Mãi rồi Uyển Như cũng tìm được chứng cứ để tự an ủi mình, sau khi trịnh trọng mời cả nhóm đến nhà thưởng thức đĩa nhạc của Madonna, nó cho dừng hình lúc Madonna đang làm một động tác Yoga. Nó cầm cái ống hút nước ngọt như cây thước dạy học chỉ vào bắp tay to của Madonna, rạng rỡ nói: “Nhìn xem, dù cơ bắp, cũng có thể là một phụ nữ hoàn mỹ chứ.”
Nhưng cái kiểu tự huyễn hoặc thế này đã bị Cố Ly hôm đó ngủ lại nhà nó đập vỡ bét. Nửa đêm, Cố Ly chợt kêu thét lên thất thanh, bật ngồi dậy trong bóng tối. Uyển Như hoang mang bật công tắc đèn đầu giường lên, Cố Ly thở hắt ra như trút được gánh nặng: “Vừa nãy tự nhiên mò phải cánh tay cậu, nửa tỉnh nửa mơ cứ tưởng có gã đàn ông nằm cạnh, làm tớ sợ hết hồn!”
Cố Ly vừa trút được gánh nặng, chợt nhận ra Uyển Như biến sắc mặt rất nhanh.
Cố Ly bèn nghiêm túc vớt vát: “À, ý tớ là…”
“Cố Ly! Cậu còn dám nói thêm một tiếng nữa, ngay bây giờ tớ sẽ vào bếp mở bình gas cho cả hai cùng chết luôn!” Đường Uyển Như gào.
“Đừng…”
Thế là Uyển Như tức khắc hét lên, nhổm dậy chạy lao ra bếp. Cố Ly lẩm bẩm: “Không lẽ nó đi lấy dao…”
Là người về cuối cùng sau ba mươi vòng chạy, Uyển Như đưa mắt nhìn bố, vẻ mặt khó coi đúng như dự đoán, có thể viết gọn thành hai chữ “khinh thường”.
Uyển Như coi như không trông thấy, nhanh chóng xoay lưng đi vào phòng nghỉ của vận động viên.
Nó cởi bộ trang phục cầu lông đẫm mồ hôi, lại cởi áo lót bó sát bên trong, mở tủ lấy cái váy liền thân và áo ngực, đang sắp mặc vào thì nghe tiếng mở cửa, quay đầu lại, liền thấy một bộ mặt chưa từng gặp.
Quan trọng hơn là, “bộ mặt đó” cũng đang cởi trần, mắt xoáy vào khoảng ngực phơi ra của nó không cách nào rời đi, sau ba giây yên lặng như địa ngục, cậu ta mới đỏ mặt nói: “Tôi… tôi vào nhầm… ư?”
Đường Uyển Như bị chữ “ư” kia gây tức giận tột độ.
Trong bữa tối, Uyển Như tay phải vung cao, mạnh mẽ hệt như đang quất vợt cầu lông, xúc động đỏ mặt nói: “Hai mươi hai năm nay, lần đầu tiên tớ bị người khác nhìn thấy vú đấy!”
Con bé nói dứt chữ (…) cuối cùng, người ở nhà ăn trong vòng tròn đường kính hai mươi mét kể từ chỗ chúng tôi đột ngột ngoái hết cả đầu lại nhìn. Tôi với Nam Tương lập tức cúi mặt xuống.
“Là lần thứ hai, tớ nhớ là tớ cũng đã nhìn thấy. Mà bây giờ cả cái nhà ăn này đều biết người khác nhìn thấy vú cậu rồi, cậu có thể gào khẽ hơn một tí không, tớ hơi lo là bác đun nước sôi tầng dưới sẽ bỏ lỡ một mục hay hôm nay trên đài mất đấy.” Trong ánh nhìn của một lũ nam sinh vây quanh, Cố Ly vẫn điềm tĩnh gắp thức ăn. Tôi và Nam Tương đưa bát lên che mặt.
“Đó không phải là điểm quan trọng!” Đường Uyển Như hạ thấp giọng, nhưng vẫn không giấu nổi kích động, “Quan trọng là hắn dựa vào đâu mà dám thêm chữ ‘ư’ sau câu ‘tôi vào nhầm’ chứ! Dựa vào đâu?”
