Tiểu Lão Bản

Chương 32: Cuộc thi chuyển cấp



Có Tiêu Đồng giúp đỡ, tiệm cơm dần đi lên quỹ đạo, lượng khách cũng khống chế ở một mức độ, trên cơ bản tới đây đều là khách quen, đương nhiên cũng có vài người khách mới, chỉ là không nhiều, mỗi ngày định mức buôn bán lời xấp xỉ chừng ba bốn trăm, không tính nhiều không tính ít, nhưng Đường Học Cẩn đã thấy đủ.

Theo thời gian trôi qua, cuộc sống của cậu đã tốt hơn, tiền trong túi cậu cũng nhiều hơn.

Ba tháng sau, Đường Học Cẩn đúng hẹn giao bản thiết kế lắc tay cho Tư Vân, từ chỗ Tư Vân cầm được bộ phận tiền tương ứng, đồng thời đáp ứng sau này sẽ dần giao hết chỗ thiết kế còn lại.

Hai năm sau, Đường Học Cẩn lên lớp 9, vì đã sắp thi vào lớp 10, thời gian nhàn rỗi của cậu dần ít lại, trước đó chuyện Đường Vận đồng ý cho cậu trốn tiết thứ tư buổi sáng và tiết cuối cùng buổi chiều cũng bị thu hồi, cậu còn bị yêu cầu phải dọn về ký túc xá.

Giờ Đường Học Cẩn căn bản không rãnh lo lắng chuyện ở tiệm, mỗi ngày vùi đầu làm bài, cho dù có thần khí sống lại plug-in, cậu cũng vẫn phải làm tới khuya.

May mà, nửa năm trước, Lưu Minh Lượng đã thành trưởng trấn, ông và Trương Vân dọn tới trấn trên.

Thời gian Trương Vân mỗi ngày có thể tới giúp tiệm đã nhiều hơn, đến sau, biến thành tiệm cơm hầu như là bà quản lý. Bất quá Tiêu Đồng lúc này đã có thể giúp được khá nhiều, hai năm qua, cô vẫn luôn học hỏi và trưởng thành, lúc này đã có thể quán xuyến mọi việc cả rồi.

Hiện tại tiệm cơm từ chỉ làm mấy giờ mở rộng thành từ sáu giờ rưỡi sáng đến bảy giờ tối, cũng thuê thêm ba người, cộng với Tiêu Đồng còn có Trương Vân, năm người vừa vặn, mỗi ngày làm việc cũng vừa sức.

Về phần Đường Học Cẩn, chỉ có thể giúp đôi chút những lúc nhàn rỗi, tuy rằng không nhiều, nhưng chưởng quỹ phủi tay như cậu cho dù không làm cũng không ai nói gì, dù sao chưa từng có ông chủ nào tốt với mấy người làm công như bọn họ đến thế, mỗi tháng không chỉ tiền lương, còn có chia hoa hồng, thậm chí bao ăn bao ở.

Vì Đường Học Cẩn và Vạn Bác phải dọn về ký túc xá, nên hai căn phòng ở lầu hai đã thành ký túc xá của nhân viên, bốn nhân viên vừa vặn hai nam hai nữ.

Nhờ lược bớt rất thiếu chi tiêu, kiếm suốt một năm, cậu ước chừng kiếm được ba bốn nghìn đồng, bốn năm năm đã có thể xây một ngôi nhà ở miền quê.

Đường Học Cẩn giờ nhàn nhã, mỗi tháng chỉ cần ngồi đếm tiền là được, mỗi tháng thu chi Trương Vân sẽ cẩn thận ghi vào sổ, sau đó giao cho cậu. Trương Vân còn gửi tiền vào sổ tiết kiệm trước đó đã giúp cậu làm, hầu như những gì có thể giúp, bà đều giúp cậu cả.

Những khi ấy, đáy lòng Đường Học Cẩn lấp đầy cảm kích không thể nói hết với Lưu Minh Lượng và Trương Vân, loại cảm kích này là phải dùng cảm tình chậm rãi hoàn trả, điểm này cậu rõ.

Hai năm qua, Đường Học Cẩn đã rộng rãi hơn nhiều, giao lưu với bạn học cũng từ từ tăng lên, nhờ vậy ngoại trừ Vạn Bác cậu thu hoạch thêm ba bốn người bạn có thể thổ lộ tình cảm. Bọn họ sẽ cùng thảo luận đề bài thảo luận bài tập, ngày như thế, khiến cậu sáng sủa hơn không ít, bức tường thành vốn dựng cao trong lòng, đã dần biến mất.

Ngày thoải mái, chiều cao của Đường Học Cẩn cuối cùng cũng tăng lên, khi lên lớp 9, nó đã đột phá 1m72 bắt đầu xuất phát về phía 1m75.

Cuối cùng, giữa hè tháng bảy, Đường Học Cẩn và Vạn Bác nghênh đón đường ranh giới kỳ thi vào lớp 10 đầu tiên trong đời.

Trước khi thi, Lưu Minh Lượng nhiều lần dặn dò, ở trường thi không cần khẩn trương, có làm bài thì trước làm mấy đề mà mình biết, tuy rằng liên miên dông dài rất nhiều, nhưng Đường Học Cẩn vẫn nghiêm túc nghe.

