” Tống! Sao em lại có thể lạnh lùng tàn nhẫn như vậy! Tôi đã nhìn nhầm em rồi!”
Giọng nói của Kagel từ trong điện thoại phát ra, tức đến nỗi ngay cả tiếng Trung cũng nói trôi chảy. Sau đó không chờ Tống Y trả lời đã lập tức cúp điện thoại.
Mới sáng sớm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức cũng không phải trải nghiệm tốt đẹp gì. Ai biết được điện thoại vừa kết nối lại là chuyện này.
Cô lạnh lùng tàn nhẫn chỗ nào chứ? Có phải phim Quỳnh Dao lúc 8 giờ đâu!
Tối qua Kagel mời Tống Y đi ăn tối, Tống Y cô là người phụ nữ đã có chồng, sao có thể đi được chứ?
Ngô Ngữ nhận tiền của Tống Y nên tất nhiên sẽ đi một chuyến, ăn cơm, tán gẫu.
” Đồ điên.”
Giấc ngủ tốt đẹp bị đánh thức, Tống Y nằm trên giường, cầm điện thoại di động muốn mắng người.
Đã tỉnh rồi nên Tống Y làm thế nào cũng không thể ngủ lại được. Cô nhớ đến cuộc điện thoại nói chuyện với Thời Ẩn Chi tối qua bỗng nhiên thở dài một tiếng.
Từ lúc ở IKEA nghe thấy mấy lời của Kagel, Tống Y cảm thấy Thời Ẩn Chi đang làm mình làm mẩy.
Rõ ràng miệng nói không tức giận nhưng cơ thể và hành động lại không lúc nào không truyền đạt cho Tống Y một tin tức:
Anh đang tức giận, nhưng không nói cho em biết đâu.
Nếu như không phải vì giận thì Tống Y không tin Thời Ẩn Chi sẽ từ chối nói chuyện video với cô tối qua.
Phải biết tối qua vì chuẩn bị cho cuộc gọi video này, cô còn đặc biệt trang điểm theo một phong cách khác, điện thoại cũng đặt ở góc độ đẹp nhất, cố gắng đạt được cảm giác tươi mới. Ai ngờ Thời Ẩn Chi lại không thèm nghe.
Lí do còn rất quang minh chính đại, nói là phải viết một bài luận cho Scl.
Nếu không phải sau đó Tống Y đi hỏi Thời Ấu Nghiên thì có lẽ cô sẽ tin là thật.
Viết luận văn Scl cái shit, rõ ràng đang xem TV, lại còn là Fashion Show nữa chứ!
Nghĩ đến dáng người thiên thần victoria”s secret với đôi chân dài miên man, trong lòng Tống Y cảm thấy buồn bực.
Thật ra, cô cũng thích xemVictoria”s Secret Show, vừa đẹp vừa bổ mắt. Hơn nữa Victoria”s Secret Show nhìn từ đằng sau còn quyến rũ hơn!
Mông của các người mẫu chỉ cần diễn tả trong một câu thôi: rất khiêu gợi.
Nếu cô là đàn ông, lại còn có tiền, nhất định sẽ chơi còn ác hơn hiệu trưởng Tư Thông*, thậm trí còn cặn bã hơn.
(* Hiệu trưởng Tư Thông: nói đến Vương Tư Thông – thiếu gia ăn chơi có tiếng ở Trung Quốc.)
Thực ra hôm trước cô đã đặt hai vé máy bay hạng thương gia đến thành phố H, định gây bất ngờ cho Thời Ẩn Chi, đưa anh đi gặp ông bà ngoại.
Ai biết được bây giờ vì một chuyện cỏn con của cô hồi xưa, người ta còn không được coi như người yêu cũ mà anh lại hẹp hòi đến mức độ này.
Gọi điện thoại cho Thời Ẩn Chi, Tống Y vùi đầu vào trong chăn ủ rũ. Cô nhất định phải chống lại một lần mới được!
