Thành phố C giữa trưa hè tháng tám, phố thương mại thưa thớt chìm trongánh lửa mặt trời nóng bỏng, những người đang tản bộ trên đường đều népvào các cửa hàng gần đó, lúc này chỉ còn từng tốp người tụm năm tụm babước dọc theo vỉa hè, cố gắng lẩn tránh cái nắng hè nóng như thiêu đốt.
Tọa lạc tại vị trí trung tâm của phố thương mại là tòa cao ốc Trung Hưng –trung tâm mua sắm xa hoa nhất trên thị trường hiện nay, đồng thời cũnglà nơi hội tụ toàn bộ những nhãn hiệu danh tiếng và những món hàng xa xỉ phẩm cực kỳ đắt đỏ. Vắng đi tiếng người mua kẻ bán và tiếng chuyện tròxôn xao như thường lệ, ngày hôm nay bỗng chốc trở nên buồn tẻ.
Quầy chuyên doanh giày nơi Cố Tiểu Khanh đang đứng bán đối diện với cổngchính của khu trung tâm. Đến tận trưa mà vẫn không có vị khách nào ghéqua, cô buồn chán chống cằm ngồi giữa chiếc ghế dài ngây người nhìn racửa.
Chị Trương ngồi cạnh cô cầm tờ báo lật giở sột soạt, giọnguể oải: “Báo nói năm nay nhiệt độ thành phố C nóng nhất trong vòng 58năm trở lại đây.”
Cố Tiểu Khanh trả lời lơ đễnh: “Vậy hả chị?”,rồi lại dán mắt vào cánh cửa khu trung tâm cứ như thể ở đó sẽ có một đóa hoa xuất hiện.
Chị Trương thoáng quay sang nhìn, rồi tiếp tục lật báo, không để ý đến cô.
Nhìn cánh cửa đăm đăm, Cố Tiểu Khanh vẫn không thấy một đóa hoa nào, thayvào đó, cô thấy một người đàn ông có thể sánh ngang hoa đang bước vào.Chỉ có điều cách miêu tả này không hoàn toàn chính xác. Nếu như chỉ nhìn thoáng qua, người ta sẽ dễ dàng trầm trồ cho rằng người đàn ông ấy“sinh ra từ hoa”, thế nhưng vóc dáng cao gầy rắn rỏi; đường nét trênkhuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo; làn da trắng trẻo xanh xao như tầng lớp quýtộc; ánh mắt sắc bén và vô cùng lạnh lẽo – tất cả những đặc điểm này,tuyệt đối không thể liên hệ với “hoa”.
Anh tiến vào giữa đạisảnh, quan sát mọi thứ xung quanh bằng cặp mắt mang đầy khí phách, thầnthái của bậc quân vương. Riêng anh, đã đủ làm người khác muốn nín thở,đã vậy còn thêm những người hộ tống phía sau, cả trang phục lẫn phongcách của họ đều rất xuất sắc. Đoàn người đứng đó tựa như một lực từtrường mạnh mẽ, thu hút tất cả mọi ánh nhìn xung quanh họ.
CốTiểu Khanh bất giác bật người dậy, chăm chú nhìn người đàn ông đang dẫnđầu. Chị Trương bỏ tờ báo xuống, đi đến phía sau cô, thấp giọng hỏi: “Ai vậy? Quay phim truyền hình hả?”
Cố Tiểu Khanh thầm nghĩ, quảthật rất giống cảnh quay phim truyền hình cô hay thấy trên tivi, diễnviên họ vẫn thường hóa trang thế này.
Trong lúc tất cả mọi người đang ngẩn ngơ nhìn nhóm người kia, vị giám đốc khu trung tâm đã dẫntheo viên thư ký bước thoăn thoắt qua các quầy hàng, rồi vươn tay hướngvề phía người đàn ông kia khi vẫn còn cách đại sảnh một khoảng khá xa.Ông ta cười vồn vã: “Ôi chao! Tổng giám đốc Âu, thật ngại quá, tôi vừamới nhận được thông báo anh tới, xin lỗi anh vì đã tiếp đón chậm trễ thế này.”
