Tiểu Lưu Manh Đích Ái Tình Công Lược

Chương 70: Phiên ngoại 9: Lại…… có rồi?



“Anh làm gì đó?” Mộ Dung Cương gạt đi cái móng vuốt đang không an phận mò lên lưng mình,“Đang ở bên ngoài, không được hồ nháo!”

Đêm vẫn chưa khuya lắm, đồng hồ trên tường mới chỉ hơn mười giờ. Nhưng đã trải qua một ngày du ngoạn, cả người lớn lẫn trẻ nhỏ đều đã mệt chết đi.

Đường Diệc Quan bảo bảo khi đang tắm rửa đã gật gật gù gù, ghé vào ngực ba ba mà lơ mơ ngủ. Cứ như thế cho đến khi được cha bé ẵm lên trên giường, không giống như mọi khi cần phải được ru một lát, trên cơ bản hoàn toàn không nháo tí nào mà đã chìm vào mộng đẹp.

Giường trong khách sạn rất lớn, một nhà ba người ngủ qua đêm không có vấn đề gì cả. Chỉ là đối với người nào đó vẫn nghẹn một bụng đang chờ cơ hội báo thù mà nói thì không dễ dàng tiến hành trừng phạt.

Không thể làm trên giường cũng không sao cả, không phải còn có phòng tăm sao? Làm xong trực tiếp rửa sạch, càng thêm tiện lợi. Cho nên tiểu lưu manh chờ lúc Mộ Dung Cương ngáp một cái, đi rửa mặt, thay quần áo ngủ, chuẩn bị ra ngoài ôm con trai đi vào giấc ngủ thì lập tức phát động tập kích.

Đem cửa khóa lại, hai tay tóm lấy hai cánh tay Mộ Dung Cương trói ra sau, đem y đè lên tường phòng tắm, nổi giận đùng đùng chất vấn,“Hôm nay em và con chơi vui quá nhỉ?”

Ách? Mộ Dung Cương đang còn mơ mơ hồ hồ không kịp phản ứng, cùng con chơi rất vui có gì sai à?

Tiểu lưu manh đem chân cường ngạnh tách hai chân Mộ Dung Cương ra, ái muội ở trên mông y ma sát, rút ra một vật đưa cho y xem,“Chơi vui không?”

Mộ Dung Cương tập trung nhìn, nhất thời liền nở nụ cười. Là con rắn đồ chơi, nguyên lai gia khỏa này vẫn còn ghi hận chuyện đó.

“Em còn dám cười?” Tiểu lưu manh một phen ném con rắn đi, đem y đè càng mạnh.

Mộ Dung Cương buồn cười,“Anh giận cái gì? Em chỉ đùa với anh một chút thôi mà, anh đúng là…Được rồi, mau thả em ra, em muốn đi ngủ!”

Đây là cái thái độ gì? Tiểu lưu manh một phen lột áo ngủ của y, hừ lạnh,“Hôm nay không hảo hảo quản giáo em, em sẽ không biết lão công của em là ai!”

“Ê!” Mộ Dung Cương nhíu mày,“Anh định làm gì? Đang ở bên ngoài, không được!”

“Lão tử muốn làm!” Tiểu lưu manh không nói thêm lời nào, một ngụm liền cắn lên cổ Mộ Dung Cương, cắn trước một cái rồi nói sau!

Mộ Dung Cương đau! Hít một ngụm khí, cảm thấy trên cổ rất đau, nghĩ đến chắc là đã bị lưu lại dấu rồi. Con cẩu này! Đang muốn chửi ầm lên, mặt lại bị người cường ngạnh xoay qua, đem môi lấp kín.

Ngay từ đầu tiến vào, chính là mãnh liệt mà vô lễ. Hoàn toàn không nhìn Mộ Dung Cương chống cự, có một loại khí thế ép buộc. Trên người, còn có hai bàn tay đang dùng lực sờ soạn, tựa hồ như muốn bóc ra một tầng da của y, giữa đau đớn lại mang theo kích thích.

Mộ Dung Cương muốn phản kháng, nhưng thân thể lại không nghe theo lý trí của y. Hai người đã lăn lên giường không biết bao nhiêu lần, tất cả những điểm mẫn cảm của đối phương đều nắm rõ như lòng bàn tay, nhất nhất mơn trớn, không một chỗ nào may mắn thoát khỏi.

Vừa hôn xong, khi tiểu lưu manh cuối cùng cũng buông tha cho y, Mộ Dung Cương đã muốn toàn thân vô lực xụi lơ xuống, nếu không có tiểu lưu manh ôm lấy y, y đã sớm ngã xuống.

