Nói chuyện với lão súc sinh thất bại, khóc hu hu bị cɦịƈɦ đến phun sữa
Giọng nói Lý Lang Cấu run run, bàn tay mạnh mẽ nắm lấy bụng Tô An: “Em nói cái gì!”
Anh đã ngửi thấy, ngửi thấy tin tức tố trên người Tô An, xen lẫn với một mùi vị khác còn ngọt ngào mềm mại hơn trước.
Tô An khóc lóc nhỏ giọng nói: “Em… Em mang thai…”
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng xe ô tô, là Hàn Hữu Minh về nhà.
Tô An thừa dịp Lý Lang Cấu còn sững sờ, cậu liền khóc lóc đẩy Lý Lang Cấu rồi chạy vào trong thư phòng.
Hàn Hữu Minh cầm theo món quà dành cho vợ yêu đi vào trong nhà, lại bắt gặp con trai đang ngồi trong phòng khách.
Lý Lang Cấu ngồi trên ghế sofa lớn, hờ hững xem phim thanh xuân vườn trường.
Tô An đang mặc sơ mi trắng, ôm sách đi theo sau nam chính, nhút nhát chỉ dám lộ ra nửa khuôn mặt tinh xảo từ vai nam chính.
Hàn Hữu Minh đặt quà xuống, ngồi lên sofa cùng xem với con trai.
Lý Lang Cấu nói: “Cha, em ấy đẹp không?”
Hàn Hữu Minh hỏi lại: “Con cảm thấy thế nào?”
Lý Lang Cấu nói: “Lần đầu tiên con nhìn thấy An An, là lúc em ấy đang quay cảnh này. Cha có thấy đám học sinh đang đi phía sau không? Trong số đó có con.”
Hàn Hữu Minh gật gật đầu: “Ta có thể sắp xếp cho con một cơ hội tốt hơn, con hoàn toàn không cần chạy đi diễn vai quần chúng.”
Lý Lang Cấu nói: “Cha, cha không hiểu con.”
Trong lòng Hàn Hữu Minh có chút thất vọng.
Hắn và Lý Mạt đã ly hôn vào năm con trai lên bảy tuổi, Lý Mạt cũng đưa con trai đến Boston.
Gần cả mười mấy năm, Lý Lang Cấu mới về nước học đại học. Giữa cha con họ, thật sự rất ít thấu hiểu và tin tưởng lẫn nhau.
Hàn Hữu Minh cầm lấy điếu thuốc, hỏi con trai: “Hút không?”
Lý Lang Cấu lắc đầu một cái.
Hàn Hữu Minh nói: “Công ty lão Trịnh mới vừa mở một dự án, mời một đạo diễn lớn sản xuất một bộ phim cho năm mới. Đạo diễn đang tìm một gương mặt để trở thành nam chính, con có hứng thú không?”
Lý Lang Cấu nói: “Cha, cha đây là đang đặt điều kiện với con sao?”
Hàn Hữu Minh nói: “Không, đây chỉ là cơ hội mà một người cha nên cho con trai mình.”
Lý Lang Cấu nói: “Ừm, vậy con đi tìm chú Trịnh.”
Hàn Hữu Minh hơi kinh ngạc khi con trai chấp nhận dễ dàng như vậy, nhưng hắn không có biểu hiện ra, chỉ là nghiêm mặt lạnh nhạt nói: “Ta sẽ bảo thư ký giúp con hẹn giờ.”
Lý Lang Cấu nói: “Cha, chuyện này chưa xong đâu.”
Hàn Hữu Minh nhíu mày: “Hửm?”
Lý Lang Cấu nói: “Con muốn chuyển về nhà ở.”
Nói xong liền đứng dậy, sải bước mà lái xe rời đi.
Hàn Hữu Minh lắc đầu một cái, đứng dậy đi lên lầu tìm vợ yêu của mình.
Nhớ tới tai thỏ và đuôi thỏ bù xù kia, Hàn Hữu Minh liền thấy suиɠ sướиɠ đến cong cong khóe môi.
Mới vừa lên lầu, Hàn Hữu Minh liền nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ mềm nhũn, đứa nhỏ kia trốn ở trong thư phòng, khóc lóc tủi thân vô cùng.
