Tiểu Thuyết Gia Linh Dị Hàng Đầu

Chương 2: Không thể chạy thoát (2)



Áp suất trong xe rất thấp, như thế cái mùi thoang thoảng trên tàu không phải máu tanh mà là mùi thuốc súng.

Vừa mới bắt đầu đã có người chết, thậm chí cái người đã chết kia còn chưa hề đặt chân lên địa điểm thật sự của phó bản.

Khởi đầu không mấy tốt đẹp này khiến mọi người cảnh giác và đề phòng lẫn nhau, còn những người chơi lâu năm thì bắt đầu đánh giá lại mức độ nguy hiểm của phó bản lần này.

Nhưng không ai đặt quá nhiều sự chú ý lên người chơi đã chết kia, tất cả đều đã sẵn sàng xuống tàu để chuẩn bị cho việc phát sóng.

Thấy có người chết chỉ trong nháy mắt, người chơi nữ cuối cùng cũng hiểu được, lời đề nghị mọi người giúp đỡ lẫn nhau của cô đã thất bại.

Dưới tình huống không biết hung thủ là ai thì tất cả người chơi đều mất đi sự tín nhiệm đối với nhau.

Cô kích động muốn đẩy cái xác ra để đứng dậy, dù sao thì với hiểu biết của cô về trò chơi, tốt nhất vẫn là nên tuân theo quy tắc.

Hệ thống nói rằng người chơi phải xuống tàu trong vòng một phút, nếu sau khi tàu dừng lại mà không thể đi xuống kịp thời, có lẽ thứ chờ đợi cho cô chính là cái chết.

Khi quá nóng vội, con người sẽ càng dễ mắc sai lầm, vì quá gấp gáp nên cô khó khăn vẫy vùng trong vũng máu, cả người chật vật.

Những người còn lại đều hờ hững trước tình cảnh khó xử của người chơi nữ, người chơi nam vừa mới cãi nhau với cô lại nặng nề hừ một tiếng, như thể đang cười nhạo sự ngây thơ của cô.

Ngay sau đó, người chơi nam xoay người lại lục lọi balo của mình và lấy ra… một cái váy?

Trì Dực Âm vốn dùng thái độ bình tĩnh để quan sát mọi người lập tức nhíu mày, kinh ngạc nhìn hành động của người chơi nam.

Nhưng điều làm hắn sững sờ hơn chính là, người chơi nam ấy vậy mà lại liếc ngang liếc dọc như kẻ xấu chuẩn bị làm chuyện ác, rồi lại trốn vào góc khuất, bắt đầu mặc chiếc váy dài đó lên người.

Trì Dực Âm duy trì biểu tình một lời khó nói hết, tạm thời không xác định được rằng đây là sở thích đơn thuần của người ta hay anh ta làm vậy là vì mục đích nào khác.

Vào thời điểm tất cả mọi người đều chuẩn bị cho việc xuống tàu, Trì Dực Âm ấy vậy mà lại xoay lưng tiến về phía người chơi nữ vẫn còn đang giãy dụa dưới sàn, rút đôi găng tay bằng da từ túi quần âu ra rồi chậm rãi mang vào.

“Đứng lên đi, dưới sàn rất lạnh.”

Trì Dực Âm cúi người, đưa tay về phía người chơi nữ, khẽ cười nói: “Đến lúc xuống tàu rồi.”

Người chơi nữ không nghĩ đến Trì Dực Âm sẽ đến giúp mình.

Cô sững sờ trong giây lát, sau đó mím môi và bắt lấy tay của Trì Dực Âm.

Mặc dù Trì Dực Âm trông cũng không phải thuộc dạng người có thể lực, trái lại hắn giống như một tên quý tộc quanh năm ngồi trong phòng sách, eo nhỏ chân dài, dáng người thon gầy thẳng tắp.

Cho đến khi hắn hành động, người ta mới nhận ra rằng ẩn dưới bộ vest thanh lịch và tinh tế kia là một cơ thể có sức mạnh kinh người.

Hắn một tay nắm lấy cổ áo của cái xác rồi ném qua một bên, một tay đỡ lấy người chơi nữ, nhẹ nhàng kéo lên.

Toàn bộ quá trình đều trông lưu loát đến khó tin, Trì Dực Âm còn không để bất kì một giọt máu nào bắn lên người mình.

Những lời mà hắn nói có thể là nửa thật nửa giả, làm cho người ta không tài đoán ra được lai lịch của hắn.

