Tiểu Lão Bản

Chương 34: Tính cách ăn vạ



Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ gần đây rất khốn khổ, đại khái là ông Trời cảm thấy hai người họ nên bị báo ứng, xui xẻo cứ nối nhau mà tới, không cho bọn họ cơ hội thở dốc.

Đầu tiên là Đường Quốc Hoa mấy năm nay có chút tiền đã học theo tật xấu của người ta —— nuôi gái. Lúc này sự việc vỡ lẽ, Triệu Lệ cả ngày đứng trong làng khóc lóc ầm ĩ, há miệng là mắng gã phụ lòng, không lương tâm, cái vẻ chanh chua ấy khiến người nhìn mà chế giễu.

Căn nguyên của sự việc, phải ngược dòng đến một năm trước.

Ả là người làng khác, vốn cũng chẳng có gì, vì bận chuyện nuôi trồng, Đường Quốc Hoa hầu như mỗi ngày ở sau núi, mà ả là công nhân gã thuê tới chăm lồng nuôi, sau hai người không biết thế nào thông đồng với nhau.

Ả tên là Lâm Cẩm, xem như có tâm kế, từ ngày đầu tiên đi làm, đã âm thầm đánh chủ ý. Một năm này ả mỗi ngày ôn nhu như chim nhỏ nép vào người mọi chuyện nghe Đường Quốc Hoa, đối phương nói gì ả làm đó, quả thật là ngoan ngoãn phục tùng, tính tình so với Triệu Lệ, quả thật một cái trên trời một cái dưới đất.

Đường Quốc Hoa cũng hèn, ở trước mặt Triệu Lệ gã thuộc loại thấp cổ bé hỏng, Triệu Lệ không cho gã được sự thỏa mãn của chủ nghĩa đại nam tử, mà mấy thứ này, gã hoàn toàn chiếm được trên người Lâm Cẩm, nên thời gian dài, gã cảm thấy, càng là nhìn Triệu Lệ gã càng không thoả mãn.

Khi ở trên núi, lòng ôm Lâm Cẩm, miệng thì nói xấu Triệu Lệ, nghe đối phương dùng cái giọng nhu hòa an ủi mình, cảm nhận bàn tay mềm mại của đối phương vỗ nhẹ trên lưng, Đường Quốc Hoa thoải mái, sau đó trực tiếp ôm người lăn lên giường, quả thật là vừa thỏa mãn dục-vọng thân thể vừa thỏa mãn dục-vọng trong lòng.

Đàn ông sao, đều hy vọng cờ đỏ trong nhà không ngã cờ màu bên ngoài phất phới.

Nếu thật bảo Đường Quốc Hoa ly hôn với Triệu Lệ, gã làm không được, suy nghĩ của thế hệ trước là vậy, hôn đã kết là cả đời, cho dù mình không thích, cũng phải cố sống, huống hồ gã rất thích thằng con của mình, nếu ly hôn, chịu tội không phải tâm can bảo bối của gã sao.

Cứ thế, Đường Quốc Hoa lêu lổng trên núi với Lâm Cẩm, về nhà rồi, hiếm khi thân cận Triệu Lệ. Một tháng hai tháng, Triệu Lệ không nghĩ nhiều, cùng lắm là cảm thấy Đường Quốc Hoa mệt quá, mụ còn vì vậy tìm cách bồi bổ đối phương.

Nhưng thời gian dài, Triệu Lệ đã nghĩ không đúng, đâu có vợ chồng nào cuộc sống về đêm một năm có thể một bàn tay đếm lại? Huống hồ hai người họ tuổi tác không lớn, là lúc đang cần.

Một ngày có hoài nghi, nhìn đâu cũng thấy nghi ngờ, Triệu Lệ cẩn thận quan sát Đường Quốc Hoa hồi lâu, cuối cùng ở ngày nọ, trực tiếp ở trên núi bắt được hai người trần truồng ôm nhau. Vật đó của Đường Quốc Hoa còn ở trong thân thể của một ả khác…

Lập tức, Triệu Lệ ầm ĩ, đòi chết đòi sống đòi liều mạng với Đường Quốc Hoa, đòi giết Lâm Cẩm… May mắn bị người giữ lại, bất quá đây không phải kết thúc, mà chỉ là bắt đầu… Một ngày vỡ lẽ, Đường Quốc Hoa nhìn cái vẻ chanh chua của Triệu Lệ lại so với Lâm Cẩm an tĩnh khóc như hoa lê, cán cân trong lòng, lập tức nghiêng.

Nhưng nghiêng cũng vô dụng, cuối cùng bị Triệu Lệ quấy phiền, gã lại đuối lý, dứt khoát đồng ý cắt đứt với Lâm Cẩm, ở trước mặt mọi người đuổi ả đi… Bất quá sau lưng, xuy xuy xuy, ai biết được.

