Truyện Tiểu thư đào hoa
CHƯƠNG 23: LẠC NHAU KHÔNG BIẾT BAO GIỜ GẶP LẠI?
Thức ăn được người làm bưng lên nhanh chóng. Món nào món nấy đều tỏa ra hương thơm ngào ngạt khiến dạ dày người ta không thể cưỡng lại được. Phương Mai ngồi ngay vào bàn, cầm đũa lên rồi nói:
– Ta không khách sáo đâu đó.
– Ừ. Chàng mỉm cười, rồi cầm đũa gắp cho nàng nào là thịt, nào là rau.
Nuốt xong thức ăn, nàng chợt nhớ ra thứ gì vội nói:
– Ta còn chưa biết tên của ngươi đó?
– Ha ha… Ta tên Chu Liêm Y. Nàng có thể gọi ta là Liêm Y hay Y gì cũng được. Mà nàng tên thật là gì vậy?
– Ta tên Hoàng Phương Mai.
– Sao? Nàng là Mai hoàng hậu?
– Ừ, đã từng là hoàng hậu thôi. Cũng chưa động phòng gì mà. Nói ra cũng thật là may mắn.
– Thật sao?
– Ừ. Ta muốn đi du ngoạn nên mới giả làm Thủy Liên công tử.
– Thì ra là thế! Tốt quá rồi!
– Hả?
– Không có gì, nàng đừng bận tâm. Mau ăn nhiều vào đi. "Vậy là ta còn cơ hội rồi! Nàng không thể thoát khỏi tay Chu Liêm Y này đâu. Ha ha…"
– Ừm…
Ăn uống no say, Phương Mai muốn cáo từ, nhưng Liêm Y cứ năn nỉ ở lại chơi vài ngày. Nàng nhất thời mềm lòng liền đồng ý.
– Không biết Lương Sơn ra sao rồi?
– Nàng đừng lo lắng. Hắn là nam tử hán, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.
– Ngươi nói cũng đúng. Hi vọng là vậy.
Về phần Lương Sơn, chàng tìm kiếm Phương Mai khắp nơi nhưng không có tin tức gì. Chàng không còn bình tĩnh để suy nghĩ bất cứ việc gì một cách thấu đáo cả. Chàng điên cuồng, điên cuồng tìm kiếm nàng bất kể ngày đêm, không ăn không ngủ. Ai hiểu được trong lòng Lương Sơn lo lắng cho Phương Mai đến nhường nào.
"Tiểu thư, người đi đâu rồi? Người có biết ta tìm nàng rất khổ, rất khổ hay không? Nàng có an toàn không? Nàng có ăn uống đầy đủ không? Nàng đang ở đâu? Tất cả đều là lỗi của ta, ta đã không bảo vệ tốt cho nàng. Ta muốn gặp nàng ngay bây giờ. Ta thực sự nhớ nàng nhiều lắm!" Lương Sơn buồn bã, đau lòng không thôi.
Lương Sơn thẫn thờ đi trên đường. Bỗng, đằng xa có tiếng quát lớn:
– Mau tránh ra! Ya… ya…
Tiếng vó ngựa giẫm mạnh trên đất. Bụi bay mù mịt. Lương Sơn nhanh nhẹn tránh thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Người trên xe lúc này bước xuống.
– Thật xin lỗi vị huynh đài này. Chúng ta có chuyện gấp nên mới cho ngựa đi nhanh như thế.
– Không có gì.
– A, Sơn ca ca!
– Hả?
Lúc này, Lương Sơn mới nhìn rõ người trước mặt là ai. Đó chính là Chương Vũ cùng An vương gia – Thiết Tử Bạch.
– Hai người sao lại ở đây?
– Chúng ta đi tìm Mai tỷ đó.
– Ngươi không phải là ảnh vệ của Phương Mai sao? Cớ gì ngươi lại đi một mình ở đây? Tử Bạch hỏi.
– Tiểu thư đã lạc với ta vào mấy ngày trước rồi.
– Sao lại như thế?
– A… tỷ tỷ của ta. Ta muốn gặp tỷ ấy.
– Đừng làm ồn! Chuyện là như thế nào?
