Tiểu Miêu Tinh

Chương 3



Edit: Manh Manh.

Yến Giang theo bản năng phát hiện tờ giấy bạc mà ông lão đưa cho Yến Trì không đơn giản.

  

Bởi vì từ góc nhìn của cậu, tờ giấy chậm rãi chuyển sang màu đen, dòng chữ hóa thành màu đỏ như máu, như thể sắp tràn ra đến nơi.

Nơi người khác không thể nhìn thấy, một sợi chỉ đen vô hình quấn quanh cổ Yến Trì.

Yến Giang theo em trai trở về nhà.

Thời điểm về đến nhà, Chu Lệ đang chuẩn bị ra ngoài.

  

Bà ấy trang điểm xinh đẹp động lòng người. Ánh mắt lãnh đạm như dao cứa vào mặt Yến Trì.

Chu Lệ nói: “Ở nhà chăm chỉ học hành, biết không? Mẹ tới bệnh viện gặp anh hai con.”

Yến Giang càng thêm mờ mịt.

  

Vì cậu nhớ rõ lúc trước nằm viện, mẹ không đến thăm anh buổi tối. Bồi cậu chỉ có hộ lý được thuê tới.

Yến Giang muốn đi theo Chu Lệ, chẳng qua lúc cách Yến Trì vài mét, cả người đều đau nhói.

Cậu đành phải ủy khuất quay về, chó con ngồi trên sô pha, tựa như đã biết trước cậu sẽ đi không xa.

  

Mèo con tâm trạng không tốt: “Những thứ này có thật không?”

Gia đình cậu, có vẻ không tốt như cậu nhớ.

Trong phòng ngủ, Yến Trì trải bài tập ra, đặt ở trên bàn.

  

Dư quang hắn quyét tới một tờ giấy trên bàn. Hắn đem tờ giấy quăng vào thùng rác rồi nhặt lại.

Cuối cùng, Yến Trì vẫn đến phòng khách trộm gọi điện thoại.

Chân tướng đơn giản chính là như vậy.

Yến Giang thân thể không tốt, Chu Lệ sức khỏe yếu nên không thể sinh đứa con thứ hai. Vì vậy, bà đem đứa con ngoài giá thú của Yến Hải Thu mang về, xem như con ruột.

  

Gia đình họ Yến đã trả đủ phí bịch miệng.

Ông ngoại Yến Trì vốn dĩ không có ý định tìm đứa cháu trai này. Nhưng ông chỉ có một người con gái, mà khoảng thời gian trước, con gái ông ngoài ý muốn qua đời.

  

Người thân ông chỉ còn lại một đứa cháu trai như Yến Trì. Quan trọng nhất, ông chính là một con bạc, không có tiền.

Ngoài cửa sổ mưa to không dứt. Hết thảy đều đã được giải thích.

  

Vì cái gì mẹ cậu luôn đối xử với Yến Trì và cậu rất khác biệt.

Trên ngực của Yến Trì bị khoét một lỗ, vô số khói đen bốc ra từ bên trong.

  

Hắn cắn chăn, gục đầu vào tường không tiếng động rơi lệ.

Yến Giang có chút mờ mịt, chân tay luống cuống: “Tiểu Trì… Tiểu Trì đừng khóc.”

Cậu nhảy lên giường, nhẹ nhàng liếm nước trên khóe mắt Yến Trì.

“Em ấy mới bảy tuổi, nên làm cái gì bây giờ a…”

Yến Giang theo bản năng đem suy nghĩ trong lòng nói ra.

  

Đột nhiên, Bùi Thanh Hà mở miệng, “Có biện pháp.”

“Cái gì?” Mèo con mờ mịt ngẩng đầu.

Bùi Thanh Hà: “Em quên à? Em là Yến Giang nha.”

Yến Giang cái hiểu cái không.

Nơi này thời gian hỗn loạn, mất trật tự.

  

Trong nháy mắt, Yến Trì đã trưởng thành.

Hắn vẫn như cũ trầm mặc, ít lời. Như người máy được lập trình sẳn, mỗi một bước đi thời gian đều không sai biệt lắm.

Yến Giang nhìn hắn vào cấp hai, vào đại học, xây dựng sự nghiệp, tiếp xúc với sản nghiệp của công ty, lập được một ít thành tích, rồi lại bị đẩy xuống mặt đất.

Ông ngoại của Yến Trì vẫn thường xuyên đến tìm hắn, hỏi Yến Trì đòi tiền.

  

Yến Trì không cho, ông lão sẽ ngồi dưới đất la lối, khóc lóc kể về đứa con gái mất sớm, đứa cháu vô tâm.

“Yến Trì!” Ông lão già nua, trên mặt có một tia điên cuồng, “Con cho rằng con thật sự là con trai của Yến Hải Thu?!”

Yến Trì chợt quay đầu lại.

“Yến Hải Thu chưa làm xét nghiệm DNA đúng không? Con nói đi, nếu ông đem chuyện này nói cho y! Liệu con có thể còn một cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền như vậy không?”

Yến Trì bật ra tiếng cười “khanh khách” từ kẽ răng: “Ông cho rằng tôi thích cuộc sống kiểu này sao?”

  

“Tôi muốn làm thiếu gia của nhà họ Yến?”

Hắn từng bước đến gần. Lão ta lùi một bước về phía sau, cuối cùng chạy trối chết.

Yến Trì ngày càng giống cậu em trai trong trí nhớ của cậu.

Yến Trì mặc tây trang màu đen. Làn da cùng màu của hắn cơ hồ hợp nhất với bộ đồ.

