11,
Tôi đuổi anh trai đi, lặng lẽ trở về nhà.
Đầu tiên, tôi áp tai vào cửa lắng nghe động tĩnh bên trong.
Nghe được một vài tiếng nhạc cổ điển du dương phát ra.
Tôi nhìn đồng hồ, lúc nãy Lục Ngôn nhờ anh trai tôi giữ chân tôi đến tầm 6h, còn mười phút nữa, tôi về sớm hơn một chút có sao không nhỉ?
Mặc kệ mặc kệ, không nghĩ nữa, tôi lấy chìa khoá ra mở cửa.
“Tốt nhất là để yên ở đấy cho tôi, đừng có mà nghịch lung tung!”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lục Ngôn tức giận như vậy, xảy ra chuyện gì thế?
Lục Ngôn tức giận tắt điện thoại, trong tay vẫn cầm bơm bóng bay, trong phòng có rất nhiều bóng bay màu hồng, rất lãng mạn.
“Toi rồi, không đủ thời gian.”
Anh ném mấy quả bóng bay sang một bên, ngẩn người: “Vợ nhỏ, sao em về sớm thế? Anh…”
“Đây là cái gì?”
Tôi thấy trên tường có treo một tấm vải.
Lục Ngôn đi tới, tự nhiên nắm lấy tay tôi: “Em kéo xuống nhìn xem.”
Tôi đưa tay kéo nhẹ một cái…
Khi tấm vải màu hồng rơi xuống, dòng chữ “Thật xin lỗi” được dán trên đó hiện ra trước mắt tôi.
Lục Ngôn lại xin lỗi tôi một lần nữa.
“Cho anh một cơ hội được không?”
Hình như anh ấy nghĩ tôi không muốn nói chuyện với anh là vì buổi hẹn hò hôm đó, anh ấy không nghĩ đến lý do thật sự là bởi vì anh ấy có 20 người yêu cũ.
Trong không khí có mùi thức ăn ngào ngạt bay ra.
Tôi nói sang chuyện khác.
“Anh nấu cái gì à?”
“Ừa, sườn xào chua ngọt mà em thích.”
Lục Ngôn vui vẻ đi vào bếp, bưng đĩa sườn xào chua ngọt ra: “Em ăn thử xem thế nào?”
Khi còn nhỏ, tôi rất thích đến nhà Lục Ngôn ăn chực, bởi vì mẹ anh ấy làm món sườn xào chua ngọt rất ngon.
Tôi cắn nhẹ một miếng.
Thịt mềm, ngọt nhưng không ngán, bên ngoài còn giòn giòn!
“Giống hệt món dì làm.”
“Ừ, để nấu được vị giống như vậy, anh đã thử rất nhiều công thức, mãi về sau mới biết được công thức là do mẹ anh sáng tạo.” Lục Ngôn đưa công thức cho tôi nhìn.
Đã nhiều năm trôi qua mà công thức còn được bảo quản tốt như vậy, có thể thấy được Lục Ngôn nhớ mẹ thế nào.
Ánh đèn chiều vào lông mày và đôi mắt anh, làm cho gương mặt của anh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
“Khi còn nhỏ, lúc phải chuyển đến nhà mới, anh luôn cãi nhau với mẹ, ngày nào cũng đòi quay lại tìm em. Mẹ đồng ý với anh, nghỉ hè sẽ đưa anh quay lại tìm em, nhưng anh không ngờ nhà em cũng dọn đi, cũng không có phương thức liên lạc với em…”
“Lúc đó anh còn nổi cáu với mẹ…”
Cảm nhận được sự tự trách của Lục Ngôn, tôi đau lòng ôm lấy anh: “Thật ra em cũng như vậy, cũng ầm ĩ muốn tìm anh, nhưng bố mẹ em nói, nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại.”
“Cũng thật có duyên, chúng ta mới gặp nhau ở công ty.”
Lục Ngôn nhéo cằm tôi: “Vậy là em đã sớm nhận ra anh sao?”