Sau đó không được mấy ngày, lại xảy ra một chuyện khác.

Chuyện thứ hai này, là bảo bối ngật đáp bị chiều hư Đường Học Quân của Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ, trực tiếp đập vỡ đầu con trai của bí thư mới tới, lúc này không phải Đường Học Cẩn, mặc bọn họ có thể mở mồm muốn che giấu là che giấu.

Cậu bé này là con tuổi già của bí thư, là con trai cầu thần bái Phật khó khăn lắm mới được, chỉ chừng bảy tuổi, từ nhỏ đã được nhà cưng lắm, mỗi ngày đều có kẹo và trái cây ăn, ăn đến mức cả người hồng hào, chẳng khác gì bé gái, rất được mọi người thích.

Nhưng, Đường Học Quân thằng nhãi lì lợm này từ nhỏ ngang ngược, mà còn mỗi lần gặp rắc rối Triệu Lệ và Đường Quốc Hoa cũng không dạy nó, trái lại còn khen nó làm đúng, được, lúc này con của bọn họ đánh bảo bối ngật đáp nhà người ta, vợ và ông bà nội bí thư cả ngày tìm vợ chồng bọn họ giải quyết, cũng ầm ĩ không yên.

Ông Trời đại khái ngại bọn họ chưa đủ xui, báo ứng chưa đủ nhiều, chuyện thứ ba liên tiếp kéo tới, quả thật là tuyệt.

Chuyện cuối cùng này, là lòng tham của hai người họ gây ra.

Đại khái hơn một năm trước, bọn họ nghe dân làng làm công bên ngoài về kể, ở ngoài trái cây mấy đồng một cân, thế là hai vợ chồng tính toán, nhổ cây chè sửa trồng cây ăn quả.

Cây ăn quả này là bọn họ tìm người nhổ trồng cây giống đã lớn, định chờ năm sau kết quả, mang ra ngoài bán sỉ, tính tới tính lui, hẳn có thể kiếm chừng mấy vạn, hai người khi đó còn ảo tưởng đâu.

Năm nay, cây kết quả, trái cây cũng tươi, Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ đang nghĩ hẳn có thể đếm tiền đến nhũn tay, ai biết, chờ bọn họ lên thị trấn hỏi, vì năm ngoái giá trái cây lên cao, nên rất nhiều nông dân năm nay trồng trái cây, dẫn đến hiện tại trái cây tràn lan, một cân đừng nói mấy đồng, một đồng cũng không ai mua.

Hai người nghe mà điên rồi, sau núi của bọn họ trồng rất nhiều cây ăn quả, mà còn vì nhổ trồng chúng, bọn họ hầu như tiêu sạch tiết kiệm trong nhà, phen này mất cả chì lẫn chài, bọn họ không muốn điên cũng phải điên.

Đường Quốc Hoa mỗi ngày ngồi ở nhà hút thuốc, mặt ủ mày ê, Triệu Lệ thấy chồng mụ như vậy càng chạnh lòng, lại nhớ tới chuyện Lâm Cẩm, cơn tức xoát xoát xoát bay lên, lời khó tránh khỏi cay nghiệt. Mụ mỗi ngày cằn nhằn, khiến Đường Quốc Hoa vốn vì chuyện Lâm Cẩm mà chướng mắt Triệu Lệ lần này dứt khoát vung tay đánh vợ.

Triệu Lệ không dám tin nhìn Đường Quốc Hoa, che nửa bên mặt bị đánh sưng húp, trợn tròn mắt, mụ kéo giọng quát: “Đường Quốc Hoa, ông đám đánh tôi, tôi chết cho rồi, con mẹ nó ông là đồ không lương tâm, đáng chém ngàn đao, ông giờ giỏi lắm, trước ở ngoài nuôi gái thì thôi, lần này lại đánh vợ… A, sao mạng tôi khổ vậy giời, lấy phải thứ đàn ông nhẫn tâm như ông!”

Giọng Triệu Lệ lớn lắm, quát một cái đã trực tiếp quát hàng xóm tới, bọn họ chế giễu, chỉ trò nhìn gia đình này.

Da mặt Đường Quốc Hoa không dày như Triệu Lệ, gã là người sĩ diện, bị người bu lại xem như vậy, mặt già gã đỏ lên, nhưng nghe Triệu Lệ nhắc tới Lâm Cẩm, nhớ tới vẻ ôn nhu chim nhỏ nép vào người của đối phương, cơn tức của gã nhất thời không chỗ xì, cũng kéo giọng rống về: “Con mẹ nó bà câm miệng, bà là cái đồ chanh chua, tôi đánh bà thì sao. Nếu không phải bà tham lam giật dây tôi trồng mớ cây ăn quả đáng chết ấy, tôi sẽ đào sạch tiền gởi ngân hàng khiến cho giờ mất cả chì lẫn chài à!?”