Nhưng có một lời tuyệt đối là sự thật.

—— Hắn rất ghét bị máu dính vào người.

So về điểm này thì lại có vẻ tương xứng với vẻ ngoài của hắn, chính là kiểu người ưa sạch sẽ.

Bất kể là người chơi nữ được tiếp xúc gần với Trì Dực Âm nhất, hay là những người đang âm thầm theo dõi hắn thì nhất thời đều có chút kinh ngạc trước sức mạnh của hắn.

Trì Dực Âm cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang bắn thẳng về phía hắn, còn người chơi nữ sau khi đứng dậy được thì liên tục nói lời cảm ơn với hắn.

“Cảm ơn cậu vì đã giúp tôi hai lần, tên tôi là Đồng Dao, còn cậu?”

Nhưng Trì Dực Âm lại lướt qua cô, tiến đến nhìn về phía cửa sổ của tàu phía sau người phụ nữ, khẽ nhíu mày.

Sau khi tỉnh lại, Trì Dực Âm luôn cảm thấy hắn đã nhìn thấy thứ gì đó không hợp lý, nhưng mãi vẫn không thể nhớ ra đó là gì.

Cho tới bây giờ hắn mới nhận ra, chỗ không đúng chính là những thứ hắn thấy ở ngoài cửa toa tàu.

Giả sử hắn có ngồi cạnh cửa toa tàu đi nữa thì cũng không có cách nào thấy rõ cảnh sắc ở ngoài kia, từ những ngọn núi cao hùng vĩ cho đến những tán cây rừng bạt ngàn đều chỉ là những hình khối mosaic với màu sắc mơ hồ. Lúc đó hắn chỉ cho rằng đó là do sương mù che khuất.

Nhưng bây giờ hắn mới nhận ra, vào thời điểm vang lên âm thanh của hệ thống, cảnh sắc ngoài cửa sổ toa tàu đã thay đổi trong nháy mắt.

Những ngôi nhà theo phong cách phương Tây trộn lẫn với những khu nhà mang đậm kiến trúc Trung Hoa tạo nên sự đối lập khó tả. Những quý bà với mái tóc xoăn dài trong bộ sườn xám xinh đẹp vô cùng thời thượng cùng nhiều tiểu thư khuê cát với chiếc trâm cài tóc thời xưa, trang phục của những người đàn ông cũng tương tự như thế, vẫn là loại áo dài thời Mãn (*) hoặc là tây trang phẳng phiu. Thấp thoáng nghe qua tiếng trẻ con rao bán báo cùng những vệt khói đen phảng phất bay theo chiều gió.

Rõ ràng là bối cảnh của niên đại hàng trăm năm trước.

Đến Cổ Thụ Trấn rồi.

Nơi đây không cùng niên đại với thế giới của hắn.

Cái trấn nhỏ này, hoặc là nói thời gian cùng địa điểm diễn ra phó bản【 Gia trang hạnh phúc 】đã được lưu lại từ thế kỷ trước.

Chả trách hắn ngửi thấy được mùi khói thoang thoảng, hóa ra cái mùi này là đến từ than đá tỏa ra ở đầu tàu.

Đây quả thật là một trải nghiệm hiếm hoi, Trì Dực Âm cảm thấy có chút mới lạ, hắn cởi đôi găng tay bằng da đã dính máu kia ném vào thùng rác, từ trong túi quần lấy ra một cuốn sổ nhỏ cùng chiếc bút máy, dùng tốc độ thật nhanh để ghi lại những cảm nhận của mình tại thời điểm này.

Đợi nửa ngày vẫn không thấy đối phương đáp lời, Đồng Dao quan sát hành động của Trì Dực Âm, cảm thấy có chút kỳ quái. Trong khi những người khác đang chuẩn bị xuống tàu thì hắn lại như đang chạy đua với thời gia mà viết gì đó.

Có điều, Đồng Dao cũng không có dư thời gian để tò mò nữa.

Chuyến tàu bất chợt phanh gấp lại, tất cả đều theo quán tính mà ngã người về phía trước, còn không chờ bọn họ lấy lại thăng bằng thì giọng nói của hệ thống đã vang lên lần nữa.

【 Đã đến Cổ Thụ Trấn, mời tất cả người sống sót xuống tàu. Bắt đầu đếm ngược, 60, 59……】

Trong nháy mắt, bất kể là người chơi lâu năm hay là người mới đều lập tức lao về phía cửa của toa tàu.

