Tiểu Khắc Tinh

Chương 22: Bị Tấn Công



Camera giám sát trong trường học không được rõ ràng cho lắm, cho nên khi vừa thấy mục tiêu khả nghi xuất hiện, Đinh Thiển lập tạm dừng đoạn video lại.

Cô lục ra một bộ xử lý hình ảnh có chức năng khử nhiễu từ thanh công cụ, sau khi phóng to và quét khuôn mặt của mục tiêu về hình dạng ban đầu, hình dáng của người đó xuất hiện ở giữa màn hình.

Tống Dao giật mình: “Đỗ, Ban trưởng Đỗ?”

—— đúng là ban trưởng của ban Ngoại giao của bọn cô, Đỗ Giai Giai.

Đinh Thiển cũng vô cùng bất ngờ.

Vốn dĩ cô cho rằng đây chỉ là một vụ trộm cắp bình thường ở trong trường, chẳng qua do mình và Tống Dao hơi xui xẻo, đúng lúc rơi vào tầm ngắm của tên trộm.

Bây giờ đã thấy rõ khuôn mặt của “tên trộm” này, bỗng nhiên Đinh Thiển có một loại cảm giác ——chân tướng của mọi chuyện không đơn giản như cô nghĩ.

Nhưng mà……

“Tớ có đắc tội chị ta sao?”

Ánh mắt Đinh Thiển tràn đầy vô tội nhìn về phía Tống Dao, “Chẳng lẽ là do cuộc cãi vã lần trước ở dưới kí túc xá sau khi đi ăn liên hoan về à, người đắc tội với tớ là chị ta mới đúng chứ?”

Tống Dao vẫn luôn trong trạng thái kinh ngạc đến độ tắt tiếng, vừa nghe Đinh Thiển nhắc tới cuộc cãi vã ở lần trước, vẻ mặt càng xoắn xuýt hơn.

“Tiểu Thiển…… Có chuyện này, tớ vẫn luôn muốn nói với cậu.”

Đinh Thiển chớp chớp mắt: “Cậu nói đi, tớ nghe đây.”

—— Trong lòng cô bỗng có dự cảm không lành.

Tống Dao nói: “Hôm trước tớ mới vừa nghe đàn anh trên một khóa nói…… Lúc trước tên Đổng Thịnh kia từng được Đỗ Giai Giai theo đuổi.”

“……”

Lông mày Đinh Thiển khẽ giật, cô kiềm chế cảm xúc, “Sau đó?”

Tống Dao phiền não méo miệng: “Sau đó hai người ở bên nhau, nhưng mà vào cuối học kì trước, hình như Đổng Thịnh đã đá trưởng ban Đỗ của chúng ta.”

Đinh Thiển: “…………”

Hình như cô đã hiểu ra cái gì đó.

Có điều, đây chính là tai bay vạ gió trong truyền thuyết sao??

“—— nhưng chị ta lấy máy tính của cậu làm cái gì?”

Vẻ mặt Tống Dao rất phức tạp.

Đinh Thiển cất tay về, vô thức bóp mười ngón tay đã bị cứng ngắc, đôi mắt híp lại.

“Là một thiết bị chứa đựng tất cả các dấu vết cá nhân về thói quen hàng ngày, sở thích cá nhân, v.v. Máy tính và điện thoại tớ đều đặt mức độ ném bom hẹn giờ bình thường.”

Tống Dao nghe vậy thì hai mắt trợn to: “Vậy cậu ——”

“Đừng lo lắng, cứ đúng giờ nó xóa bỏ hết tất cả dấu vết là một trong những thói quen của tớ.”

Đinh Thiển nói xong thì lưu video trên máy lại, sau đó kết thúc công việc, cô xóa sạch những dấu vết do mình để lại trên mạng của trường.

Sau khi xác định không có gì sai sót, Đinh Thiển nghiêng cằm suy nghĩ một cách nghiêm túc.

“Những tài liệu quan trọng đều đã được mã hóa, chắc chỉ có một số ảnh không có mã hóa và cài đặt bị ẩn.”

