Tiểu Tiên Nữ Của Lâm Ảnh Đế

Chương 31



“Đương nhiên dám.” Kỷ Vi ôm anh nói, mặt mày khiêu khích, biểu tình không chịu thua. Thực ra giọng anh lúc nói “Em dám?” thật sự nhỏ nhẹ, không giống ngữ khí của cô khi đáp lại anh, có thể thấy được thật ra anh cũng không để ý lắm đến việc Kỷ Vi nói với người đàn ông khác ba chữ này. Nhưng chính biểu cảm của Kỷ Vi khiêu khích anh, nó làm anh hơi trầm xuống, rũ mắt nhìn cô.

Kỷ Vi nằm ngửa ở trên giường, đầu gối lên cái chăn màu tuyết trắng, đối mắt với anh.

Từ trước đến nay cô nhóc lớn lên rất đẹp, lúc còn nhìn thấy cô học sơ trung để mặt mộc, tóc buộc một chùm sau đầu, trước trán có rũ xuống vài sợi, ôm đầu gối ngồi trước cổng trường thì anh cũng đã có thể biết được bộ dạng sau này của cô. Khi ấy anh đi gặp chủ nhiệm lớp cô, vô tình nghe được học sinh trong trường đều gọi cô là hoa khôi giảng đường, chỉ vậy thôi cũng biết cô đẹp như thế nào.

Lâm Trứ đã gặp qua vô số nữ nhân, kiều, diễm, mềm, dịu. (1)

Yêu kiều, diễm lệ, mềm mại, dịu dàng.

Duy chỉ có cô gái trước mặt là khiến anh gặp rồi không thể quên.

Khiến cho người đàn ông đứng trên cao như anh có lớp phòng vệ bị đánh bại một cách dễ dàng.

Lúc trước Kỷ Vi rất ỷ lại, chủ động, hơn nữa với gương mặt xinh đẹp như thế này lại càng khiến cho sự chủ động của mình thành một thứ vũ khí sắc bén. Lâm Trứ cúi thấp đầu, hôn lên giữa trán cô: “Em muốn nghe cái gì?”

“Nói anh yêu em.” Lập tức Kỷ Vi túm lấy cổ áo anh càng chặt, mềm mại nói.

Lâm Trứ hôn xuống, chạm vào cái mũi nhỏ xinh của cô một lúc, đáp: “Anh muốn em.”

Kỷ Vi: “……”

Lâm Trứ ngồi dậy, nhìn cô gái trong lòng: “Không lừa gạt, không đùa giỡn, cũng không có tâm tư khác, chỉ là đơn thuần muốn em, thích em, vậy đủ không?”

Trong đầu Kỷ Vi đang suy nghĩ, nếu thật sự anh không nói thì bản thân cô sẽ giận dỗi không nói chuyện một khoảng thời gian, thế mà lại không ngờ rằng vừa mở miệng anh đã nói ra lời như thế. Kỷ Vi ngẩn ngơ, lông mi run rẩy theo bản năng, Lâm Trứ nói xong thì có chút xấu hổ, anh quay đầu muốn đứng dậy.

Anh không thích nói ra chữ “thích”, cũng không thích nói ra lời “yêu”, nếu đã có tâm thì hành động là được, vậy mà không ngờ lại bị một cô nhóc mười chín tuổi ép nói ra như thế.

Kỷ Vi thấy anh muốn đứng dậy thì nhanh chóng ôm lấy cổ anh kéo xuống: “Này….”

Lâm Trứ không kịp phòng bị đã bị kéo về, đối diện là đôi mắt sáng lấp lánh của cô, đây quả là một đôi mắt đạt được ý nguyện, thậm chí còn có một tia vui cười thích thú trong đó. Lâm Trứ híp mắt, cúi đầu lấp kín môi cô, không chút khách khí nào xâm chiếm môi lưỡi người đối diện. Kỷ Vi sửng sốt, sau đó nhắm mắt lại, ôm chặt lấy cổ anh, dựa sát vào ngực anh, tay Lâm Trứ giữ chặt gáy cô, kéo cô về bên anh.

Kỷ Vi thở dốc, hơn nữa còn ngửi được một tia động tình.

Cô hơi cử động một chút, sau đó cả người cứng đờ.