Một tiếng “Bang!” nặng nề vang lên, cửa tàu bị ai đó mạnh bạo đá văng ra, mọi người đều chen lấn để vọt ra ngoài, họ sợ rằng mình sẽ không kịp thời gian để xuống tàu.

Trì Dực Âm đứng ở cuối toa tàu, nhất thời lâm vào thế xấu.

Đồng Dao vốn nông nóng cũng hốt hoảng chạy về phía cửa, nhưng cô phát hiện Trì Dực Âm ấy vậy mà vẫn đứng im tại chỗ, cô thả chậm bước chân, xoay người muốn kéo Trì Dực Âm theo cùng.

“Thời gian chỉ có một phút, những người ra trước rất có thể sẽ giở trò gì đó, chúng ta phải nhanh chân lên.”

Đồng Dao muốn nắm lấy tay Trì Dực Âm để kéo đi, nhưng hắn rất nhanh né được.

Bàn tay cô bất động trong không trung, nhất thời có chút lúng túng.

Chúng ta?

Trì Dực Âm bắt được trọng điểm trong câu nói vô thức của người phụ nữ, hắn biết mình đã đoán đúng tính cách của Đồng Dao, bước đầu thành công lấy được sự tín nhiệm của đối phương, lại còn được cô xếp vào người cùng một phe.

Một giây tiếp theo, Trì Dực Âm khẽ gật đầu với cô và lên tiếng bằng ánh mắt áy náy: “Xin lỗi, tôi có bệnh sạch sẽ nên không thích bị người khác chạm vào. Còn nữa, tôi cần ở đây để kiểm tra cái xác này, đây là cơ hội duy nhất để biết thủ phạm là ai, cô cứ đi trước đi.”

Đồng Dao không nghĩ đến vào thời điểm cấp bách như thế này, Trì Dực Âm vẫn có thể suy nghĩ đến chuyện tìm ra hung thủ, người phụ nữ nhận ra được rằng Trì Dực Âm như thể không thèm nghe lời khuyên của cô mà lại mang găng tay vào, sau ngồi xổm xuống lật cái xác nằm bất động trong vũng máu.

【 Bốn mươi, ba mươi chín… 】

Âm thanh máy móc vang vọng bên tai, trong nháy mắt khiến tất cả người chơi sợ đến đứng tim, khẩn trương đến nỗi không thở được.

Đồng Dao quay đầu nhìn về phía cửa toa tàu, thấy tất cả mọi người đều đang liều mạng chạy ra ngoài.

Bọn họ không muốn đích thân trải nghiệm cảm giác vượt quá thời gian cho phép, bởi vì điều đó có thể… là đại diện cho cái chết.

Ở nhà ga tàu hỏa, một thân ảnh mặc trường sam (*) đã đứng chờ họ từ khi nào.

Đồng Dao đã mua sẵn tư liệu của phó bản này từ trước, cô biết rằng người kia chính là quản gia đến đón tiểu thư về nhà. Mà điều vị quản gia này ghét nhất chính là việc không đúng giờ.

Nếu như còn không nhanh chóng xuống tàu thì không chỉ đối mặt với hình phạt chưa biết trước của đoàn tàu, mà bước đầu còn có thể sẽ để lại ấn tượng xấu với người quản gia, đằng nào cũng cận kề cái chết.

Bây giờ lựa chọn chính xác nhất chính là theo chân bọn người kia xuống tàu. Nhưng dù thừa biết phải làm như vậy nhưng Đồng Dao lại cảm thấy chân mình như mọc rể, không có biện pháp nào rời khỏi Trì Dực Âm.

【 Ba mươi lăm, ba mươi tư… 】

Đồng Dao cắn chặt răng, quyết định dùng hai mươi giây để chờ đợi Trì Dực Âm.

“Tôi ở đây giúp cậu, nhưng phải làm thế nào đây? Cậu nói cho tôi biết đi, hai người cùng làm sẽ nhanh hơn một chút.”

Trì Dực Âm kiểm tra thi thể chết không nhắm mắt kia một cách có trật tự, sau đó đi lướt qua vệt máu loang đầy ra sàn tàu, rồi lại đứng trước cửa phòng vệ sinh xoay người nhìn lại, cự tuyệt sự trợ giúp của Đồng Dao.

“Chia nhau ra làm đi, cô đến đập vỡ cửa sổ của tàu, còn tôi sẽ tìm manh mối.”

