[…]
– Mọi người nhìn xem… dường như đang có một bé gái đang đứng trên thành cầu kìa, đừng nói là nó đang định tự tử đấy nhé?1
Bên trên trời đổ mưa ồ ạt như đang trút nước. Còn bên dưới chân cô bé là dòng nước sông đã bị khoáy đảo đến đục ngầu, đang chảy cuồn cuộn về phía thượng nguồn.1
Trên người Chu Hạ chỉ mặc mỗi một bộ đồ ngủ mỏng tanh đã bị ướt sũng, nước mưa lạnh lẽo thấu da thịt kèm thêm những đợt gió giông lướt qua khiến khuôn mặt, da dẻ của cô bé đều đã tái le tái lét hết trơn rồi. Đôi môi nhỏ chúm chím cũng vì thế mà tím rịm, hai hàm răng đánh cầm cập vào nhau.1
Hai bàn tay non nớt bám chặt vào thành cầu, đôi chân run run sắp đứng không vững. Nhưng để đi đến quyết định này thì Chu Hạ đã phải suy nghĩ rất nhiều mới phải làm như thế.
– Em ơi, đừng dại dột… nước đang chảy xiết lắm đó!!
– Cháu đừng nhảy xuống mà, nếu không ba mẹ cháu sẽ đau lòng lắm đó. Cháu không nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho ba mẹ của mình chứ.1
– Haizz…Còn nhỏ mà đã có suy nghĩ ích kỉ, bồng bột như vậy rồi, cha mẹ nuôi thật tốn cơm mà.1
Những người đi đường nhìn thấy cảnh tượng này cũng dừng chân nán lại khuyên can Chu Hạ bình tĩnh, mạnh mẽ vượt qua. Nhưng bên cạnh những lời an ủi, động viên thì cũng tồn tại vô số những người buông lời cay độc, chỉ trách cô bé.1
Nhưng mà mọi người vô lí, nực cười thật đấy. Chính các người đã dồn Hạ Hạ vào bóng tối không thể quay đầu lại, hà cớ đến lúc cô bé muốn rời xa để đến với thiên đường rộng lớn thì cũng chính các người lại than trách, níu kéo cô ở lại nơi này.
Hạ Hạ đã tuyệt vọng đến cùng cực rồi mới lựa chọn cái chết, vậy mà các người ấy vẫn còn muốn cô bé suy nghĩ cho những người ở lại sao?1
– Không xong rồi, nhảy xuống rồi.1
Chu Hạ không thể chịu đựng được nữa, cô bé nhắm tịt mắt liều mình buông tay nhảy xuống bên dưới. Mọi người không một ai dám lao mình vào dòng nước sâu thẳm ấy. Họ chỉ biết đứng trên cầu chỉ trỏ mà thôi.1
– Con gái của tôi, con gái của tôi…Các người mau tránh ra.1
Ùmm…
Tưởng Chu Trình không biết từ đâu lại có mặt ở đây. Từ phía xa đã nghe thấy tiếng ông ta hô hoán rất to, mọi người đứng tụm năm tụm bảy ở đấy nghe thấy cũng theo quán tính mà né sang hai bên nhường đường cho ông ấy.
– Con gái của ba…huhu, con đâu rồi?1
Tưởng Chu Trình không ngần ngại mà lao mình vào dòng nước lạnh thấu xương ấy tìm kiếm con gái. Ông ta hành động nhanh đến nỗi mọi người muốn cản cũng chẳng kịp nữa.
– Nguy hiểm lắm đấy!! Mau lên đây đi.
Ông ấy lặn xuống nước khoảng gần một phút rồi lại ngoi lên hít lấy không khí vào phổi. Dòng nước dù có chảy mạnh đến mấy đi chăng nữa thì cũng không thể ngăn nỗi ý chí và tình yêu thương mà Chu Trình dành cho con gái của mình.