“Đó không phải là điểm quan trọng! Tôi không chi li hai mươi tư tệ! Điểm quan trọng là cách tính thuế của các người hoàn toàn sai. Tôi cho các cô biết, tôi học kế toán chuyên nghiệp đấy, phần nhỏ hơn tám trăm tệ không cần tính thuế, mà thuế tiêu chuẩn của nhuận bút là mười bốn phần trăm chứ không phải mười bảy phần trăm!” Cố Ly cầm chiếc túi hiệu LV bố mới tặng, bước nhanh qua đoạn vỉa hè gần tòa nhà đang thi công, tay cầm điện thoại lớn tiếng diễn thuyết một cách nghiêm túc.
“Được rồi, được rồi, bù cho cô hai mươi tư tệ, phiền chết được!” Đầu kia đáp.
“Tôi không cần hai mươi tư tệ, mà là cần thái độ, thái độ chuyên nghiệp! Nếu các cô có thái độ như vậy, thì đây là lần cuối cùng tôi viết bài cho báo của các cô!” Cố Ly nghiêm trang tuyên bố.
“Thế thì đây cũng là lần cuối Thời báo kinh tế dùng bài của cô.” Biên tập viên bên kia rõ ràng bình tĩnh hơn nó nhiều.
Một tháng trước, Cố Ly vẫn còn vô cùng tự hào về mình vì có bài đăng trên Đương nguyệt thời kinh (Nguyệt san Thời báo kinh tế) – một tờ tạp chí tài chính, có điều, hôm nó khao cả hội nhân vụ này, biểu hiện của Đường Uyển Như mới thực là đáng nói. Khi Cố Ly làm bộ ngượng ngùng, rút trong túi ra tờ tạp chí có đăng bài của nó, Uyển Như thản nhiên nhìn lướt qua, nói: “Ồ, kinh nguyệt đương thời à,” Cánh tay Cố Ly thận trọng giữ chắc tờ tạp chí như đang nâng món đồ cổ dễ vỡ, cứng đờ trong không trung.
Bữa khao bốc hơi, đáng lẽ do Cố Ly mời biến thành KAMA (Không Ai Mời Ai), đã vậy Cố Ly còn điên cuồng gọi các món cao sang như vây cá mập, cánh thiên nga, khiến tôi và Nam Tương kêu khổ không nên lời. Dĩ nhiên chúng tôi vô cùng căm hận Đường Uyển Như đã cướp đi một cơ hội ăn ngon miễn phí, nhưng lời giải thích của nó khiến chúng tôi đành phải tha thứ. “Với trình độ văn hóa của tớ, thực sự khó chấp nhận nổi giữa chữ ‘đương thời’ thêm một chữ ‘nguyệt’, cũng không thể chấp nhận giữa chữ ‘kinh nguyệt’ thêm một chữ ‘thời’, điều này hoàn toàn nằm ngoài phạm trù kiến thức của tớ!”
Chúng tôi đều thấy nó nói cũng có lý.
Đem một cuốn tạp chí như thế ra làm khó một con bé từ hồi tiểu học đã hiếm khi học văn hóa, chỉ dựa vào tư cách học sinh năng khiếu thể thao để lên lớp đều đều, đây đúng là lỗi của Cố Ly.
Cố Ly đang muốn tranh luận thêm vài câu thì trong điện thoại vẳng ra tiếng dập máy. Nó nhìn điện thoại trên tay, há miệng kinh ngạc, tưởng như không thể tin được sự thật vừa xảy ra trước mắt. Sau một phút chấn động, nó cáu kỉnh dập bụp nắp điện thoại, vậy là cái nắp cũng vô cùng cáu kỉnh văng khỏi thân máy rơi xuống…
Nếu muốn có định nghĩa của câu “Đổ thêm dầu vào lửa”, thì hợp nhất chính là lúc Cố Ly còn chưa hoàn hồn sau vụ nắp điện thoại gãy lìa chấn động, một lũ nam sinh mười lăm mười sáu cưỡi xe đạp địa hình bóng loáng bỗng từ sau lưng phóng vọt qua, bùn nước bắn tung tóe. Đang là nàng Bạch Tuyết, bất ngờ biến thành con chó đốm, tình cảnh đó đương nhiên khiến Cố Ly sững sờ.
