Trong một căn phòng tối có một thân hình gầy gò áp mình bên cạnh máy tính với khuôn mặt xanh xao, yếu ớt.
– A… Lại nữa rồi.. Nữ chính lại thắng rồi? Tại sao phản diện hay thua cuộc như vậy? Còn nhân vật phụ lúc nào cũng đáng thương.. Hahha, ước gì mình cũng có thể chết đi như họ. Nếu chết không đau có lẽ mình đã không còn ngồi đây than vãn nữa rồi, chán thật đấy.
Cô ấy tiều tụy mà than thở, mái tóc bù xù cùng với quầng thâm mắt cũng đủ để biết cô ấy chán nản với việc sống sót thế nào rồi. Một kẻ bị bỏ lại phía sau đang dần tàn tạ và lu mờ khỏi thế giới này, người nhà không ngó ngàng tới, bạn bè cũng không. Từ khi còn nhỏ cô ấy luôn không nhận được tình thương hay sự đồng cảm của bất cứ ai. Cha mẹ đều đã ly hôn từ lâu, chỉ để lại cho cô ấy căn nhà rộng rãi nhưng lạnh lẽo này. Hàng tháng một khoản tiền đủ sống sẽ được chuyển tới thẻ, vì cô đơn và bệnh tật cô ấy đã nghỉ học từ khi 16 tuổi. Từ lúc đó căn nhà này và máy tính đã trở thành người bạn duy nhất của cô ấy.
Không ai tới thăm, không ai quan tâm khi căn bệnh của cô ấy tái phát cũng không ai hay biết. Vô số tiếng ho khan vang lên trong căn phòng tối, máu và nước mắt không ngừng tuôn ra, thân ảnh yếu ớt đó cứ vậy mà ngã xuống.
– Tôi không cần ai cả… Nhưng tới sự sống yếu ớt này cũng tước đi của tôi luôn sao? Tại sao chứ? Tôi vẫn muốn đọc nốt chap truyện này… Một chút nữa… Kết cục của nhân vật phản diện..
Bộ truyện yêu thích của cô ấy vẫn còn chưa xem hết nhưng sinh mệnh đã bị tước bỏ. Hối tiếc đó là cảm giác duy nhất của cô lúc này.
Một phép màu đã xảy ra, cô ấy đang dần tỉnh lại tại một nơi nào đó. Cơ thể đau nhức, mệt mỏi, bên tai liên tục vang lên tiếng kêu khóc và than vãn của ai đó. Âm thanh của những người cô ấy không biết tới, cô thắc mắc tại sao họ lại khóc? Họ rốt cuộc là ai? Tại sao lại đau thương tới vậy? Cô dần dần mở mắt, ánh sáng lập tức chiếu vào mắt cô, chói quá, cô không thể mở thêm được lên đành cất tiếng nói.
– Ai đang khóc vậy?
Cô tò mò muốn xem rõ họ là ai nhưng mắt vẫn chưa thể mở ra hoàn toàn được. Khi tiếng của cô ấy cất lên tất cả âm thanh hỗn tạp xung quanh lập tức dịu đi và dần trở lên yên lặng. Cô thắc mắc mà hỏi thêm lần nữa.
– Có ai không? Ánh sáng chói quá tôi không mở mắt ra được… Có thể giúp tôi che bớt lại được không?
Khi vừa nói xong một cánh tay dịu dàng chạm nhẹ lên mặt cô kèm với cơ thể ấm áp ôm chặt lấy mà khóc. Nghe qua cũng có thể nhận ra là của một người phụ nữ trung niên, tông giọng trầm thấp rất dễ nghe.
– Linh nhi cuối con cũng tỉnh lại rồi, thật tốt quá, mẫu thân lo lắng cho con sắp không chịu nổi rồi, nha đầu ngốc.
Bà ấy vừa nói vừa khóc lóc che bớt đi ánh sáng cho cô. Một ai đó lên tiếng nói…
– Phu nhân đại phu tới rồi, còn có lão gia và đại công tử cũng vừa về tới…
Đột nhiên có rất nhiều tiếng nói và gọi cô với cái tên xa lạ, Linh nhi là ai? Uyển Linh là ai? Tên cô rõ ràng là… Không nhớ nữa, cô cũng không nhớ nổi tên của mình thực ra là gì nữa. Cũng lâu lắm rồi cô không dùng tới nó lên thật khó để nhớ ra được. Ánh sáng được che đi, đôi mắt cũng đã mở được rồi. Quan sát sơ qua khung cảnh xung quanh, một nơi xa lạ khiến não bộ của cô trong phút chốc không kiểm soát được mà liên tục đặt câu hỏi.
– Nơi này là đâu? Họ là ai? Cách bày trí này? Khung cửa, bàn, đèn, kệ gỗ và trang phục họ đang mặc rốt cuộc là sao? Đây là Hán phục? Hay… Khoan đã.. Nếu mình nhớ không nhầm thì… Nơi này.. Đùa sao? Khung cảnh giống như trong một bộ tiểu thuyết mình đang bỏ dở? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Ở kiếp trước cô ấy là một kẻ lang thang chuyên đi viết tiểu thuyết dạo, có vô số bộ bị cô drop vì tiêu cực và chán nản. Khung cảnh này giống một trong những bộ đang bỏ dở của cô ở thế giới cũ. Bộ truyện đó vô cùng ít người biết tới nên đây không thể là trường quay hay đại loại vậy được.
Trong vô thức cô lập tức bật dậy chạy ra khỏi giường và tìm kiếm một tấm gương nào đó. Muốn biết chính xác mình là ai, có phải đang mơ hay không? Theo trí nhớ cô đã chết vì căn bệnh đột ngột tái phát. Nếu như không chết thì khi tỉnh lại phải là trên bàn máy tính mới đúng.
Cô chạy ra bàn tìm thấy một tấm gương đồng và soi mình trong đó. Một gương mặt mỹ miều, kiêu sa lập tức xuất hiện. Đôi mắt Kim Phụng tuyệt đẹp, mũi cao với khuôn miệng nhỏ nhắn, đây rõ ràng là tuyệt thế mỹ nhân mà cô viết trong cuốn tiểu thuyết của mình. Cùng với những tên gọi mà mấy người kia nói nữa, không thể nào sai được. Cô quay mặt nhìn những người đang ở đây, quan sát kỹ càng từng người một, cố gắng nghĩ xem đang đến giai đoạn tình tiết nào trong truyện.