Hôm nay là thứ bảy, Thời Ẩn Chi không có lớp nên sáng sớm đã ngâm mình trong phòng đọc sách, đột nhiên điện thoại di động đổ chuông.
Anh cài đặt nhạc chuông đặc biệt cho Tống Y nên điện thoại vừa kêu anh đã biết là tiểu tổ tông gọi đến.
Tâm trạng vô thức tốt hơn, một chút cũng không thấy buồn bực khi bị quấy rầy lúc đang đọc sách.
” Chi Chi! Em có thai rồi, là đứa bé của anh. Anh không thể không cần em nữa! Huhuhu…”
Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia tiểu tổ tông đã bắt đầu khóc nức nở. Nếu không phải hiểu rõ sở thích diễn của tiểu tổ tông, Thời Ẩn Chi chắc chắn sẽ tin là thật.
Không nói nhiều lời, anh trực tiếp chuyển 20.000 tệ qua Alipay cho Tống Y, đủ để cô phá thai mười lần.
Alipay ngay lập tức vang lên tiếng tiền đến tài khoản, tiếng khóc của Tống Y ngưng lại, sau đó khóc ngày càng thương tâm hơn.
” Chi Chi! Anh có phải, có phải không thích em nữa đúng không! Lại dùng tiền, dùng tiền để đuổi em đi, huhuhu….”
Tiền cũng đã chuyển, thế mà tiểu tổ tông bên kia vẫn khóc thút tha thút thít, giận đến nỗi thở không ra hơi nhưng vẫn muốn chất vấn anh.
Thời Ẩn Chi đặt quyển sách vừa dày vừa nặng trong tay xuống, rút cáp sạc ra, ngồi trên ghế dỗ dành nói:
” Anh đâu có không cần em nữa chứ, muốn mang em về nhà còn không kịp nữa là. Chỉ là con mèo nhỏ nào đó không muốn thôi.”
Điều Tống Y không chống cự được nhất chính là sự dịu dàng của Thời Ẩn Chi. Anh vừa nói như vậy đã khiến cô cảm thấy hổ thẹn, cảm thấy mình đang cố tình gây sự.
Tống Y đột nhiên nhớ lại ngày nào đó, Thời Ẩn Chi hỏi cô có muốn tiếp tục ở trong nhà họ Thời, không về khách sạn nữa hay không.
Lúc ấy hình như cô… từ chối một cách chính đáng.
Tống Y mặc kệ, tiếp tục khóc, tự động bỏ qua nửa câu sau của Thời Ẩn Chi.
” Hôm qua em hỏi Nghiên Nghiên rồi, huhuhu, tối qua anh không viết bài luận… luận văn Scl! Anh xem Show catwalk!! Em biết anh nhất định, nhất định chê chân em không dài, vóc dáng không đẹp như người ta, huhuhu…”
Thời Ẩn Chi tối qua thật sự không viết luận văn Scl, hơn nữa còn xem chương trình người mẫu. Anh không ngờ trong nhà còn có phản đồ.
Anh bật máy tính, đăng nhập WeChat, gửi video tối qua cho cô, nói:
” Luận văn Scl xác thực đã viết xong, xem show người mẫu cũng là thật. Video đã gửi đến WeChat của em.”
Tống Y nghe vậy, nước mắt cá sấu lập tức trở nên chân thật.Nhìn xem! Mới ở bên nhau được mấy ngày mà Thời Ẩn Chi đã không thích cô nữa rồi, lại còn nói dối cô!!
Tống Y vừa khóc vừa mở WeChat ra, vào phần tin nhắn của Thời Ẩn Chi, cô bất ngờ phát hiện có hơn mười video được gửi đến!!
Ngậm ngùi mở một trong mấy video đó lên, đập vào mắt cô là dòng tiêu đề lớn xuất hiện ở đầu video ——
[ Bộ sưu tập sàn catwalk của siêu mẫu quốc tế Kagel trong ba năm trở lại đây.]
Tống Y đột nhiên im lặng, tâm trạng buồn bã không thể tiếp tục nổi nữa.