Hàn Hữu Minh hơi nhướng mày, gõ cửa: “An An, An An?”
Tô An nấc một cái, không khóc nữa, nhưng cũng không chịu đi ra.
Hàn Hữu Minh gõ cửa: “An An, làm sao vậy? Em ở bên trong làm gì?”
Trong lòng hắn dâng lên dự cảm không tốt.
Lẽ nào đứa con trai tốt bụng của hắn dưới cơn nóng giận đã xuống tay với Tô An sao?
Hàn Hữu Minh tiếp tục gõ cửa: “An An, An An! Có phải là con trai của tôi làm gì em không? Em còn không ra ngoài thì tôi liền đi đánh gãy chân nó!”
Tô An rốt cuộc chịu di chuyển, chân trần chạy bịch bịch trên sàn nhà, đỏ mắt mà kéo cửa ra, hung ác rống lên: “Hàn Hữu Minh!”
Hàn Hữu Minh cúi đầu, bối rối không biết làm sao: “Hả?”
Tô An nhìn bộ dạng không biết hổ thẹn cũng không hối hận của Hàn Hữu Minh, vừa tức giận lại vừa oan ức, hai hàng nước mắt không thể khống chế mà chảy xuống, nghẹn ngào mắng: “Ông… Hu hu… Ông là cái lão súc sinh… Hu hu… Hức…”
Hàn Hữu Minh: “…”
Tô An giơ lên nắm đấm, nhìn chằm chằm lão biếи ŧɦái da dày thịt béo này mà không biết nên đánh vào chỗ nào.
Hàn Hữu Minh nhân cơ hội nắm lấy quả đấm của cậu, đặt ở bên miệng hôn một cái.
Tô An chán ghét rút tay về, khóc lóc nói: “Ông rốt cuộc… Hu hu… Rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng… Hu hu… Buông tha tôi…”
Sắc mặt Hàn Hữu Minh lập tức lạnh xuống.
Bộ dạng âm trầm của hắn rất đáng sợ, ngay cả lão Trịnh nhìn thấy cũng bị hù chết.
Tô An nhát gan từ trước đến giờ càng là bị dọa sợ đến run rẩy một trận, hai chân liền nhảy lùi về sau một bước.
Hàn Hữu Minh tức giận vì những lời nói của Tô An đã chọc giận hắn, nhưng nhìn thấy bộ dạng Tô An đáng thương sợ sệt khóc thút thít lại nhẹ dạ, chỉ trợn dữ đôi mắt lên nhìn bé đáng thương khổ sở kia nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Tôi còn chưa đủ tốt với em chỗ nào?”
Tô An lau nước mắt: “Ông chính là… Hức… Chính là đại biếи ŧɦái… Ai mà… Hu hu… Ai mà thèm ở bên cạnh ông chứ!”
Vừa dứt lời, Tô An lập tức hối hận.
Cậu còn đang mặc trên người bộ váy thủy thủ ngắn cũn vô cùng dâʍ đãиɠ, thật sự không nên chọc giận đại biếи ŧɦái vào lúc này.
Nhưng đại biếи ŧɦái kia vẫn không lên tiếng, chỉ là cúi đầu nhìn cậu một cái kì lạ.
Tô An sợ đến lui về sau hai bước, sốt sắng mà nắm lấy làn váy: “Hàn… Hàn tổng…”
Cậu đã bị dưỡng thành thói quen, lúc căng thẳng sợ hãi lại bắt đầu gọi Hàn tổng, giống như xưng hô lễ phép như thế có thể giảm bớt mấy phần thú tính của Hàn Hữu Minh vậy.
Giọng của Hàn Hữu Minh vẫn trầm thấp nghe không ra tâm tình gì: “Cho em mười giây, lại đây xin lỗi tôi.”
Tô An ngơ ngác mà ngẩng gương mặt dính đầy nước mắt lên: “Hả?”
Trước đây cậu cũng thường thường lén lút mắng Hàn Hữu Minh, mắng hắn là lão vô liêm sỉ, đại biếи ŧɦái, Hàn Hữu Minh cũng theo thói quen mà cɦịƈɦ cậu đến khi cậu khóc lóc nhận sai, nhưng hắn chưa bao giờ dùng giọng điệu bình tĩnh để yêu cầu cậu xin lỗi như vậy.