– Chuyện là vầy…
Lương Sơn kể rõ mọi chuyện xong, An vương gia liền lấy giấy bút ra viết một bức thư rồi đưa cho ảnh vệ mang đi.
Từ ngày Phương Mai rời đi, Chương Vũ mặt lúc nào cũng rầu rĩ. Chàng không còn hay cười nói như trước nữa. Hi vọng tìm được Phương Mai lại một lần nữa mong manh khiến cho chàng sa sút tinh thần. Giữa họ như có một một bức tường vô hình, nàng đi thì chàng đến. Ông trời thật biết đùa giỡn con người mà.
Thiết Tử Bạch cũng không khá hơn Chương Vũ, chàng âm thầm chờ đợi ngày gặp Phương Mai để bày tỏ lòng mình. Nhưng hi vọng vừa hé thì đã vội dập tắt. "Tại sao nàng mất tích? Tại sao? Nàng có đang gặp nguy hiểm gì không? Nàng có biết ta hối hận lắm không? Ta trách sao không nói rõ lòng mình sớm chứ. Trách mình vô dụng không bảo vệ được nàng. Nàng đang ở đâu? Ta nhất định sẽ không bỏ cuộc."
Chương Vũ và Thiết Tử Bạch đến được trấn này nhanh như vậy là do hai người cứ đi suốt không ngừng nghỉ. Họ vừa đi vừa dò la tin tức của nàng. Đến khách điếm Trúc Diệp, hai người có thêm nhiều thông tin hơn. Và cũng may mắn rằng Phương Mai đi du ngoạn nên ở lại mỗi nơi một tuần, có khi một tháng mới khởi hành tiếp. Nhờ vậy mà Chương Vũ và Tử Bạch mới đuổi kịp.
Truyện Tiểu thư đào hoa
CHƯƠNG 22: GẶP GỠ THƯƠNG GIA
Sau khi thuê phòng ở khách điếm xong, Lương Sơn nhanh chóng đến chỗ Phương Mai. Hai người dạo hết chỗ này đến chỗ khác mà không biết chán.
Đến trước một sòng bạc, Phương Mai hiên ngang bước vào. Lương Sơn thấy thế thì lấy làm lạ: Tiểu thư vào nơi như thế này rốt cuộc để làm gì?.
Phương Mai nói với Lương Sơn sẽ làm cho sòng bạc phải đóng cửa, bạc kiếm được sẽ đem cho người nghèo. Nàng còn nói: Hay ta viết thư nhờ An vương gia giúp xin cấm mở sòng bạc, kĩ viện nhỉ? Như thế, dân chúng sẽ không cơ cực và Thiết Hoàng quốc sẽ giàu mạnh hơn. Thật tốt đúng không?.
Nàng biết chính tại nơi này mà nhiều gia đình tan nhà nát cửa, táng gia bại sản, phu thê mỗi người một nơi, có khi họ buộc phải tự vẫn vì bị đòi nợ liên miên. Nơi đây cũng giống như địa ngục vậy. Dù biết nhưng những người ấy cứ lao vào như một con thiêu thân.
Phương Mai đặt tiền và bắt đầu cược. Nàng thắng ván này đến ván khác. Tiếng hò hét vẫn cứ vang lên. Chẳng mấy chốc, nàng đã thu một rương bạc đầy ắp. Người của sòng bạc sốt ruột van xin nàng hãy dừng lại. Nhưng sao Phương Mai có thể tha cho được chứ.
Nàng và Lương Sơn chuẩn bị mang bạc đi thì người từ đâu bao vây bốn phía.
– Hừ! Hai ngươi đừng mong đi được.
– A… Đánh nhau rồi. Chạy thôi.
– Để xem các ngươi làm được gì bọn ta đã. Lương Sơn mau mang bạc đi trước. Còn lại để ta đối phó.
– Công tử…
– Mau đi. Đừng lề mề.
– Dạ.
– Hừ! Các ngươi ai cũng đừng mong trốn thoát. Lên cho ta.
Lương Sơn chạy đi mà lòng không nỡ. Dù người đông nhưng Phương Mai có thể vừa đánh vừa lui. Nàng lẫn vào đám người mua bán đông đúc.
