Sau khi nghe Vạn Thế Tam nói ra ý đồ của mình Lưu Minh Lượng chỉ có thể nghẹn lời, ông nhìn vị phụ huynh của học sinh nào đó đang rưng rưng nhìn chằm chằm mình này, nghĩ cách tìm từ một lát, mới nói ra chân tướng, “Trên thực tế… Tôi không phải cha của Tiểu Cẩn.”
“Di? Di, di, di!” Ánh mắt Vạn Thế Tam trợn to, nửa ngày mới hồi hồn duỗi tay ra sờ đầu mình, xấu hổ bật cười với Lưu Minh Lượng, “Là vậy à, tôi cho rằng hai người là cha con.”
Nói xong như là cảm thấy mình nói sai rồi, lại bổ sung: “Tôi là định nói việc đăng ký hẳn là cha mẹ đi cùng con cái ấy nhỉ…”
“Cũng phải.” Lưu Minh Lượng cười cười, không nói gì, ông nghiêng đầu nhìn người đàn ông trung niên vẻ mặt xấu hổ đứng bên cạnh, muốn đánh vỡ bầu không khí ấy, bèn duỗi tay với đối phương, đồng thời tự giới thiệu: “Tôi là Lưu Minh Lượng.”
“Tôi là Vạn Thế Tam.” Nhìn bàn tay duỗi đến trước mặt, Vạn Thế Tam vội vã bắt lấy tay Lưu Minh Lượng, bắt một cái đã buông, miệng vẫn không ngừng than thở: “Tôi nhìn hai người cho dù không phải cha con, quan hệ cũng tốt thật đấy, làm cách nào vậy? Anh là người thân của cậu bé ấy à?”
Lưu Minh Lượng nhìn Vạn Thế Tam ra vẻ hiếu kỳ, lắc đầu, “Không, chúng tôi không phải thân thích.”
“Nhưng…”
“Tính lên, tôi chỉ là bí thư thôn mà thôi, Tiểu Cẩn ngoan ngoãn gọi tôi một tiếng chú Lưu, tôi đã nhận một tiếng này, vậy có thể giúp được gì cho thằng bé thì giúp, mấy chuyện này, bất quá là nhấc tay thôi.”
“Thì ra là vậy.” Vạn Thế Tam không thể nào ngờ được hai người lại không có quan hệ thân thích gì, nghĩ tới mối quan hệ cứng ngắc của mình với thằng nhóc, ông khổ mặt, nặng nề thở ra một hơi.
Khi định nói gì thêm, chủ nhiệm lớp đã ló đầu ra, thông báo bọn họ có thể vào lớp đóng học phí, thế là Vạn Thế Tam đành phải nuốt lời vào bụng, xoay người chạy tới chỗ mấy phụ huynh, bắt đầu xếp hàng.
Lưu Minh Lượng không đi xếp cái hàng dài ngoẵng ấy, mà là tới chỗ Đường Học Cẩn, tán gẫu với cậu, dặn dò cậu nhớ cố gắng học tập có khó khăn có thể về tìm ông vân vân…
Đường Học Cẩn nghe vào tai ấm trong lòng, cậu nhu thuận an tĩnh nghe Lưu Minh Lượng như một người cha dùng lời nói thấm thía dặn dò rất nhiều rất nhiều, đơn giản chỉ là mấy việc cực kỳ nhỏ bé, nhưng cậu nghe rất nghiêm túc rất thỏa mãn.
Đối với Đường Học Cẩn hai đời đều không cảm nhận được ấm áp của trưởng bối mà nói, mấy lời của Lưu Minh Lượng nghe vào tai đứa bé bình thường ở cái tuổi này sẽ thấy phiền thậm chí có thể thấy dông dài, nhưng đối với cậu, cậu chỉ thấy một niềm hạnh phúc khi được quan tâm vây lấy, không còn gì khác.
Hai người chờ đến khi các phụ huynh khác đã nộp xong học phí mới tới trước mặt chủ nhiệm lớp Đường Vận, Đường Học Cẩn cẩn thận lấy ra hai trăm đồng trong túi như là không nỡ đưa cho chủ nhiệm đứng trước mặt… Kỳ thực ánh mắt cậu vẫn tập trung trên người hai trăm đồng đã lấy ra ấy, không hề rời đi.
Đường Vận cầm tiền, dò tên Đường Học Cẩn trong sổ tay của mình rồi vạch qua, cô đẩy mắt kính, cẩn thận nhìn cậu bé đứng trước mặt, cô đã xem sơ yếu lý lịch của học sinh, lý lịch của cậu bé này để trống hàng cha mẹ.