Tay Lâm Trứ đi xuống ôm eo cô, đẩy cô về phía đầu giường, Kỷ Vi nếm được mùi vị hoang dã của anh, thậm chí tay còn chạm phải nơi cấm kỵ, cả người cô có chút run run, có chút hưng phấn lại có chút hoảng loạn dâng lên trong lòng, cô mở hờ mắt nhìn anh, Lâm Trứ dừng lại động tác hôn cô.

Anh ngồi ở mép giường ôm lấy cô, cúi đầu nhìn cô.

Thấy được anh mắt cô nhóc mang theo sự hoảng hốt, đôi môi mỏng của Lâm Trứ lại hướng lên in vào trán cô một nụ hôn, anh đưa tay kéo chăn che lại người cô, kéo đến tận ngực, cả thân hình thon thả được giấu dưới lớp chăn, Lâm Trứ đứng dậy sửa sang lại áo sơmi đang nhăn nhúm, nói “Đi ngủ sớm một chút.”

Kỷ Vi túm lấy mép chăn, đầu dựa vào gối, ngơ ngác nhìn anh.

Lâm Trứ không quay đầu lại, đi về phía cửa mở ra.

Kỷ Vi đột nhiên gọi: “Khoan đã.”

Tay Lâm Trứ chống lên thành cửa, “Hửm?”

Kỷ Vi nói to phía sau lưng anh: “Không phải anh muốn em sao? Anh đi ra đó làm gì?”

Nói xong mặt cô cũng đỏ bừng, hận không thể chui tọt vào một cái hố nào đấy, mà người đằng kia dường như không phản ứng lại cô, cũng không đáp lời, kéo cửa trực tiếp rời đi.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Kỷ Vi sửng sốt một giây, sau khi phản ứng lại thì cầm lấy gối ném về phía cửa.

“Đồ lừa đảo!”

Chắc chắn là bởi vì cô không đủ gợi cảm!

A a a a tức quá.

Cảm giác vui một giây sau đó lại bực bội, Kỷ Vi cảm thấy mình yêu đương đến nỗi não tàn rồi, chỉ bởi vì Lâm Trứ như vậy mà cảm xúc đã dao động.

A a a a.

Đèn hành lang sáng lên, Lâm Trứ đưa tay nhìn đồng hồ, đã sắp 11 giờ rồi, anh đi xuống lầu hai, trực tiếp bước vào phòng mình, áo ngủ cũng không lấy đã lập tực vào nhà tắm, một lúc sau, ở lớp cửa kính dâng lên một làn hơi nước, người đàn ông trong đó dựa vào vách tường, từng giọt nước theo cơ thể chảy dọc xuống, lướt qua ngực rơi xuống rốn.

Lúc dì Trần bưng đồ uống đi lên thì thấy Lâm Trứ mặc áo dài tắm bước ra, dì sửng sốt, nói: “Cậu mới tắm sao?”

“Ừm.” Anh lau cổ, đi qua lấy ly cà phê uống một hớp.

Dì Trần lại hỏi: “Tối nay cậu còn đi ra ngoài sao?”

Lâm Trứ đẩy cửa thư phòng, “Có đi ạ. Khi nào có thành tích Kỷ Vi thi đại học sẽ về lại.”

“Ừ, được. Vậy… về mấy tên đàn ông lớn tuổi kia…”

“Tôi sẽ chú ý.” Lâm Trứ đặt ly xuống, giọng nó rất thấp, dì Trần gật đầu, thở dài một hơi: “Vậy là tốt rồi.”

Dì Trần cũng không ở đó lâu, xoay người đi ra cửa.

Nửa đêm 12 giờ, bên ngoài biệt thự có một chiếc xe ngừng lại, A Mạo bước vào giúp Lâm Trứ lấy hành lý. Sau khi lên xe, A Mạo đóng cửa xong còn đặc biệt nhìn về phía biệt thự thêm lần nữa, cười hỏi: “Tiểu tiên nữ không tức giận sao ạ?”

Lâm Trứ quét mắt nhìn A Mạo một cái, A Mạo cười hì hì, không hỏi lại, chỉ kêu tài xế lái xe.

Xe đi được một đoạn, A Mạo lại nói: “Tối nay rất nhiều thanh niên tài năng tuấn tú thưởng thức tiểu tiên nữ lắm đó. Lâm tổng, anh phải nhìn cô bé cho chắc nha.”

Lâm Trứ một lần nữa lại nhẹ nhàng trợn mắt.

A Mạo chạy nhanh chóng thu lại ý cười.

