Tiểu Tiên Nữ Của Lâm Ảnh Đế

Chương 8



Dì Trần che miệng, không xong rồi, xém chút nữa đã lỡ lời, bà cười nói: “Vi Vi và mấy người bạn đi ra ngoài chơi, hình như là đi xem phim đấy.”

Lâm Trứ không tiếp tục đề tài theo đuổi thần tượng này nữa, hỏi thêm: “Triệu Trình còn tới nhà dạy thêm không dì?”

“Nhà Triệu Trình có việc, qua ngày 18 mới đến dạy tiếp.” Dì Trần trả lời, vừa đúng lúc ngoài cửa truyền đến tiếng xe, bà nhìn ra ngoài, là lão Lưu.

Vậy có nghĩa là mấy cô nhóc kia đã lên máy bay rồi.

Trong lòng dì Trần cũng thở phào.

Đầu bên kia Lâm Trứ cũng vội, không bao lâu thì nói tạm biệt, cúp điện thoại.

Dì Trần đặt điện thoại xuống, hỏi lão Lưu: “Đến thành phố điện ảnh mất bao lâu nhỉ?”

“Khoảng ba tiếng, buổi chiều là có thể tới.”

“Vậy là tốt rồi.”

Tặng cho Lâm Trứ một bất ngờ.

……

Lần trước Kỷ Vi ngồi máy bay là từ quê cô đến đây, cùng với Lâm Trứ.

Khi ấy ngồi chính là máy bay tư nhân, còn có sân bay tư nhân, thủ tục không phiền toái giống như thế này, cũng không có nhiều người như thế này.

Cô ngồi trên máy bay có chút buồn ngủ, nói cũng không nhiều như những người khác, chỉ ngồi nghe mọi người ríu rít nói chuyện phiếm, Liêu Mân và các bạn ấy có tham gia một diễn đàn dành cho fans, trong diễn đàn này cũng có một số fans tổ chức đi thăm ban, hầu như mọi người đều đã xuất phát.

Ý muốn đến gặp Lâm Trứ làm cho mọi người cảm thấy rất hưng phấn.

Kỷ Vi nghĩ trong lòng, mình cũng rất hưng phấn nha.

Sau ba giờ bay, máy bay đáp xuống sân bay, nhưng vẫn cần phải ở lại khoảng 1 tiếng để làm thủ tục.

Bởi vì là thành phố điện ảnh, hơn nữa lại đang trong kỳ nghỉ hè, trong thành phố có rất nhiều fans nữ, đi theo đoàn, có một vài người còn cầm banner (1) để cho người khác thấy mình đến thăm ai.

Rất nhiều người trong số này là thăm Lâm Trứ.

Cầm trong tay là là những bức ảnh chụp của Lâm Trứ, fans của anh rất nhiều, có bạn fan nữ 1, fan nữ 2, fan nữ 3, hoặc có thể đi chung với nhau thành một nhóm, còn có các hội fans trên diễn đàn Weibo, fans ở khắp nơi đều là người một nhà, Liêu Mân cùng vài người bạn trung gian gặp nhau, giống như tìm được một tổ chức đồng tâm, hưng phấn đến cả mặt đều đỏ, kéo tay Kỷ Vi, thấp giọng nói: “Nhìn kìa, mọi người đều tới để gặp anh ấy.”

Kỷ Vi ừ một tiếng.

Những hội fans trên Weibo của anh đều thật có điều kiện.

Sáu cô gái đi ra ngoài, tập trung tìm hội nhóm tổ chức thăm ban mà Liêu Mân tham gia, rất nhanh các cô đã nhìn thấy bảng chào đón ở ngoài, bên kia có tám người, với bên Kỷ Vi là sáu người, tổng cộng có mười bốn người, cô gái dẫn đầu đeo khẩu trang, nhìn trong tay Kỷ Vi cái gì cũng không có, lấy từ balo màu đen ra một cái banner cầm tay cho cô.

Liêu Mân nói: “Đây là bạn học của mình, là fan mới đấy.”

Cô gái dẫn đầu gật đầu, viết tên Kỷ Vi vào trang đăng ký, nói: “Chúng mình chỉ phụ trách dẫn các bạn cùng đi qua, sau khi thăm ban xong thì các bạn có thể đi chơi thoải mái.”