Tống Dao ngồi bên cạnh vừa cảm thấy nhẹ nhõm, nghe xong lời này thì lập tức cứng đờ, sau đó cô ấy quay cái cổ đang cứng ngắc sang ——

“Cho nên đối với cậu mà nói, ảnh không quan trọng —— vậy rốt cuộc cái gì mới là dấu vết riêng tư vậy hả?!”

“Đương nhiên là nguyên mã kịch bản gốc.”

Đinh Thiển trả lời không chút do dự, lời lẽ chính đáng.

Tống Dao: “……”

Cho nên, quả nhiên trời cao cũng rất công bằng ——

Cho cô bạn cùng phòng có tất cả mọi thứ mà cô gái nào cũng muốn: Vóc dáng và khuôn mặt, nhưng chỉ duy nhất lại lấy bộ não thuộc về cô gái ấy đi.

======

“Ừ, hôm nay tôi không trở về biệt thự An Sơn.”

Cố Cảnh Sâm cầm di động, một tay mở cửa đi vào phòng ngủ.

“Thời gian quá vội, đêm nay tôi ở lại trường học.”

Tâm trạng của Cố Cảnh Sâm hiếm khi rất tốt, chờ Vương Thao “tận tình khuyên bảo” mấy câu mới cúp điện thoại.

Anh vừa dời mắt thì phát hiện mấy người khác trong phòng đang nhìn anh chằm chằm với vẻ kỳ lạ.

“Làm sao vậy?”

Cố Cảnh Sâm thả điện thoại lên trên bàn, vừa cởi áo khoác, vừa tùy ý hỏi.

Ba tên con trai trong phòng cũng nhìn nhau, nháy mắt ra hiệu mấy cái mới có một người hắng giọng nói.

“Ha ha, không có gì, chỉ là cái kia……” Ánh mắt của Lưu Quảng nhìn quanh phòng một vòng, sau đó nhìn Cố Cảnh Sâm, “A, chính là D thần cậu hôm nay mặc quần áo đẹp như vậy, đây là đi ——”

“……”

Động tác trong tay Cố Cảnh Sâm dừng lại, nghiêng người liếc mắt qua.

Nụ cười trên mặt của Lưu Quảng Vân cứng đờ, giọng nói vô thức dừng lại.

Cố Cảnh Sâm thả tay xuống, chân dài bước tới, khóe môi hơi cong lên:

“Các cậu đang giấu tôi cái gì à, hửm?”

May mắn được làm bạn cùng phòng với Cố Cảnh Sâm bốn năm —— Tuy rằng có khi cả năm cũng không nhìn thấy được đối phương —– ba người bạn cùng phòng vừa nhìn thấy ý cười trên mặt Cố Cảnh Sâm thì lập tức cảm thấy cả người đều không ổn.

Vì thế Triệu Trì đang ngồi trên giường ngoài cùng bên trái, hận không thể luyện sắt thành thép nhấc chân đạp Lưu Quảng Vân vừa nói chuyện một cái ——

“Thay đổi chủ đề câu chuyện mà cũng không làm được, có phải kiếp trước cậu chết vì ngu không hả??”

Lưu Quảng Vân bị đá nhảy bật dậy một cách oan uổng ——

“Cậu nói được thì nói đi!”

Cố Cảnh Sâm không phản ứng lại với trò cười này của hai người, dời mắt nhìn sang người thứ ba đang ngồi bên cạnh bàn.

“Xảy ra chuyện gì?”

Chàng trai ngồi bên cạnh bàn đẩy gọng kính ở trên mặt, di chuyển màn hình máy tính ở trên bàn sang phía của Cố Cảnh Sâm .

“Là trên diễn đàn trường,” Vương Cảnh Hạo đeo kính chỉ vào cái tiêu đề màu đỏ vô cùng bắt mắt ở trên màn hình, giải thích, “Khoảng hai mươi phút trước, ai đó đã đăng một bài viết ẩn danh lên trên diễn đàn.”

