mà.
“Ngươi không hiểu nàng đâu, nàng nói như vậy có nghĩa là nàng thật sự không muốn quan tâm ta nữa.” Lúc Mạc Nhàn nói lời này, trong lòng có loại cảm giác khó chịu không nói nên lời, bởi vì nàng biết Tạ Đạo Vi không phải loại người nói tùy tiện như vậy.
“Nàng chỉ là tức giận muội, giận muội không đứng về phía nàng.” Thủy Hương nói.
“Nhưng ta không có làm sai, cho dù có làm lại lần nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy, tuy rằng nhìn qua cũng không có gì tốt.” Mạc Nhàn mím miệng nói.
Thủy Hương nghe Mạc Nhàn kiên định nói như vậy, trong lòng vẫn rất cảm động.
“Có lẽ đại tiểu thư cũng không cho rằng muội sai, muội đúng hay sai đối với nàng cũng không quan trọng, nhưng chuyện muội không đứng về phía nàng, có lẽ, đối với nàng mà nói là quan trọng hơn nhiều.” Thủy Hương cảm thấy trêи đời này, có đôi khi đúng sai không quan trọng như vậy, giống như việc này, kết quả như vậy Thủy Hương cảm thấy cực kỳ vừa lòng, không phải là bởi vì các nàng làm đúng, mà là bởi vì đại tiểu thư để ý đến Mạc Nhàn nên mới có kết quả như vậy. Nếu mình không che chở Mạc Nhàn, Mạc Nhàn không che chở mình, đại tiểu thư cũng không quan tâm Mạc Nhàn, thì ai sẽ quan tâm đến thương tổn của một nha hoàn đây?
“Nàng sẽ quan tâm chuyện ta không hướng về nàng sao?” Mạc Nhàn hỏi, Tạ Đạo Vi luôn khó đến gần như vậy, cứ cảm thấy mình không hề có phân lượng gì với nàng, vì thấy nàng không thèm để ý đến mình, cho nên mình cũng không muốn để ý nàng như vậy, nếu không cảm giác không bình đẳng này sẽ khiến nàng cảm thấy thật lo âu. Cho nên khi đứng về phía Thủy Hương, là nghĩa vô phản cố*, bởi vì nàng biết rõ Thủy Hương cũng đối xử tốt với mình.
*nghĩa vô phản cố: thấy việc nghĩa không chùn bước.
“Đại tiểu thư xử lý mọi chuyện như vậy không thể nghi ngờ là vì chúng ta, ta đối với đại tiểu thư mà nói chỉ là việc nhỏ, người nàng để ý cũng chỉ có thể là muội thôi.” Thủy Hương thật khẳng định nói.
Mạc Nhàn nghe vậy, im lặng không nói.