Trì Dực Âm nhướng mày, khẽ mỉm cười liếc mắt nhìn về một cái cửa sổ trên toa tàu: “Khi Chúa đóng lại một cánh cửa, Ngài sẽ mở ra một cánh cửa khác.” (*)

Đồng Dao lập tức hoảng sợ.

Ở thế giới trò chơi, tốt nhất là phải dựa theo quy tắc mà hành động, nhưng quy tắc cũng không nói rằng bọn họ có thể đập vỡ cửa sổ…

Trì Dực Âm cũng không ngẩng đầu lên, hắn thừa biết Đồng Dao đang do dự, hắn tùy ý vung tay chỉ về hướng cửa sổ: “Cô có biết là thường thì đối với tàu lửa chạy bằng than thì luôn có một cái búa thoát hiểm kèm theo không?”

Quy tắc ẩn trong các chi tiết nhỏ, không thèm che đậy mà bày ra trước mắt.

Nếu không thể nhìn thấy hay suy đoán ra, thì xin lỗi, mày chỉ có thể an phận làm một thằng ngu.

Mà Trì Dực Âm ghét nhất chính là việc phải ngoan ngoãn nghe lời.

Đồng Dao nhìn theo hướng mà Trì Dực Âm chỉ đến, lập tức hiểu ra.

Đúng là thế thật!

Rõ ràng cô biết được trên bất kì chuyến tàu lửa nào cũng có búa thoát hiểm, nhưng vì nhận thấy có sự khác biệt về thời đại nên đã trực tiếp bỏ qua điều đó.

【 Hai mươi lăm, hai mươi tư… 】

Đồng Dao không dám chậm trễ nữa, hành động ngay lập tức.

Mà Trì Dực Âm thì dồn hết sự tập trung để kiểm tra phòng vệ sinh, hắn cũng không hề lo lắng rằng bản thân chỉ còn chưa đến ba mươi giây hay việc làm sao để thoát ra khỏi đây.

Từ sau khi tỉnh lại thì hắn đã nghe thấy tiếng cãi vã của Đồng Dao với người chơi nam kia, trong lòng cũng bắt đầu có suy đoán, hơn thế thông qua việc viện trợ cho Đồng Dao mà quan sát phản ứng của cô, từ đó thăm dò ra tính cách của đối phương.

Trong lòng hắn đoán trước được phản ứng của Đồng Dao, cũng thừa biết trước hành động tiếp theo của cô là gì.

Chính vì thế, từ đầu hắn đã lên kế hoạch, nhờ sự trợ giúp của Đồng Dao để hoàn thành việc thoát thân.

Hơn nữa, Trì Dực Âm cũng không muốn chen chúc với đám người ngoài kia.

Chưa kể đến việc trong quá trình chen lấn ra cửa thì khó tránh khỏi việc phải tiếp xúc thân thể, mà bản thân hắn lại chúa ghét điều đó. Hơn nữa tính nguy hiểm quá cao, hắn lại còn ở nơi cách xa cửa ra vào nhất, không hề có chút ưu thế nào. Là người theo sau thì cũng dễ bị người ta động thủ, nhẹ nhất là bị ngăn xuống tàu.

Hơn nữa Trì Dực Âm cũng rất tò mò, rốt cuộc là ai mà có thể giết người dưới ánh mắt của tất cả người chơi, rồi lại lặng lẽ ẩn thân.

Nếu không nhân cơ hội quý giá này để điều tra cho rõ, có thể hắn sẽ là người kế tiếp bị tên sát nhân thần không biết quỷ không hay kia giết chết.

Nếu đây là một ván cờ, vậy thì phải biết được người đối diện với mình là ai, có bài tẩy gì, bước đi kế tiếp là gì, mười nước cờ tiếp theo đối phương sẽ đi như thế nào.

Liều lĩnh không phải phong cách của Trì Dực Âm, hắn thích lên kế hoạch và tính toán mọi thứ thật kĩ càng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, có lẽ hung thủ không lường được rằng sẽ có người như Trì Dực Âm vẫn còn ở trên chuyến tàu này.

Mặc dù chỉ trong thời gian ngắn, nhưng Trì Dực Âm cũng đã thấy rõ chân tướng.

Người chơi đã chết có một vết thương trí mạng ở cổ, đây là bị dây câu cắt trúng nên máu mới phun ra ồ ạt như thế.

Mà dây câu có thể được bố trí ở phía sau cửa nhà vệ sinh.