“Được được.” Liêu Mân cười tủm tỉm đáp, sau đó câu lấy cổ Kỷ Vi, thấp giọng nói: “Hưng phấn không?”

Kỷ Vi gật đầu: “Có.”

Trong tay cô còn cầm banner, trên banner còn có tên của hội nhóm này nữa.

【 Hội bảo vệ Lâm Trứ độc thân 】

Kỷ Vi: “……”

Đến nơi đã là hơn ba giờ, lại đang trong mùa hè, thành phố bên này lại cách xa biển, đứng ở cửa sân bay lâu quá dễ dẫn đến nóng nực, cô gái dẫn đầu gọi điện thoại đặt xe đến, mười bốn người lên hai chiếc xe, sau khi lên xe, cô gái dẫn đầu chia tiền xe rồi thu lại của mọi người.

Kỷ Vi lên wechat chuyển tiền cho Liêu Mân, nói Liêu Mân gửi tiền lại cho cô gái đó.

Sau đó tự mình nhắn tin wechat cho dì Trần thông báo đã đến nơi.

Dì Trần trả lời: 【 Tới nơi có chuyện gì thì phải gọi điện cho Lâm Trứ biết chưa? 】

Kỷ Vi: 【 Dạ, con biết rồi. 】

Xe bắt đầu quay đầu đi ra khỏi sân bay, một mực hướng vào thành phố, bên nay không giống bên kia, đây không phải là thành phố lớn, diện tích khá nhỏ, chỉ cần đi qua cầu vượt là đã đến trước chỗ đóng phim, muốn vào trong thì phải mua vé, chỉ cần lên mạng mua là được, lúc trước Liêu Mân cùng vài người đã mua sẵn.

Sau khi đi vào, tới tới lui lui đều là người, hơn nữa liếc mắt thì có thể thấy ở đây có không ít đoàn phim, nhưng ngăn cách với nhau bằng vách ngăn.

“Đi theo mình.” cô gái dẫn đầu kéo khẩu trang xuống, quay đầu nói với các cô.

Liêu Mân kéo tay Kỷ Vi, nhanh chóng đi theo, đằng sau có mấy bạn học vừa đi vừa chụp ảnh.

Đi một lúc đã đến chỗ đoàn phim 《 Mười năm 》 đang quay, tim Kỷ Vi đập nhanh, có chút khẩn trương, cô hít sâu một hơn, nhìn vào bên trong.

Trong phim trường có người đi ra đi vào, cũng có rất nhiều fans đang đứng, nói chung là người khá nhiều.

Bởi vì sân bên trong có hạn nên những người hôm nay đến thăm ban đều đã được cho phép, cô gái dẫn đầu hô lên: “Đội chúng ta là đội cuối cùng đến đây, cho nên sẽ xếp hàng phía sau, mỗi tổ được thăm ban không quá mười lăm phút, hiện tại còn khoảng 2 tiếng nữa mới đến lượt chúng ta, mọi người có thể đi dạo xung quanh trước đấy.”

Vừa mới dứt lời, cô gái dẫn đầu liền dẫn theo bảy người kia chia nhau ra ba nhóm lần lượt đi.

Bên này Liêu Mân thương lượng cùng Tập Diểu Diểu, sau đó cùng quyết định đi dạo bên ngoài, Kỷ Vi có chút mất mát, thăm dò nhìn vào trong nhưng cái gì cũng không nhìn được.

Chậc.

Liêu Mân đã tới vài lần nên có kinh nghiệm, kéo theo Kỷ Vi nói: “Trước tiên đi ăn cái gì đã, nơi này đồ ăn rất nhiều, ăn xong tối nay thăm ban sẽ không đói bụng.”

“Hiện tại fans quá nhiều, nếu đều được cho phép thăm ban thì bên trong sẽ rất loạn.”

“Hầy, nghỉ hè chính là như vậy, nếu may mắn, bên trong không có nhiều người chúng ta còn có thể chụp hình chung với anh ấy, xem ra chúng ta không có may mắn đó rồi.”

Tập Diểu Diểu cũng có chút mất mát.

Nhưng mất mát cũng vô dụng, ai kêu fans của Lâm Trứ lại nhiều đến như thế, các cô nhóc ở đây cũng chỉ là một người nhỏ bé trong muôn nghìn người khác mà thôi.

