Tiểu Phú Bà Nhà Bạch Tổng

Chương 47: Nhận Bạch Quán Tông là anh rể!



Sau vài ngày thì Châu Dụ cũng đã đưa Thượng Quan Tịch Mộng về nhà, vừa về đến Thượng Quan gia thì anh ta đã gặp ngay Thượng Quan Tịch Huyên và Thượng Quan Diệp An đang ngồi ở ngoài vườn, vừa hóng mát vừa làm bài tập, vốn dĩ đang rất vui vẻ, nhưng vừa nhìn thấy anh ta thì đôi mắt của Tịch Huyên liền híp lại, cậu nhóc nhìn anh ta một lượt, rồi lại nhìn chị mình, xong cũng chẳng nói gì mà liền đứng dậy rời đi.

Thượng Quan Diệp An cũng chỉ cười xòa một cái, sau đó xin phép đi theo đứa em trai này.

Đến cả Thượng Quan Tịch Mộng cũng không biết cậu nhóc bị làm sao nữa, Châu Dụ chỉ cần nhìn thái độ này của Thượng Quan tiểu thiếu gia thì cũng hiểu thành kiến mà cậu nhóc dành cho mình. Anh ta cũng không vội, cô thở dài một cái, xem ra những ngày tháng ở bên Bạch Quán Tông khiến cho em trai của cô học hư rồi.

– Xin lỗi anh, xem ra tôi đã quá dung túng cho nó rồi.

– Em đừng trách Huyên Nhi, trẻ con không hiểu chuyện mà. Được rồi, chắc em cũng mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai anh đưa em đi chơi?

Thượng Quan Tịch Mộng không từ chối cũng không nhận lời, nhưng cô vừa về thì công việc nhưng ngày qua cần phải xử lý gấp, cô cũng sợ mình sẽ không có thời gian để đi chơi cùng anh ta, nhưng dù sao Châu Dụ cũng vừa giúp cô tìm nhà ở nước ngoài, nếu từ chối thẳng thừ quá thì cũng không được. Cuối cùng thì cũng phải xem lại.

Sau khi tiễn Châu Dụ xong thì cô mới vào nhà, nhìn thấy Thượng Quan Tịch Huyên đang khó chịu ngồi ở ghế sofa, dù Diệp An có khuyên hay năn nỉ thế nào cũng chẳng đoái hoài đến. Cô liền ra hiệu cho Diệp An về phòng trước, để cô ở lại nói chuyện với thằng bé.

Thượng Quan Tịch Mộng ngồi xuống bên cạnh em trai, nhưng còn chưa kịp để cô lên tiếng thì cậu nhóc đã ngồi dịch sang một bên, thái độ này của cậu nhóc khiến cho cô thấy không vui, liền có chút lớn giọng nói:

– Em tỏ thái độ gì vậy hả? Ai dạy em tỏ thái độ như vậy!

Nghe giọng của chị gái thì Tịch Huyên cũng biết bản thân làm hơi thái quá, nhưng dù sao cậu nhóc cũng có mặt mũi của mình, không thể vì câu nói này đe dọa, Tịch Huyên liền nhìn cô, nói:

– Em không thích anh ta. Em chỉ thích anh Quán Tông làm anh rể của em thôi, chị hai… Tại sao chị lại ly hôn với anh rể, anh ấy rất tốt, lại còn hiểu ý của em nữa… Anh ấy…

– Thượng Quan Tịch Huyên, chẳng phải lúc trước em là người phản đối Bạch Quán Tông nhất sao? Sao đây, mới qua nửa năm mà em đã thay đổi thái độ rồi à?

Đúng là trước kia cậu nhóc không thích anh, vì cậu nhóc tưởng Bạch Quán Tông đã cướp chị gái khỏi tay của anh Quý Tín Hào, nhưng ở gần và tiếp xúc với người anh rể này lâu thì cậu nhóc thấy con người của Bạch Quán Tông rất tốt. Nhiều khi còn tốt hơn Quý Tín Hào mấy lần nữa, nên khi biết tin chị gái và anh rể sẽ ly hôn thì cậu nhóc cũng có chút hoảng hốt và lo lắng.

– Em không cần biết, em chỉ biết hiện tại người anh rể mà em công nhận chỉ có anh ấy.

– Thượng Quan Tịch Huyên, tốt nhất là em hãy học tập cho tốt đi, đừng xen vào chuyện của người lớn!

Nói xong, Thượng Quan Tịch Mộng liền bỏ về phòng, để lại Tịch Huyên có chút ấm ức, sao đột nhiên lại bị mắng oan uổng vậy chứ, nhưng còn chưa kịp để cậu bé oan thán thì Diệp An từ trên phòng đi xuống, ngồi xuống bên cạnh cậu nhóc, vỗ vai một cái, nói:

– Em thích Bạch Quán Tông thật sao? Hay chỉ là vì em ghét Châu Dụ nên mới nói như vậy?

Ngay lập tức Thượng Quan Tịch Huyên liền nhanh chóng phủ nhận, bản thân cậu ấy thật sự thích người anh rể Bạch Quán Tông, vì ít nhất ở bên cạnh anh ấy thì chị hai của cậu ấy sẽ không phiền lòng quá nhiều, mặc dù tính cách của Bạch Quán Tông có chút trẻ trâu nhưng như vậy thì thể hiện anh ấy là người biết pha trò, chị hai suốt ngày cứ mặt ủ mày chau, còn nóng tính nữa chứ, ở cạnh một người thích pha trò thì cũng vui vẻ hơn.

Diệp An nghe những từ mà Tịch Huyên dành cho Bạch Quán Tông thì cũng đủ thấy nửa năm qua anh đã làm rất nhiều chuyện cho cậu bé, chứng minh cho cậu bé thấy được anh cũng xứng đáng làm. chỗ dựa cả đời cho Thượng Quan Tịch Mộng.

Thật ra Thượng Quan Tịch Mộng cũng sớm biết bản thân đã có một chút gì đó gọi là tình cảm, mà người kia không ai khác chính là Bạch Quán Tông, chỉ có điều do trật sự mà cô tự mình sắp đặt không muốn bị thay đổi, vì thế nên mãi vẫn không nhận.

– Tháng sau là sinh nhật của chị ấy, chúng ta cùng nhau giúp anh rể có được không?

– Nhưng mà… Liệu chị hai có tức giận hay không?

– Nếu thành công thì chắc là không sao, chỉ sợ thất bại thì… Đúng là nguy cơ cao đấy.

Tịch Huyên nghe đến đây thì cũng chỉ thở dài, xem ra đoạn đường nối lại dây tơ hồng cho Thượng Quan Tịch Mộng và Bạch Quán Tông vẫn còn quá dài, mà đoạn dây tơ hồng kia thì quá mong manh rồi đi. Nghĩ đi ngại, thì vẫn nên liều một lần.

– Được rồi, vì anh rể, vì chị hai, vì mối quan hệ của họ, em liều!

Diệp An híp mắt nhìn cậu nhóc, sau đó nhẹ nhàng chạm vào mũi của nhóc ấy, nói:

– Em thì liều cái gì, đúng là nhiều chuyện mà. Đừng lo, chuyện này có em, có chị có cả Tăng Mẫn, Hoàng Sước… Nếu khó quá thì còn có gia đình của chú thím hai mà.

– Chị Diệp An, chị nghĩ phần trăm thành công là bao nhiêu?

Diệp An xoa xoa cằm, nói:

– Khó nói lắm, nhưng chắc hẳn là ít hơn năm mươi.

Nghe đến đây, Tịch Huyên và Diệp An nhìn nhau, rồi đồng loạt thở dài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.