Chị Trương và các cô đều tròn mắt kinh ngạc xen lẫn hiếukỳ. Phải biết rằng, giám đốc của họ – người đứng đầu trung tâm thươngmại – đã ở đây ngay từ những ngày đầu xây dựng thành phố C. Khu trungtâm thương mại này được người Nhật sáng lập, ông ta được cơ quan đầu não tại Nhật Bản chính thức điều sang chủ yếu để quản lý nhân viên, về cơbản, ông ta không cần quan tâm đến những sự việc diễn ra tại nơi này.Giới thương mại ở thành phố C trong những năm gần đây ngày càng pháttriển, các khu trung tâm thương mại to có nhỏ có, lần lượt mọc lên không ngừng như nấm mọc sau mưa. Trải qua bao nhiêu năm vật đổi sao dời,chiếc ghế giám đốc của ông ta vẫn không hề lung lay. Bình thường, ngaycả ông chủ tập đoàn đến từ Nhật Bản để tuần tra cũng không thấy ông tanhiệt tình quá mức như thế. Cho nên bây giờ hầu như tất cả nhân viên đều cực kỳ tò mò về thân phận của người đàn ông trẻ tuổi và khí thế phiphàm nọ.
Người đàn ông cùng giám đốc nói vài lời khách sáo ítỏi, sau đó được ông ta cung kính mời đi, để lại vô số ánh mắt dõi theovà những lời thì thầm to nhỏ.
Đó là lần đầu tiên Cố Tiểu Khanhnhìn thấy Âu Lâm Ngọc, năm ấy cô mười tám tuổi. Trong ký ức của cô, tấtcả hiện lên như một bức tranh manga đầy màu sắc, trong bức tranh đó,xung quanh Âu Lâm Ngọc cơ hồ tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ, rạng ngời.Thế cho nên nhiều năm về sau, những khi hồi tưởng lại, cô hoài nghi bảnthân phải chăng vì đã xem quá nhiều tranh manga nên đã đem người này tôvẽ nên một bức tranh đẹp đến vậy.
Sau vài phút gặp mặt thoángqua đó, Cố Tiểu Khanh bị bủa vây liên tục trong trạng thái ngẩn ngơ, hốt hoảng và mất phương hướng. May mắn là thời tiết rất nóng nực lại đangvắng khách, một đám nhân viên bèn túm tụm vụng trộm bàn tán, dò la, nghe ngóng tình huống vừa chứng kiến, thế nên không ai chú ý đến vẻ bấtthường của cô.
Cố Tiểu Khanh thất thần đứng sau quầy hàng nhìnđôi giày trưng bày phía trên. Lần đầu tiên cô tự vấn bản thân một cáchnghiêm túc về mục tiêu của cuộc đời mình.
Năm nay Cố Tiểu Khanhtốt nghiệp trung học, tháng sáu này cô vừa hoàn thành kỳ thi vào đạihọc. Không giống như những thí sinh dự thi khác đang nóng ruột nóng gan, Cố Tiểu Khanh chỉ xem thi vào đại học kiểu như làm qua loa một việc gìđó cho xong chuyện, ngay khi rời trường thi cô liền chạy một mạch đếncửa hàng. Chính vì biết rõ khả năng làm bài tới đâu nên cô không đoáihoài đến kết quả.
