Anh không vội, nhưng bà nội của anh lại rất gấp rồi, vội vã muốn thấy cháu dâu, vội vã muốn ôm cháu ngoại.
Cuối cùng còn đem Thầy Chu tới nhắc anh. Thầy Chu khuyên anh kiềm chế làm việc lại, tiền kiếm nhiều hay ít không quan trọng, đủ sống là được.
Công tác cùng sinh hoạt phải được cân bằng. Đàn ông nghẹn lâu lắm đối với thân thể cũng không tốt.
Anh lúc ấy xuy thầy Chu một tiếng. Có một số việc chính anh cũng có thể dùng tay giải quyết. Mặt khác còn có chuyện gì so với việc kiếm tiền, càng làm cho nhân tâm kiên định lại cân bằng.
Chờ ôm mềm hương ôn ngọc trong ngực, anh mới biết một tiếng xuy kia của chính mình có bao nhiêu là ngốc nghếch.
Trần Phóng bảo đảm với ba Tích là 9 giờ sẽ đem người đưa đến nhà. Đào Hiểu Tích đi vào cửa nhà cũng vừa mới 9 giờ quá một phút.
Cô thay xong giày vội vã mà đi vào trong phòng mình. Vừa đi vừa đối với hai người ở trong phòng khách xem TV nói:
“Không biết hôm nay buổi tối bị điên cái gì, trên đường đều phá hỏng.”
Mạnh Thanh nhìn chằm chằm hai mắt rồi xuống miệng cô. Lời nói ở giọng nói vòng vòng, lại nuốt đi xuống, tính, nữ đại bất trung lưu.
Hai người lại mau kết hôn, chỉ cần không phải đêm không về ngủ, bà cũng coi như nhìn không thấy theo bọn họ đi.
Đào Văn Vĩnh vui tươi hớn hở mà đối Mạnh Thanh nói:
“Trần Phóng tiểu tử này còn rất có uy tín. Nói là 9 giờ liền 9 giờ, nhớ trước đây. Chúng ta chưa kết hôn lúc ấy, ở bên ngoài có thể kéo một phút là một phút.”
Mạnh Thanh hung hăng mà liếc mắt quát ông một cái, nghĩ thầm:
“Anh ở bên ngoài cọ tới cọ lui có thể kéo một phút là một phút. Là anh muốn làm quá nhiều, lại không có can đảm làm, Người nhà dẫm lên đem người đưa về tới. Không chuẩn nên đều làm được, không sai biệt lắm”
Đào Hiểu Tích ở trong gương nhìn đôi môi sưng đỏ của mình, càng xem mặt càng hồng. Cho nên cô đối với anh hình dung không sai. Anh chính là sắc lang, nhìn chuẩn con mồi, ngậm lấy liền không bỏ. Còn dùng hết sức mà gặm, một hai phải đem chuyện này luyện chín trên người cô.
Trải qua đêm đó, bọn họ xác thật là chín. Từ phía trước lúng ta lúng túng. Lão đồng học kiêm một tháng bạn gái bạn trai kiêm một ngày vị hôn phu thê.
Biến thành lúc nào thấy mặt, Đào Hiểu Tích không tự chủ được mà nhìn chằm chằm môi anh.
Vừa thấy mặt liền hồng, cô cũng không biết cô có cái gì mà đỏ mặt.
Cô càng không phải là thiếu nữ ngây thơ gì, nhưng việc này không phải cô có thể khống chế được. Ai ngờ đêm đó anh lại cho cô một chấn động thật lớn.
Bởi vì.. Cô nghe đồn một việc về anh.
Thời điểm cao trung, bọn họ thành lập một cái bảng tứ đại kim cương.
Cô không biết cái danh hiệu này là như thế nào.
Nhưng cô cũng không hề để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ biết đọc sách. Mọi người đều biết cái này danh xưng này, có thể thấy được còn rất nổi danh.
Cô ngay lúc đó ngồi cùng bàn Khương Hựu Lâm cô ấy nói với cô Trần Phóng cũng thuộc một trong số đó.
Vẫn là tứ đại kim cương đứng đầu, cô tưởng bang phái đánh nhau. Cho nên có một đoạn thời gian mỗi lần nhìn thấy anh. Đều sẽ theo bản năng mà rời xa một ít, lại rời xa một ít, sợ một ngày không xa, chọc tới anh.
Mùa xuân năm ấy các bạn học cao trung tụ hội một lần cùng nhau ăn tết, lúc ấy anh lại không đi, cô là bị Khương Hựu Lâm cưỡng ép tham dự. Khương Hựu Lâm uống rượu nửa ly liền có chút say, ngửa cằm hỏi ban nam sinh bọn họ. Tứ đại kim cương rốt cuộc là có ý tứ gì, là bởi vì Trần Phóng đánh nhau rất lợi hại sao.