Tiểu lưu manh vừa lòng nhìn sắc mặt Mộ Dung Cương ửng hồng, hai mắt đẫm lệ tràn ngập phong tình, biết có thể tiến hành bước tiếp theo.

Thể chất của song tính nhân luôn mẫn cảm mà dễ bị khiêu khích, chỉ cần hơi trêu chọc, luôn không thể cự tuyệt với ***. Đây là phúc khí của lão công bọn họ, nhưng cũng là bi ai của Mộ Dung Cương giờ phút này.

Y thật sự muốn một cước đem tiểu lưu manh đá văng, sải bước rời đi, nhưng mà y vẫn không động đậy, hai chân giống như mọc rễ, đứng yên một chỗ không thể hoạt động. Trong lòng cho dù không nguyện ý, cũng chờ đợi hắn nhanh chóng tiến hành bước tiếp theo.

Bởi vì y, đã muốn cương rồi.

Vuốt ve ngọc hành cư nhiên đã đứng thẳng, tiểu lưu manh cười *** đãng đưa lưỡi liếm liếm lỗ tai y, mô phỏng động tác tính giao, từng chút từng chút chui vào trong, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt y, khiến cho trong lòng y vô cùng ngứa ngáy.

“Thân thể *** đãng như thế, nếu ly khai anh, cưng sẽ sống như thế nào?”

Mộ Dung Cương cảm thấy thẹn đến mức không thể nói gì, tiểu lưu manh này, ở trên giường luôn luôn làm càn, nhưng chính mình lại không thể kháng cự, ngược lại lại trầm mê vào, càng thêm dễ dàng hưng phấn.

Quả nhiên, dưới sự kích thích song song, tiểu lưu manh nhìn thấy ngọc hành trong tay càng thêm đứng thẳng, trên đỉnh còn rỉ ra nước mắt đáng thương, làm cho người ta càng muốn ác liệt khi dễ.

“Để cho anh sờ chỗ này xem có ướt hay không.” Bỏ qua ngọc hành, vươn tay tìm được đóa bí hoa, chỗ đó đã sớm hé mở, tiết ra đầy *** dịch.

“Ươt thành như vậy, có phải rất muốn lão công lập tức cắm vào không?”

Ngôn ngữ rõ ràng làm cho Mộ Dung Cương xấu hổ đến hai bên tai đỏ rực như sắp xuất huyết, bất quá với kinh nghiệm của quá khứ, giờ phút này tốt nhất là nên nhanh chóng thừa nhận, bằng không, tên tiểu lưu manh đáng chết sẽ tiếp tục ép buộc y.

Cúi đầu, dùng giọng nói so với tiếng muỗi kêu không khác là mấy phun ra một chữ,“Phải……”

Tiểu lưu manh vừa lòng huýt sáo, nhưng không có giống như trước nhanh chóng đem nhục bổng của mình cắm vào hoa huyệt. Mà dùng lực vỗ một cái thật mạnh lên mông Mộ Dung Cương, tiếng đánh thanh thúy vang lên, làm cho Mộ Dung Cương cả người run rẩy, ngay cả đầu ngón chân cũng co lại.

“Đã làm sai thì phải bị trừng phạt nga!”

Tiểu lưu manh cười xấu xa, đưa tay tìm được bí cảnh giữa hai cánh mông của y, nơi chưa từng bị khai phá.

Mộ Dung Cương phút chốc tỉnh ngủ,“Anh…… anh muốn làm cái gì?”

“Bảo bối nhi, cưng nói đi?” Thừa dịp đang nói chuyện, tiểu lưu manh đã đem ngón tay chứa đầy sữa tắm vươn vào.

Mộ Dung Cương hít một ngụm khí lạnh, thân thể bị dị vật xâm nhập cảm thấy không ổn làm cho y theo bản năng giãy dụa,“Mau ra ngoài, ra ngoài!”

“Mơ tưởng!” Tiểu lưu manh ác thanh ác khí buông một câu, rồi mới lại đổi một bộ đại hôi lang dụ dỗ,“Bảo bối nhi, chúng ta thử một lần, thử một lần đi!”

“Không muốn!” Giọng nói của Mộ Dung Cương dẫn theo chút giọng mũi làm nũng, nhu nhu, nghe hết sức có từ tính. Bình thường y chỉ cần nói như thế, tiểu lưu manh lập tức liền đầu hàng, sẽ không làm khó y nữa.

Nhưng mà hôm nay, tiểu lưu manh cũng là hạ quyết tâm. Nhất định phải vượt qua muôn trùng khó khăn, khai phá lãnh địa.