– Haizz… Mệt quá! Cuối cùng cũng cắt đuôi được rồi. Phải mau tìm Lương Sơn thôi.
Trong một nhã lâu, một vị công tử tuấn tú, hào hoa phong nhã cười tươi thích thú nhìn xuống đám lộn xộn bên dưới. Chàng mân mê cốc trà hoa cúc đã lâu mà chưa uống. Nụ cười trên môi vẫn chưa tắt, chàng lên tiếng:
– Hắn là ai?
– Dạ bẩm thiếu gia, hắn tên Thủy Liên. Vẫn chưa điều tra thêm được gì ạ.
– Ồ! Thủy Liên, tên thật hay. Ta muốn gặp hắn bằng bất cứ giá nào.
– Dạ, thuộc hạ cáo lui. Nói xong tên hắc y nhân vụt mất.
Phương Mai lúc này dường như đã lạc đường. Nàng mệt mỏi dựa lưng vào bức tường gần đó. Bỗng, ở cổ tê nhức, mắt nàng nặng trĩu, rồi hôn mê bất tỉnh.
Tỉnh dậy, đầu nàng đau như búa bổ. Nàng nhìn quanh thấy đây là một căn phòng sang trọng. Và điều làm nàng ngạc nhiên nữa là nơi đây vô cùng lạ lẫm. Tiếng nói từ phía ngoài vang đến:
– Cuối cùng thì Thủy Liên công tử đã tỉnh rồi. À, phải là cô nương mới đúng chứ.
– Ngươi…
– Ha ha… Chắc nàng thắc mắc là mình đang ở đâu đúng không? Nơi đây là Chu phủ.
– Hả? Sao có thể. Rõ ràng ta…
– Nàng là do ta mời đến. Ta quá tò mò vị Thủy Liên công tử đến cuối cùng là ai mà có thể thắng được toàn bộ sòng bạc của ta dễ dàng như thế. Thấy nàng quá dơ bẩn nên ta cho người tắm rửa sạch sẽ. Và vì thế ta đã phát hiện một bí mật. Hóa ra, Thủy Liên công tử oai phong, khôi ngô tuấn tú không ai sánh bằng lại là một cô nương mà thôi. Haizz… Thật quá bất ngờ mà!
– Ngươi… Thật không ngờ ngươi mắc bệnh sạch sẽ. Ngươi là chủ của sòng bạc? Hừ! Ngươi có biết sòng bạc của ngươi đã hại bao nhiêu gia đình tan nát hay không hả?
– Ha ha… Tùy nàng nghĩ. Có lẽ, từ nay ta sẽ không mở sòng bạc nữa đâu.
– Ta muốn đi khỏi nơi đây ngay lập tức.
– Nàng chắc chứ?
– Ọc… ọc… Thật là mất mặt mà. Cái bụng đáng chết.
– Nàng đừng lo. Ta sẽ không hại đến nàng. Có phải nàng muốn tìm tên tiểu đồng phải không? Ta thấy hắn có tình cảm với nàng đấy.
– Hừ! Ngươi đừng nói bậy. Lương Sơn làm sao có thể có tình cảm với ta chứ.
– Nàng không tin cũng không sao. Như thế càng tốt. Chắc là nàng đã đói rồi. Người đâu? Cũng không biết ta bị gì nữa rồi. Mới gặp nàng mà đã không thể nào quên. Hay tại ta chưa từng tiếp xúc với nữ nhân chăng? Ha ha….
– Dạ.
– Dọn lên!
– Dạ.
– Các ngươi có thấy thiếu chủ cười nói với vị cô nương xinh đẹp đó không?
– Thấy rồi.
– Thiếu chủ chưa từng đối với ai tươi cười hay nhiều lời bao giờ cả. Nhưng bây giờ lại vui vẻ với cô nương đó các ngươi thấy có lạ không?
– Đúng lắm!
– Chỉ có thể là thiếu chủ phải lòng cô nương đó rồi.
– Ừ.
– Thôi đi làm việc đi. Để bị nghe thấy là không xong đâu.