Hàn Hữu Minh bắt đầu đếm: “Mười, chín, tám, bảy…”
Tô An lắp bắp: “Tôi… Tôi…”
Hàn Hữu Minh: “Ba, hai, một.”
Tô An nghe đến tiếng “Một” cuối cùng kia, lại sợ hãi như một chú thỏ vểnh tai lên, chân trần bịch bịch bịch mà lui về sau thêm vài bước, cảnh giác ngẩng đầu nhìn Hàn Hữu Minh: “Ông… Ông muốn làm gì…”
Hàn Hữu Minh bước lên một bước.
Tô An liền lùi về sau một bước.
Hàn Hữu Minh không nhịn được phải ra lệnh: “Đứng yên đừng nhúc nhích.”
Tô An lập tức cứng người tại chỗ, cả đôi mắt cũng không dám chớp.
Hàn Hữu Minh bế bé thỏ con đã bị dọa đến ngốc kia thả vào ghế sofa, bàn tay thô ráp luồn vào trong làn váy, nắm côn ŧɦịŧ phấn nộn và hai trứng của cậu bóp bóp, thấp giọng nói: “Lần sau muốn mắng người phải mặc qυầи ɭóŧ vào trước.”
Tô An xấu hổ đến đỏ mặt, hai chân trắng nõn đạp lung tung: “Ông buông tôi ra… Thả ra… A… Tôi… Tôi có chuyện muốn nói với ông!”
Hàn Hữu Minh xốc váy Tô An lên, cúi người hôn khắp đùi trong của cậu, mũi phả ra hơi thở nóng bỏng, đầu lưỡi linh hoạt đem cái đùi lớn liếm đến ướt nhẹp, “Nói đi.”
Thân thể mang thai đặc biệt mẫn cảm, mỗi một tấc da thịt bị chạm vào đều trở nên run rẩy tê dại, âm thanh nức nở của Tô An bị hắn liếm đến biến đổi: “Ưʍ… Như vậy… Không nói được… A a…”
Hàn Hữu Minh ngẩng đầu: “Không thể nói sao, hả?”
Tô An đỏ mắt gật đầu.
Hàn Hữu Minh xốc áo Tô An lên, hai viên núʍ ѵú hồng nhạt lập tức bại lộ trong không khí lạnh lẽo.
Tô An hoảng sợ cúi đầu nhìn lồng ngực của mình, lẩm bẩm nói: “Không… Không muốn…”
Hàn Hữu Minh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ núʍ ѵú nhỏ hồng hồng của Tô An, trầm giọng hỏi: “Không cái gì, không cho chồng hút sữa em sao, hả?”
Tô An dùng ngón tay trắng nõn che núʍ ѵú lại, nhút nhát gật gật đầu.
Đáy mắt Hàn Hữu Minh chợt lóe một tia giễu cợt lạnh lẽo, hắn cởi thắt lưng, đem ƈôи ŧɦịŧ thô to cương cứng cắm mạnh vào c̠úc̠ ɦσα non mềm của Tô An.
Tô An gào khóc căng cứng người: “A… Không… Không muốn… Ưm a… Hàn Hữu Minh… Hu hu…”
Hàn Hữu Minh vừa cɦịƈɦ vừa nói: “Không phải em muốn nói chuyện với tôi sao? Nói đi chứ!”
Côn ŧɦịŧ thô to điên cuồng ra vào c̠úc̠ ɦσα nhỏ đang trong thời kì mang thai của Tô An, đâm thọc vang lên âm thanh “xì xì xì”. Gậy thịt heo cứng rắn như đóng cọc mà chốc chốc lại cắm sâu vào vách thịt, qυყ đầυ to bự tàn nhẫn mà ra ra vào vào miệng đáy huyệŧ.
Kɦoáı ƈảʍ kịch liệt chạy khắp mông cùng bụng dưới khiến hai đùi lớn của Tô An run rẩy, vô lực mà mở ra dưới háng Hàn Hữu Minh: “Hu hu… Không… Không muốn sâu như vậy… Em bé… Hu hu… Đụng tới em bé… Sẽ đụng tới em bé… A…”
Hàn Hữu Minh cố tình lơ đi bé thỏ con đang mềm nhũn gào khóc xin tha, hung ác mà âm trầm hỏi: “Muốn nói chuyện gì? Hả?”
