Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 20: Có mắt không thấy núi Thái Sơn



“Xả giận cũng xả rồi, tiền cũng đã nhận rồi. Giờ cháu hài lòng chưa?” Kỳ Mai Hoa lườm Tần Khải một cái rồi bật cười.

“Nể mặt bà, cháu sẽ không tính toán nữa”.

Tần Khải cũng không phải là một người hẹp hòi.

Chỉ là Hồ Tiểu Chiêu này nổi tiếng khi còn quá trẻ. Tiêu chuẩn của anh ta cao nhưng năng lực lại thấp, chưa kể nói chuyện rất khó nghe.

Tần Khải cảm thấy có lỗi với bản thân nếu anh không dạy cho kẻ này một bài học.

“Hừ, ngư ông đắc lợi mà còn ra dáng, đúng là không biết xấu hổ!” Vương Dao mím môi, cô ta không có ấn tượng tốt với Tần Khải.

Ngược lại, Vương Tuyết trong mắt hiện lên một tia sáng.

Tần Khải này khá thú vị.

“Tiểu Khải, lần này cảm ơn cháu, cháu đã vất vả rồi”, Kỳ Mai Hoa quay đầu đi, nhưng những lời này là chân thành.

“Bà khách sáo rồi, đây là việc cháu nên làm”, Tần Khải mỉm cười, lộ vẻ khiêm tốn hiếm có.

“Hừ! Anh cũng đừng tự cao tự đại, đừng tưởng rằng anh và bà nội là người quen cũ, cho nên nhà họ Vương chúng tôi phải mở tiệc chiêu đãi anh! Tưởng tôi không nhìn ra sao, anh thực sự chỉ ăn may nhờ người khác thôi”.

Nhìn thấy vẻ mặt đắc thắng của Tần Khải, Vương Dao vẫn không khỏi tức giận.

“Má nó chứ!”

Tần Khải tức muốn ói máu.

Vậy là bà cô này cũng nghĩ vậy à?

“Nếu cô cũng cho rằng tôi lợi dụng người ta để trục lợi, vậy tôi sẽ không tới buổi trị liệu tiếp theo nữa! Cô có thể đi tìm thiên tài kia đến thay!”

Tần Khải mỉm cười khoát khoát tay, vẻ mặt đầy ý trêu đùa.

“Anh ta so với anh còn tốt hơn nhiều, ít nhất anh ta dám tự làm tự chịu. Không giống anh, chỉ biết tham tiền! Hừ, tiểu nhân vẫn hoàn tiểu nhân”.

Vương Dao trên mặt bừng bừng lửa giận.

Thấy sắp xảy ra một trận khẩu chiến, Kỳ Mai Hoa đành lên tiếng: “Tiểu Khải à Tiểu Khải, đừng chấp nhặt với nó. Bà nội biết cháu là giỏi nhất. Y thuật của Hồ Tiểu Chiêu thực sự không đủ tốt. Bà đoán những người xung quanh cậu ta tâng bốc quá đà khiến cậu ta nghĩ mình tài giỏi hơn người”.

“Bà nội, đúng là chỉ có bà tốt với cháu!”

Đôi mắt của Tần Khải sáng lên, chạy tới ôm Kỳ Mai Hoa, mặt tỏ vẻ ấm ức.

“Tên khốn, dám chọc giận tôi!”

Vương Dao vô cùng ghen tức, giận đến nỗi run lẩy bẩy.

Cô ta giậm chân một cái thật mạnh và giận dữ lao ra khỏi phòng bệnh.

Đường đường là thiên kim tiểu thư nhà họ Vương được vạn người cưng chiều, cô ta không ngờ rằng Tần Khải này vừa nhảy ra thì trong mắt bà nội dường như không còn coi cô ta là cháu gái, điều này khiến tâm trạng cô ta rất không ổn định.

Cô ta thậm chí còn thắc mắc liệu Tần Khải có phải là con ngoài giá thú của ông chú nào trong họ tộc nhà mình hay không?

“Bà nội, Vương Dao bị bà làm cho giận rồi, nếu nó làm ra chuyện ngu ngốc gì thì hậu quả sẽ khó lường”.

Vương Tuyết thở dài, có chút oán trách nhắc nhở bà nội.

“Kệ nó! Bà còn chưa biết nó sao? Đứa nhỏ này bình thường được cưng chiều nên mới nhất thống sơn hà như vậy, chắc là đi tìm đám bạn hư hỏng kia rồi, đến tối mới về”.

Kỳ Mai Hoa hừ một cái rồi nói bằng giọng bực dọc.

“Khụ khụ, bà nội à, hình như cháu đã chọc giận một tiểu ma nữ…”

, Tần Khải ở bên cạnh, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.

“Không sao! Bà nội chống lưng cho cháu. Sau này ở Trung Hải, nếu có ai dám bắt nạt cháu thì cứ đến tìm bà!”

Kỳ Mai Hoa vẻ mặt cương nghị nói.

Bà ấy dường như đang cố tình nói điều này cho người khác nghe thấy.

Những người trong gia đình họ Vương có tiền có quyền, địa vị hơn người, ai cũng coi thường Tần Khải.

Đặc biệt là Tần Khải lúc này quần áo rách nát, miệng đầy dầu mỡ.

Anh ăn xong cũng không thèm lau miệng, trông lại luộm thuộm rách nát, người không biết còn tưởng anh là một kẻ ăn mày.

“Vậy thì tốt quá!”

Tần Khải mỉm cười.

Đừng nói đến việc xử lý một Vương Dao, cho dù xử lý cả nhà họ Vương với anh cũng dễ như bỡn.

Tuy nhiên, anh vẫn phải nể mặt Kỳ Mai Hoa.