Bên trong khu điện ảnh có một phố ăn vặt, sáu người kéo nhau đi qua đó ăn.

Chỉ ngồi ăn, không dám đi quá xa, chơi điện thoại, hai tiếng trôi qua cũng rất mau.

Cách thời gian vào thăm không lâu mọi người đã trở lại, đứng bên ngoài cửa đoàn phim 《 Mười năm 》 , có một nhóm thăm ban vừa mới ra, trên mặt mỗi người đều là vết ửng hồng, cầm banner trên tay, hứng phấn nói: “Đẹp trai quá đi, anh ấy mặc tây trang nhìn đẹp nhất.”

“A a, thật muốn gả cho anh ấy nha.”

Đoàn người hưng phấn nói chuyện làm cho đám người Liêu Mân cũng hưng phấn lên, bên trong có người ra dẫn các cô vào, cô gái dẫ đầu đi hai bước lại quay đầu về nhìn Kỷ Vi.

Kỷ Vi để xõa tóc, mặt không trang điểm, môi hồng răng trắng, chính là một tiểu tiên nữ xinh đẹp.

Vừa nãy lúc tách ra đi dạo, có người đã đề cập đến chuyện này, người đó nói fan nữ mới lần này lớn lên cũng thật xinh đẹp.

Giống như muốn câu dẫn người khác vậy, diện mạo này không thua kém gì với một số nghệ sĩ cả.

Nữ sinh xinh đẹp sẽ hấp dẫn rất nhiều người, cũng sẽ khiến cho những người cùng giới khác nảy sinh cảm giác, cô gái dẫn đầu lấy ra một cái khẩu trang, đưa cho Kỷ Vi nói: “Nơi này không an toàn, bạn đeo khẩu trang lên che một chút đi.”

Kỷ Vi nhận lấy cái khẩu trang màu trắng, đưa mắt nhìn Liêu Mân, trừ Liêu Mân và Tập Diểu Diểu, ai cũng đeo khẩu trang.

Tập Diểu Diểu lớn lên rất đáng yêu, nhưng loại đáng yêu này không dễ dàng hấp dẫn người khác, nhưng còn diện mạo của Kỷ Vi rất gây chú ý, Kỷ Vi gật đầu, ngoan ngoãn lấy khẩu trang ra đeo lên, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp với lông mi dài, Liêu Mân kéo tay Kỷ Vi, thấp giọng nói: “Ghen tị với cậu đấy, ghen tị vì cậu lớn lên đẹp.”

Kỷ Vi hơi kéo khẩu trang xuống dưới, chớp mắt với Liêu Mân.

Liêu Mân thiếu chút hôn cô một cái, thật đáng yêu, đôi mắt biết nói kìa.

Vào trong phim trường, đi dạo một lúc, nhân viên công tác đi ra đi vào, đến đón đoàn người chính là một trong những trợ lý của Lâm Trứ, trợ lý này Kỷ Vi chưa từng gặp qua, nghe anh ta giới thiệu các cô gái đều rất bình tĩnh, chỉ có Kỷ Vi mở to mắt nghe anh nói một số điều cần chú ý, dặn dò các cô nhớ kỹ.

Cô gái dẫn đầu rất ngoan ngoãn mà đáp: “Dạ được.”

Sau đó mới trực tiếp đi vào chỗ quay.

Vừa lúc đoàn phim《 Mười năm 》quay đến tình tiết diễn ra ở đại viện, những tình tiết này sẽ được quay một lần, cho nên những người như Lâm Trứ đã phải ở lại đây trong mười ngày qua, toàn bộ đại viện đã được bố trí sẵn sàng cho cảnh quay, mấy cái hành lang dài cũng đều được chuẩn bị, có không ít máy móc cùng đạo cụ, còn có người, lúc này có người đang quay nhưng không phải là Lâm Trứ.

Cảnh này trong cốt truyện chính là Chu tam gia từ bên ngoài trở về phát hiện một đám người đang ép buộc tiểu thiếu gia của Chu gia giao nộp cửa hàng trang sức, mà chính cửa hàng này lại là nơi Chu tam gia dùng để tàng trữ binh khí địa phương. Lâm Trứ đóng vai Chu tam gia, đây cũng chính là nhân vật nửa chính nửa tà, kiêu hùng nơi thương trường, sau đó lại vì quốc gia mà cung cấp người và binh khí.