Một lát sau, xe bảo mẫu đã ra được đường lớn, chạy thẳng về sân bay, phàm khi có hoạt động, hầu hết Lâm Trứ đều bay vào lúc nửa đêm, làm vậy để tránh cho fans theo đuôi, hơn nữa vào giờ này giới truyền thông cũng an tĩnh, ngoài ra, lịch trình của anh và nghệ sĩ khác lại không giống nhau, bay vào ban đêm anh có thể nghỉ ngơi và tranh thủ làm một số chuyện cần.

Hơn nữa những hoạt động chung anh cũng không tham gia nhiều, tận lực hạn chế.

Kỷ Vi tắm xong thì chôn người nằm trong chăn suy nghĩ, một lúc sau lại ngủ mất. Hôm sau tỉnh lại cũng chẳng hề thấy Lâm Trứ đâu cả, người này lại nửa đêm đi mất rồi. Kỷ Vi mang dép lê chậm rãi bước xuống, vẻ mặt khó chịu, như thế này mà là yêu đương sao?

Căn bản anh chính là người của công chúng.

Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, không thèm tìm cô hôn một cái nữa chứ….

Kỷ Vi xoa mặt, quay người đi về bàn ăn, cúi đầu lựa chọn, gắp đồ ăn cho Lâm lão gia, Lâm lão gia lên tiếng nhắc nhở: “Gắp chút thịt đi nào, sao con cứ cho ông rau xanh thế.”

“Ăn nhiều điểm rau xanh tốt lắm ạ.” Kỷ Vi không khách khí tiếp tục gắp rau xanh cho vào chén của Lâm lão gia.

Lâm lão gia: “……”

Con thôi đi.

Ăn xong bữa sáng, Kỷ Vi không có chuyện gì làm liền đi luyện tập yoga, mới vừa làm được một động tác thì liền nghe thấy tiếng điện thoại vang, cô liếc mắt cầm lên.

Nhìn thấy là Lâm Trứ nhắn wechat thì cô ngẩn ra.

Anh còn chủ động nhắn tin cho cô cơ đấy. Cô bấm vào xem.

Lâm: 【 Ăn sáng xong chưa? Tối hôm qua đi vội quá nên không kịp nói với em. 】

Kỷ Vi: 【….Anh có chút giống bạn trai rồi đấy. 】

Lâm: 【 Đúng không? Cô bạn gái nhỏ. 】

Hừ.

Kỷ Vi mặt đỏ, cô loay hoay nhắn tin trả lời, ngay sau đó anh lại nhắn thêm một câu.

Lâm: 【 Nghỉ hè tìm việc gì đó làm giết thời gian, bây giờ anh còn bận. 】

Kỷ Vi: 【 Dạ. 】

Vậy thì tập yoga thôi, cô đặt điện thoại qua một bên tiếp tục công việc luyện tập, Lâm lão gia đứng ở bên cạnh nhìn động tác của cô, nhíu mày lại, một lúc sau cất lời: “Cái này… không phải là nằm thôi sao?”

Kỷ Vi mở to mắt, nói: “Ông à, đây là yoga.”

“Ông biết mà, chính là con chỉ đang nằm thôi.”

Kỷ Vi: “……” Không muốn nói chuyện với ông đâu.

Lâm lão gia ngồi xuống ghế sô pha, cùng Lưu lão gia so đo icon giận dỗi, Kỷ Vi tiếp tục tập yoga của cô, dì Trần từ bên ngoài trở về thấy một già một trẻ ở chung hài hòa như vậy thì tâm trạng cũng vui sướng.

Mấy năm nay Lâm lão gia cũng đã lớn, Lâm Trứ lại cả ngày công tác bên ngoài. Lâm lão gia cứ luôn ở nhà một mình, chắc chắn cũng cô đơn, dì Trần chăm sóc cũng tốt nhưng cũng không phải lúc nào cũng có thể ở bên cạnh làm bạn được. Hiện tại Kỷ Vi chuyển tới, một già một trẻ nói chuyện ăn ý với nhau, tuy rằng sẽ có lúc cãi nhau nhưng ồn ào cũng nhanh chóng đi qua, khiến cho ngôi nhà thêm phần hơi thở cuộc sống.

Công việc dì Trần dù lu bu nhưng cũng càng có thêm chút động lực.