12,
Không nói thì thôi, nói đến tôi liền tức giận: “Em không có mất trí nhớ, tất nhiên sẽ nhận ra anh, ngược lại là anh, mỗi lần nhìn em đều giống như em nợ anh mấy tỉ!”
Lục Ngôn bật cười: “Bởi vì thái độ của em làm anh hiểu lầm em không nhận ra anh.”
“Không ngờ tối hôm đó ở trong thang máy em lại chủ động hôn anh, khiến anh sướng đến phát r ồ.”
“Nhưng hôm sau em lại nói nhận nhầm anh là bạn trai cũ, em có biết anh thất vọng bao nhiêu không? Anh thật sự không biết phải làm sao…”
Anh nắm tay tôi đặt lên lồng ngực của anh: “Bây giờ nhớ lại anh vẫn thấy đau…”
Tôi cười xoa xoa: “Giờ thì hết đau chưa?”
Anh nghiêm túc nghĩ rồi trả lời: “Xoa thêm một chút đi.”
Biết là anh đang trêu tôi, nhưng tôi vẫn phối hợp: “Được rồi, vậy xoa thêm một chút.”
Thấy tôi phối hợp, anh có voi còn đòi sở thú.
Bày ra vẻ mặt đau khổ: “Em xoa cho anh thì anh đỡ hơn, nhưng em ngừng lại thì lại đau. Anh phải làm sao đây?”
Cái tên này lại muốn làm trò gì nữa!!!
Tôi không hỏi, đợi anh tự nói ra.
Anh huých huých tôi, ý muốn tôi hỏi anh.
Nhưng tôi cứ cố tình giả vờ không hiểu: “Không bằng em đưa anh đến bệnh viện đo điện tâm đồ? Chắc chắn là anh làm việc nhiều quá nên mới có vấn đề.”
Anh nhận ra tôi đang cố tình trêu tức anh, anh véo má tôi như một sự trừng phạt.
“Không được, em phải hỏi anh.”
“Được rồi được rồi, anh Lục, vậy phải làm sao bây giờ?” Tôi coi anh như một đứa trẻ mà dỗ dành.
Lục Ngôn nhếch miệng cười, híp mắt lại giống như con hồ ly đạt được mục đích, ôm chặt lấy
tôi: “Em phải xoa xoa cho anh cả đời.”
Tôi biết ngay cái tên này không bao giờ làm ăn lỗ vốn.
Tôi dựa vào anh thì thào: “Một đời dài lắm.”
Biết đâu vài tháng nữa anh lại hết thích tôi thì sao?
Giống như 20 người bạn gái cũ đó vậy.
Lục Ngôn nắm chặt tay tôi, giọng điệu nghiêm túc nói: “Kiều Thư, em đồng ý làm bạn gái anh bởi vì em thích anh đúng không?”
Anh nâng cằm tôi lên nhìn thẳng vào mắt anh ấy.
Đôi mắt của anh chính là mắt đào hoa.
Nếu không chú ý, nhất định sẽ chìm đắm.
“Nếu không thích, em sẽ hôn anh sao?”
Đáp án này làm Lục Ngôn rất hài lòng, Lục Ngôn giống một đứa trẻ được ăn kẹo, áp trán anh vào trán tôi: “Vậy em hôn anh lần nữa đi.”
Tôi hơi ngẩng đầu lên, đặt môi lên môi anh, sau đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh: “Được chưa?”
“Không đủ!”
Còn chưa dứt lời, Lục Ngôn lại cúi xuống hôn tôi.
13,
Khi tôi kịp phản ứng thì Lục Ngôn đã bế tôi vào phòng ngủ rồi.
Tôi nhân lúc Lục Ngôn không chú ý mà lật người, đè lên người anh.
Trong mắt Lục Ngôn hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống, vừa cười vừa nói: “Thì ra em thích kiểu này sao? Được rồi, nếu chút nữa em mệt thì chúng ta đổi lại.”
Anh ấy đã phối hợp như vậy, nên tôi cũng không ngại nữa.
