Đôi mắt Túc Bảo như lóe sáng, bé nhảy phốc lên khỏi mặt rồi đáp xuống rễ cây cổ thụ.
Bọn nữ quỷ bạch đầu gầm lên, tất cả va vào nhau thành một quả bóng.
Túc Bảo nhìn lên cao thì trông thấy vô số âm binh và rất nhiều quỷ tướng.
Lúc này, trước cổng điện Diêm Vương chỉ còn lại một mảnh vải rách – Chính là một góc ống quần của Diêu Linh Nguyệt.
Mợ cả cùng đám ác quỷ luôn theo bé đều biến mất không còn tăm tích…
Nước mắt Túc Bảo tràn mi.
Nhìn thấy nữ quỷ bạch đầu lại lao đến từ bốn phương tám hướng, lần đầu tiên trong mắt Túc Bảo xuất hiện sự hận thù.
Giết… giết chúng!
Mái tóc của Túc Bảo bay phấp phới giữa trời lặng gió, sau đó một cơn gió mạnh thổi ập tới từ dưới mặt đất, đám âm binh dày đặc bị đánh ngã.
Túc Bảo giơ chiếc búa tạ màu vàng tím trong tay lên và đánh đám nữ quỷ bạch đầu với khí thế khát máu!
Bùm–
Đôi mắt các nữ quỷ bạch đầu lộ ra vẻ sợ hãi, trong nháy mắt chúng đã biến thành tro bụi.
Đáy mắt Túc Bảo lại chất chứa sự lạnh lùng và nghiêm nghị, bé vỗ tay một cái, giữa không trung xuất hiện một tấm bùa khổng lồ, tiêu diệt nữ quỷ bạch đầu đang lao tới từ phía sau trong tíc tắc.
“Chỉ có chút bản lĩnh đó thôi ư!” Túc Bảo hét lên: “Vừa rồi chẳng phải lợi hại lắm sao!”
Nữ quỷ bạch đầu giận dữ gầm lên.
Đám ác quỷ đào hoa vừa ló đầu ra hoàn toàn sững sờ!
“Chúng… chúng bị ảo giác hả??” Quỷ hồ đồ như chết lặng.
“Đó là bảo bối của chúng ta à?” Quỷ xui xẻo sửng sốt.
Hai mắt quỷ nhu nhược hơi đỏ, giọng nó khàn khàn: “Là bảo bối của chúng ta, bảo bối ra ngoài rồi.”
Quỷ đào hoa: “Người có tài trong thiên hạ, tham vọng nuốt chửng núi sông….Văn có thể dùng ngòi bút mang lại hòa bình cho thế giới, Võ có thể ngồi trên lưng ngựa mà bình định thiên hạ…”
Quỷ mít ướt thảng thốt đến quên cả khóc nhè: “Nói tiếng người đi!”
Quỷ đào hoa: “Chết tiệt, 666!”
Chúng quỷ: “…”
Đám quỷ đang ngơ ngác thì chợt nhìn thấy đứa bé siêu ngầu nhảy xuống từ trên cao, mái tóc mềm mại của Túc Bảo bị gió thổi bay, quần áo tung bay, trong mắt tràn đầy khí thế lẫm liệt.
Bé đáp xuống mặt đất, đặt đôi tay nhỏ bé của mình xuống đất và hét lên: “Mở ra!”
Mặt đất nứt toác, những lưỡi lửa thiêu đốt quét ra.
Đám âm binh cứng ngắc lần lượt ngã xuống, đôi mắt vốn vô cảm của chúng lộ ra vẻ sợ hãi, chúng đồng thời gầm lên, gào thét.
Túc Bảo có thể cảm nhận rõ nỗi sợ hãi và không ngừng cầu xin lòng thương xót của đám âm binh.
Ánh mắt bé lạnh lùng, bé thì thầm: “Đã quá muộn rồi.”
Tạo phản đừng hòng có kết cục tốt đẹp.
Sư phụ đã nói, đừng bao giờ cho kẻ phản bội cơ hội phản bội lần thứ hai.
Chỉ mất chưa đầy mười giây.