Kỳ hè này không có bài tập, không ít bạn học đã đi ra ngoài du lịch, Kỷ Vi đối với việc đi xa cũng không cảm thấy quá hứng thú, hơn nữa chuyện tình cảm cũng có chút trong sáng, chỉ hận không thể ở cùng với Lâm Trứ 24/24. Nói ra cũng thật buồn, Lâm Trứ bận đến tối tăm mặt mũi, Kỷ Vi cũng không có cách nào ở bên cạnh anh được.

Thật sự cô rất nhụt chú, hai ba ngày đầu còn cố gắng luyện yoga, về sau lại dần lười hơn.

Lâm lão gia thấy cô không tập thì hỏi: “Sao không nằm nữa đi?”

Kỷ Vi: “……”

Mấy hôm trước khi công bố kết quả, Liêu Mân có gửi tin nhắn cho Kỷ Vi hẹn nhau đi ăn cơm, ăn cơm xong sẽ đi chơi bida, Kỷ Vi biết dạo dần đây Liêu Mân có crush một anh trai nhỏ chơi bida, cô liền đồng ý, Liêu Mân lại chêm thêm một câu: 【 Triệu Cận Sinh cũng đi cùng. 】

Kỷ Vi khựng lại.

Liêu Mân tiếp tục nói: 【 Lúc trước khi cậu ấy tỏ tình đã bị nam thần ngắt lời, các bạn học cũng đã phát hiện ra chuyện này, họ đều nói cậu với cậu ấy rất xứng đôi, không ít người trong group chat hỏi cậu ấy. Cậu ấy cũng rất lễ phép nha, nói về sau sẽ tiếp tục nổ lực, không một chút khó chịu, đối với người khác cũng tốt lắm. 】

Liêu Mân: 【 Chu Mục cũng nói cậu ấy đối với cậu là thật lòng, cậu nghĩ lại đi, ba năm cao trung cậu ấy cũng không biểu hiện ra cái gì, đối tốt với cậu thì chính là tốt với cậu, cũng không yêu cầu quá đáng gì đúng chứ? 】

Chuyện này là sự thật, Triệu Cận Sinh là một chàng trai không tồi.

Ngoại trừ chuyện cậu ta thích cô.

Liêu Mân: 【 Tuy rằng bây giờ cậu không thích cậu ấy, cũng không tính ở bên nhau, nhưng chúng ta vẫn là bạn học mà đúng chưa? Cho nên cùng đi đi thôi. 】

Liêu Mân đã nói đến thế nên Kỷ Vi cũng không tiện từ chối, nói gì thì nói, ba năm nay đều là bọn họ giúp đỡ cô, Kỷ Vi trong lòng rất cảm kích. Cô lên lầu thay váy, nhờ chú Lưu chở mình ra cửa, đến nơi hẹn gặp. Vừa bước xuống đã thấy Liêu mân cầm kem chạy đến, đưa một cây cho Kỷ Vi: “Nhanh cầm lấy, kem này là là Triệu Cận Sinh xếp hàng mua đó. Trời ạ, chỗ bán kem ý này thật sự rất đông khách đó.”

Kỷ Vi nhận lấy, cắn một miếng, quay đầu nhìn: “Bọn họ đâu?”

“Ở bên kia kìa, còn đang xếp hàng đấy, Chu Mục đột nhiên cũng muốn ăn.” Liêu Mân đưa tay chỉ cửa hàng đang chật kín người, mọi người xếp thành hàng dài, phía sau còn thêm hai hàng nữa.

Liêu Mân kéo tay Kỷ Vi đến một bên chờ mấy người Triệu Cận Sinh.

Hai người có hơn một tuần chưa gặp nhau, Liêu Mân về quê thăm ông bà nội, mới quay về đây đã có rất nhiều chuyện kể cho Kỷ Vi nghe.

Liêu Mân kể chuyện trong nhà xong thì lại chuyển đề tài qua nói về anh trai nhỏ đánh bóng bàn kia, cô ấy đỏ mặt hỏi Kỷ Vi: “Cậu biết…cảm giác hôn môi không?”

Kỷ Vi còn đang ăn kem, trong miệng suýt nữa thì đông cứng, tai cô nhanh chóng đỏ lên.

Liêu Mân thật ra không thấy được tai Kỷ Vi đỏ lên, chỉ thấp giọng nói với cô: “Mình rất thích anh ấy, mình đang nghĩ, nếu không thể cùng anh ấy ở bên nhau thì mình sẽ tặng luôn nụ hôn đầu cho ảnh.”