Tiếp tục nhấp vào các video khác, tiêu đề của video không có gì ngoại lệ đều là Kagle ——
[ Mười tám điểm tốt của Kagel.]
[ Sự ra đời của ngôi sao catwalk mới —— Kagel.]
[ Ước hẹn bí mật giữa Gucci và Kagle.]
…
Thậm chí bài viết cuối cùng còn có tiêu đề —— 《Tại sao bạn kém hơn Cargel 》
Tống Y lập tức ngừng khóc, chui đầu ra khỏi chăn, nhẹ nhàng nũng nịu:
” Chi Chi, người ta thích anh nhất! Kagel là ai? Sao có thể tốt bằng Chi Chi được, ngay cả nửa móng tay của Chi Chi cũng không bằng!”
Rõ ràng cô gọi điện đến để chất vấn, cuối cùng lại đi nịnh nọt, vuốt mông ngựa người khác, còn sợ vỗ không vang.
Đáng sợ quá! Không ngờ họa sĩ nổi tiếng quốc tế lại lưu lạc đến nông nỗi này!
Thật khiến người khác thổn thức, nam im lặng, nữ rơi lệ mà.
Thời Ẩn Chi đầu bên kia điện thoại lạnh nhạt ừ một tiếng, nén cười hỏi:
” Dáng người của Kagel đẹp hay dáng người của anh đẹp?”
Đây quả thực là một câu hỏi chết người, đánh trực tiếp vào linh hồn.
Tống Y không dám do dự, không hề nghĩ ngợi đã bật thốt lên.
” Dáng người của anh đẹp hơn!”
Cô nói nhanh như vậy, một chút cũng không do dự, lòng trung thành có trời đất chứng giám.
Thời Ẩn Chi khẽ mỉm cười, tiếp tục nói:
” Qua lâu như vậy rồi mà Y Y vẫn có thể nhớ được vóc dáng của Kagel, nhưng sao lại không nhớ chuyện từng hôn trộm anh? Hử?”
Trời lạnh quá! Tống Y xong đời rồi.
Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện câu nói như vậy khiến Tống Y cảm thấy lành lạnh.Thời Ẩn Chi không chỉ chỉ ra những sơ hở trong lời nói của cô mà còn nhớ đến chuyện bé bằng hạt vừng năm xưa.
” Không, em không nhớ được bất cứ dáng người của ai cả, em chỉ nhớ Chi Chi thôi! Em muốn ngủ với Chi Chi, còn muốn hôm nay đưa Chi Chi về thành phố H thăm ông bà ngoại.”
Dũng cảm hiến thân, xoay chuyển tình thế.
Tám chữ này Tống Y làm được, hơn nữa còn làm rất tốt.
Thời Ẩn Chi nhẹ giọng cười một tiếng, rõ ràng là bị Tống Y ăn gắt gao còn làm bộ nghiêm túc, dụ cô tự đưa mình đến cửa.
” Anh đã ghi âm lại rồi, buổi tối nhớ tắm rửa sạch sẽ rồi đến nhá.”
Tống · dê con đợi làm thịt · Y gật đầu đáp lại, giống như tráng sĩ chặt chuẩn bị lên pháp trường vậy.
” Vậy Chi Chi, anh nhớ vé máy bay là vào buổi trưa nha, em đưa anh về nhà.”
Thời Ẩn Chi khẽ “ừ”, sự khó chịu và ghen tuông giấu trong lòng dần biến mất, cười trả lời:
” Đã biết, tiểu tổ tông.”
·
Máy bay băng qua bầu trời xanh, để lại một đường kẻ trắng.
Buổi sáng bị ồn ào tỉnh dậy khiến Tống Y cảm thấy nên ngủ một giấc thật ngon trên máy bay. Tháo cái bọc của chụp mắt xuống, thuận tay đưa cho Thời Ẩn Chi ngồi bên cạnh.
Thời Ẩn Chi cũng rất tự nhiên nhận lấy, bỏ vào trong túi rác.
Thành phố H cũng giống như thành phố Y, đều là thành phố lịch sử nổi tiếng, kinh đô văn hóa thời xưa.