Thành tích học tập của Cố Tiểu Khanh ngay từbé không có gì nổi trội. Cấp ba, cô thi đậu vào Ngũ Trung, một trườngtrung học hết sức bình thường ở thị trấn, điểm chuẩn để lên lớp yêu cầukhông quá cao. Những năm đầu tiên học trung học, Cố Tiểu Khanh còn cóthể xếp hạng trung bình trong lớp. Lên lớp mười một, cô bắt đầu say mêtranh manga, mỗi ngày đều đắm chìm trong bộ truyện tranh Slam Dunk*. Sau khi nhìn thấy hình ảnh biếm họa về những quả cầu lửa, về những ngôi sao băng lấp lánh, về những vườn hoa trong từng trang sách, cô bắt đầu tậptành tự vẽ một ít để tiêu khiển. Đến khi cô đem tất cả tinh thần và thểlực đặt hết vào tranh ảnh, việc học hành liền trở nên sa sút.
[*] Slam Dunk là một truyện tranh Nhật Bản, được sáng tác bởi tác giảTakehiko Inoue nói về đội bóng rổ của một trường cấp 3 mang tên Shohoku, bộ truyện đã bán được hơn 100 triệu bản trên đất nước này.(Wiki)
Cố Tiểu Khanh nghĩ, không học lên đại học hoàn toàn không phải chuyện hệtrọng gì, báo chí hàng năm đều đưa tin sinh viên ra trường mỏi mòn tìmviệc, cô cảm thấy bây giờ vừa có công ăn việc làm vừa có thể tự nuôisống bản thân, không cần phải ngửa tay xin tiền gia đình, như vậy cũngchẳng có gì phải xấu hổ. Thế nhưng nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, lần đầutiên cô tự hỏi về sự tương phản rõ rệt giữa người với người. Cô nhìn chị Trương ở bên cạnh đang rù rì to nhỏ, chị Trương năm nay vừa tròn haimươi tám tuổi, đã có hai con, chồng chị làm kỹ thuật viên ở một nhà máyquốc doanh, đề tài trong những câu chuyện phiếm hàng ngày của chị quanhđi quẩn lại đều chỉ có chuyện chồng con.
Cô mơ hồ cảm nhận đượcrằng chớp mắt một cái là đã nhìn thấy phần cuối cuộc đời chị Trương,hiện tại cô có thể lập tức tưởng tượng ra hình ảnh chị Trương của mườinăm, hai mươi năm sau, và cô hiểu rõ nếu không có bất ngờ gì xảy ra, đócũng chính là hình ảnh của cô trong tương lai. Trước kia cô cảm thấycuộc sống như thế không có gì không tốt, tuy rằng vô vị nhạt nhẽo nhưngít ra cũng không gặp khó khăn trở ngại nào. Nhưng hiện tại, suy nghĩ đóbỗng chốc tan thành mây khói.
Giám đốc của bọn cô là người chỉcó thể đứng từ xa quan sát vào mỗi lần hội nghị nhân viên. Những khinhìn ông ta trên bục chủ trì vẻ mặt hùng dũng, nước bọt văng tung tóe,Cố Tiểu Khanh thấy chẳng liên can gì đến mình. Trong con mắt mọi người ở đây, ông ta vẫn luôn tỏ vẻ kẻ cả, ngồi phía trên chỉ tay năm ngón.Nhưng hôm nay ông ta ở trước mặt người kia biểu lộ vẻ kính cẩn luồn cúinhư thế, ấy vậy mà người kia đối với ông ta cũng chỉ lạnh lùng xa cách,ngay cả những người theo sau anh cũng lộ rõ rành rành vẻ mặt kiêu ngạo,thậm chí còn có chút khinh thường.
Cô chợt hiểu ra, khi conngười ta đứng ở một vị trí rất cao thì tầm nhìn sẽ không bị hạn chế,cũng như có thêm nhiều tự do và nhiều sự lựa chọn. Cuộc sống như vậy quả thật tốt đẹp.
Trong lúc Cố Tiểu Khanh vẫn đang đứng đờ đẫn, mọi người đã thăm dò được kết quả. Chị Trương trở về cửa hàng, ra vẻ thầnbí: “Tiểu Khanh, biết gì không? Trung tâm này đã bị mua lại rồi.”
