Lâm Uyển Hi bước ra khỏi biệt thự, lòng nàng không khỏi trĩu nặng. Cảm giác lạnh lẽo trong không gian càng làm nàng thêm cô đơn, nhưng cũng là lúc nàng nhận ra rằng cuộc sống của mình đã bước sang một chương mới, đầy thử thách. Diệp Thừa Hàn, Tứ hoàng tử, là người có thể khiến nàng đi đến tận cùng của sự tuyệt vọng, nhưng hắn cũng chính là người nàng phải đối mặt.
Màn đêm đã buông xuống, và nàng đang đứng giữa giao lộ của sự lựa chọn, giữa con đường không có lối về, giữa những bí mật mà nàng chưa thể biết hết. Nàng có thể trả thù, nhưng phải trả giá bằng gì? Và liệu nàng có đủ sức mạnh để đối diện với những người từng là bạn bè, thậm chí là người thân trong một kiếp trước?
Mới hôm qua thôi, nàng còn là cô gái ngây thơ, mù quáng vì tình yêu, nhưng giờ đây nàng đã trở thành một kẻ chiến binh, kẻ quyết tâm đạp lên tất cả những gì cũ kỹ để tìm kiếm công lý cho gia tộc đã bị hủy hoại. Nhưng có một điều nàng không thể ngừng tự hỏi: Liệu nàng có thể thắng được trận chiến này, khi kẻ thù mạnh mẽ như vậy?
Ngay khi nàng đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, một bóng dáng xuất hiện trong màn đêm. Diệp Trần Mặc, như một bóng ma, bước đến gần nàng. Hắn không nói gì, chỉ dừng lại trước mặt nàng, ánh mắt vẫn lạnh lùng, không hề có chút cảm xúc.
Lâm Uyển Hi nhìn hắn một lúc lâu, cảm giác vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Hắn là người nàng đã từng cho là đối thủ, nhưng cũng là người mà nàng cảm thấy có gì đó rất khác biệt.
“Ngươi có thể từ bỏ. Có thể quay lại con đường cũ, sống một cuộc sống yên bình.” Diệp Trần Mặc lên tiếng, giọng hắn trầm và lạnh, như muốn thăm dò quyết tâm trong nàng.
Lâm Uyển Hi không do dự, ánh mắt nàng sắc bén, như nhìn thấu tâm can hắn. “Nếu tôi quay lại, vậy thì gia tộc tôi sẽ mãi mãi bị chà đạp. Tôi không thể sống tiếp nếu không làm gì.”
Diệp Trần Mặc im lặng, dường như hắn đã biết trước câu trả lời của nàng. Một lúc lâu sau, hắn khẽ cười, nhưng nụ cười ấy không hề mang chút ấm áp nào.
“Vậy thì, ta sẽ giúp ngươi.” Hắn nói, đôi mắt vẫn lạnh lẽo, nhưng trong đó lại ẩn chứa một điều gì đó khó tả. “Nhưng ngươi phải hiểu rằng, con đường ngươi đi sẽ không hề dễ dàng.”
Lâm Uyển Hi nhìn hắn, ngạc nhiên trước lời đề nghị của Diệp Trần Mặc. Hắn là vương gia, một người có quyền lực to lớn, nhưng lại sẵn sàng giúp đỡ nàng, một kẻ không có gì ngoài lòng quyết tâm. Điều này khiến nàng không khỏi nghi hoặc.
“Ngươi giúp tôi?” Nàng không thể tin nổi.
Diệp Trần Mặc gật đầu, nhưng không nói gì thêm. Hắn quay lưng, chỉ để lại câu nói đó trong không khí, và nàng biết rằng điều này có thể là cơ hội duy nhất mà nàng sẽ có.
Lâm Uyển Hi theo hắn, bước đi không hề chần chừ. Trong khoảnh khắc đó, nàng nhận ra rằng mình đã không còn sự lựa chọn nào khác. Con đường phía trước tuy mờ mịt, nhưng nàng đã chọn. Và dù có phải trả giá thế nào, nàng cũng sẽ không quay lại.
Họ đi qua những ngóc ngách tối tăm, nơi mà cả hai không một ai biết trước sẽ gặp phải điều gì. Chỉ có một điều duy nhất nàng có thể chắc chắn là nàng không còn đơn độc nữa. Diệp Trần Mặc, với quyền lực và bí mật của mình, chính là người sẽ dẫn đường cho nàng, dù cho con đường đó có là gì.
Khi họ đến một nơi an toàn, Lâm Uyển Hi quay lại nhìn Diệp Trần Mặc, và cuối cùng nàng cũng thốt ra câu hỏi mà nàng đã lặng thinh từ lúc bắt đầu.
“Ngươi thật sự muốn giúp tôi?” Nàng hỏi, giọng có chút run rẩy.
Diệp Trần Mặc không trả lời ngay. Hắn nhìn nàng một lúc lâu, rồi mới mở miệng, giọng hắn lạnh lùng như gió mùa đông.
“Giúp ngươi không có nghĩa là ta sẽ làm thay ngươi. Ngươi phải chiến đấu. Chỉ có vậy, ngươi mới có thể trả thù.”
Lâm Uyển Hi không nói gì, chỉ gật đầu. Câu trả lời của hắn rõ ràng và chính xác. Nàng sẽ không ngừng lại, nàng sẽ chiến đấu đến cùng. Và trong chiến đấu đó, nàng sẽ không chỉ là một con cờ, mà là người nắm lấy số phận của chính mình.
Một tuần sau, kế hoạch của họ bắt đầu được thực hiện. Lâm Uyển Hi biết rằng, dù có là ai, nàng cũng không thể một mình đối đầu với Diệp Thừa Hàn và những thế lực xung quanh hắn. Nhưng với sự trợ giúp của Diệp Trần Mặc, nàng cảm thấy mình đã có đủ sức mạnh để bước vào trận chiến này.
Mọi thứ đã được định đoạt, và dù phía trước có bao nhiêu gian nan, nàng cũng sẽ không lùi bước.