Sau khi bay từ Nhật Bản về nước, Tống Y liên lạc với ông ngoại Giải Cố Nhiên đầu tiên.
Mẹ Giải Giai Chiêu mất sớm, từ nhỏ Tống Y đã thân thiết với ông bà ngoại nhất, vừa hiểu chuyện lại vừa nghe lời.
Lần này là lần đầu tiên trong đời Tống Y nổi giận với ông bà ngoại.
Nét mặt lạnh lùng ném báo cáo kiểm tra sức khỏe Thời Ẩn Chi đưa cho lên bàn, cô tức đến nỗi run rẩy cả người.
“Có phải ông bà không xem cháu là cháu gái đúng không? Chuyện lớn như vậy mà ai cũng không nói một tiếng nào.”
“Nếu không phải đúng lúc nửa kia của cháu là bác sĩ khoa hô hấp thì ông bà còn muốn lừa cháu bao lâu nữa?”
Ông cụ Giải và bạn già ngồi trên ghế sofa, hai người nhìn nhau một cái rồi lại nhanh chóng tách ra.
Đầu hơi cúi xuống, không nói tiếng nào.
Những hành động nhỏ này giống như cảnh tượng người bạn nhỏ ăn vụng bị bố mẹ bắt gặp rồi trách mắng, có chút buồn cười cũng có chút chua xót.
Bà ngoại Tống Y cầm một quả cam trên bàn lên, bóc vỏ rồi nhặt bỏ sạch sẽ mấy sợ tơ trắng trên đấy.
“Y Y ngoan, đừng giận. Tính tình ông ngoại con chính là như vậy, bà cũng không ngăn được. Hơn nữa chúng ta đều là người đã bước nửa chân vào quan tài rồi, có gì không thể chấp nhận nữa chứ?”
Tống Y không nhận quả cam đã được bóc vỏ. Lúc trước cô thích anh cam nhất, bà ngoại lúc nào cũng bóc vỏ xong rồi mới đưa cho cô, để cô chuyên tâm vẽ tranh.
“Cháu không ăn đâu. Ông bà gạt cháu chuyện lớn như vậy, sao có thể bị mua chuộc bởi một quả cam nhỏ như vậy được.”
Dưới biệt thự truyền ra tiếng mèo kêu, lộ rõ trong hoàn cảnh yên tĩnh.
Ông bà ngoại cô cả đời đều là người lương thiện, lúc trước ở thành phố H cũng nuôi một bầy mèo hoang chó hoang. Bây giờ đến thành phố N vẫn vậy.
“Cháu không ăn, vậy ông ăn.”
Thấy Tống Y không nhận lấy quả cam, ông cụ Giải bèn không khách khí, đưa tay ra lấy quả cam trong tay bạn già nhét một phát vào miệng, chọp chẹp nhai.
Ông lớn tuổi rồi, răng cũng đã rụng gần hết nhưng lại rất thích ăn một số đồ ăn dễ nhai.
Vốn dĩ trong lòng Tống Y còn tức giận, bây giờ thấy ông ngoại đoạt cam của mình thì lại càng tức đến giậm chân.
“Phổi ông đã như vậy rồi lại còn ăn đồ lạnh! Muốn ăn cam thì cháu cho vào lò vi sóng hâm nóng rồi ông lại ăn không được sao?”
Nhưng ông cụ Giải lại không thèm để ý. Ông cười giống như một đứa trẻ, hai răng cửa thiếu mất một cái, cười lên cũng lọt gió.
“Thà tạm bợ mà sống không bằng rạng rỡ một lần. Y Y à, cả đời này của ông ngoại đã rất hoàn hảo rồi. Nếu có thể tận mắt nhìn thấy cháu kết hôn thì sẽ lại càng viên mãn hơn.”
Ông cụ Giải – Giải Cố Nhiên là một người có ăn học, có phong thái của một văn nhân thời kì Ngụy Tấn, Nam Bắc triều.
Ông kính sợ sinh mạng nhưng cũng không sợ chết.
Tagore từng nói: Thế giới đã hôn lên tôi những đau đớn thấu tận xương tuỷ, đòi tôi phải đáp lễ bằng những khúc ca.