Gắt gao đem y đặt ở trên tường, tiểu lưu manh cũng bắt đầu làm nũng,“Bảo bối nhi, chẳng lẽ cưng không biết, nơi này cũng thực thoải mái sao?”

“Sẽ rất đau!”

“Không đâu, cẩn thận một ít, quen thì tốt rồi. Lần đầu tiên cưng làm với anh ở đằng trước chẳng phải cũng rất đau sao? Quen rồi thì rất sảng khoái a.”

“Không muốn!”

“Ngoan.” Thình lình lại thêm một ngón tay.

Mộ Dung Cương ăn đau, mang theo tiếng khóc rên rỉ, tiểu lưu manh vội vàng ôn nhu hôn môi, thậm chí dùng tới khẩu khí hay dùng để dỗ con,“Ngoan ngoan, không đau không đau.”

“Rõ ràng rất đau!” Mộ Dung Cương không thuận theo náo loạn lên.

Tiểu lưu manh khuyên bảo không có hiệu quả, dùng sức che môi y lại, vừa hôn vừa gia tăng thêm một ngón tay.

Mộ Dung Cương thật sự cảm thấy hơi đau, nơi nào lần đầu tiên bị khai phá, đau đớn đương nhiên khó tránh. Nhưng dùng cách nào cũng không giãy ra được, ngược lại càng giãy càng khiến cho mấy ngón tay có thêm cơ hội hoạt động mạnh.

Ngô…… đột nhiên, khi đầu ngón tay vô tình xẹt qua một chỗ nào đó, Mộ Dung Cương cả người run run một chút.

Tiểu lưu manh quyết đoán ấn thêm một lần, Mộ Dung Cương toàn thân lại run lên, hét rầm lên,“Không cho chạm vào! Không cho chạm vào nơi đó!”

Nhưng mà tiểu lưu manh cũng đã nhận ra, vô cùng vui mừng,“Tiểu Cương, đây là điểm mẫn cảm của cưng có đúng không? Thật gần, ai, cưng có từng nghe người ta nói qua điểm mẫn cảm càng cạn thì thân thể lại càng *** đãng không?”

“Em mới không phải! Anh mới *** đãng!” Mộ Dung Cương thẹn quá thành giận,“Nếu không, anh để cho em sờ của anh.”

Khó mà làm được! Tiểu lưu manh tuyệt không cho phép địa vị cường công dao động. Biết Mộ Dung Cương kỳ thật chỉ là mạnh miệng, thân thể đã có thể thích ứng, liền rút ngón tay ra, thay bằng tiểu huynh đệ đã sớm hưng phấn bừng bừng, tiến lên mở đường.

Tiến vào, so với tưởng tượng còn dễ dàng hơn.

Có lẽ thật sự là bởi vì điểm mẫn cảm ở quá cạn, trình độ tiếp nhận của thân thể Mộ Dung Cương khiến cho y cũng phải giật mình. Trừ bỏ lúc đầu tiến vào có chút gian nan, vào được hơn phân nửa liền phi thường thông thuận.

Lúc này, y mới hiểu được, vì cái gì ba ba chỉ nói với y thống khổ trong quá trình sinh sản chứ chưa từng đề cập tới phiền não tính sự.

Khả năng đối với song tính nhân mà nói, vô luận là thân mật tiếp xúc ở mặt trước hay mặt sau, đều là ── thực dễ dàng làm cho người ta sung sướng. Mộ Dung Cương vì tri thức mới tiếp nhận này, cảm giác có chút thất bại.

Nhưng mà một kẻ khác thì hoàn toàn tương phản, trong nháy mắt hoàn toàn tiến vào, cảm thụ được độ ấm triền miên mà mềm mại bao vây, làm cho tiểu lưu manh nhịn không được khinh hô ra tiếng, thỏa mãn đến thở mạnh một hơi.

Nơi này cùng phía trước vẫn là có chút không quá giống nhau, là cái gì thì hắn nói không nên lời. Chỉ là sau khi thể nghiệm qua, hắn mới thân thiết ý thức được, vì cái gì anh trai cùng với người kia vẫn có thể thỏa mãn tính phúc, đây là có đạo lý.

“Mộ Dương……” Mộ Dung Cương nhẹ nhàng hô một tiếng, mang theo chút u oán mà bản thân mình cũng không hiểu rõ được.

Thể nghiệm như thế này phải nói là không quá thoải mái, nhưng trong lòng dường như lại có một tia chờ mong, giống như một đứa bé muốn lột bỏ tầng tầng lớp lớp vỏ bọc bên ngoài viên kẹp, nếm thử bên trong rốt cuộc là tư vị như thế nào, giọng nói ẩn ẩn bất an lại mang theo một tia thúc giục.

