Nói rồi cậu đạp hai thằng bạn mình xuống đất thẳng cẳng. Hai tên ngồi dậy, khẽ xoa má…:
– Tên này!! Không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Cậu làm như vậy thì sau này còn nàng nào thèm mê tớ nữa?? – Vũ Cường rống lớn…́
– Ai da!! Cậu cứ như vậy thì sao được!! Gương mặt tớ phải làm nhiều việc lớn lắm đấy… – Quý Phàm miệng khóc mắt cười…
– ĐẦU HEO!! – cậu gằn hai chữ rồi lại úp mặt xuống gối…
Hai thằng bạn thở dài nhìn cậu… Tên này mặt dày thật. Lạnh như băng…. Và rồi, tiing… Hai cái đầu thông minh với chỉ số IQ cao ngất ngưỡng bỗng loé lên một ý nghĩa hết sức…. điên rồ…
Hai tên bắt đầu tìm dụng cụ bắt đầu cho công việc của mình. Còn tên kia á hả?? Trời sập chưa chắc làm hắn tỉnh mộng được đâu ạ!! ~
.
.
.
~ Sáng ~
Cậu mở mắt…
Mở mắt rất lớn là đằng khác….
Mặt nổi gân xanh…
Đôi mắt đỏ ngầu….
Hai thằng bạn điên của cậu đã chuồn mất tự lúc nào…
Và điều cuối cùng, cậu dặn lòng lần sau gặp lại, hai thằng điên đó sẽ không có cái kết êm đẹp…
Và từ đó trở về sau, cậu dặn lòng sẽ không bao giờ đặt chân vào căn phòng mà hai tên quý hoá nhà cậu đã sửa màu giấy dán tường – màu kem…
~~> End flasback