Yến Giang nhìn không thấy mặt hắn. Thứ nhìn thấy chỉ là một mảnh đen nhánh, tựa như vực sâu.

Hắn ngẩng đầu, nhìn tấm biển của tòa nhà trước mặt: Hải Thanh Khoa Học Kỷ Thuật.

Đây là sản nghiệp của tập đoàn Hải Thanh. Yến Hải Thu năm nay 52 tuổi, Yến Trì 23.

  

Vương vị mới cũ luân phiên, chung quy vẫn không tránh khỏi hứng chịu từng đợt sóng ngầm.

Một mặt Yến Hải Thu vui mừng vì người thừa kế của mình vừa có mưu kế vừa có thủ đoạn, một mặt lại giống như vị hoàng đế già kiêng kỵ thái tử trẻ trung, khỏe mạnh.

  

Tóm lại, trong trí nhớ của Yến Giang, quan hệ giữa cha và em trai quả thực không tốt.

Yến Trì quẹt thẻ, đến thang máy chuyên dụng, lên tầng cao nhất.

Yến Hải Thu hiếm khi ở văn phòng. Cô thư ký xinh đẹp đứng bên cạnh, cười nói không dứt.

  

Ông ta ngẩng đầu, liếc nhìn Yến Trì, nụ cười trên mặt tắt ngấm: “Cậu làm gì ở đây?”

“Con riêng của ông,” Yến Trì vô cảm, “Hôm nay suýt nữa đã đến bệnh viện tìm Yến Giang, tim anh ấy không tốt.”

  

Yến Hải Thu chỉ hỏi: “Cái nào?”

Yến Trì nhìn chằm chằm hắn, chậm rãi nói: “Nếu không làm tốt, tôi sẽ giúp ba xử lý. ”

Yến Hải Thu ném văn kiện trong tay, mười ngón tay đan nhau, không tiếng động nhìn Yến Trì.

  

Là chủ gia đình, ông nói một thì không thể là hai.

“Đừng quên thân phận của cậu.”

  

Yến Trì không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời: “Con không quên. Nhưng ba, người 52 tuổi rồi.”

Yến Hải Thu chợt hít sâu một hơi, nhấc cái gạt tàn làm bằng mã não đập mạnh vào chân Yến Trì: “Cút đi!”

Yến Trì không lên tiếng, nhưng hắc khí trên người càng nặng. Ẩn ẩn hồng quang.

Sau khi rời khỏi tòa nhà khoa học kỹ thuật, Yến Trì lái xe đến bệnh viện tư nhân.

  

So với bệnh viện, nơi này gần với viện điều dưỡng hơn. Ở vùng ngoại thành, không khí rất tốt.

Yến Trì chào hỏi lễ tân, trực tiếp tìm thấy Yến Giang ở khu nghỉ ngơi.

  

Cậu ngủ gật bên bàn làm việc.

Ngoài cửa sổ hoa đào nở rộ, một cánh hoa rơi trên tóc mai Yến Giang.

  

Yến Trì khắc chế bản thân đứng nhìn ở xa, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Yến Giang, nhìn nửa khuôn mặt mềm mại lộ ra, cái cổ tao nhã như cổ thiên nga.

Hắn cũng không có phất đi cánh hoa trên tóc mai Yến Giang.

*

Yến Giang chậm rãi mở mắt.

Yến Trì ngồi ở đối diện, trên mặt lộ ra nụ cười: “Anh hai.”

Yến Giang mím môi.

  

Từ góc nhìn của cậu, Yến Trì vẫn như cũ một người đen như mực. Nhưng cậu có thể cảm giác được Yến Trì đang cười.

Theo bản năng cậu tìm đến Bùi Thanh Hà. Nhưng mà, chó con từng bồi cùng anh đã biến mất không thấy bóng dáng.

Yến Giang mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn: “Tiểu Trì…”

Đầu cậu có chút loạn.

  ”Lần trước anh nói muốn vào đại học.” Yến Trì nói, “Em đã nộp đơn xin học vào trường tốt ở nước ngoài cho anh rồi. Anh muốn đi không?”

Yến Giang nhớ rõ việc này.

  

Chờ lúc cậu du học trở về thì bố cậu đã nghỉ hưu rồi. Giống như một con sư tử già nua bị đuổi ra khỏi đàn.

Cậu đibao lâu rồi… bốn năm?

Bốn năm này đã xảy ra chuyện gì?

Yến Giang muốn nhớ lại, nhưng đầu óc lại trống rỗng.

Yến Giang nhớ rõ, lúc trước cậu nghe thấy đã rất vui, không bao lâu liền xuất ngoại du học.

Nhưng lúc này đây, Yến Giang nhẹ nhàng lắc đầu.

Cậu nắm cổ tay của Yến Trì: “Tiểu Trì có mệt không? Có muốn nghỉ ngơi một chút không?”

Yến Trì sững sờ tại chỗ.

  

Một lúc lâu sau, hắn đem tay chính mình rút ra: “Sao tự nhiên anh lại hỏi cái này?”

Yến Giang há mồm, nhất thời cứng họng.

Yến Trì không tiếng động cười, đáp: “Em không việc gì.”

Nhưng rõ ràng trên ngực Yến Trì vẫn còn một cái lỗ đen rất lớn.

  

Bên trong chứa đựng một trái tim tan nát.

____________________________________

Tác giả có chuyện muốn nói:

Bài viết này… Nhìn thanh tiến trình, mọi người hẳn là biết sẽ không dài lắm.

Viết để điều chỉnh, tùy tiện nhìn xem một chút.

____________________________________

Thiệt không hiểu tác giả nói gì luôn. ???


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.