Tiểu lưu manh nguyên bản sảng khoái xương cốt đều muốn tan đi một nửa, làm sao còn có thể chống trả lại được một tiếng gọi của y? Vật ở khố hạ lại trướng lớn một vòng, như ngựa hoang mất khống chế, từ đằng sau điên cuồng trừu sáp.

Ngô……tiếng rên rỉ đứt đoạn vọt ra khỏi miệng Mộ Dung Cương. Ái ân nhanh như vậy, làm cho y chưa kịp tinh tế cảm thụ hết đã bị hung hăng va chạm làm cho mụ mị cả đầu óc. Chỉ cảm thấy ở chỗ bị ma sát đau đớn như bị thiêu đốt, như bị đổ lên một đống hạt tiêu, chờ mong vốn có phút chốc tiêu tan, khó chịu khiến y chỉ muốn được giải thoát.

Cố gắng hít sâu mấy hơi, mới miễn cưỡng mở miệng,“Dương…… Nhẹ, nhẹ mọt chút, Mộ Dương……”

Nghe thấy tiếng người yêu nức nở gọi, cuối cùng cũng làm cho tiểu lưu manh khôi phục vài phần lý trí, ý thức được mình quá lỗ mãng, lập tức dừng lại động tác, khẽ hôn lên khóe mắt ứa lệ,“Làm đau em sao?”

Mộ Dung Cương nháy mắt liền an tâm, yên tâm đem chính mình giao cho hắn, chỉ là dặn dò,“Nhẹ, chậm một chút.”

Không thành vấn đề! Tiểu lưu manh tuy rằng thích đùa giỡn lưu manh, nhưng vẫn là rất yêu thương lão bà, hắn cũng không muốn chỉ một lần sẽ phá hủy trải nghiệm tính phúc củaMộ Dung Cương, tuyệt lộ từ nay về sau.

Cho nên lập tức nhận ra mình đã sai, liền nhanh chóng sửa chữa. Ôn nhu bắt đầu vài hành động “nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu”, thẳng đến khi lão bà bắt đầu phát ra tiếng ngâm nga êm tai, mới dần dần gia tăng sức lực.

Mộ Dung Cương hình dung không ra loại cảm giác này, thân là bác sĩ, y hiểu được khoái cảm tồn tại là vì tính khí không ngừng ma sát tuyến tiền liệt, nhưng thân là đương sự, y chỉ có thể nói bốn chữ ── dục tiên dục tử.

Thật sự, trừ bỏ từ này, y nghĩ không ra cách hình dung nào tốt hơn. Mỗi một lần va chạm đến địa phương mẫn cảm kia, đều giống như sản sinh ra luồng điện cực mạnh chạy xuyên suốt cơ thể y, cảm giác tê dại lan khắp toàn thân, thoải mái đến mức cả người mềm nhũn, ngay cả linh hồn cũng như bị kéo đi mất.

“Thật là quá *** đãng!” Chờ y hoàn toàn thích ứng, tiểu lưu manh lại bắt đầu hạ lưu vô sỉ, không kiêng kỵ gì nữa,“Tiểu Cương, cưng xem, mông cưng cũng ra nước này.”

Vì để chứng minh mình nói thật, hắn còn cố y va chạm mạnh tạo thành tiếng nước *** mỹ.“Nơi này không phải kỳ thật đã sớm cơ khát không được, vẫn luôn đợi lão công đến thao sao?”

Nội tâm Mộ Dung Cương lúc này đã loạn thành một đoàn.

Lý trí nói với y, đem cái tên vương bát đản này một cước đá ra ngoài không gian đi! Thân thể *** đãng thì lại tham luyến dựa vào thân thể hắn, đây là nam nhân của ta, là phu phu danh chính ngôn thuận còn sợ cái gì?

Hai người cứ làm tình như vậy, tiểu lưu manh thủy chung vẫn không dám dùng quá nhiều sức, sợ làm Mộ Dung Cương bị thương nên hắn vẫn là thu liễm vài phần lực đạo.

Thế là nhìn trái nhìn phải, ôm Mộ Dung Cương chuyển tới bồn rửa mặt, để cho y úp sấp xuống, hai tay chống lên mặt bàn, cái mông cứ như vậy mà cong lên, có thể dễ dàng tiếp nhận mình tiến sâu vào.

“Không…… Không muốn!” Tư thế khiến cho bản thân cảm thấy rất thẹn, Mộ Dung Cương có chút không tiếp thu được.