Có rất ít người lúc vội vàng đi vệ sinh sẽ không cẩn thận kiểm tra xem là có dây câu trên khung cửa hay không, còn chưa kể ánh sáng trong nhà vệ sinh rất mờ, mà dây câu lại không phản chiếu ánh sáng nên rất khó phát hiện.

Chỉ cần vừa đi vào thôi thì sẽ bị cắt cổ.

Đây cũng không phải là cách giết người hoàn hảo, vì dây câu vẫn còn ở trong nhà vệ sinh. Chẳng qua hung thủ cũng không sợ sẽ có người phát hiện ra hung khí, bởi thủ thạm chắc rằng sẽ không có ai nóng lòng xen vào chuyện của người khác.

Cho dù có phát hiện ra người chết đi nữa thì cũng sẽ không có ai lãng phí thời gian để tìm ra manh mối.

Tiếc là, nước đi này hung thủ đã tính sai vì sự có mặt của biến số Trì Dực Âm.

【 Mười, chín… 】

Trì Dực Âm từ nhà vệ sinh bước ra, cẩn thận để máu không dính vào giày.

Hắn nhìn đôi găng tay nhuộm đầy máu tươi, khẽ nhíu mày một cái rồi tiện tay ném đi.

“Đến đây mau lên!”

Đồng Dao đã thuận lợi đập vỡ cửa kính, hướng về phía Trì Dực Âm rống lên: “Chỉ còn mấy giây thôi!”

Cửa chính toa tàu đã loạn hết cả lên, một người chơi nào đó cố tình chặn cửa sau khi xuống tàu, với ý đồ không cho những người theo sau chạy thoát, rồi lại thản nhiên rời khỏi đoàn tàu.

Ba bốn người phía sau gấp đến nỗi không thể chịu được nữa, ai cũng muốn là người tiếp theo xông xuống, thành ra tất cả bọn họ ngược lại đều đang chen chúc ở cửa.

Sau khi nghe được tiếng thủy tinh vỡ vụn từ phía Đồng Dao truyền đến, bất kể là đám người còn trên tàu hay đã xuống sân ga đều nhìn về phía cô một cách kinh ngạc.

Râu ria xồm xoàm đứng ở sân ga ngạc nhiên nhìn về cửa sổ đã bị phá hỏng trên tàu lửa, thông qua cái lỗ đó thì gã thấy được Trì Dực Âm đang ung dung lau ngón tay và từng bước tiến về phía trước.

Đối phương nhếch môi, thậm trí còn như có như không nở một nụ cười, không có chút căng thẳng nào khi nghe thanh âm đếm ngược đang dần đến hồi kết.

Đồng Dao là người chơi lâu năm đang dựa vào cửa sổ đoàn tàu, nhưng lại nôn nóng xoay đầu nhìn Trì Dực Âm, giống như là trợ thủ của hắn vậy.

… Đúng rồi, tất cả mọi người bao gồm cả bản thân gã, căn bản không ngờ được rằng lại có thể dùng cách này để rời khỏi đoàn tàu.

Gã sững sờ nhìn Trì Dực Âm, trái lại bị ảnh hưởng bởi âm thanh đang đếm ngược từng giây kia, gã căng thẳng nhìn Trì Dực Âm, trái tim đập điên cuồng, tự hỏi rằng Trì Dực Âm có thể nhảy xuống trước khi hết giờ hay không.

Một người chơi khác thấy thế lập tức từ cửa chính đoàn tàu mà chạy về phía cửa sổ.

Giờ phút này còn quan tâm đến đạo làm người gì nữa, chỉ cần sống là được!

Đồng Dao thấy người kia chạy tới, lập tức gấp đến mức không thể chịu được, theo bản năng dùng cả thân thể chắn lấy cửa sổ, lòng lo sợ công sức mà Trì Dực Âm làm ra bị người khác cướp đi.

Trong sự căng thẳng của tất cả mọi người ở hiện trường, Trì Dực Âm là đương sự ngược lại là người bình tĩnh nhất.

【 Năm, bốn… 】

Bước đi của hắn đều đặn, thậm chí khoảng cách giữa mỗi bước cũng giống hệt nhau, khiến tư thế bước đi của hắn trông cực kỳ thanh lịch và tao nhã.

Trì Dực Âm mỉm cười liếc mắt nhìn cái tên đang xông về phía hắn, căn bản không để tâm đến gương mặt tràn đầy sát khí đó.