Tôi nắm lấy cằm của anh cúi xuống hôn!
Một đêm kiều diễn.
Đêm qua abcxyzjqk thật sự rất thoải mái.
Nhưng hậu quả chính là, buổi sáng thức dậy eo mỏi, lưng đau.
Tôi hối hận rồi, đáng lẽ không nên cậy mạnh.
Nhất là lúc sau, tôi mệt nhừ cả người rồi mà ai đó càng ngày càng hăng!
“Vợ nhỏ, chào buổi sáng.”
Hỏng rồi, cái tên này ăn không biết đủ, lại bắt đầu dính vào người tôi: “Thêm một hiệp nữa?”
Tôi cạn cmn lời.
Tôi muốn từ chối, nhưng lại bị anh hôn, tôi không nói được gì nữa.
Không có cách nào khác, dù sao cũng là người đàn ông của mình, phải nuông chiều thôi.
Thời gian hạnh phúc trôi qua rất nhanh.
Buổi chiều, chúng tôi một trước một sau bước vào công ty.
Trong phòng trà, mọi người đang bàn tán xôn xao: “Người phụ nữ kia kiên trì thật, đợi trong phòng Lục Tổng từ sáng tới giờ.”
“Cô nói xem, cô ta có phải bạn gái mới của Lục Tổng không?
Bọn họ nói về Lục Ngôn, tôi không muốn để ý cũng không được.
Nhưng khi thấy tôi xuất hiện, ánh mắt của bọn họ trở nên kỳ lạ.
Tôi nắm lấy tay của một người đồng nghiệp có mối quan hệ khá tốt với tôi: “Có chuyện gì thế?”
Đồng nghiệp hihi haha: “Không phải trước đây tôi từng gọi cô là bà chủ sao?”
“Nói thẳng đi.”
“Người phụ nữ trong văn phòng gọi Lục Tổng là A Ngôn, rất mờ ám.”
A Ngôn!?
Bỗng nhiên tôi thấy rất lo lắng.
Trước kia tôi chưa từng gọi Lục Ngôn như vậy.
Tôi không ngồi yên được, lấy lý do mang tài liệu cho Lục Ngôn, chạy đến văn phòng anh.
Nhưng mà, không có ai ở đây.
Trợ lý của anh nói với tôi: “Sếp Lục vừa rời đi từ 5 phút trước.”
“Đi cùng người phụ nữ đến đây tìm anh ấy?”
“À, vâng…”
Có vẻ trợ lý cũng không biết người phụ nữ kia, tôi càng mất bình tĩnh, trực tiếp gọi điện thoại cho Lục Ngôn.
Rất nhanh đã nghe máy, có vài âm thanh không thể miêu tả phát ra…
“A… A Ngộ, anh nhẹ một chút, cẩn thận c h ơ i hỏng em!” m thanh kiều mị, hổn hển phát ra.
Tôi run lên, sống lưng lạnh toát.
14,
Điều này làm tôi tức giận, hoàn toàn mất đi lý trí, vì vậy tôi gọi điện cho anh trai, nhờ anh trai tìm định vị của Lục Ngôn.
Vậy mà Lục Ngôn lại ở Sunset Garden dưới công ty!
Mẹ nó, đây là quán cafe!
Đôi cẩu nam nữ này, gặp dịp là chơi không quan tâm mặt mũi luôn đúng không!
Tôi chạy xuống tầng với đôi mắt cay xè.
Từ xa tôi nhìn thấy Lục Ngôn đang nói cười vui vẻ với một người phụ nữ.
abcxyzjqk nhanh thế cơ à!
“Lục Ngôn!”
Tôi cầm cốc cafe, đang định tạt thẳng vào mặt Lục Ngôn thì người phụ nữ đã lên tiếng trước: “Kiều Thư? Lâu rồi không gặp!”
Tôi quay đầu lại.
Hoá ra là chị họ của Lục Ngôn!
Hả, bọn họ lại có mối quan hệ không thể cho ai biết sao?