Ban nam sinh bọn họ oanh một chút, thiếu chút nữa đem toàn bộ ghế lô đẩy ngã mà cười một cái, sôi nổi gật đầu đáp lại. Xác thật là bởi vì anh ta đánh nhau rất lợi hại, anh ta đánh nhau lợi hại không phải được mọi người công nhận sao. Đại bộ phận nữ sinh cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, có chút không rõ các nam sinh vì cái gì mà cười, đây là một chuyện thực sự buồn cười lắm sao.
Có một người nữ sinh đỏ mặt lặng lẽ cùng Khương Hựu Lâm nói: “Hình như là bởi vì anh ta. Cái kia. Rất lớn.”
Khương Hựu Lâm không rõ nguyên do, cái kia là cái nào, Đào Hiểu Tích lại nháy mắt sáng suốt. Cô không biết chính mình vì cái gì sẽ sáng suốt đến nhanh như vậy, cô rõ ràng trừ bỏ chuyên nghiệp tương quan thư, mặt khác thư xem cũng chưa xem qua.
Đêm đó, cô chân chân thật thật mà cảm nhận được.
Tuy rằng cách một lớp quần áo.
Nhưng là. Chết tiệt. Xác thật.
Danh bất hư truyền.
Đào Hiểu Tích ăn mặc trang phục Tú Hòa ngồi xếp bằng ở trên giường, em gái cô Đào Hiểu Tiêu đang dẫn đầu bọn trẻ con trong thôn đứng ở phía cửa, chuẩn bị chờ lát nữa nhận bao lì xì. Khương Hựu Lâm đứng ở một bên Đào Hiểu Tích nhảy nhót lưng tung.
Khương Hựu Lâm đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhảy đến bên người Đào Hiểu Tích cắn lỗ tai cô nói: ” Cậu ngày mai sáng sớm nhất định phải cùng mình hội báo rốt cuộc Trần Phóng tứ đại kim cương cái kia đứng đầu nghe đồn có phải hay không là thật, nghe được không? Mình đều mau tò mò muốn chết.”
Đào Hiểu Tích nghe được dưới lầu đột nhiên nổi lên âm thanh của pháo nổ giòn tan, trong lòng vốn dĩ đã khẩn trương. Lại nhớ Khương Hựu Lâm nhắc nhở đêm nay sự tình sẽ phát sinh, còn có cái gì tứ đại kim cương. Hơn nữa ngoài cửa bắt đầu có tiếng cười nói rồi. Làm lòng cô giống như từ cổ họng mà nhảy ra ngoài.
Anh tới rồi, cô thật sự muốn kết hôn. Hiện tại cô từ cửa sổ nhảy đi có phải hay không còn kịp. Đào Hiểu Tích ở trên giường vẫn không nhúc nhích mà ngồi, mặt ngoài thập phần bình tĩnh, giống một quần chúng ăn dưa nhìn náo nhiệt ngoài cửa. Kì thật trong não đã toát ra mười vạn ý tưởng, mỗi một ý tưởng đều hình dung một cái hình ảnh, đứng đầu tứ đại kim cương.
Kẹt cửa từ nhỏ biến thành lớn, hai cô gái thêm bọn trẻ con, căn bản không phải đối thủ của đám người kia, trong tay anh cầm một bó hoa bị một đống người đi đến vây quanh.
Anh thật sự rất thích hợp mặc tây trang. Màu đen âu phục có vẻ làm cho cả người anh càng thêm có phong thái đĩnh bạt. Đào Hiểu Tích cùng anh đối diện tầm mắt, lại thực mau rũ xuống, nhìn chằm chằm chính mình mặc trang phục Tú Hoà uyên ương.
Trần Phóng đôi mắt dừng ở trên môi cô, ảnh chụp so với người thật kém cỏi quá nhiều.
Đào Hiểu Tích cảm nhận được anh nhìn chăm chú, lấy hết can đảm, giương mắt muốn nhìn lại anh. Ánh mắt từ dưới lên trên một tấc một tấc mà di chuyển, thời điểm chuyển qua eo. Từ trong đầu truyền đến một thanh âm, là Khương Hựu Lâm.
Đứng đầu Tứ đại kim cương.
Đào Hiểu Tích gương mặt nháy mắt bạo hồng, kiều diễm đến có thể so với bó hoa hồng đỏ trong tay Trần Phóng.
Làm người nhịn không được mà suy nghĩ miên man.
Hái.
Phá hủy.
Chà đạp.
Tác giả có chuyện nói.
Lễ Tình Nhân vui sướng!! Có tình nhân không tình nhân đều vui sướng!!