Triệu Lệ nghe Đường Quốc Hoa đẩy tất cả sai lầm lên người mình, nét mặt nháy mắt vặn vẹo, “Đường Quốc Hoa, ông là thằng rùa rụt đầu, chuyện đến nước này, ông lại đổ cho tôi à. Lúc đầu rốt cuộc là ai nghe Lý Tứ nói đã hí hửng đi trồng cây ăn quả, con mẹ nó, cái đồ không lương tâm.”

Nói xong, Triệu Lệ đặt mông ngồi xuống đất bắt đầu thê thảm khóc, giọng cũng thê lương, “Sao mạng tôi khổ vậy giời, gả cho cái thứ đàn ông này, chưa từng hưởng được nửa tí phúc thì thôi, tôi vất vả nhọc lòng nuôi con gã lớn lên, làm trâu làm ngựa cho gã, giờ lại rơi vào cái nước này, Đường Quốc Hoa, ông nói ông có lương tâm không, hả!”

Đường Quốc Hoa bị Triệu Lệ rống nghẹn lời, thấy đối phương khóc lóc thê thảm, lại nhìn thằng con rúc bên cạnh nhìn mình, ấp a ấp úng không biết nói gì.

Nhưng vừa nghĩ tới chỗ tiền mất cả chì lẫn chài và vẻ mặt thê thảm khi đi của Lâm Cẩm, ánh mắt gã lại hung ác, “Triệu Lệ, con mẹ nó bà câm miệng cho tôi.”

Đại khái là bị ánh mắt của Đường Quốc Hoa dọa, Đường Học Quân mười tuổi sững sờ, lập tức khóc lên, nó vốn đã mập, thân thể như quả banh, thịt trên mặt nhiều đến sắp không thấy mắt, lần này khóc tóe, nước mắt nước mũi dính đầy mặt, nhìn mà tởm không thôi.

Đường Học Quân vừa khóc, hai vợ chồng cũng không cãi nữa, Triệu Lệ vội vã bò dậy ôm bảo bối ngật đáp của mình vào lòng dỗ dành, giọng ôn hòa muốn chết, hoàn toàn là vẻ mặt từ mẫu.

Hàng xóm bên ngoài thấy hết trò hề coi rồi, kéo nhau rời đi, bất quá trong lòng mỗi người đều có một cây cân, nhân phẩm của hai vợ chồng Đường Quốc Hoa thế nào bọn họ tự rõ ràng, trước là vì nhà đối phương có tiền, nên thi nhau nịnh bợ, giờ nghe được tin này, mỗi người đều có tính toán.

Khuôn mặt vốn hung ác của Đường Quốc Hoa lập tức ôn hòa lại, gã ép ra nụ cười, duỗi tay sờ đầu Đường Học Quân, “Tiểu Bảo à, khóc gì vậy, có phải cha dọa con không?”

Đường Học Quân khóc hổn hển, vừa nấc vừa vươn tay lau mặt, cái bản mặt mập ú tởm lợm xì mũi, “Cha, mẹ, hai người sao lại cãi nhau, ô ô ô… Tiểu Bảo không muốn hai người cãi nhau.”

Triệu Lệ vừa nghe, cũng không quản gò má sưng đỏ, bẹp một hơi hôn lên mặt Đường Học Quân, “Tiểu Bảo nín nào, cha mẹ không có cãi nhau.”

Đường Học Quân ngu, “Thật à? Nhưng, vừa nãy Tiểu Bảo thấy cha đánh mẹ.”

Đường Quốc Hoa vừa nghe, mặt ngượng ngập cười, nhìn lại ánh mắt ai oán của Triệu Lệ, trong lòng tuy vẫn có giận, nhưng không cách nào xì ra trước mặt con trai bảo bối.

“Không có, Tiểu Bảo nhìn lầm rồi, nín nín, lát nữa cha mua kẹo cho con ăn.”

“Cách.” Đường Học Quân vừa nghe có kẹo ăn, lập tức nín, nghiêng đầu, nhớ tới mấy lời nó nghe người hầu của mình nói, chớp mắt, hỏi: “Cha, mẹ, sao không thấy Đường Học Cẩn về nhà, đã ba năm rồi con không gặp nó.”

Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ khựng lại, cái tên này đã ba năm không nghe được, giờ đột nhiên nghe, khiến bọn họ bỗng nhiên xuất hiện tia hy vọng!

Bọn họ sao có thể quên chứ, còn có Đường Học Cẩn mà.

Tốt xấu bọn họ nuôi nó đến 13 tuổi, tuy không phải cha mẹ ruột, nhưng tiền nuôi nấng cũng có thể đòi lại!

13 năm, mỗi năm tính một nghìn đồng, cũng có thể đòi về mười mấy nghìn đồng!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.