Nhưng mà nghĩ kĩ lại, giọng nói của chị họ khác hẳn người phụ nữ vừa rồi.
“Em làm gì thế?” Lục Ngôn khó hiểu nói.
Bây giờ tôi còn chưa nắm rõ tình hình, nên phải kiềm chế mới được.
Tôi uống một ngụm cafe nhẹ nhàng nói: “Em khát nước.”
Lục Ngôn kéo tôi ngồi cạnh, vuốt ve mái tóc tôi: “Ly cafe này nguội rồi, anh gọi cho em ly cacao nóng nhé?”
Đầu tôi loé lên.
Ly cafe nguội rồi!
Chứng tỏ họ đã ngồi đây lâu rồi!
Nhưng trong điện thoại là chuyện gì xảy ra?
Sau khi chị họ đi, tôi vội hỏi: “Vừa rồi chị ấy tìm anh à?”
Lục Ngôn gật đầu: “Anh rể xảy ra chút chuyện, chị ấy nhờ anh giúp nhưng điện thoại anh để chế độ im lặng, không nhận được cuộc gọi của chị ấy nên chị ấy đành đến công ty tìm anh.”
Hiểu lầm đã được giải quyết!
Tôi kể cho Lục Ngôn về cuộc điện thoại lúc nãy.
“Chuyện này là sao thế?”
“Anh biết!”
Sắc mặt Lục Ngôn trầm xuống, lạnh lùng nói: “Chắc chắn là Lục Dĩnh lấy đi, cô ta là con gái của mẹ kế anh.”
Tiếng rung của điện thoại phát ra.
Là tin nhắn của Lục Ngôn gửi tới.
Mà hiện tại Lục Ngôn không cầm điện thoại.
Tôi mở ra, đó là tấm ảnh rất khó coi, nhưng không thấy mặt.
Lông mày Lục Ngôn càng nhíu chặt hơn.
Tôi khuyên anh đừng nóng giận: “Cô ta đã dám đùa cợt khiêu khích em, làm sao có thể bỏ qua cho cô ta dễ dàng thế được, em có ý này.”
Sau khi tôi nói xong, Lục Ngôn vẫn ủ rũ, không nói lời nào.
“Sao thế? Anh có ý khác à, nói em nghe chút.”
“Kiều Thư! Sao em lại đối xử với anh như vậy?”
Lục Ngôn tỏ vẻ rất đau khổ, giống như cô vợ nhỏ bị bắt nạt.
Mặt tôi đầy dấu chấm hỏi: “Em làm sao cơ?”
Lục Ngôn tức giận chỉ vào điện thoại tôi: “Em lưu tên anh là Lục Ngôn? Tên đầy đủ của anh? Vậy anh trong lòng em không khác gì những người khác sao?”
15,
Tôi vừa uống ngụm ca cao nóng, suýt thì phun ra ngoài.
Tại sao sự chú ý của cái tên này luôn kì lạ như vậy, từ nhỏ đến lớn đều như thế!
Tôi đành thay đổi tên của anh ấy trong danh bạ.
Đổi thành “chồng yêu”.
Là anh ấy bắt tôi phải đổi thành như thế.
“Vui không?”
“Vui.”
Lục Ngôn cười như một đứa ngốc, còn uống cốc ca cao nóng của tôi: “Ngọt quá!”
Reng reng reng.
Điện thoại của tôi lại vang lên.
Còn tưởng ai gọi đến cơ.
Kết quả, chữ “Chồng” loé lên trên điện thoại.
Cái tên đại ngốc này, ở cạnh tôi còn gọi điện cho tôi!
Tôi bất đắc dĩ nói: “Anh lại bày trò gì thế?”
Khoé miệng Lục Ngôn vểnh đến mang tai: “Không có gì, anh chỉ muốn nhìn xem khi anh gọi cho em thì giao diện hiện ra như thế nào, trông đáng yêu thật!”
“Có gì khác vừa nãy đâu?”
“Đương nhiên là khác, Lục Ngôn trở thành chồng yêu, đây là thay đổi về thân phận!”