Chờ đến khi Lưu Minh Lượng nói xong, Đường Học Cẩn mới ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt, người vô tư quan tâm cậu suốt ba năm rõ ràng không phải cha giờ này khắc này lại ở bên cậu sắm vai một người cha, cậu híp mắt, giấu đi khóe mắt ướt át.

—— có chút quan tâm, rõ ràng chỉ là mấy lời cực kỳ đơn giản và giản dị, lại có thể khiến người thấy ấm áp.

Khóe miệng giơ lên, Đường Học Cẩn lộ ra nụ cười tự tin, “Chú Lưu, chú yên tâm, cháu nhất định sẽ đậu hạng nhất cả nước.”

Lưu Minh Lượng nghe xong, bật cười, “Giỏi, có chí khí, chú Lưu tin cháu.”

Đường Học Cẩn cũng thẹn thùng cười, nhưng đáy mắt là tự tin tràn đầy.

Trương Vân đứng bên cạnh che miệng bật cười, bà thân mật sờ đầu Đường Học Cẩn, ôn nhu dặn, “Tiểu Cẩn, đừng quá khẩn trương, thím biết thành tích của cháu rất tốt, nên ở trường thi, chỉ cần phát huy như bình thường là được, đừng tạo áp lực cho mình biết không?”

Đường Học Cẩn nhìn Trương Vân, gật đầu, “Cảm ơn thím, cháu biết.”

Trương Vân nghe được lời này mỉm cười nhìn cậu, vỗ vai, rồi đẩy cậu về phía Vạn Bác, “Đi đi, Vạn Bác thằng nhóc này đã không kiên nhẫn chờ nữa rồi.”

Đường Học Cẩn quay đầu nhìn cậu nhóc ba năm qua chiều cao đã vượt trước 1m8, hiện đang cúi đầu, bàn chân buồn chán đá tới đá lui.

Phất tay với Lưu Minh Lượng và Trương Vân, Đường Học Cẩn chạy về phía Vạn Bác, đã sắp tới giờ thi rồi, vừa chạy, cậu vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời, thoáng híp mắt lại —— trời rất xanh, mây rất trắng, thời tiết tốt.

Chín giờ, cuộc thi chính thức bắt đầu.

Hai ngày sau, cuộc thi chuyển cấp vào lớp 10 kết thúc, khi Đường Học Cẩn ra khỏi cổng, đã thấy Lưu Minh Lượng Trương Vân thậm chí Lục Quân Thần đứng bên ngoài cười híp mắt nhìn mình.

Lập tức lóe lên nụ cười tự tin, Đường Học Cẩn nâng tay, vẫy với bọn họ, “Chú Lưu, thím.”

Chờ khi chạy tới, Lục Quân Thần ôn nhu nhìn Đường Học Cẩn, giọng dĩ nhiên có chút ai oán, “Tiểu Cẩn, em cũng không chào anh.”

Đường Học Cẩn bất đắc dĩ nhìn Lục Quân Thần, tùy tiện đáp, “Em gọi chú Lưu và thím, anh xen vào làm gì.” Nghe giọng này, là đã rất quen.

Hơn hai năm ở chung, Lục Quân Thần rốt cuộc cũng hiểu rõ tính cách của Đường Học Cẩn, anh cười duỗi tay sờ mái tóc mềm mại trước mặt, “Giỡn thôi mà.” Nói xong, lại như ảo thuật từ phía sau lấy ra một cái túi nhỏ đưa cho cậu, chớp mắt, lóe lên ý cười ôn hòa, “Quà tốt nghiệp.”

Cầm lấy túi, Đường Học Cẩn gật đầu, “Cảm ơn, lát nữa em mời anh ăn cơm.”

“Em tự xuống bếp? Nếu không phải, anh không ăn.” Ôm cánh tay, Lục Quân Thần nhớ tới tay nghề của Đường Học Cẩn, chép miệng, “Cũng tại Tiểu Cẩn phải chuẩn bị thi vào lớp 10, anh đã hơn nửa năm không ăn được cơm em nấu rồi, nhớ mùi vị ấy quá.”

Đường Học Cẩn nhướng mày, “Được, tới tiệm, em làm cho anh.” Nói xong lại quay đầu nhẹ giọng chào Lưu Minh Lượng và Trương Vân, mọi người chậm rãi tới tiệm cơm.

Hơn hai năm qua, nếu nói trừ Lưu Minh Lượng và Trương Vân ra, người Đường Học Cẩn hiểu rõ nhiều nhất, chính là Lục Quân Thần, quen thuộc nhất cũng là đối phương. Ban đầu, mỗi khi Lục Quân Thần một mình tới tiệm của cậu, cậu còn có chút thận trọng, dù sao bọn họ không thể nói quen thuộc, gặp mặt cũng là một bàn tay có thể đếm được.

Sau, gặp nhiều, mỗi khi tán gẫu học thức kiến thức và ánh mắt lâu dài của Lục Quân Thần đều khiến Đường Học Cẩn ca ngợi, tầm mắt nhìn đối phương cũng dần trở nên thưởng thức.