Tới địa điểm thăm ban, Kỷ Vi liền nhìn thấy Lệ Thần, còn có A Mạo là hai người quen thuộc, cô kéo khẩu trang lên, A Mạo nhìn những người đến thăm ban, khom lưng lấy nước đến đưa cho các cô, cười vô cùng sáng lạn: “Các em gái, vất vả rồi.”

“A Mạo ca, không vất vả ạ.” Cô gái dẫn dầu cất giọng ôn nhu, nhận lấy nước phát xuống dưới, Kỷ Vi đứng bên cạnh Liêu Mân, A Mạo chỉ liếc nhìn cô một cái rồi quay đi.

Kỷ Vi: “……”

Trong sân bắt đầu quay, Lâm Trứ từ phòng hóa trang đi ra, nhưng cô gái thăm ban lập tức hô lên, Kỷ Vi khẩn trương nhìn chằm chằm Lâm Trứ.

Anh mang một đôi ủng, áo sơmi chỉ tới eo, quần màu đen không nhìn ra được đó là tây trang hay là gì, ngón tay anh lau khóe môi, đôi mắt mang theo một tia sắc bén, cũng có một chút ác ý.

Kỷ Vi theo bản năng mà ngừng thở.

Máy quay theo sát anh.

Anh duỗi bước chân dài bước vào bậc cửa, bên trong đám người vẫn đang lải nhải lập tức an tĩnh lại, trên trán của tiểu thiếu gia bị ép giao ra cửa hàng đều là mồ hôi, thấy tam gia tới mới chậm rãi đứng lên, lưng thẳng tăm tắp.

Sau khi Lâm Trứ đi vào, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên bàn, động tác này làm người khác đều ngẩn người, nhưng cũng làm trong lòng bọn họ run sợ.

Anh xoay người, mọi người rốt cuộc cũng thấy được gương mặt lạnh lùng của anh, trên đó không có biểu tình gì nhưng lại toát ra cảm giác áp bách mười phần, anh ngồi vào ghế nhìn bọn họ.

Những người thăm ban bên ngày rốt cuộc cũng nhìn thấy mặt anh, sau đó tất cả đều phát ra âm thanh thỏa mãn, Kỷ Vi lẫn ở trong đoàn người, mắt cũng chưa rời khỏi anh.

Khi anh nhập vai tỏ ra rất tự nhiên, mỗi một ánh mắt đều có thể làm người khác rung động.

Kỷ Vi cắn môi dưới, khó trách anh thích đóng phim như vậy, đây là trời sinh cho anh có bản năng diễn xuất.

Cốt truyện diễn ra rất nhanh, khi kết thúc Lâm Trứ rút ra một khẩu súng vắt trên eo, chĩa thẳng vào đầu của một người, đạo diễn hô ‘qua’, các diễn viên trong đại sảnh lập tức thả lỏng tâm tình, Lâm Trứ đặt súng lại lên bàn, A Mạo nhanh chóng chạy vào nói vài lời với anh, sau đó hướng về phía đám người Kỷ Vi đứng bên này chỉ tay.

Các cô gái đến thăm ban vì động tác của A Mạo nên đều cảm thấy khẩn trương, vài người không nhịn được hưng phấn mà trao đổi với nhau.

Lâm Trứ không tính bước lại đó, anh chỉ nhàn nhạt nhìn một cái, sau đó đi ra đại sảnh hướng về khu nghỉ ngơi, đi không đến hai bước, chân của anh hơi dừng lại.

Sau đó hướng bước chân dài về phía bên kia.

Kỷ Vi có thể nghe được âm thanh hít sâu của mọi người, Lâm Trứ cũng không đi lại quá gần, đôi mắt nhìn thẳng về đám người của Kỷ Vi, Kỷ Vi có chút hoảng hốt, chớp chớp mắt, lông mi còn rớt xuống một cọng, ngay sau đó, Lâm Trứ nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Mọi người chưa ăn cơm đúng không? Đợi lát cũng đi ăn.”

Kỷ Vi xoa đôi mắt, ngẩn ngơ: “……”

(1) Banner: như hình ạ, dài tầm 25cm để dễ cầm tay.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.