Còn nếu muốn có định nghĩa của ba chữ “đòn chí mạng”, thì đó chính là lúc cậu bé đẹp trai đi cuối cùng, ngoảnh lại hét lên với Cố Ly đang ngây người trố mắt: “Bà chị, xin lỗi nhá.”
Trong nhà ăn, Cố Ly ném chiếc điện thoại gãy đôi lên bàn, nhìn thẳng vào mắt tôi, nghiến răng: “Nó dựa vào đâu mà gọi tớ là ‘bà chị’? Nó nghĩ nó bao nhiêu tuổi?”
“Bị bọn con trai mười lăm tuổi gọi bằng chị là chuyện thường thôi.” Nam Tương húp món canh hàng ngày của nhà ăn, thủng thẳng nói.
“No! Chị với bà chị là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau! Cũng như cô với bà cô vậy! Hai sinh vật thuộc về hai thế giới! Chúng làm tớ bị bùn bắn đầy người như con chó đốm thì là vô ý, nhưng, cái thằng gọi tớ là bà chị, thì đúng là sỉ nhục cố ý! Cố ý! Sỉ nhục!” Ánh mắt Cố Ly quét từ khuôn mặt Nam Tương chĩa sang tôi, “Lâm Tiêu, chẳng lẽ trông tớ già thật?”
“À, thực tế thì…” Uyển Như không bỏ lỡ cơ hội tung đòn báo thù.
“Cậu không được trả lời!” Cố Ly kiên quyết chặn nó lại, rồi quay đầu, tiếp tục dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn tôi, “Tớ mới hai mươi mốt tuổi thôi mà!”
“Mấy tháng nữa là cậu sinh nhật lần thứ hai mươi hai rồi, tớ còn chưa nghĩ ra tặng quà gì đây này.” Uyển Như nhanh như cắt vẫn túm chặt cơ hội báo thù.
Nhìn khuôn mặt nhanh đông cứng tức thì của Cố Ly, tôi vội bảo: “Chúng nó bây giờ toàn thế ấy mà, bọn tớ cũng vấp cả rồi. Không phải nghĩ ngợi đâu.”
“Thật không?” Nét mặt Cố Ly dịu đi.
“Tớ thì chưa.” Uyển Như nói.
“Tớ lại càng không.” Nam Tương diễn trò “đổ thêm dầu vào lửa”.
Cố Ly nhìn tôi: “Lâm Tiêu, còn cậu?”
“Tớ đúng là chưa…” thốt ra được nửa câu, tôi ý thức ngay là mình vừa hoàn tất “đòn chí mạng”, nhìn sắc mặt chẳng khác nào Từ Hy thái hậu của Cố Ly, bèn vội nói thêm, “… nhưng tớ tin sẽ nhanh thôi!”
Nam Tương nhìn bộ mặt nhăn nhó khó đăm đăm của Cố Ly, nói: “Nếu ngày nào cậu cũng trang điểm như sắp đi dự tiệc từ thiện và không dứt bỏ tình yêu cuồng nhiệt với màu đen, có ngày ra đường bị người ta gọi là mẹ, tớ cũng không ngạc nhiên đâu.
“Thế còn cậu, hôm nay có gặp chuyện gì không?” Châm chọc xong Cố Ly, Nam Tương nhìn sang tôi, rốt cuộc, khi bữa tối gần kết thúc, bọn chúng đã nhớ chuyển về chủ đề liên quan tới tôi.
Tôi kể với bọn nó một ngày toàn chuyện vặt vãnh, ngoài việc suýt giết chết một phụ nữ bằng cái đồng hồ báo thức ra, không có chuyện nào đáng chú ý, buổi sáng tới trường làm xong thủ tục nhập học, nhân tiện giúp thầy hướng dẫn sinh viên năm thứ nhất bên khoa Văn giải quyết vài chuyện nhì nhằng. Tám mươi phần trăm sinh viên nam năm thứ nhất đeo kính, hai mươi phần trăm còn lại, một nửa mặc quần cộc, để lộ tất ni lông trắng, nửa còn lại nếu vứt vào biển người, vĩnh viễn không thể tìm ra chúng nó.
