Cậu chỉ lặng thinh, không thèm để tâm đến những lời của Quý Phàm, chậm rãi bước lại gần cửa phòng bệnh… Một lần nữa, gót chân lại vang lên trên hành lang bệnh viện, nghe ung dung đến kì lạ… Andy khẽ ngẩng đầu, đôi lông mày khẽ nheo lại…
– Vũ Cường!! Andy!! Cô ấy đâu rồi?? – Tử Duyên vờ sợ hãi, lo âu. Chỉ có cậu mặt vẫn một cảm xúc, hơi nhướn mày khó hiểu nhìn Tử Duyên. Từ khi nào mà cô ta…
// Rầm //…
Âm thanh va chạm mạnh mẽ dứt khoát vang lên… Nhiều người còn như ngộp hơi khi nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mặt…
– Quý… Phàm!! – Tử Duyên khó thở cố thoát ra tìm chút không khí, chiếc cổ trắng ngần như ngày càng đỏ tấy những dấu tay thô bạo…
Quý Phàm gần như điên loạn, mất cả lý trí. Ánh mắt phảng phất một màu u tối như con thú săn mồi… Giọng trầm trầm khản đặc, không tự chủ mà siết bàn tay chặt hơn…
– Tôi sẽ giết cô!!… Đừng tưởng tôi không dám…!!
Andy và Vũ Cường đứng một góc phòng bệnh, không hề có ý định ngăn cản. Thậm chí nếu Quý Phàm không làm điều đó thì thậm chí họ sẽ còn làm hơn như thế nữa… Tiếng dư luận xôn xao nổi lên mỗi lúc càng nhiều…
Cậu khẽ nheo mày, gương mặt hằn đầy vẻ khó chịu… Lại chậm rãi bước đến như muốn giảm cơn tứa giận của vị bằng hữu, ít ra là thế…
– Quý Phàm!! Tránh ra!! – cậu lên tiếng nói đều đều, đôi mắt phảng phất một màu đục xám… Quý Phảm quay phắt đầu nhìn cậu, lớn giọng quát, không giấu nỗi vẻ xót xa…
– Cậu có thể không quan tâm đến Nhi Nhi!! Nhưng tôi không thể giống cậu!! Nhi Nhi là em gái tôi…!!
– Tôi bảo tránh ra!! – cậu quát lớn, bàn tay siết chặt, run run…
Quý Phàm hơi sững sờ, nghiến chặt răng… rồi miễn cưỡng buông ra… Tử Duyên xoa nhẹ cổ, ho lớn…
– Anh…!! Cô ấy…
– Im ngay!! – cậu lại quát lớn… cả người như run mạnh… – Tôi nói cho cô biết, tội lỗi mà cô gây ra… chắc chắn cô sẽ phải trả đủ…
Cậu xoay lưng bỏ đi, để lại Tử Duyên bàng hoàng nhìn theo bóng cậu, không tự chủ nghiến răng ken két…
.
.
.
// Cạch //…
Ánh đèn phòng phẩu thuật vụt tắt, cánh cửa mở ra liệu có mang đến một niềm hy vọng??… Quý Phàm chạy lại lay mạnh người bác sĩ, hỏi giọng khẩn khoản…
– Bác sĩ!! Em gái tôi… em gái tôi sao rồi??
– Xin người nhà bĩnh tĩnh!! Cô bé bị xuất huyết não nặng vì đầu bị va chạm vào vật thể cứng, còn lại đều là vết thương ngoài da. Tuy nhiên, chấn thương ở đầu có nguy cơ để lại di chứng. Mong người nhà để tâm…
Bác sĩ nói đều đều, giọng chắc chắn. Nhưng sao trong đầu cậu lúc này lại rối như tơ vò. Gì mà xuất huyết não nặng?? Gì mà để lại di chứng??… Cậu không tin!!
– Chúng tôi có thể vào chứ?? – Giọng Andy trầm trầm, không còn điệu bộ trẻ con như hằng ngày…
– Vâng!!
.
.
.
Cậu đứng trước giường bệnh nhìn nó, gương mặt lộ rõ vẻ đau lòng, xót xa… Dù cho bây giờ Andy, Vũ Cường hay thậm chí là Quý Phàm có đứng đây, nhưng sao dường như cậu cảm thấy chính giây phút này đây… cả thế giới này đây chỉ có mỗi mình cậu với nó…
Nó đeo ống thở, hô hấp khó khăn. Gương mặt và tay chân đều chi chít những vết xước và vết bầm… Gương mặt nó hốc hác, phờ phạc. Đầu quấn dải băng trắng, còn vương một chút máu, mái tóc rối xơ làm cho nó càng trở nên đáng thương đến kì lạ…
.
.
.
Giá như cậu biết… nó đang đau đến dường nào…
.
.
.
Giá như cậu có thể ôm nó vào lòng… vỗ về, an ủi… và nói thì thầm vào tai nó… “không sao đâu“…
.
.
.
Giá như cậu có thể hôn nhẹ lên cánh môi nó
.
.
.
… nói rằng… “ Hãy tỉnh dậy và nhìn tôi đi… “…
.
.
.
… chứ không phải là bất lực và đứng nhìn nó như thế này. Đâh là lần thứ hai trong cuộc đời, cậu cảm thấy bản thân mình lại vô dụng đến thế…
.
.
.
Hàng mi nó khẽ động nhẹ, mọi người đều bật dậy quan sát, không giấu nỗi nét vui mừng… Chớp mắt nặng nhọc, nó khẽ mở mắt ra…
– Charly!! Charly!! Cậu ổn chứ?? Có đau ở đâu không?? – Andy nhào lại nó đầu tiên, vẻ hớn hở ra mặt, Quý Phàm nheo mày đẩy Andy ra…
– Tránh ra cho con bé còn thở!!…
– Này!! Ăn gì không?? Hay ăn cháo nhé?? – đến lượt Vũ Cường nhào lại tranh sự chú ý…
Nó chớp mắt nhìn xung quanh, vẫn không nói một lời… Cậu khẽ nheo mày, ít ra cũng phải nói gì đi chứ…
Như mong đợi của cậu, nó mở miệng, khó nhọc hô hấp… Câu hỏi của nó đều khiến mọi người như cứa vào sâu trong tâm can…
– Các người… là ai??