Nhờ vào phông chữ màu đỏ như máu chảy đầm đìa kia mà Cố Cảnh Sâm đứng cách hai mét cũng nhìn rất rõ tiêu đề của bài viết ——

“818 (1) Hoa khôi khoa máy tính chân đạp N chiếc thuyền, còn muốn giả bộ ngây thơ!”

(1) nghĩa là lật tẩy điều gì đó.

Tiêu đề nhỏ đầu tiên ——

“Người bị hại thứ nhất: Hotboy Cố bị tỏ tình trước mặt mọi người”.

Phía dưới tiêu đề, người viết còn giải thích toàn bộ quá trình thiết kế màn tỏ tình của hoa khôi tâm cơ một cách sinh động, kèm theo vài tấm ảnh về hiện trường hiểu lầm tại buổi diễn tập tối hôm đó.

Ngoài mấy bức ảnh ở buổi tiệc tối hôm đó, mấy tấm ảnh chụp lén Cố Cảnh Sâm và Đinh Thiển đang đứng đối diện nhau ở dưới kí túc xá nữ cũng bị đăng lên.

Tiêu đề nhỏ thứ hai là, “Người bị hại thứ hai: Đỗ XX ở khoa máy tính”.

Dưới tiêu đề này có rất nhiều hình chụp, từ lúc vừa khai giảng đón tân sinh viên, dường như những cảnh mà Đinh Thiển và Đổng Thịnh xuất hiện cùng lúc đều bị chụp lại.

Chỉ có điều nó được đăng theo cách hoàn toàn khác với Đinh Thiển không có góc chết, mỗi một tấm ảnh có mặt của Đổng Thịnh đều bị làm mờ thật đậm.

Tiêu đề nhỏ thứ ba, “Người bị hại thứ ba: Nhóm chống lưng giàu có ở ngoài trường”.

Dưới tiêu đề này, tấm ảnh thứ nhất chính là ở cửa Nam của trường chiều hôm nay, hình ảnh Chu Trác ôm Đinh Thiển, sau đó Đinh Thiển lên xe cũng bị chụp lại.

Trừ lần đó ra, thân xe, loại hình cùng nhãn hiệu đều bị đánh dấu đỏ.

Kết luận cuối cùng: người đàn ông trong ảnh này cũng bị làm mờ, hiển nhiên là làm nổi bật giá trị con người của người chống lưng.

Hình như người viết cảm thấy độ thuyết phục vẫn chưa đủ cao, đằng sau còn đăng thêm vài bức ảnh về cuộc sống của Đinh Thiển. Chẳng qua những bức ảnh này không phải Đinh Thiển, mà là phân tích thương hiệu và giá cả của nhiều loại quần áo, ba lô, trang sức, đồ nội thất, v.v.

Hơn nữa những thứ trong các tấm ảnh hầu như không bị lặp lại, dùng từ “Mấy người chống lưng” có vẻ sát với sự thật hơn.

Bài viết này đăng lên chưa tới hai mươi phút mà lượt người xem và bình luận tăng lên với tốc độ đáng kinh ngạc.

Mà bình luận bên dưới bài đăng đều nghiêng về mỉa mai và sỉ nhục, hiếm có được mấy cái bình luận tỏ ra nghi ngờ cũng bị dư luận đè xuống.

Xem hết bài đăng, ý cười vốn có trên mặt của Cố Cảnh Sâm hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt sa sầm đáng sợ.

Triệu Trì do dự ngồi ở đầu giường quan sát vẻ mặt của Cố Cảnh Sâm một lượt, cười gượng: “Cái này…… Nếu muốn có cuộc sống tốt, thì trên đầu phải mang một ít màu xanh (2), đúng không? Hơn nữa em gái này cũng đã từng tỏ tình với cậu, không phải hai người vẫn chưa có gì ——”

(2) đang ví với việc đội nón xanh aka. cắm sừng.

“Lỗ hổng của diễn đàn.”

Cố Cảnh Sâm lạnh lùng ngắt lời Triệu Trì, “Không phải lần trước cậu tìm được một cái sao?” Anh chỉ tay vào bài viết, “Trước tiên hack nó đi, sau đó gửi IP người đăng cho tôi; nếu sau này còn đăng tiếp, trực tiếp hack Sever của chủ diễn đàn.”