Còn ông ngoại Tống Y lại nói: Thế giới đã hôn lên tôi những đau đớn thấu tận xương tuỷ, tôi muốn đáp lễ bằng những khúc ca.
Sau khi cô con gái duy nhất Giải Giai Chiêu tự tử, ông ngoại Tống Y cho dù đau đớn vô cùng nhưng vẫn ôm nhiệt tình với cuộc sống như cũ.
“Cháu biết, cho nên chuyến du lịch của cháu và Chi Chi còn chưa kết thúc đã vội vã về nước chuẩn bị kết hôn rồi.” Tống Y lau nước mắt trên khóe mắt, phô trương thanh thế hung dữ nói.
Sau khi xuống máy bay, Thời Ẩn Chi đưa Tống Y về nhà rồi lập tức trở về bàn chuyện hôn sự với cha mẹ.
Còn Tống Y lấy khí thế hung hăng triển khai “Hội nghị □□”.
Ông cụ Giải khẽ vuốt cằm: “Khỏi phải nói. Người nhà họ Thời đã sớm liên lạc với ông và bà ngoại cháu từ lâu rồi. Thằng bé này tay chân nhanh nhẹn, hận không thể nhanh chóng cưới cháu về làm vợ.”
Vào ngày thứ hai ông cụ Giải và bạn già đến thành phố N, bà Điêu Bảo Thụy và chủ tịch Thời đã tự mình đến thăm hỏi ông bà ngoại Tống Y, không chỉ tỏ lòng kính trọng mà còn tặng rất nhiều quà.
Ban đầu Giải Cố Nhiên còn có chút lo lắng những người nhà giàu đều có đức tính như nhà họ Tống. Nhưng sau khi gặp cha mẹ Thời một lần, ông bèn hoàn toàn bỏ đi nỗi băn khoăn này.
Nhà họ Thời rất tốt, rất xứng với Y Y nhà bọn họ.
“Ông ngoại biết, ông ngoại còn phải khỏe mạnh. Ít nhất phải tự mình đưa tay của Y Y nhà chúng ta giao cho Tiểu Thời trong hôn lễ mới được.”
Tiểu Thời là Thời Ẩn Chi, ông cụ Giải thấy Thời Ẩn Chi rất thuận mắt nên rất thích gọi anh là “Tiểu Thời, Tiểu Thời”.
Tống Y xì mũi, không bị chiêu bài thâm tình của ông ngoại làm cho lung lay. Cô lôi tờ giấy phía dưới ra.
Phía trên chi chít những lưu ý khi chăm sóc bệnh nhân ung thư phổi giai đoạn cuối, cùng với thời gian và liều lượng của từng loại thuốc.
“Bốp” một tiếng, Tống Y lấy thuốc trong hộp ra đập lên bàn, chất vấn:
“Hôm qua ông đã uống thuốc chưa?”
Ông cụ Giải Cố Nhiên thờ ơ với cái chết nhưng vẫn chột dạ dưới ánh mắt của bạn già và cháu gái.
Ánh mắt ông lơ lửng bất định, nhẹ nhàng véo bạn già bên cạnh một cái nhưng không trả lời câu hỏi của Tống Y.
Bà ngoại Tống Y bị véo thấy phiền, cau mày đánh lên tay ông cụ Giải “Bốp” một cái, ghét bỏ nói:
“Chưa uống là chưa uống, còn muốn tôi nói dối giúp ông? Cũng đã tám mươi rồi mà còn coi mình là đứa trẻ bảy tám tuổi, thuốc cũng không uống đúng giờ, nói thế nào cũng phải để người khác nhìn.”
Ông cụ Giải:…
Tự giác rót nước ấm, uống thuốc.
Mà bên kia, Thời Ẩn Chi cũng đang mở cuộc họp gia đình, liên quan đến hôn lễ của anh và Tống Y.
Cha của Thời Ẩn Chi – Thời Đại vẫn đang đi làm, ở nhà chỉ có bà Điêu Bảo Thụy.
Mấy ngày nay Thời Ấu Nghiên luôn bị Tần Phóng quấn lấy, ngay cả nhà cũng không về. Thời Ẩn Chi cũng đã lâu rồi không gặp cô em gái này của mình.