Kỷ Vi: “…..Cậu….thật điên cuồng mà.”

“Hì hì.” Liêu Mân cười lên, khều tay ý bảo Kỷ Vi tiếp tục ăn kem, một lúc sau Triệu Cận Sinh và Chu Mục quay về, trên tay mỗi người đều cầm một cây.

Triệu Cận Sinh mặc một chiếc áo thun màu đen phối với quần jean màu nhạt, khuyên tai có chút lóe lên, cậu nhìn Kỷ Vi, bước chân chậm lạ.

Kỷ Vi nở nụ cười với cậu, Triệu Cận Sinh cũng cười, đi tới nói: “Chờ lâu rồi hả? Chúng ta đi ăn lẩu buffet đi, mình đã đặt qua mạng rồi, ăn xong lại đi đến tiệm bida.”

Nói xong cậu cười như không cười liếc mắt nhìn Liêu Mân, mặt Liêu Mân đỏ hồng, lấy chân đá cậu nhưng lại bị cậu nhanh chóng né đi.

Chu Mục cười ha ha, không biết cười cái gì nữa.

Kỷ Vi thấy mọi người vẫn bình thường thì trong lòng nhẹ nhõm, tính ra, những người bạn tốt nhất của cô cũng chỉ có ba người này.

Con phố tập nập này không thiếu đồ ăn, hơn nữa giá cả cũng không quá đắt, đa số học sinh đều thích ăn bên này, hơn nữa hiện tại còn đang trong thời gian nghỉ hè, đâu đâu cũng là học sinh. Trên cơ bản chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra đâu là học sinh, đâu là người trưởng thành, Kỷ Vi nhìn không nghĩ nhiều, đi theo bọn họ, tiện đường vừa đi vừa ăn kem.

Triệu Cận Sinh đẩy cửa một tiệm lẩu tự chọn, bên trong có rất nhiều người, hơn nữa do khói bốc ra từ nồi lẩu khiến cho cảnh quang có phần mông lung. Triệu Cận Sinh dẫn đường, đi đến tận góc trong của cửa hàng, cậu kéo ghế ra nhìn Kỷ Vi, Kỷ Vi đang lau tay thì sửng sốt, Liêu Mân nhanh chóng đẩy cô qua, bất đắc dĩ cô đành phải ngồi xuống, Triệu Cận Sinh ngồi ở đối diện, Liêu Mân chọn chỗ bên cạnh Kỷ Vi, đối diện là Chu Mục.

Nước chấm là do Liêu Mân pha, Triệu Cân Sinh xung phong là người bỏ thức ăn vào nồi lẩu, ở đây có thịt bò và thịt dê, thêm một ít rau xanh, lâu lâu lại qauy qua hỏi Kỷ Vi muốn ăn cái gì.

Kỷ Vi chọn một phần đậu hũ ky, thêm vài miếng bí đao xắt lát.

Nồi lẩu dần sôi lên, Triệu Cận Sinh bắt đầu gắp đồ ăn ra, mỗi lần đều giống nhau, chia cho Kỷ Vi trước rồi mới đến những người khác, Kỷ Vi cúi đầu ăn, lâu lâu lại uống một ngụm nước. Bởi vì là lẩu uyên ương nên Kỷ Vi ngẫu nhiên sẽ ăn ở phần nước cay, môi cô dần dần đỏ lên, mặt cũng có chiều hướng tương tự.

“Ăn ngon không?” Triệu Cẩn Sinh gắp đồ ăn cho Kỷ Vi, thuận tiện cười hỏi.

“Ừ, ngon lắm.” Kỷ Vi gật đầu, cô không biết nồi lẩu cay lại ngon như vậy, Liêu Mân cắn ống hút, cười hì hì, xoa nhẹ tóc Kỷ Vi: “Vậy mà tưởng cậu không ăn cay đâu đấy.”

Kỷ Vi gắp thịt bò cho vào trong miệng, “Còn được mà, ăn ngon lắm.”

Triệu Cẩn Sinh đưa tay lên: “Vậy kêu thêm một phần thịt bò, bỏ vào phần nước lẩu cay cho cậu.”

“Gì, bất công quá, mình muốn ăn sao cậu không kêu nè?” Chu Mục ở bên cạnh trêu chọc, Triệu Cận Sinh huých Chu Mục một cái, Kỷ Vi làm bộ không thấy gì, cúi đầu tiếp tục ăn.