Cái vẻ nhu thuận của Đường Học Cẩn và phiếu điểm chuyển cấp hoàn mỹ rất được Đường Vận thích, thế là thói quen không có biểu tình, cô lộ ra một nụ cười hiền lành với cậu bé đang bày ra vẻ đau lòng khi bị thu hai trăm đồng học phí, mở miệng, cô qua loa quan tâm nói: “Em là Đường Học Cẩn đúng không, sau này nếu có khó khăn gì trong học tập hoặc cuộc sống, có thể tới tìm cô.”
Đối với Đường Vận hai đời đều đảm nhiệm chủ nhiệm lớp của mình, Đường Học Cẩn tự nhiên biết đối phương là thương tiếc cậu, lấy tính tình phụ trách của đối phương nhất định đã xem qua lý lịch của cậu đồng thời cho rằng cậu không có cha mẹ… Bất quá, không tính là sai, cậu xác thực không có cha mẹ, không phải sao?
Thế là khi chủ nhiệm lớp bày ra ôn nhu với Đường Học Cẩn, cậu rất nhu thuận bắt lấy sự ấm áp này, lộ ra một nụ cười thuộc về học sinh ngoan —— nó không phải ngụy trang, mà là ý cười rất rõ ràng.
“Cảm ơn cô.”
Đường Học Cẩn đời trước duy nhất cảm kích có hai người, một vị trong đó, là Đường Vận đang đứng trước mặt cậu, đảm nhiệm chủ nhiệm lớp ba năm trung học cơ sở của cậu.
Đường Vận nghe được lời này của Đường Học Cẩn, càng thêm thoả mãn với cậu học sinh trước mắt —— khi nói chuyện có chút thẹn thùng, an tĩnh như là một bé ngoan.
Các bé trai ở độ tuổi này, đại bộ phận đã bắt đầu có tính phản nghịch, thích ầm ĩ không cách nào an tĩnh lại, thời kì này, vừa vặn là thời kỳ thầy cô khó quản giáo nhất, mà cái vẻ nhu thuận an tĩnh của Đường Học Cẩn lại đặc biệt độc hành, rất dễ nổi bật trong đoàn thể, chiếm được sự yêu thích của giáo viên.
Nộp xong học phí, từ tay Đường Vận nhận chìa khoá ký túc xá, lại nhận sách vở, Lưu Minh Lượng và Đường Học Cẩn tới lầu ký túc, lầu ký túc tổng cộng có sáu tầng, xem như là kiến trúc tương đối cao trên trấn, ký túc xá của cậu ở lầu bốn, lầu ba và dưới lầu ba là ký túc xá của nữ sinh.
Lưu Minh Lượng giúp cậu xách chồng sách, theo ký hiệu trên chìa khoá tìm được ký túc xá của mình, ký túc xá có mười hai người ở, không lớn, bức tường hai bên song song kề sáu cái giường thiết hai tầng, giữa hành lang, lại bày chỉnh tề 12 cái bàn, khiến ký túc xá vốn đã nhỏ hẹp thoạt nhìn càng thêm chật chội.
Lúc này thành viên của ký túc xá đã tới hơn nửa, giường phía dưới cũng bị người chọn đi, Đường Học Cẩn dựa vào ký ức chọn cái giường y như đời trước, sau khi để đồ đạc của mình lên bàn học đối ứng, cậu không vội vàng dọn giường, mà là quay đầu nói với Lưu Minh Lượng theo mình bận rộn cả buổi sáng: “Chú Lưu, nếu không chú về trước đi, mấy chuyện này cháu làm một mình là được, hôm nay thật rất cảm ơn chú.”
Lưu Minh Lượng còn định giúp Đường Học Cẩn dọn giường, bất quá khi thấy ánh mắt quật cường của cậu bé trước mặt, ông thu hồi ý nghĩ ấy, ông đã quên, tuy rằng cậu bé này mới mười ba tuổi, nhưng thành thục hơn những cô cậu bé cùng tuổi rất nhiều, nghĩ đến đây, ông cười gật đầu, “Vậy được, chú Lưu về trước, lần sau lại tới thăm cháu.”
“Cảm ơn chú Lưu, để cháu tiễn chú.”
“Không cần, cháu lo dọn giường đi.”
“… Cứ để cháu tiễn chú Lưu.” Đường Học Cẩn phồng má.