“Cứ theo nguyên tắc như vậy đi, làm ở thành phố N. Ông bà ngoại Y Y đã lớn tuổi rồi, chạy tới chạy lui cũng không tốt.”
Đám cưới của giáo sư Điêu Bảo Thụy năm đó cũng tổ chức ở thành phố N. Bà quen biết chồng mình ở thành phố N nên rất có hảo cảm với thành phố này.
Hơn nữa ông ngoại Tống Y đã bị ung thư phổi giai đoạn cuối rồi, tình huống thật sự không được lạc quan cho lắm, dùng thuốc đặc trị mới có thể miễng cưỡng khống chế được bệnh tình.
Thời Ẩn Chi cẩn thận suy nghĩ một phen, cảm thấy vẫn chưa thỏa đáng lắm.
“Mấy nhà truyền thông đã biết Y Y đang quen con nên theo dõi rất nghiêm ngặt. Nếu tổ chức ở thành phố N sợ rằng nhân viên trong khách sạn không đáng tin cậy, sẽ bị lộ trên mạng mất.”
Việc cử hành hôn lễ thật ra chỉ là một nghi thức.
Thời Ẩn Chi hy vọng có thể mang lại cho Tống Y cảm giác nghi thức mạnh mẽ nhất, chứng minh tâm ý của anh.
Cho nên trước đó tất cả hạng mục trong hôn lễ đều không để Tống Y tiếp xúc, để giữ cảm giác thần bí.
Như vậy, sự ngạc nhiên mừng rỡ trong hôn lễ mới có thể tăng gấp đôi.
“Ra nước ngoài đi, hôn lễ ở lâu đài, hôn lễ ở trang trại rượu, hôn lễ ở bãi cỏ, ở bờ biển… Tất cả những thứ này đều có thể chọn lựa.”
Mặc dù thành phố N được coi là thành phố mới cấp 1 nhưng lại không có biển, cũng không có lâu đài. Mức độ lãng mạn vẫn còn thiếu sót.
Thời Ẩn Chi quyết định mấy thành phố, phần lớn đều là những thành phố cổ điển phù hợp với hơi thở nghệ thuật của Tống Y.
Venice, Florence, Edinburgh, Zurich…
Thời Ẩn Chi đưa ra quyết định rất nhanh. Anh và giáo sư Điêu Bảo Thụy thương lượng một chút, kết hợp với sở thích thường ngày của Tống Y, cuối cùng quyết định địa điểm tổ chức hôn lễ ở Orvieto.
Thời gian cũng đã định xong, vào đúng ngày lễ tình nhân.
Về những việc cụ thể liên quan đến hôn lễ, Tống Y không biết và cũng không tham dự.
Cô chỉ cần yên tâm làm cô dâu, mỗi ngày đúng giờ nhìn ông ngoại uống thuốc, đi bệnh viện kiểm tra định kì.
Sau khi Thời Ẩn Chi làm xong báo cáo hạng mục tự nhiên quốc gia, anh bèn bay qua bay lại giữa Italia và thành phố N. Có lúc một tuần Tống Y cũng không gặp được anh.
Thật ra anh không cần phải vất vả như vậy, tất cả đã có nhân viên chuyên môn phụ trách, anh chỉ cần nhìn ảnh ở hiện trường sau đó nói những chỗ cần sửa là được.
Nhưng chuyện về hôn lễ thà mệt mỏi một chút, Thời Ẩn Chi cũng muốn tự mình làm.
Chuyện phải làm có rất nhiều, càng bận rộn lại càng quý trọng.
Thời gian vô thức trôi qua, rất nhanh đã đến ngày đầu tiên của năm mới.
Tống Y dậy sớm chúc tết ông bà ngoại, trang phục cô mặc cũng là màu đỏ tươi.
Cơ thể ông cụ Giải ngày càng kém, nhất là khi thời tiết lạnh giá, tuyết rơi khiến nhiệt độ bên ngoài giảm, cơn ho của ông lại càng nặng nề. Ông luôn đợi Tống Y đi rồi mới nôn máu ra ngoài, cho rằng như vậy cô sẽ không biết.