Hắn nhấc đôi chân dài, dựa vào lợi thế mà vóc dáng mang lại, đặt đôi giày da tinh tế khung cửa sổ, rồi lại đột nhiên dùng một chút lực để cả người cao gầy nửa ngồi xổm trên mép cửa sổ một cách đẹp mắt.

Trì Dực Âm quay đầu nhìn về phía người đàn ông nghẹn đỏ mặt kia mà cười một cái, sau đó lại như một chú bướm tung cánh bay, nhẹ nhàng đáp xuống phía dưới.

Hắn không có một chút hoảng loạn nào, thậm chí chỉ trong tích tắc đó mà thuận tay tóm lấy cái áo khoác của ai đó khoác lên cánh tay, rồi nắm lấy tay của Đồng Dao mà nhảy ra.

Áo khoác trong tay hắn tựa như một bông hoa đang nở rộ, chính xác phủ lên người Đồng Dao.

Góc áo vest màu xanh của hắn tung bay phía sau, mái tóc màu xám bạc khẽ lay động trong gió, trong lúc hỗn loạn như thế này mà hắn còn nở một nụ cười khó hiểu.

Trì Dực Âm vốn có ngoại hình xuất sắc đến mức khiến cho bất kỳ ai nhìn hắn cũng phải kinh ngạc, trong động tác nhẹ nhàng kia lại ẩn chứa sự gợi cảm đến từ sức mạnh kinh hồn, chỉ bấy nhiêu đó thôi mà lại làm cho hắn đẹp tựa như một giấc mộng hão huyền.

Tất cả mọi người nhìn về phía Trì Dực Âm, bất kể là có đề phòng hắn hay không thì đều bị vẻ đẹp của hắn ngay tại thời khắc này làm cho sững sốt đến quên cả thở.

Người chơi trên tàu vẫn đang nhào cả người về hướng cửa sổ, tuyệt vọng vươn tay về phía trước với vẻ mặt vô cùng hung ác.

Thời gian đếm ngược vừa vặn còn một giây cuối cùng.

【 Một. 】

Đôi giày da của Trì Dực Âm thành công chạm lên mặt đất.

Thời gian vừa khéo kết thúc.

Đoàn tàu lập tức phát sinh dị thường.

Cái cửa sổ vừa bị Đồng Dao đập vỡ kia trở về trạng thái ban đầu trong nháy mắt, đem người chơi không kịp xuống tàu nhốt vào trong.

Mà người cuối cùng bước xuống tàu vẫn còn ở trên bậc thang, hàng rào trong suốt đột nhiên xuất hiện và nhanh chóng bao trùm cả toa xe, trong khi lan dần về phía cửa thì cũng sắc bén cắt đứt nửa chân của người nọ.

Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, người nọ mất đi thăng bằng ngã nhào trên đất.

Mà người đàn ông đang ở cửa sổ xe cũng hoảng loạn mà đập vào cửa kính liên tục.

Nhưng giây sau, tựa như có thế lực vô hình nào đó tóm lấy rồi nâng cả người anh ta lên giữa không trung, người chơi này chỉ có thể hoảng sợ liều mạng giãy giụa.

Còn người chơi ngã xuống ở phía cửa chính kia không nhịn được xoay đầu nhìn về đằng sau, phần chân chân bị cắt đứt vẫn còn đang phun máu ồ ạt. Đầu óc người nọ đã choáng váng, dần dần cảm nhận được cơn đau dữ dội.

Ở phần chân bị đứt lìa phía bậc thang tàu hỏa kia, người nọ nhìn được một chiếc giày vô cùng quen mắt.

Đó còn không phải giày của anh ta hay sao?

“A a a a a a a a!!!”

Người nọ đau đến chết đi sống lại mà thét lên.

Trong lúc đó, người đàn ông đang vô vọng vươn tay ra phía cửa sổ cũng không hề nhìn thấy tay của mình, tất cả mọi thứ đều diễn ra trong nháy mắt.

Một tiếng “Phụt!” vang lên, máu tươi ồ ạt chảy ra, văng tứ tung lên khắp cửa sổ.

Tât cả mọi người đứng trên sân ga sợ đến mất hồn, trái tim cũng bắt đầu đập loạn.

Chỉ có Trì Dực Âm sau khi đứng vững thì không nhanh không chậm xoay người lại, ngẩng đầu nhìn về phía đoàn tàu.

Sau khi nhìn thấy tất cả máu bị chặn lại và không thể văng ra ngoài, hắn nhếch môi mỉm cười.