Lưu Minh Lượng cố ý xệ mặt, trừng Đường Học Cẩn, giả vờ thương tâm: “Tiểu Cẩn đang xa lạ với chú Lưu à.”
Đường Học Cẩn sững sờ, thấy đáy mắt Lưu Minh Lượng ánh lên ý cười nhàn nhạt, bèn không giữ khoảng cách nữa: “Dạ, vậy cháu không tiễn chú Lưu, chú Lưu đi thong thả, trên đường nhớ cẩn thận.”
Lưu Minh Lượng gật đầu, tiện tay vỗ vai Đường Học Cẩn, xoay người rời đi.
Đường Học Cẩn đứng tại chỗ, nhìn bóng Lưu Minh Lượng biến mất ở đầu cầu thang mới xoay người về ký túc xá, bắt đầu dọn giường.
Đại khái mất chừng bốn mươi mấy phút, Đường Học Cẩn cuối cùng đã quét dọn sạch sẽ từ trên xuống dưới cái giường ấy, cậu lấy ra tấm nệm trúc trường học phát trải lên, lại từ trong túi lấy ra cái gối lúc trước may từ quần áo cũ tìm được ở cửa hàng Tư Vân, dọn gọn chăn mền, cái giường này cuối cùng cũng coi được.
Dọn giường xong, cậu bò xuống, tới cái bàn học thuộc về mình, chỉnh tề lấy ra từng quyển sách giáo khoa viết tên mình lên, lại lấy ra mớ báo cũ kiếm được ở chỗ Tư Vân, bắt đầu bọc bìa sách cho mấy quyển sách giáo khoa mới phát ấy —— Đường Học Cẩn rất thích sách, cho nên bất kể lúc nào, chỉ cần là sách của cậu, cậu sẽ bao bìa nó lại thật chỉnh tề.
Khi bé cậu dùng giấy cũ hoặc báo cũ, chờ đến lớn, khi các tiệm văn phòng phẩm đã bán đầy đủ loại giấy bao cực kỳ xinh đẹp, cậu vẫn thích dùng giấy trắng đơn giản tự mình làm, tuy rằng hành vi này khá nữ khí, nhưng khả năng bảo vệ sách xác thực cực tốt, mấy chi tiết ấy cũng giúp cậu chiếm được rất nhiều lời khen của phái nữ.
Vạn Bác thấy tía đã giúp mình dọn giường xong, mới thong thả lắc lư từ ngoài về, kết quả vừa vào ký túc xá đã bắt gặp Đường Học Cẩn đang cẩn thận bọc báo cũ cho bìa sách.
Cậu trợn to mắt, rất không thể tin được nhảy tới cạnh Đường Học Cẩn, giọng pha sự kinh ngạc, “Sao cậu lại bao bìa sách, chuyện này không phải chỉ có con gái mới làm thôi sao?”
Đường Học Cẩn nghe được lời này, nghiêng đầu nhìn Vạn Bác, nhàn nhạt hỏi: “Bao bìa sách là độc quyền của nữ sinh à?”
“Ách…” Vạn Bác duỗi tay gãi mái tóc ngắn củn, sững sờ một lát, nhăn mặt trả lời: “Hình như không phải.”
“Vậy không phải được rồi sao.” Động tác trên tay Đường Học Cẩn không dừng, đã nhanh nhẹn bao xong ba bốn quyển sách, “Nếu không phải độc quyền của con gái, vậy chuyện tôi bao bìa sách có gì đáng kinh ngạc.”
Vạn Bác trong lúc nhất thời cảm thấy bị nghẹn, cũng phát hiện mình ra vẻ chuyện bé xé ra to, dù sao tuy rằng con trai bình thường đều tùy tiện không quá lưu ý sách vở, nhưng cũng không thể toàn bộ phủ định mỗi đứa đều là như vậy ——
Nghĩ thông suốt, Vạn Bác ngậm miệng lại, đứng cạnh Đường Học Cẩn nhìn tay cậu nhanh chóng bao xong một quyển lại một quyển.
Càng nhìn, Vạn Bác càng cảm thấy bàn tay đang bao bìa sách của người bạn cùng phòng này linh hoạt hơn bất kỳ cô bé nào —— nhìn chồng sách giáo khoa được bao hoàn mỹ, Vạn Bác cảm thấy cậu cũng muốn đưa sách của mình cho đối phương nhờ đối phương bao giúp mình một cái ╮(╯▽╰)╭