Điện thoại trong túi “ting ting ting” vang lên, Kỷ Vi lục túi lấy ra thì thấy.

Lâm: 【 Dì Trần nói em đi ra ngoài rồi? 】

Kỷ Vi: 【 Dạ, đang ở bên ngoài ạ. 】

Lâm: 【 Về sớm một chút. 】

Kỷ Vi: 【 Dạ, anh…anh chừng nào về? 】

Lâm: 【 Sớm thôi 】

Sớm là khi nào chứ, không có thời gian cụ thể gì cả, Kỷ Vi bĩu môi, mặc dù trong thời gian này anh cũng chủ động gửi tin nhắn cho cô, hai người sẽ nói chuyện phiếm, hỏi chuyện nhà. Kỷ Vi thấy điện thoại sắp tắt thì nhanh chóng gửi thêm một tin: 【 Anh nhớ em không ạ? 】

Bên kia không trả lời, trên bàn nước lẩu vẫn sôi ùng ục, Kỷ Vi đợi một lúc vẫn chưa nhận được tin nhắn thì bỏ cuộc, chuẩn bị cất điện thoại vào túi thì thông báo wechat sáng lên.

Lâm: 【 Hoạt động lần sau em đi với anh. 】

Kỷ Vi thấy vậy thì nhấp môi cười trộm, cúi đầu đáp: 【 Cho nên anh đây là nhớ em đúng không? 】

Lâm: 【 Ừm. 】

Trong lòng Kỷ Vi nở hoa, bỏ điện thoại vào túi, khóe môi mang theo ý cười, Triệu Cận Sinh gắp đồ ăn cho cô, híp mắt nhìn, Kỷ Vi ngăn lại, cô xoa bụng nói: “Mình ăn hơi no rồi.”

“Còn mấy lát bí đao nữa, không ăn tiếp sao?” Triệu Cận Sinh lấy muỗng vớt lên, bên trong là mấy lát bí đao chín mềm, Kỷ Vi lắc đầu: “Không ăn đâu.”

“Ừ, được rồi.” Triệu Cận Sinh cũng không bắt ép, bỏ bí đao vào chén của mình, cậu đưa tay lấy ly nước trái cây uống một hớp, yết hầu lên xuống, nhìn từ sườn mặt không nhận ra được gì, nhưng hình như vẫn có chút ảm đạm.

Kỷ Vi liếc cậu một cái, suy nghĩ có nên nói gì hay không, cuối cùng cô quyết định không nói, bởi vì bản thân cô không phải là người sẽ chủ động nói mấy chuyện này, nhưng cô vẫn có thể nhìn ra được tâm trạng của Triệu Cận Sinh bị ảnh hưởng. Cô đưa mắt nhìn mấy miếng bí đao, không biết có nên ăn hay không.

Triệu Cận Sinh lại nhanh tay hơn, cậu gắp bỏ vào miệng, Kỷ Vi cũng không có cơ hội.

Một lúc sau bên ngoài tiệm lẩu đã có đông người xếp hàng, 8 giờ là thời điểm đông nhất, Kỷ Vi kéo Liêu Mân đi tính tiền, Triệu Cận Sinh và Chu Mục phản ứng lại muốn đuổi theo thì Kỷ Vi đã lấy xong hóa đơn, dẫn Liêu Mân ra khỏi cửa hàng, bởi vì có quá nhiều người nên thiếu chút nữa đã bị chèn ép.

Vừa ra khỏi cửa, Triệu Cận Sinh liền đưa tay bắt được tóc đuôi ngựa của Kỷ Vi, nói: “Được lắm, cậu đã học được tiên hạ thủ vi cường (1) rồi nhỉ, thực hành không tồi.”

(1) Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì sẽ giành được lợi thế.

Kỷ Vi có chút sợ cậu không vui, quay đầu nhìn cậu một cái, thấy thần thái của cậu vẫn tự nhiên, so với trước đó còn tự nhiên hơn thì Kỷ Vi thời phào, cười kéo đuôi tóc của mình lý giải: “Để mình mời các cậu một bữa. Đó giờ luôn là mấy cậu mời, ngại lắm.”

“Cũng được.” Triệu Cận Sinh đút tay vào túi, cùng với Chu Mục lười biếng đi theo phía sau.