“Y Y ngoan, cầm tiền mừng tuổi năm tháng bình an, vạn sự như ý.”
Thật ra năm nay Tống Y đã 26 tuổi rồi. Nhiều gia đình trẻ em 16, 18 tuổi đã không được nhận tiền mừng tuổi nữa. Cũng chỉ có Tống Y năm nào cũng được nhận tiền mừng tuổi, vẫn giống như con nít vậy.
Tống Y cười híp mắt nhận lấy hai bao lì xì đỏ. Cô ngồi trên sofa cắn hạt dưa cùng ông ngoại xem TV.
Hôm qua ông cụ Giải còn chưa xem xong Xuân vãn đêm 30 đã bị Tống Y ép lên giường nghỉ ngơi, cho nên lúc này xem TV vô cùng chăm chú.
Tống Y không có thói quen xem Xuân vãn. Cô cũng không có hứng thú với mấy bộ phim truyền hình hoặc gameshow trên TV, luôn cảm thấy lãng phí thời gian, còn không bằng xem “Best Van Gogh”.
Xem tiểu thịt tươi ca hát biểu diễn trong TV một hồi, điện thoại của Thời Ẩn Chi gọi đến.
“Em có nhà không?”
Tống Y mang dép đi ra ban công, trong lòng có chút tức giận.
“Mùng một đầu năm đương nhiên ở nhà rồi. Ngược lại là anh, tối qua sao cả một lời chúc anh cũng không gửi cho em?”
Trong lúc tạm biệt năm cũ đón năm mới, rất nhiều người bình thường không liên lạc cũng sẽ gửi tin chúc mừng trong nhóm, thậm chí còn có người gửi cả video.
Tống Y vốn tưởng rằng vào ngày cuối cùng của năm, Thời Ẩn Chi thế nào cũng sẽ nói gì đó. Kết quả ngay cả câu chúc mừng năm mới cũng không có, hoàn toàn mất tăm.
Mới từ khoang hạng nhất đi ra, Thời Ẩn Chi cũng rất mệt mỏi.
Nghe thấy chỉ trích của tiểu tổ tông anh mới chợt nhớ ra, mình thật sự không chúc Tống Y.
“Vậy bây giờ anh nói, có được không?”
Tống Y miễn cưỡng đồng ý, gật gật đầu nói: “Được! Nhưng anh đừng quên gửi tiền mừng tuổi cho em.”
Tiền mừng tuổi bình thường đều là trưởng bối đưa cho vãn bối. Thời Ẩn Chi chưa bao giờ nghe nói gửi tiền mừng tuổi cho người yêu cả.
Chẳng lẽ tiểu tổ tông muốn để anh làm ba cô sao?
Nghĩ tới đây, Thời Ẩn Chi không khỏi cười lên. Mệt nhọc trong khoảng thời gian chạy đi chạy lại giữa Italia này cũng tiêu tán đi rất nhiều.
“Năm mới, anh xin chúc tiểu thư Tống Y xinh đẹp tân hôn vui vẻ, mang theo thẻ căn cước và hộ khẩu của em, anh đến đón em đến cục Dân chính.”
Động tác cắn hạt dưa của Tống Y ngừng một lát, có chút bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ ngây ngốc hỏi:
“Cái gì? Cục Dân chính không nghỉ tết sao?”
Cục Dân chính đương nhiên có nghỉ tết nhưng Thời Ẩn Chi có thể đi cửa sau.
Anh đã sớm lên kế hoạch rồi. Mùng một đầu năm đi đăng kí kết hôn, như vậy sau này ngày kỷ niệm kết hôn của anh và Tống Y chính là ngày cả nước vui vẻ.
Mùng mười thích hợp cưới hỏi, cử hành hôn lễ vào lễ tình nhân, sau này mỗi một ngày lễ tình nhân đều là thời khắc kỷ niệm của anh và tiểu tổ tông.
Thời Ẩn Chi ở đầu bên kia điện thoại khẽ cười, có chút buồn cười trước sự chú ý kì lạ của Tống Y.
“Cục Dân chính có nghỉ hay không anh không biết, nhưng anh biết hôm nay Tống tiểu thư sẽ được đổi thành Thời phu nhân.”