– Hạ Hạ, ba xin lỗi…ba xin lỗi. Con ở đâu mau lên tiếng với ba đi mà…cầu mong ông trời hãy trả Hạ Hạ lại cho tôi.1
Chu Trình tìm hoài tìm mãi nhưng chẳng thấy Chu Hạ đâu cả. Ông ta lại lặn ngụp xuống dưới một lần nữa, trời vẫn đang mưa rất to, ông ấy lại còn có tí men rượu trong người, Chu Trình đã sắp không thể chống chọi được với thiên nhiên đang cuồng nộ được nữa rồi.
– Mọi người…mau thả dây xuống đây hộ tôi, tôi tìm thấy con bé rồi.
Rất may mắn lần lặn này Chu Trình đã tìm thấy con gái. Hạ Hạ của ông bị mắc vào những đám rong rêu dưới nước. Những đám rong rêu ấy như nghe được lời thỉnh cầu của người ba này nên đã giúp ông ta giữ lấy Chu Hạ, không cho cô bé trôi đi xa thêm nữa.
– Dây đây, bám chặt vào…Chúng tôi sẽ hợp sức kéo hai người lên trên đây.
Hai bên bờ đều là đều là vách đất dựng đứng, nước mưa càng khiến cho lớp đất nhũn ra, trơn trượt vô cùng. Một mình ông leo lên đấy chưa chắc đã được chứ đừng nói đến việc phải bế theo một người trên tay.
Cô hàng xóm cạnh nhà của ông đã nhanh chóng chạy vào trong nhà dân mượn được một sợi dây dừa trông có vẻ chắc chắn. Bà ấy cũng chính là người đã chạy về báo tin về Chu Hạ cho Chu Trình hay biết mà chạy đến hiện trường.
– Ổn chưa? Bọn tôi kéo nhé!!
Mọi người cùng nhau hợp sức, đồng lòng kéo hai cha con họ lên. Mọi thứ đều rất ổn thỏa, chỉ còn khoảng một mét nữa thôi thì Chu Trình có thể nắm được vào thành cầu rồi.
Tựt…tựt.
Tiếng dây dừa vì phải ma sát mạnh vào thành cầu đang đứt dàn từng sợi vang lên từng đợt. Trời đang mưa nhưng ai náy đều toát cả mồ hôi, hồi hộp, nín thở đến từng phút giây. Đàn ông thì ra sức kéo mạnh, còn phụ nữ đứng bên ngoài không ngừng chấp tay cầu nguyện cho cha con bọn họ bình an vô sự, thoát khỏi kiếp nạn này1
– Bắt lấy con bé…
Cho đến khi hai đầu của sợi dây sắp đứt hẳn ra thì Tưởng Chu Trình dùng lực ném mạnh Chu Hạ lên phía trên để Thục Mai có thể bắt lấy cô bé.
– Thục Mai à…em nhất định phải bảo vệ con gái anh đấy nhá. Tạm biệt Hạ Hạ của ba.
– Khônggg…
Thục Mai vừa chụp được Chu Hạ thì sợi dây dừa ấy cũng dứt làm hai mảnh. Bà ấy cứ như vậy mà trừng mắt nhìn người hàng xóm chí cốt của mình rơi lại vào trong làn nước.1
[…]
Sáng hôm sau.
– Ưm…dì…dì Thục, sao con lại ở bệnh viện?
Sáng sớm hôm sau Chu Hạ vừa tỉnh lại sau cơn mê thì đã thấy hình ảnh dì Thục hàng xóm với dáng vẻ bần thần ngồi bên cạnh giường của bệnh mình.
Cái mùi đặc trưng của bệnh viện xộc thẳng vào mũi cô bé, kèm thêm gra giường trắng xoá cũng đủ cho Chu Hạ có thể nhận ra mình đang ở nơi nào.
– Của con…
Đột nhiên dì Thục nhét vào tay cô bé một chiếc móc khóa hình con heo hồng nhìn vô cùng đáng yêu. Nhưng tại sao dì Thục lại đưa cho cô bé cái này?
– Đây là…?