“Hả?” Cố Tiểu Khanh hồi phục tinh thần, cô sửng sốt nhìn chị Trương: “Trungtâm thương mại này không phải do người Nhật xây dựng sao?”
ChịTrương bĩu môi nói: “Người Nhật thì sao chứ, nước chúng ta bây giờ đãtrở thành chủ nợ lớn nhất của Mỹ rồi đấy, hiện tại người Nhật còn khôngchống chọi nổi nguy cơ khủng hoảng tài chính mà.”
Chị Trươngtiến đến bên Cố Tiểu Khanh, tiếp tục đề tài: “Tập đoàn Dụ Long đứng rathu mua thì không biết sau này có ảnh hưởng gì đến chúng ta không đây.”Nhắc đến chuyện sau này, vẻ mặt chị thoáng chút chán nản.
“Những người ban nãy là người của tập đoàn Dụ Long hả chị?” Cố Tiểu Khanh hỏi.
“Ừ thì nghe nói vậy, chỉ không biết người kia địa vị như thế nào. Nhưng mà không chừng bộ phận quản lý trên ấy đang chấn động không thua gì độngđất đâu.”
Cố Tiểu Khanh không có hứng thú để hỏi đến cùng. Côkhông biết tập đoàn Dụ Long danh tiếng ra sao, cô cũng không hề lo lắngtầng lớp quản lý ở trên kia có chấn động hay không. Nói cho cùng các côchỉ là những sinh vật nhỏ bé nằm tận sâu bên dưới chân Kim Tự Tháp, chodù phía trên có chấn động như thế nào đi nữa, thì điều các cô cần làmchỉ là chú ý đừng để đá đè trúng mình mà thôi.
¤¤¤
Đốivới Cố Tiểu Khanh mà nói, cảnh tượng vào buổi chiều hôm nay tựa như mộthòn đá nhỏ rơi vào đáy lòng đang êm ả phẳng lặng để lại vô số những gợnsóng lăn tăn xoay tròn. Không biết thời gian đã trôi qua như thế nào,chẳng mấy chốc đã hết giờ làm việc. Ba ca làm việc hôm nay đã được thayđổi trật tự, Cố Tiểu Khanh làm ca đầu kết thúc vào năm giờ chiều. Vừa ra khỏi cổng chính khu trung tâm, một đợt gió nóng hổi thình lình kéo đến, cô chợt ngẩn ngơ rồi cất bước hòa vào biển người tan tầm.
Mùahè năm nay thật sự nóng bức khác thường, đi bộ hai trăm mét từ trung tâm thương mại đến bến xe buýt, toàn thân Cố Tiểu Khanh ướt đẫm mồ hôi. Côtránh vào bóng râm, lấy tay quệt những giọt mồ hôi trên mặt, ngước lênnhìn bầu trời rồi quay sang nhìn những tòa nhà cao tầng, những khuthương mại mọc lên san sát xung quanh. Từ các văn phòng làm việc, nhữngthành phần trí thức trong trang phục gọn gàng đẹp đẽ, ồn ào náo nhiệt ùa ra, nhập vào dòng người đông đúc. Bình thường cô không mảy may để ýđến, nhưng hôm nay cô dừng chân chăm chú quan sát rất lâu. Tức thì côngộ ra một chân lý, thế giới này không phải không cho phép người ta thay đổi, chẳng qua quy luật của nó là: nếu muốn đạt được điều gì thì trướctiên phải học cách thỏa hiệp.
Bỏ lỡ một chuyến xe buýt, cuốicùng Cố Tiểu Khanh cũng lê được tấm thân mệt mỏi đầy mồ hôi về đến nhà.Khi cô mở cửa bước vào, mẹ cô đang nấu ăn trong bếp.
Cố TiểuKhanh gọi lớn: “Mẹ.” Bà Cố chỉ nhìn phớt ra rồi thôi. Cố Tiểu Khanh đãquen như vậy, cô vào phòng khách, uống một cốc nước lạnh cho đỡ mệt mộtchút rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Xong xuôi, cô ra đứng tựa vào cửa nhàbếp, nhìn dáng vẻ bận rộn và có phần khắc khổ của mẹ, mở lời: “Mẹ à, con muốn đi học lại.”