Nhưng mà tiểu lưu manh cũng không đồng ý, nhìn tiểu huyệt diễm hồng của lão bà đang hé mở, càng thêm kích thích hắn huyết mạch sôi sục, muốn ngừng mà không được.

Dùng sức đánh lên cái mông mượt mà của Mộ Dung Cương, tiểu lưu manh càng thêm làm càn,“Ngoan ngoãn đi! Không nghe lời anh sẽ làm chết cưng!”

Thật đáng ghét, gia khỏa này! Mộ Dung Cương xấu hổ đến chết bèn dùng sức đem cái mông kẹp chặt cái thứ kia, muốn giáo huấn nó một trận. Lại xem nhẹ tác dụng phụ của động tác này, quả thực là lửa cháy đổ thêm dầu, kích thích tiểu lưu manh hoàn toàn điên cuồng.

“Cưng còn dám kẹp lão tử! Lão tử làm chết cưng! Làm chết cưng!”

Tiếng đánh chát chát lên cái mông ở trong phòng tắm nhỏ hẹp nghe hết sức chói tai, Mộ Dung Cương không rõ lắm bản thân mình là đau hay là thích, tóm lại y vẫn là ứa nước mắt nghênh đón lần đầu tiên cao trào khi làm ở phía sau.

Co rút đột ngột bóp chặt lấy cái thứ ác ôn trong cơ thể, thành công bức nó buông súng đầu hàng, sau khi hy sinh lừng lẫy, tiểu lưu manh cũng thích đến cực điểm.

Khi hắn muốn tái chiến một vòng, lại nghe thấy tiếng kêu nhỏ như muỗi.

Con! Hai ông bố vẫn là rất có trách nhiệm, vú em nhanh chóng khôi phục đứng đắn, mặc kệ thân thể trần như nhộng liền đi ra ngoài.

Tiểu gia khỏa tốt lắm, không có tỉnh, chỉ là không cảm nhận được có ai bên cạnh, cảm thấy bất an, ngủ không yên. Vỗ nhẹ bảo bảo một trận, cảm nhận được cha đang ở bên cạnh, bảo bảo mệt mỏi không mở mắt ra được rất nhanh liền an an ổn ổn lại lần nữa đi ngủ.

Bất quá hai ông bố cũng không dám ham chiến, nhanh chóng tẩy trừ sạch sẽ, trở về kết thúc trách nhiệm chăm con.

Mộ Dung Cương đương nhiên ngủ ở giữa, một bên ôm bảo bảo, một bên để tiểu lưu manh ôm y.

“Kỹ thuật của anh cũng tốt quá ha?” Thành công khai phá lãnh địa mới, nam nhân nào cũng muốn tự thổi phồng một chút,“Lần đầu tiên làm, em liền cao trào. Sau này có phải hay không có thể phía trước một lần, phía sau một lần, thay phiên dùng?”

Phi! Mộ Dung Cương lười nghe hắn khoe khoang, chỉ là than thở một câu,“Làm phía sau thì phải mang áo mưa!”

Nếu không rửa sạch sẽ rất phiền toái, vừa rồi thật sự y không còn khí lực, lại lo lắng cho con trai, đành phải để tiểu lưu manh tùy tiện làm qua loa.

Tuân mệnh! Tiểu lưu manh tâm tình rất tốt hôn lão bà một ngụm, lại nhoài người qua hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, cảm thấy mỹ mãn đi ngủ.

Nhưng buổi sáng ngày hôm sau, liền thấy ngay hậu quả.

Mộ Dung Cương sáng sớm liền bị tiêu chảy, phỏng chừng là do tối hôm qua không rửa sạch sẽ. Nhưng nếu tiêu chảy là hiện tượng bình thường, vì cái gì y lại còn buồn nôn? Tiểu lưu manh rất là mạc danh kỳ diệu, hắn đâu có bắn vào trong miệng y.

Nhưng mà lần này, Mộ Dung Cương nhanh chóng nhận ra cơ thể mình không đúng, người từng có kinh nghiệm một lần, sẽ không ngây ngô như lần đầu nữa.

Đợi nôn hết xong, nâng lên đôi mắt đỏ hồng, chỉ thẳng vào tiểu lưu manh đang đứng ngơ ngác, rít gào,“Nếu lúc này…… lại, lại có …… em sẽ không để yên cho anh!”

A! Tiểu lưu manh vừa hoảng vừa mừng. Nhìn sang lão đại còn chưa ngồi được, chẳng lẽ nhanh như vậy liền được nghênh đón lão nhị?

Chúc mừng tiểu lưu manh, hắn đoán trúng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.