Chu Hạ tò mò hỏi lại, cô kéo dài chữ ‘ là ‘ thật lâu chỉ để chờ đợi dì ấy có thể điền vào những chỗ còn thiếu hộ mình.1
– Quà sinh nhật của ba mua cho con đấy.
Chu Hạ vỗ nhẹ vào vầng trán nhỏ như cố nhớ lại những gì xảy ra tối hôm qua. Nhưng dường như mọi kí ức mà cô bé nhớ được chỉ dừng lại ở cái đoạn mà Chu Hạ bị ba mình lôi ra khỏi nhà mà thôi. Còn những chuyện về sau cô bé hoàn toàn không nhớ ra được điều gì hết.
– Hạ Hạ…dì không biết là con có buồn khi nghe được điều này hay không. Nhưng dì buộc phải nói ra hết sự thật cho con biết. Thật ra ba con không xấu tính như con nghĩ đâu. Ông ấy đánh con là thật, chửi con cũng là thật. Nhưng Chu Trình thật sự rất yêu thương con. Hạ Hạ con có biết không? Vào đêm hôm qua ông ấy đã liều mình nhảy xuống sông dùng mạng đổi mạng với thần chết để cứu con đấy, bây giờ con có thể ngồi ở đây đều là nhờ ông ấy.
Tất tần tật mọi chuyện tối hôm qua như một thước phim lúc ẩn lúc hiện lên trong tâm trí Chu Hạ. Đôi mắt nhỏ ấy đã dần long lanh ánh nước, phủ lên đấy là một tầng sương mù đau khổ.
– Ý…ý dì là…ba con mất rồi? Ông ấy vì cứu con mà mà mất sao?1
Chu Hạ cất lên giọng nói non nớt, có chút uất nghẹn không nói nên lời. Dì Thục không đáp lại mà chỉ gật đầu trả lời cô bé trước mặt. Rồi bỗng nhìn bà ấy nắm lấy hai bả vai của cô bé kiên định nói.
– Hứa với dì…con hãy sống tiếp, đừng để sự hi sinh của ba con trở nên vô ích. Từ nay Hạ Hạ sẽ là con gái dì được chứ?
Thục Mai yêu thầm Tưởng Chu Trình cũng đã lâu lắm rồi. Thời gian có thể tính bằng hàng chục năm. Bà ấy yêu ông từ cái thời mà hai người còn ở độ tuổi thanh xuân mơn mởn.1
Nhưng thời đấy cái định kiến ba mẹ đặt đâu con ngồi đấy vẫn còn tồn tại rất nhiều. Thục Mai chưa kịp thổ lộ lòng mình với Chu Trình thì đã bị ba mẹ ép phải đi cưới chồng mất rồi.
Cuộc hôn nhân ấy của bà cũng chẳng hạnh phúc, vì Thục Mai bị vô sinh nên bị người chồng ấy thẳng thừng li hôn sau năm năm chung sống với nhau.1
Sau đó bà ấy trở về đây tìm lại người thương của mình thì cũng hay tin Chu Trình vừa lấy vợ trước đó một tuần. Bà ấy chỉ đành ngầm ngùi, chôn dấu thứ tình cảm sai trái này vào tận sâu trong đáy lòng. Thục Mai dùng hết của cải mua một phiến đất nhỏ dựng tạm một căn nhà sát vách cùng người mình từng yêu làm hàng xóm mấy chục năm trời.1
– Vâng ạ… nhưng, ba con thật sự mất rồi sao? Dì không nói dối con chứ?
Chu Hạ buồn bã gật đầu rồi lại hỏi. Cô bé thật sự không tin là ba của mình đã ra đi mãi mãi. Đúng thật là lúc ông ấy còn sống thì Chu Hạ rất bất mãn vì những trận đòn roi của ông ấy. Nhưng sau khi được nghe hết sự thật từ chính miệng dì Thục kể ra thì Chu Hạ cảm thấy rất ấy náy, có lỗi.1
– Hiện tại đội cứu hộ vẫn chưa tìm thấy xác của ông ấy. Nhưng khả năng cao là ba con đã mất rồi.1