Tiệm bida Liêu Mân muốn đi cách không xa, ở ngay đối diện quán lẩu, bốn người vừa đi qua vừa lúc nhìn thấy có người nắm tay bạn gái đi xuống, cửa trên cầu thang khá sạch sẽ, hơn nữa thiết kế cũng gọn gàng. Chỗ này thật khác xa với mấy tiệm bida chướng khí mù mịt ở quê Kỷ Vi.

Liêu Mân hưng phấn lên hẳn, nắm tay Kỷ Vi bước lên, vừa tới nay thì thấy có một nam sinh đang nắm cổ áo, trong miệng ngậm một cây kẹo que, khom lưng đánh bida.

Cánh tay lộ ra một chút hình xăm, nhìn sơ qua thì có vẻ là một câu Tiếng Anh, Liêu Mân chỉ vào cậu trai đó, lay Kỷ Vi: “Là anh ấy, anh ấy đó.”

Giọng nói có phần hưng phấn, một chút cũng không giấu được sự vui vẻ, cậu trai nghiêng đầu nhìn qua, vốn là đang dừng ở Liêu Mân ngập tràng vui vẻ, cuối cùng chuyển mắt đến trên người Kỷ Vi, cậu ta cong eo không nhúc nhích, hỏi Liêu Mân: “Dẫn bạn học tới sao?”

Liêu Mân cười gật đầu: “Đúng, dẫn mọi người lại nhìn anh đánh. Anh cứ đánh đi, tụi em nhìn cũng được.”

“Vậy tự mình tìm chỗ ngồi đi.” Cậu ta thu lại tầm mắt, tiếp tục đánh bida.

Triệu Cận Sinh và Chu Mục không đến ngồi, cầm cây cơ đi tìm một bàn trống, Kỷ Vi khá sợ những nơi như thế này, cô ngồi không dám nhúc nhích, không hề giống Liêu Mân cố gắng ngẩng cao đầu nhìn người khác.

Chú Lưu nhắn cho cô một tin WeChat: 【 Vi Vi đang ở đâu đấy? 】

Kỷ Vi lấy điện thoại ra trả lời: 【 Ở tiệm bida Tiêu Diệp ạ. 】

Cô sợ loại địa điểm như thế này, cho nên mới chỉ đích danh vị trí.

Chú Lưu: 【 Các bạn học đều đi chung với con à? 】

Kỷ Vi: 【 Dạ, 9 giờ rưỡi chú lại đón con nhé. 】

Chú Lưu: 【 được. 】

Người Liêu Mân tên là Chung Lãng, là sinh viên năm hai thuộc chuyên ngành quản lý của đại học Kim Thành, nghe tên thì thấy rất bình thường nhưng dáng vẻ lại có phần ăn chơi. Liêu Mân ngồi một lúc cũng lôi kéo Kỷ Vi đi đánh, Kỷ Vi không chịu được nên bị cô ấy kéo qua bên kia, vừa lúc là bàn của Chung Lãng.

Cậu ta rút cây kẹo ra, nhìn qua: “Sao thế? Muốn học ư?”

Liêu Mân lễ phép gật đầu.

Chung Lãng lại cười, “Được, vừa lúc tôi cũng ngứa tay, để tôi dạy cho các em.”

“Được được.” Liêu Mân không ngờ cậu ta lại đồng ý dạy, vui vẻ gật đầu, Kỷ Vi không quá muốn học, cô lắc đầu, nhưng chưa gì đã bị Chung Lãng đưa cho một cây cơ, Chung Lãng nhìn Liêu Mân một cái, cười nói: “Tôi dạy em ấy trước…..”

Đang đứng gần bàn bida, Triệu Cận Sinh, Chu Mục, và Liêu Mân hoàn toàn im lặng, đồng thời nhìn Chung Lãng.

“Không cần cậu dạy.” Một giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến, mọi người sửng sốt, đồng loạt quay đầu nhìn qua, một người đàn ông mặc áo sơmi đen đeo khẩu trang đang đứng trước cửa, anh chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh nhạt nhưng lại vô cùng khí thế, thậm chí có chút không hợp với nơi này.

Anh đi lên phía trước hai bước, ánh mắt nhàn nhạt quét qua mọi người, anh cất lời: “Ở nhà cũng có bàn bida, cô ấy về nhà học là được.”

“Lại đây.” Lâm Trứ nhìn về phía Kỷ Vi, nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.