“Cũng may là vừa kịp lúc.”

Trì Dực Âm cười khẽ, nói bằng chất giọng ôn hòa: “Bằng không thì bộ quần áo này xem ra phải bỏ phí rồi.”

Tất cả người chơi đều không nghĩ tới, Trì Dực Âm mới ban nãy còn vật lộn với cái chết trong một giây cuối cùng mà lại bình tĩnh như thế.

Thậm chí còn cười được nữa.

Trong nhất thời có rất nhiều người khiếp sợ nhìn về phía Trì Dực Âm, thậm chí còn có người nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.

Lúc mới lên tàu có mười một người, nhưng trên tàu đã chết hết một người, còn một người nữa vì không kịp xuống tàu mà chết, một người thì bị thương.

Còn chưa chính thức tiến vào phó bản mà nhân số chỉ còn chín người. Trong có cái tên bị mất chân kia được mấy người chơi lâu năm liệt vào phe người chết.

Dưới tình huống như vậy, tâm tình của các người chơi cũ không tránh khỏi nặng nề.

Mà Đồng Dao thì chậm rãi nghiêng đầu qua, sững sờ nhìn về phía Trì Dực Âm.

Có người bị nghiền thành thành một đống máu tanh tưởi, có người thì bị mất một chân, thậm chí chính hắn thiếu chút nữa còn không thể nhảy xuống, rất có thể sẽ rơi rơi vào tình cảnh thịt nát xương tan, trở thành một khối máu thịt mơ hồ. Hắn căn bản còn không cảm thấy sợ hãi, ấy vậy mà lại lo lắng đến chuyện cỏn con như quần áo có bị dính máu không hay sao?

Sạch sẽ à… Ha, sạch sẽ con mẹ nhà mi! Cô chưa từng thấy qua người nào mắc bệnh sạch sẽ mà như hắn!

Trì Dực Âm đảo mắt, cười tủm tỉm nhìn về phía Đồng Dao: “Cô vẫn ổn chứ?”

Tên này, vẫn còn đang cười à…

Điên rồi! Thằng cha này chắn chắn điên rồi!

Đồng Dao nhìn Trì Dực Âm bằng đôi mắt mất đi ánh sáng, răng không tự chủ được mà run rẩy, theo bản năng sợ hãi nhích về phía sau, muốn cách Trì Dực Âm càng xa càng tốt.

Nhưng Trì Dực Âm lại nhíu mày, tiến lên nửa bước, đưa tay thắt chặt áo khoác hắn vừa trên người Đồng Dao.

“Mặc cái này vào đi.”

Trì Dực Âm hơi cúi người xuống, dùng âm lượng đủ để hai người nghe được mà nói: “Cô là “chị gái” mà đúng không? Mau nhìn cái người mặc quần áo chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng đứng ở phía bên kia đi. Người đó chắc chắn sẽ có yêu cầu về trang phục. Cô có muốn người ta nhìn thấy bộ dạng chật vật dính đầy máu của cô hay không?”

Đồng Diêu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc này, rồi lại đưa mắt về phía quản gia đang chờ đợi cách đó không xa.

Đúng như lời Trì Dực Âm nói, bộ trường sam mà vị quản gia này mặc trên người đến cả một nếp nhăn cũng không có, tóc được chải chuốt tỉ mỉ đến mức không có lấy một chút rối loạn nào, diện mạo nghiêm túc trang trọng, nhìn qua có vẻ không dễ ở chung.

Mà cô thì cả người dính đầy máu, tất nhiên không phải là bộ dạng mà một tiểu thư nên có.

Chính cô còn không nghĩ đến chuyện này, nhưng thanh niên trước mắt lại thay cô nghĩ đến, từ lúc xuống tàu đã giúp cô che giấu.

Mặc dù Đồng Dao vẫn còn sợ hãi thái độ dửng dưng trước cái chết của Trì Dực Âm, nhưng hiện tại, tâm tình của cô lại dao động.

Cô không muốn phụ lòng tốt của người khác, hơn nữa bản thân thật sự cần dùng cách này, vì thế cô nhanh chóng mượn thân hình thon dài của Trì Dực Âm để che chắn, vội vàng mặc áo khoác để che giấu đi sự thảm hại của mình.

“Cảm, cảm ơn cậu.”

Đồng Dao ngập ngừng, nói lời cảm ơn với Trì Dực Âm bằng ánh mắt phức tạp.