Chương 1440
“Đại uy thiên long!” Túc Bảo hô một tiếng rồi hất cái tay kia ra ngoài.
Ầm…
Nữ quỷ: “…”
Cmn chứ đại uy thiên long là cái quần què gì…!
Tiếng hét chói tai của người phụ nữ vang lên, không rõ thứ gì va vào nhau, sau đó thứ gì đó bỗng sụp đổ.
Len theo ánh sáng mờ ảo từ ngai vàng của Diêm vương, Túc Bảo nhìn thấy đó là một bức tượng đá.
Tượng đá rơi xuống đất là tượng một người có khuôn mặt đen kịt đang thè ra cái lưỡi dài màu đỏ tươi, người này mặc đồ đen, trên đầu đội chiếc mũ có dòng chữ – Thiên Hạ Thái Bình- Hắc Bạch Vô Thường.
Túc Bảo thở dốc, nhìn chằm chằm hai tay trên mặt đất, cười lạnh nói: “Coi ta là đứa trẻ ba tuổi hả!”
“…”
Những bàn tay trở nên giận dữ và lao tới với một tiếng hét chói tai.
Túc Bảo không nhìn thấy gì hết nên chỉ dựa vào trực giác của mình đập các bàn tay kia bằng chiếc túi vàng óng ả trong tay bé.
Bụp! Không biết liệu cái túi có đập vào mặt người phụ nữ hay không, chỉ nghe thấy tiếng nghèn nghẹn từ cổ họng người đó.
Túc Bảo lập tức tung ra một ngọn lửa tinh thần nhỏ.
Không ngờ ngọn lửa lại bùng lên, thắp sáng tất cả những ngọn đuốc ở hai bên đại sảnh.
điện Diêm Vương đột nhiên trở nên sáng ngời, hai bên sảnh là hai hàng tượng đá, lần lượt là Đầu Trâu Mặt Ngựa, Hắc Bạch Vô Thường, Thập Đại Quỷ Soái, Phán Quan. ..
Đúng như lời Tô Tử Tích nói.
“Đây là cung điện của Diêm Vương…” Túc Bảo sửng sốt, “Thế hôn quân đâu rồi…”
Tại sao không có bức tượng nào điêu khắc Diêm Vương?
m thanh xung quanh ngày càng dày đặc, tất cả nữ quỷ bạch đầu đã lợi dụng lúc hỗn loạn để bước ra.
Một người phụ nữ đứng đầu đang nhìn Túc Bảo với ánh mắt nham hiểm.
“Ngươi không nghe lời. Ngươi có biết trẻ con không ngoan sẽ nhận kết cục thế nào không?” Nó nói.
Nếu như Diêu Thi Duyệt ở đây, nhất định cô ta có thể nhận ra chủ nhân giọng nói này chính là ‘Tiên gia’ của mình.
Những nữ quỷ bạch đầu vây quanh Túc Bảo, chúng trợn mắt, miệng há đến tận mang tai, gầm nhẹ.
Túc Bảo không còn đường lui, lúc này chỉ còn lại bé. Bé nhớ lại những kỹ năng mà sư phụ đã dạy cho mình, cố gắng hết sức để chống cự.
Cuối cùng, tám nữ quỷ bạch đầu vồ lấy bé và nhấn chìm bé hoàn toàn.
Đại sảnh im lặng đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng nữ quỷ bạch đầu nhai xương… lạo xạo.
Nữ quỷ dẫn đầu cười nói: “Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt…”
Đột nhiên một ánh sáng đỏ lóe lên, toàn bộ nữ quỷ bạch đầu đều bị hất văng.
Túc Bảo há hốc miệng nhìn sợi dây màu đỏ móc hồ lô linh hồn trên cổ tay bé.
Cũng như bé, hồ lô vẫn chưa trưởng thành.
Ngược lại, sợi dây màu đỏ vốn luôn không gây chú ý lại có sức mạnh lợi hại nhất.
“Cảm ơn dây đỏ…”
Tay áo của Túc Bảo bị cắn đứt, một ống tay ngắn đi phân nửa, ống tay còn lại không còn gì.
Mảnh thịt bị cắn đứt khỏi cánh tay bé vẫn đang rỉ máu.