Bà Cố ngoảnh đầu nhìn cô rồi đáp một tiếng “Ừ.” gọn lỏn.
Cố Tiểu Khanh bỗng chốc thấy chán nản, cô quay về phòng riêng, nằm trêngiường thở dài một hơi. Không biết mẹ cô nói vậy có xem như bằng lònghay không?
Nhà Cố Tiểu Khanh có thể xếp vào hàng trung lưu khágiả. Ông Cố là tài xế taxi, ông lái một chiếc, còn hai chiếc cho ngườikhác thuê. Bà Cố mở một cửa hàng trong thành phố chuyên kinh doanh cácmặt hàng điện tử như MP3, máy chụp hình kỹ thuật số. Gia đình có hai căn nhà, một căn dành để ở, một căn cho thuê. Cố Tiểu Khanh và mẹ hoàn toàn không gần gũi thân thiết, nhiều khi ngẫm nghĩ, cô nhận ra rằng mìnhchưa bao giờ được tận hưởng vòng tay ôm ấp của mẹ. Thời thơ ấu, bất luận ở trường cô phạm lỗi hay được biểu dương, vẻ mặt mẹ khi nhìn cô luônlạnh nhạt lãnh đạm, chưa từng biểu lộ bất cứ cảm xúc nào. Mặc dù trongchuyện ăn chuyện mặc, bà Cố không hề bạc đãi cô, song những gì bà chỉlàm như hoàn thành một loại nghĩa vụ, cho đến bây giờ thái độ của bà vẫn luôn thờ ơ, không nóng không lạnh, cơ hồ Cố Tiểu Khanh không phải đứacon bà mang nặng đẻ đau.
Sáu giờ rưỡi tối, ba Cố Tiểu Khanh đúng giờ về nhà, rửa mặt xong, ông gõ cửa phòng gọi cô ra ăn cơm.
Ông Cố là một người chồng vô cùng mẫu mực, mỗi ngày đi làm đúng giờ, về nhà đúng giờ, về đến nhà rồi thì ông chỉ ở nhà với vợ. Dù hai ông bà sốngvới nhau đã nhiều năm, cuộc sống vợ chồng vẫn hết sức hòa thuận. Tất cảmọi việc trong nhà đều do bà Cố định đoạt, ông Cố kiếm được đồng nào đều đưa cho vợ đồng nấy.
Ngồi vào bàn ăn, Cố Tiểu Khanh không cầnnhìn cũng biết tất cả những món ăn trên bàn đều là những món ba cô yêuthích. Mẹ cô múc sẵn một bát canh đặt bên cạnh ba cô cho bớt nóng, liêntục gắp thức ăn cho ba cô, rất ra dáng hình mẫu vợ hiền tiêu biểu. Ba cô vừa ăn vừa nhìn mẹ cười trìu mến. Mấy năm nay Cố Tiểu Khanh đã sớm tậpthành thói quen, cô cúi gằm mặt khẩy khẩy những hạt cơm trong bát, vờnhư không thấy.
Sau bữa cơm, ông Cố vào bếp rửa chén như thườnglệ. Cố Tiểu Khanh trở về phòng nằm trên giường chìm trong suy nghĩ.Trong phòng khách vang lên những âm thanh từ vở kịch kinh điển “Mộtthoáng mộng mơ” của Quỳnh Dao, tiếng nói sắc bén của nữ diễn viên chínhxuyên qua cánh cửa truyền đến làm Cố Tiểu Khanh trở mình buồn bực. Điệnthoại di động trên bàn chợt vang lên, cô cầm lên thì thấy tin nhắn củaQuả Quả, chỉ vẻn vẹn hai từ: “Lên đây.”