Có điều, nếu có người vẫn không chịu ngộ ra thì anh cũng sẵn sàng ra tay xử lý.

“Cháu sẽ đi rút kim ra, sau đó phải châm cứu thêm hai liệu trình nữa mới có thể xuất viện. Sau đó cháu sẽ bốc cho một thang thuốc điều hòa, bệnh về sau cơ bản sẽ không tái phát lại nữa”.

Sau khi giải thích một vài câu, Tần Khải lại bước vào phòng bệnh.

Sau khi rút kim, Vương Tuyết đưa anh đến hiệu thuốc Đông y để bốc một số loại thuốc. Sau đó anh thậm chí còn tự mình sắc thuốc trước khi mang thuốc trở lại bệnh viện.

Nhìn cách anh tự mình bốc thuốc rồi sắc thuốc, Vương Tuyết trong lòng đã dần dần chấp nhận những gì bà nội nói.

Y thuật của Tần Khải chắc chắn vượt trội hơn nhiều so với Hồ Tiểu Chiêu.

Ít nhất Tần Khải là người có lương tâm và nghiêm túc với nghề y.

Không giống như Hồ Tiểu Chiêu, kẻ luôn kiêu căng, tự mãn và có động cơ không trong sáng khi hành nghề y.

Lần đầu tiên nhìn thấy Hồ Tiểu Chiêu, Vương Tuyết đã cảm thấy trong đôi mắt anh ta có chút gian xảo.

Chỉ có một cô gái ngốc nghếch như Vương Dao là không thể nhìn thấy điều đó.

Mặc dù Tần Khải bên ngoài trông chẳng khác gì tên lưu manh, nhưng thực ra lại không có bất kỳ thủ đoạn nào.

Rõ ràng là đáng tin cậy hơn rất nhiều.

Sau vài giờ chuẩn bị trong bệnh viện, đợt điều trị đầu tiên cuối cùng cũng được thực hiện.

Đến gần tối, Kỳ Mai Hoa định mời anh về nhà ăn cơm, cảm ơn là một chuyện. Ngoài ra thì hai người đã lâu không gặp, đương nhiên có rất nhiều điều muốn nói.

Không ngờ lúc này Triệu Băng Linh lại gọi đến.

“Tần Khải! Anh đang ở đâu?” giọng nói của Triệu Băng Linh vẫn lạnh lùng.

“Sao vậy, mới có nửa ngày không gặp mà đã nhớ anh rồi sao?” Tần Khải cười ha ha nói đùa.

“Nhớ gì cái đồ quỷ nhà anh!” Triệu Băng Linh gầm lên trong điện thoại.

“Người nhà họ Triệu muốn gặp anh, địa điểm là khách sạn Kim Đô đối diện bệnh viện Trung Hải số một. Nhớ kỹ, đừng đến trễ!”

Triệu Băng Linh nói xong, buồn bực cúp điện thoại”.

Người phụ nữ này càng ngày càng đáng ghét, hẹn gặp mà không nói giờ hẹn. Cô ta thật sự không coi mình là người”

, Tần Khải mím môi.

Nhưng anh đã nhận ra sự khác thường trong giọng nói của Triệu Băng Linh. Không cần đoán cũng biết, nhất định là ông cụ Triệu đã tuyên bố đại hôn, sau đó có người bắt đầu gây khó dễ cho nhà họ Triệu.

Chà, giờ mới chỉ đính hôn mà rắc rối đã xuất hiện.

Vậy sau này khi anh kết hôn thì không phải sẽ mệt chết người sao?

Sau khi giải thích tình hình với Kỳ Mai Hoa, bà ấy cũng không khăng khăng giữ anh lại ăn cơm nữa.

Vì vậy, hơn nửa giờ sau, Tần Khải cưỡi chiếc xe ba bánh gần như đã bị đâm nát thành từng mảnh và quay trở lại bệnh viện Trung Hải.

Đối diện bệnh viện là khách sạn Kim Đô mà Triệu Băng Linh đã nhắc tới.

“Thằng nhà quê, mày không biết chỗ này là chỗ nào sao? Mày không được đậu xe ở đây! Cút khỏi đây mau!”

Ngay khi Tần Khải nhảy ra khỏi xe, hai người gác cửa ngay lập tức chạy đến chỗ anh và đá vào chiếc xe ba bánh với vẻ khinh thường.

Khóe miệng của Tần Khải giật giật, lửa giận lập tức bùng lên.

“Bệnh viện đóng cửa, tại sao tôi không thể dừng đỗ ở đây?”

Nghe vậy, một trong hai người gác cửa cao to lực lưỡng cười lạnh một tiếng, quát: “Bệnh viện là bệnh viện, khách sạn là khách sạn! Vậy tại sao mày không đỗ xe trong bệnh viện mà lại đỗ ở đây? Não úng nước à!”

“Ở đây không có biển cấm xe ba bánh. Tôi đậu ở đây thì vướng đến anh à?”

Tần Khải vô cùng bực bội.

Trong con mắt nhìn người thấp kém của hai kẻ này, rõ ràng họ coi anh như một thằng vô dụng.

Thấy Tần Khải không có ý định rời đi, hai người gác cửa khoa tay múa chân cười lạnh: “Mày nghe không hiểu tiếng người đúng không! Tao nói lại lần cuối, cút khỏi đây, nếu không tao đánh cho mày no đòn, một tháng không ra khỏi bệnh viện!”

“Đúng là ngang ngược hống hách!”

Tần Khải cong môi, tâm trạng chuyển biến theo chiều hướng xấu.

Làm sao một người gác cửa nhỏ nhoi lại dám nói những lời vô lý như vậy với khách?

Có thể thấy rằng nhân viên khách sạn này thường xuyên ỷ thế bắt nạt người khác!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.