Hơn hai năm qua, Lục Quân Thần rảnh rỗi sẽ chạy tới đây, mỗi lần tới đều cười vui vẻ, cho dù một ngày trước ở công ty còn như mây đen ập tới, nhưng chỉ cần đứng trước mặt Đường Học Cẩn, cả người anh sẽ hoàn toàn khác hẳn, khuôn mặt vốn nghiêm túc kéo căng cũng hòa hoãn lại, khí chất như đổi thành một người khác vậy.

Lâu dần, hai người chậm rãi quen thuộc, có thể nói là không biết tại sao lại trở thành bạn tốt, Lục Quân Thần rất ôn hòa, mỗi lần nhìn Đường Học Cẩn đều là dùng ánh mắt chân thành, ôn nhu và một nụ cười khẽ.

Thỉnh thoảng nó cũng khiến Đường Học Cẩn có ảo giác đôi mắt của Lục Quân Thần đã xuyên qua thân thể nhìn thấy linh hồn của cậu, bất quá hồi hồn, cậu phát hiện, là mình nghĩ nhiều quá, ánh mắt đối phương nhìn cậu chỉ là sự ôn hòa kéo dài mà thôi.

Đối với người bạn nhiều ra này, Đường Học Cẩn rất thoả mãn.

Bất quá khi cậu biết thì ra bản thiết kế lắc tay không phải Tư Vân muốn mua mà là Lục Quân Thần, còn từng phát giận, vì cậu cảm thấy mình bị gạt, mấy lần đối phương tới cũng không thèm nhìn.

Vạn Bác lúc đó có nói, cậu nhõng nhẽo như vậy để làm gì.

Đối với Đường Học Cẩn, không thể nhẫn được nhất là lừa gạt và lợi dụng, vì đời trước, cậu bị lợi dụng một đời, cuối cùng còn chết trong lừa gạt, nhưng những điều này cậu lại không thể nói cho người khác biết. Nguyên nhân cậu giận, bất quá là vì cậu coi Lục Quân Thần là bạn, nhưng đối phương lại giấu cậu.

Sau lại, khi Lục Quân Thần thực lòng xin lỗi đồng thời thề rằng sẽ không gạt cậu nữa, vui vẻ lòng bỗng trỗi lên còn khiến cậu kinh ngạc một phen, nhưng xúc cảm xa lạ ấy rất nhanh đã biến mất, nên cậu cũng không để trong lòng.

Bất quá Đường Học Cẩn không thể ngờ rằng, Lục Quân Thần là có ý đồ với cậu mới sẽ ân cần nhiều lần tới cái trấn không phồn hoa cũng chẳng có điếm sáng gì này, mới sẽ để ý cảm nhận của cậu, cam nguyện hao tốn thời gian thậm chí không cần da mặt xin lỗi cậu.

Cho dù là người được sống lại, EQ của Đường Học Cẩn vẫn chẳng cao thêm mấy, trên bản chất, cậu vẫn người của đời trước, bất quá là nhiều một phần ký ức mà thôi.

Tâm cơ duy nhất của cậu đều dùng ở việc tranh thủ cho mình ở cái năm sống lại, mà mặt khác, cũng là hồ đồ.

Cho nên cậu căn bản không biết, mình đang bị một tên phúc hắc theo dõi, đồng thời đối phương dự định dùng cách lửa riu nấu cháo nước ấm nấu ếch, chậm rãi chiếm lấy trái tim cậu, dựng lên cho cậu một cái lồng, gọi cậu cam tâm tình nguyện bước vào, không bao giờ muốn ra nữa.

Bọn họ vừa tới tiệm cơm, Đường Học Cẩn đã nghe tiếng gọi khoan khoái phía sau của Vạn Bác, quay đầu, cậu thấy cậu nhóc đang cười xán lạn ấy liều mạng vẫy tay với mình.

Vạn Thế Tam ở phía sau nhìn nhóc con mình chạy như bay, đỡ bụng cười ha chậm rì rì theo tới.

“Đường Học Cẩn, sao các cậu đi nhanh vậy, tôi vừa nói mấy câu với tía các cậu đã đi mất tiêu rồi.” Chạy tới trước mặt Đường Học Cẩn, Vạn Bác đáp tay lên vai cậu, đá mắt hỏi.

Lục Quân Thần âm thầm liếc bàn tay Vạn Bác đáp trên vai Đường Học Cẩn, vươn tay trực tiếp kéo Đường Học Cẩn về phía mình, sau đó nhìn bàn tay ấy tự động rụng khỏi đầu vai, lòng mới thấy thoả mãn.

Đón ánh mắt nghi hoặc của Đường Học Cẩn, Lục Quân Thần chớp mắt, lẽ thẳng khí hùng nói: “Vừa rồi chỗ chân em đứng có kiến sắp bò lên.”

“Ha?” Đường Học Cẩn nghe được lời này cúi đầu, quả thật nhìn thấy mấy con kiến bò tới bò lui, cậu bèn lui về sau vài bước, để chúng bò thẳng qua.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.