Báo cáo kết thúc, điện thoại của tôi đột nhiên reo.
Nhìn màn hình, tôi há miệng, cuối cùng tôi cũng có một sự kiện nóng trong ngày đầu tiên nhập học giống ba đứa kia, hơn nữa, tôi tin đây còn là sự kiện nóng bỏng nhất trong nhóm nữa.
Tin nhắn trên màn hình có nội dung: “Cô Lâm Tiêu, chúng tôi đã quyết định nhận cô làm trợ lý đặc biệt cho tổng biên tập tạp chí M.E. Thông tin cụ thể đã gửi vào địa chỉ email ghi trong hồ sơ của cô. Xin mời xem.”
Trong lúc tôi còn đang ngây người ra, Nam Tương cứ không ngớt lặp đi lặp lại hết “ôi trời ơi” lại “thật hay giả thế”, Cố Ly lý trí hơn, yêu cầu tôi điều tra rõ ràng, có khả năng đây là tin nhắn lừa đảo.
Uyển Như cực kỳ điềm tĩnh, tôi có thể hiểu được, vì nó chẳng bao giờ đọc sách. Nó thà nằm sấp trên sofa nướng hết cả buổi chiều vào đống phim và bỏng ngô, còn hơn đọc một cuốn tiểu thuyết khiến người ta rơi lệ hoặc hồn vía run rẩy dựng cả tóc gáy. Cho dù có bảo nó “Quách Kính Minh là nhà thơ đời Đường”, nó vẫn cứ điềm nhiên đáp “Ồ, vậy sao”, lại còn luôn đinh ninh Vương Sóc và Vương Mông là anh em ruột nữa.
Xong bữa, chúng tôi quay về ký túc xá. Tuy học khác khoa, nhưng bốn đứa đã bằng mọi thủ đoạn chuyển được về ở chung một phòng trong ký túc.
Ký túc xá trường chúng tôi phải nói là cực kỳ xa hoa. Không hề có cảnh một phòng nhồi bốn người hoặc tám người như trong cảc trường đại học bình thường, cũng không có chuyện phải đi xuyên hết hành lang tới toilet ở tận đầu kia để đánh răng tắm rửa, cũng tuyệt đối không thể có cảnh học trò chong đèn đêm thâu cần mẫn đọc sách, Cố Ly gọi đó là “những tình tiết hư cấu trong phim truyền hình”. Cuộc sống của chúng tôi là: có điện liên tục 24 giờ, nước nóng sẵn sàng 24 giờ, toilet riêng, bốn người một phòng suite, hai người một phòng ngủ có điều hòa riêng, lại còn có một phòng khách chung. Cố Ly còn mua cả sofa và tràng kỷ về bày phòng khách, giữa phòng trải thêm thảm dệt len, thế là cuộc sống của chúng tôi bắt đầu có thêm thời gian cho trà chiều và Yoga.
Xem ra, cuộc sống của chúng tôi giống “tình tiết hư cấu trong phim truyền hình” hơn.
Tuy quay về ký túc xá rồi chúng tôi không tiếp tục chủ đề M.E nữa, nhưng tôi vì chuyện này mà thao thức. Nằm trên giường mãi không ngủ được, tôi nhỏm dậy, lấy cả đống tạp chí M.E trên giá sách xuống. Đang lấy, một cuốn rơi trúng đầu Nam Tương, làm nó suýt ngất xỉu – mỗi cuốn tạp chí thời trang ấy đều to và dày, nặng gần một cân, thực sự có tiềm năng trở thành hung khí.
Tôi mở trang Cast trong số mới nhất, cái tên nằm sau dòng “tổng biên tập” là: Cung Minh.
Đây là lần đầu tiên tôi để ý tới cái tên này, ông ta chính là ông chủ tôi sắp đối mặt.
Nhưng lúc đó, tôi tuyệt nhiên không biết mọi thứ ở sau hai chữ “Cung Minh”.
Trong phòng khách, Cố Ly đang dùng điện thoại bàn gọi cho Cố Nguyên, bạn trai nó, báo điện thoại hỏng rồi, tạm thời không thể liên lạc bằng di động được.