Tô An khóc đến thở không ra hơi, trước mắt hiện lên một chuỗi sao kim. Cậu kinh hoảng luống cuống mà ôm lấy bụng đang mang thai của chính mình, vừa khóc vừa lắc đầu: “A… Em bé… Hu hu… Em bé đang nhúc nhích…”
Hàn Hữu Minh nói: “Em bé còn nhỏ lắm, là ƈôи ŧɦịŧ bự của chồng em đang nhúc nhích mới đúng.”
Tô An ôm bụng liều mạng lắc đầu.
Bên trong vách thịt và bụng dưới càng ngày càng bủn rủn, kɦoáı ƈảʍ dọc theo xương sống vọt thẳng lên đại não. Kɦoáı ƈảʍ bắt đầu gây đau nhức cho bộ ngực bằng phẳng của cậu, núʍ ѵú nho nhỏ run rẩy, bị trướng có chút đau.
Tô An hoảng sợ nức nở: “Núʍ ѵú… Ưm a… Núʍ ѵú thật kì quái… Không… Đừng cắm nữa… Hu hu… Núʍ ѵú trướng lắm…”
Mắt Hàn Hữu Minh bừng sáng, hắn phấn khích như dã thú mà càng cɦịƈɦ càng tàn nhẫn, thấp giọng nói: “Bé thỏ dâʍ bị chồng cɦịƈɦ cho trướng sữa rồi.”
Tô An vừa thẹn vừa sợ, kinh hoảng mà che núʍ ѵú lại: “Không… Hu hu… Không có sữa… Không có trướng sữa… Hu hu…”
Hàn Hữu Minh nhìn bộ dạng đáng thương của bé thỏ con, không thể tin được là cɦịƈɦ càng hung ác hơn: “Núʍ ѵú của bé thỏ dâʍ sưng lên rồi, có phải là muốn phun sữa không, hả? Phun sữa cho chồng uống được không?”
Tô An bị cảnh tượng hắn nói làm cho sợ hãi, cậu không nhớ nổi mình rốt cuộc muốn tìm Hàn Hữu Minh nói chuyện gì, chỉ hoảng sợ mà nhìn xuống hai núʍ ѵú phấn nộn, lại khóc lóc xin tha: “Hu hu… Không… Không phun sữa… Bé thỏ dâʍ không phun sữa đâu… Hu hu… Không phun…”
Nhưng mà ngực cậu trướng đau lắm, núʍ ѵú nho nhỏ đều đã căng đến mức muốn bắn sữa ra rồi.
Tô An mở lớn hai chân nằm trên ghế sofa, c̠úc̠ ɦσα đỏ sẫm ướt nhẹp phun ra nuốt vào ƈôи ŧɦịŧ thô cứng, cậu mất tự chủ mà lấy ngón tay nắm núʍ ѵú đang sưng phồng, tiếng khóc oan ức càng thêm dâʍ đãиɠ: “Không muốn… Hu hu… Không muốn phun sữa… Không muốn…”
Hàn Hữu Minh không nhịn được, mạnh mẽ cố định hai tay Tô An lên đỉnh đầu, không cho cậu tự nắm núʍ ѵú nữa.
Ngực sưng lên càng ngày càng trướng, Tô An khóc lóc giãy dụa: “A… Núʍ ѵú trướng lắm… Hu hu… Đau… Không muốn phun sữa… Không phun sữa… A…”
Hàn Hữu Minh cúi người gần núʍ ѵú phấn nộn của Tô An rồi hít một hơi, hai viên núʍ ѵú đã trướng đến cực hạn, rốt cuộc không chịu nổi nữa, hai vệt sữa trắng đục theo tiếng khóc cuồng loạn của Tô An phun ra, làm ướt mặt và ngực Hàn Hữu Minh.
Cao trào mãnh liệt khiến Tô An khóc lóc ngất đi, thân thể mảnh khảnh trắng nõn như một cái máy bơm, bơm đầy sữa thơm ngọt lên người cậu.
Hàn Hữu Minh lè lưỡi liếm liếm sữa bên khóe miệng, cúi đầu nhìn ngực Tô An.