Reng reng reng.
Lần này là Lục Dĩnh gọi đến bằng điện thoại của Lục Ngôn.
Tôi lại bắt anh trai tôi tra ra định vị của Lục Dĩnh.
Chúng tôi đến một khách sạn tình yêu.
Còn có một bác gái vẻ mặt đầy sát khí theo sau chúng tôi.
Dừng lại ở phòng 2301.
Bác ấy không có thẻ phòng, đang rất tức giận.
Mà phòng của Lục Dĩnh cũng là 2301.
Chúng tôi có thẻ của từng phòng, thế là chúng tôi mở cửa giúp bác ấy.
Bác ấy nghi ngờ nhìn chúng tôi, sau đó một cước đá tung cửa ra.
Bùm!
Hai bóng người trên giường rung chuyển.
Không lâu sau, tiếng đánh chửi vang ra: “Cmn, mày giống hệt con mẹ mày, không biết xấu hổ suốt ngày dụ dỗ đàn ông đã có vợ, tao đ á n h c h ế t mày!”
Hoá ra Lục Dĩnh cặp kè với một người đàn ông đã có vợ.
“Cứu mạng!”
Lục Dĩnh lấy chăn bọc quanh người rồi chạy ra ngoài, cô ta nhìn thấy Lục Ngôn giống như thấy vị cứu tinh: “Anh ơi, cứu em với!”
Bác gái giẫm cô ta dưới chân!
Lục Dĩnh ngã mạnh xuống đất, đau đến nhe răng trợn mắt.
Bác ấy nhìn chằm chằm chúng tôi: “Hai người là anh trai và chị dâu của cô ta?”
Tôi và Lục Ngôn ăn ý nói: “Không, không quen, người cứ tiếp tục đi, chúng tôi không quấy rầy nữa.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lục Dĩnh, chúng tôi tay trong tay rời đi.
Nghe thấy tiếng kêu gào t h ả m t h i ế t của Lục Dĩnh, tôi thấy cực kì vui vẻ, đây gọi là kẻ ác ắt có kẻ ác trị.
Ngày tôi hỏi Lục Ngôn có bao nhiêu bạn gái cũ, cũng chính là hôm Lục Dĩnh t r ộ m điện thoại của Lục Ngôn.
Thì ra là muốn chia rẽ chúng tôi.
Chuyện của Lục Dĩnh được lan truyền khắp nơi, cô ta được bố của Lục Ngôn đưa ra nước ngoài cùng với mẹ cô ta.
…
Sau khi hẹn hò được nửa năm, ngày nào Lục Ngôn cũng hỏi khi nào mới được công khai mối quan hệ.
Anh nói anh không muốn giấu nữa.
Tôi bắt anh ấy đợi thêm vài tháng, bao giờ tình cảm ổn định thì công khai.
Anh vòng tay qua ôm tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi vừa cười vừa nói: “Được rồi, ngày mai có cuộc họp, em nhớ tham gia đấy.”
Ngày hôm sau.
Không biết cuộc họp gì mà cả công ty đều tham gia vậy? Chuẩn bị tuyên bố cái gì sao?
Lúc sau Lục Ngôn mặc áo vest, chân đi giày da tinh thần hăng hái bước tới.
Anh yêu cầu trợ lý kết nối máy tính của anh với máy chiếu.
Lục Ngôn cứ nhìn tôi cười cười.
Cái tên này lại định giở trò gì thế?
“Waooooooo!”
Tất cả mọi người đều xôn xao.
Tôi nhìn lên, cả người run lên.
Màn hình máy tính của Lục Ngôn là ảnh của tôi!
Sau đó, Lục Ngôn giải thích với tôi là anh ấy quên mất chứ không phải có ý định công khai.
Tôi nhéo tai anh.
“Nói thật cho em, có phải hình ảnh trong thang máy cũng từ anh mà ra không!?”
Lục Ngôn chớp chớp mắt nhìn tôi: “Không hổ là vợ anh, thật sự rất thông minh!”
Hoàn (Hết)