Thành phố H nằm trong khu vực gió mùa cận nhiệt đới, với bốn mùa rõ rệt và lượng mưa dồi dào. Mùa hè nóng bức, mùa đông lạnh giá, mùa xuân và mùa thu là thời điểm tốt nhất để đi du lịch ngắm cảnh.
Ông bà ngoại Tống Y sống ở đây.
Sau khi xuống máy bay, Tống Y gọi một chiếc taxi trên ứng dụng di động. Thời Ẩn Chi xếp đầy quà tặng vào cốp sau, rồi ngồi với Tống Y ở ghế sau.
” Sao lại muốn em lên sau thế ạ?”
Tống Y không hiểu, lúc Thời Ẩn Chi để đồ vào cốp xe, cô đã mở cửa chuẩn bị lên xe lại bị anh ngăn lại.
” Vì an toàn.” Thời Ẩn Chi trả lời rồi vỗ nhẹ vào ghế bên cạnh ra hiệu cho Tống Y ngồi lên.
Đi ra khỏi nhà luôn phải tỉ mỉ và cẩn thận hơn. Trước kia Thời Ẩn Chi đã xem qua những sự kiện liên quan đến taxi nên trong lòng vẫn có chút đề phòng.
Một cặp vợ chồng mới cưới đi du lịch ở Thái Lan, người vợ lên xe trước, kết quả người chồng còn chưa kịp lên xe xe taxi đã lái đi. Mấy năm sau, người chồng thấy vợ mình thành lợn người nhét trong bình*.
( Theo như mình tìm hiểu thì đây là một trong những màn tra tấn tàn bạo nhất thời cổ đại. ” Người lợn” đúng như tên gọi của nó là biến “người” thành “lợn người”, nghĩa là cắt đứt chân tay của con người, khoét mắt, cắt mũi, cắt tai và nhét thuốc vào họng khiến họ không nói được… sau đó nhét vào trong chum, chỉ lộ đầu ra.)
Phụ nữ có giá trị hơn đàn ông, cũng như không bao giờ được đánh giá thấp bản tính hung ác của con người.
Quà tặng mang từ thành phố N đến có thể để vừa ở ghế sau, nhưng Thời Ẩn Chi muốn để trong cốp xe để nhân cơ hội nhớ biển số xe.
Anh để mình lên xe trước, như vậy không chỉ có thể tránh được bi kịch của cặp vợ chồng đi du lịch Thái Lan mà nếu xảy ra bất trắc gì thì Tống Y ở gần cửa, cách xa tài xế cũng có thể nhanh chóng trốn thoát.
Xanh hóa ở thành phố N rất rộng, trạm xe buýt nhỏ hơn thành phố Y một chút, trên đường khắp nơi đều có xe đạp công cộng.
Ông bà ngoại Tống Y sống ở phía tây thành phố H, là một khu biệt thự có môi trường rất tốt.
Cách đó không xa còn có một viện dưỡng lão, đôi vợ chồng già trong lúc rảnh rỗi có thể cùng mọi người đánh mạt chược, nhảy quảng trường, vui vẻ qua ngày.
” Đến rồi!”
Mở cửa xe, Tống Y đứng bên ngoài khu biệt thự, giang hai cánh tay, vui mừng vì đã lâu không quay lại đây.
Lấy quà từ trong xe ra, sau khi trả tiền xe, Thời Ẩn Chi một tay ôm eo Tống Y.
” Bạn nhỏ Y Y, xin hãy dẫn đường.”
Tống Y kiêu ngạo hừ một tiếng, dựa sát lại gần Thời Ẩn Chi, hấp thu nhiệt độ.
” Nhớ nha! Sau này đây cũng là nhà anh. Đi thôi, em đưa anh về nhà!”
Mùa đông là chỉ muốn đặt bàn tay lạnh của em vào bàn tay to lớn của anh, từ từ sưởi ấm.
Tốt nhất là có thêm một nụ hôn ngọt ngào ấm áp, thế thì còn gì bằng nữa.
****