Đúng lúc này, người quản gia trước giờ vẫn đứng im tại chỗ, cả người không nhúc nhích giống như được làm bằng sáp cũng đã bắt đầu có động tĩnh, âm thầm nhìn về phía Đồng Dao sau khi thời gian đếm ngược kết thúc.

Tựa như đã được lập trình sẵn vậy.

Quản gia căn bản không hề nhìn thấy vũng máu tươi lan đầy trên đất cùng những miếng thịt vụn vãi nhớp nháp máu tanh lấp đầy trên cửa kính của toa tàu kia.

Tầm mắt của lão lướt qua tất cả người chơi, ánh mắt kia không giống như đang nhìn người sống, ngược lại thì trông như đang nhìn vật chết.

Rõ ràng quản gia có ngoại hình giống như con người, nhưng thời điểm khi nhìn vào lão, các người chơi lại cảm thấy loại sợ hãi nhìn như đang nhìn vào thứ gì đó được bao bọc bởi hình dáng của con người, cảm giác ngứa ngáy lạnh lẽo theo cánh tay lan rộng đến đỉnh đầu, lông tơ cả toàn thân dựng đứng cả lên.

Trì Dực Âm tỏ vẻ giống như không có việc gì xảy ra, bình tĩnh lui về sau nửa bước, một lần nữa kéo dài khoảng cách với Đồng Dao. Sau đó, hắn quay lại, đưa tay chỉnh lấy nếp nhăn trên âu phục, nở một nụ cười không chút nhiệt độ nhìn về phía người quản gia.

Quản gia cúi đầu thật sâu trước tất cả mọi người: “Đại tiểu thư, học hành vất vả rồi, chào mừng cô trở về, lão gia và phu nhân đã chờ cô rất lâu.”

“Tiểu thiếu gia cùng hai vị tiểu thư cũng đòi gặp cô cho bằng được.”

Quản gia ngẩng đầu lên, ánh mắt âm trầm nhìn về phía mọi người, nở một nụ cười quỷ dị: “Tất cả mọi người trong nhà đều rất nhớ cô đó.”

“Đại tiểu thư.”

【 Bạn có một người cha vô cùng nghiêm khắc, nhưng mẹ của bạn lại rất hiền từ, có em trai và em gái vô cùng đáng yêu. Bạn là tiểu thư của một gia đình danh giá, có nhiều kẻ hầu người hạ, tiền tài nhiều vô số kể, là đối tượng được tất cả mọi người hâm mộ. 】

【 Nhưng bạn có thực sự thấy hạnh phúc không? Chị gái ơi, xin hãy viết thư và cho tôi biết đi nào, nói cho tôi biết sự thật về ngôi nhà thân yêu của bạn nhé. 】

Trong cái phong thư màu đỏ được Trì Dực Âm cất gọn gàng trong túi quần âu, những chữ được in trên tấm thẻ mà hắn đã lật ra xem trước đó đều biến mất trong nháy mắt.

Thay vào đó là từng nét chữ mới lần lượt xuất hiện trên tấm thẻ, như thể có ai đó đã dùng lực rất mạnh đè lõm xuống.

Chẳng qua là chữ viết, có màu đỏ thẫm như máu.

Máu tươi chưa khô nhuộm ướt tấm thẻ, từng dòng chữ như bị nhòe đi.

____

(*) Có câu nói “Khi Chúa đóng một cánh cửa, Ngài sẽ mở một (cánh cửa) khác”. Ý của câu này chính là khi ta vuột mất một cơ hội nào đó thì một cơ hội khác sẽ đến. Tuy nhiên rất có thể là bạn nhỏ Trì Dực Âm đang nói đùa, nhưng mà kiểu nửa thật nửa giả ấy =))))) tại vì trong trường hợp này, việc “mở cửa” có thể được hiểu là có thêm một cách để trốn thoát. (Vì Âm Âm đang bị kẹt trong đoàn tàu. Hơn thế cửa chính còn bị chặn, vì vậy cho nên phương án dự phòng để thoát ra chính là phải đập vỡ cửa sổ) Vậy nên có thể hiểu là bạn nhỏ có ý bảo là khi đánh mất cơ hội để chạy trốn và bản thân rơi vào hiểm cảnh thì luôn có cách để vượt qua nguy hiểm mà vẫn đạt được những gì mà bản thân mong muốn, tức là vẫn trốn thoát thành công ấy シ︎


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.