Chúng tôi đều cảm thấy Cố Ly và bạn trai nó đúng là một cặp trời sinh, một tên là Cố Ly, một tên là Cố Nguyên, có khi sau này sinh con trai đặt tên là Cố Thành hoặc Cố Hương cũng nên, vậy là cả nhà thành tam bảo cát tường, hạnh phúc vui sướng, cùng nắm tay nhau chạy nhảy trên thảo nguyên bao la. Càng khéo hơn nữa là Cố Ly học chuyên ngành kế toán, chí hướng về sau sẽ làm kiểm toán viên; còn Cố Nguyên học đầu tư tiền tệ, thật hợp đôi. Đầu tư kiếm tiền, lách thuế trốn thuế, quả là một tổ hợp hoàn mỹ.
Còn Nam Tương đang đứng ngoài ban công, xoay lưng lại với tôi, trầm ngâm nhắn tin.
Tôi biết nó gửi tin nhắn cho ai.
Nhưng tôi không thể nói gì, tôi bước lại gần nó, khẽ thở dài, coi như biểu lộ lập trường của mình. Nó ngoảnh lại tặng tôi nụ cười đau khổ.
Tôi thấy mắt nó lấp lánh ánh sáng, như ngôi sao rực rỡ mùa hè.
Cuộc sống bình lặng mờ mịt của chúng tôi không chỉ toàn tiếng cười thảnh thơi và những trò đùa thú vị. Khi thời gian ngày lại ngày chầm chậm xô tới, có rất nhiều nỗi đau giống những cây đinh cuốn theo vòng bánh xe quay tròn cắm vào tim.
Đau khổ bắt nguồn từ tình yêu. Hạnh phúc cũng bắt nguồn từ tình yêu.
Màu đêm đậm đặc ngoài cửa sổ càng thêm nặng nề vì tĩnh mịch, tựa hồ nước ngày lặng gió. Dưới sắc đèn đường vàng vọt, thi thoảng một đôi nam nữ hẹn hò dựa vào nhau bước qua. Bóng họ bị kéo dài thượt, như hai chữ “hạnh phúc” viết lớn.
Nam Tương và tôi giống nhau, cùng mất ngủ. Nó khẽ trở mình trên giường, sợ làm tôi thức giấc.
Tôi rúc đầu vào chăn, luồn tay rút điện thoại dưới gối, nhắn tin: “Anh ngủ chưa? Đang làm gì?”
Mấy phút sau, màn hình điện thoại sáng lên, Giản Khê trả lời: “Anh đang đọc sách, Tình yêu và lưỡi dao. Sao em chưa ngủ?”
Tôi bấm nhanh: “Em rất nhớ anh.”
Lát sau, tin nhắn đáp: “Anh cũng thế. Mau ngủ đi, ngủ cũng nhớ được anh mà. Cuối tuần anh tới gặp em.”
Tôi ôm tin nhắn của Giản Khê sát vào ngực, cảm thấy người nóng ran hồi lâu.
Tôi mở ảnh Giản Khê trong điện thoại, anh mặc sơ mi trắng, đầu tóc gọn gàng, dáng cao gầy, hệt như người mẫu. Đó là hồi cấp Ba, trong ảnh anh còn đeo cặp sách, mỉm cười với ống kính, hơi hé lộ răng.
Anh giống một cái cây.
Ngày khai giảng qua.
Cuộc đời chúng tôi cũng dịch chuyển từng ngày như vậy. Mỗi giây, mỗi phút, mỗi giờ dịch chuyển như những hư ảnh thành ngày tháng dài vô tận, cuối cùng tụ lại thành dòng sông thời gian trải dài, thành thời đại lớn chúng tôi đang sống.
Tôi, chúng tôi, đều ở trong đó, là phần nhỏ bé li ti nhất.
Trong giấc mơ có rất nhiều sắc xanh mơ hồ, dần dần rõ nét hơn, là một vạt cây lớn lặng ngắt không phát ra âm thanh nào.
Bóng cây im lìm lan thành một mặt biển, tràn về phía đất liền.
Con sóng lớn xanh ngắt cuồn cuộn xô tới.