Hai viên núʍ ѵú nho nhỏ phấn nộn kia vẫn còn đang phun sữa, giống như hai dòng suối nhỏ mà chậm rãi chảy xuống.
Hàn Hữu Minh lẩm bẩm: “Lần sau không chơi như vậy nữa, lãng phí quá.”
Tô An mê mê trầm trầm còn chưa thoát khỏi cao trào, vách ruột mềm mại co giật tùy ý đại ƈôи ŧɦịŧ làm bậy trong thân thể cậu. Núʍ ѵú không ngừng phun sữa bị ngậm vào trong khoang miệng ấm áp, rồi bị hút mạnh một cái.
Hàn Hữu Minh vừa cɦịƈɦ vừa hút sữa, trên dưới hai nơi đều dùng lực rất mạnh, không hề cho Tô An một chút thời gian nghỉ ngơi.
Tô An không mở mắt ra nổi, giơ tay suy nhược mà giãy dụa: “Hu hu… Không muốn… Ưʍ… Không chịu được… Khó chịu… A a… Không muốn…”
Hàn Hữu Minh hút sạch sữa bên trong hai núʍ ѵú của cậu còn chưa chịu dừng lại, nhay cắn hai núʍ ѵú non mềm rồi tự lẩm bẩm: “Vú của bé thỏ dâʍ ngọt quá, chồng cho em sinh liên tục một đàn thỏ nhỏ nhỏ, có chịu không?”
Tô An khàn khàn cổ họng, mềm nhũn khóc thút thít: “Không… Hu hu… Không chịu… Không sinh… Hu hu… Đại biếи ŧɦái… Lão súc sinh… Hu hu…”
Rốt cuộc Tô An không nói chuyện nghiêm túc được với Hàn Hữu Minh, cậu còn bị Hàn Hữu Minh cɦịƈɦ đến bất tỉnh, cơm tối cũng không ăn. Cậu mơ mơ màng màng nằm ở trên giường, dựa cả vào bản năng tay chân để nuốt xuống nửa chén cháo cá tuyết mà Hàn Hữu Minh đút cho cậu.
Tô An mơ một giấc mơ rất dài, cậu mơ thấy mình sinh con, sinh một, hai ba, bốn năm, sáu bảy đứa.
Bảy con thỏ nhỏ như múa cột mà nhảy nhót xung quanh cậu, tranh cướp giành giật muốn uống sữa, cắn núʍ ѵú cậu đau muốn chết.
Tô An luống cuống tay chân mà ôm một bầy thỏ nhỏ kia lên, oan ức vụng về không biết làm sao.
Bác sĩ nói với y tá: “Đưa sản phụ này vào phòng số 17 chờ sinh.”
Tô An hoảng sợ khóc lóc nói: “Không phải tôi mới vừa sinh xong sao?”
Bác sĩ nghiêm túc nói: “Loài thỏ chính là như vậy, sau khi mang thai nếu tiếp tục quan hệ sẽ lại mang thai, sau đó sẽ không ngừng sinh thỏ con, cậu không biết sao?”
Tô An núp trong phòng bệnh, không chịu đi qua phòng chờ sinh: “Hu hu… Tôi không muốn sinh… Tôi không phải thỏ… Hu hu… Tôi không muốn sinh thỏ con… Không sinh thỏ con… Hu hu…”
Hàn Hữu Minh ở trong thư phòng xử lý việc gấp đến nửa đêm, trở lại phòng ngủ thì nhìn thấy vợ nhỏ của hắn vừa giãy dụa trên giường vừa nhỏ giọng lẩm bẩm nói mớ.
Hàn Hữu Minh đi đến, ôm vợ nhỏ vào trong ngực hôn một cái.
Tô An nằm mơ, theo bản năng mà rút vào lồng ngực Alpha của cậu, khóc thút thít mà nói sảng: “Không sinh… Hu hu… Em không muốn sinh thỏ con… Hu hu…”
Hàn Hữu Minh nghe bé thỏ thút thít nói mớ, bỗng nhiên nổi lên ý xấu.
Hắn xuống lầu nói với người hầu: “Cậu đến cửa hàng đồ chơi 24 giờ mua mấy con thỏ bông về đây.”