Cố Cảnh Sâm nói xong, cầm điện thoại đi ra ngoài.

Ba người ở sau ngơ ngác nhìn nhau.

“Vãi chưởng tình huống gì đây?” Triệu Trì choáng váng hỏi hai người kia, “Lần đầu tiên thấy mặt cậu ấy sa sầm như vậy, giống như muốn đi chém người vậy!”

“……” Vương Cảnh Hạo ngồi bên cạnh máy tính lườm cậu một cái, “Vừa rồi tôi ngồi bên máy tính cũng không dám thở mạnh, cậu không thấy ánh mắt kia của cậu ấy, cảm giác như con chuột của tớ sắp bị cậu ấy bóp nát.”

Lưu Quảng Vân nghiêng mặt ra vẻ ghét bỏ: “Vậy mà lúc nãy còn nói bừa—— “ Nếu muốn có cuộc sống tốt, thì trên đầu phải mang một ít màu xanh, đúng không” nữa chứ?? Tớ thấy cậu đang muốn đưa bản thân vào họng súng thì có.”

Triệu Trì ngẩn ngơ: “Cậu ấy và hoa khôi thật sự có gì à?! Tớ chỉ nói giỡn thôi —— lúc trước Lâm hoa khôi trường theo đuổi cậu ấy một năm vẫn không có động tĩnh gì cả!”

“Được rồi, đừng nói nhiều nữa.”

Vương Cảnh Hạo chuyển máy tính sang Triệu Trì, “Nhanh làm việc đi.”

Lúc này, trong toà nhà, Cố Cảnh Sâm gõ cửa phòng ở trước mặt.

“Đợi chút!”

Bên trong cánh cửa phát ra tiếng rống, một lát sau mới có người mang dép lê lạch bạch chạy tới mở cửa, trong miệng còn lẩm bẩm, “Ai vậy……”

Cửa vừa mở ra, người trong phòng sửng sốt: “Chủ tịch Cố?”

Ánh đèn trên hành lang hắt vào, chiếu rõ khuôn mặt của Ban Phó Trương Tấn Sinh của ban Ngoại Giao.

Trương Tấn Sinh vừa nhìn thấy Cố Cảnh Sâm, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên vi diệu.

“Sao chủ tịch Cố lại đến đây?”

Cố Cảnh Sâm siết chặt tay, đè cơn tức giận dữ dội trong lòng xuống, giọng nói đầy lạnh lẽo: “Đưa số của Tống Dao ở ban các cậu cho tôi.”

“A? được.”

Vẻ mặt của Trương Tấn Sinh vô cùng khó hiểu, về phòng lấy điện thoại, “Để tôi tìm thử.”

Ánh mắt của Cố Cảnh Sâm tối đen xuống: “Thôi, cậu trực tiếp gọi cho cô ấy đi, tôi có việc gấp.”

Trương Tấn Sinh chần chờ một lúc rồi gật đầu, bấm gọi một dãy số, sau đó đưa điện thoại qua.

Cố Cảnh Sâm nhận lấy, vài giây sau, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Tống Da.

“Đàn anh Trương? Anh tìm em có việc gì vậy?”

“Tôi là Cố Cảnh Sâm.”

Giọng của người con trai lạnh đến nỗi khiến Trương Tấn Sinh ở bên cạnh không kìm được lén nhìn một cái.

“Cố, đàn anh Cố ——”

“Đừng để Đinh Thiển nghe thấy.”

Cố Cảnh Sâm bỗng dưng mở miệng, ngắt lời Tống Dao.

Khi nhắc tới tên của người nào đó, cảm xúc ở đáy mắt anh sâu xuống, mang một chút nóng nảy và đau lòng đan xen với phức tạp.

“Có người trong đã đăng bài về em ấy lên diễn đàn của trường, bịa đặt tin đồn và vu khống ác ý.—— chuyện này tôi sẽ nhanh chóng xử lí, đêm nay em đừng để cho em ấy chạm vào các thiết bị có thể lên mạng như là di động hoặc là máy tính linh tinh.”

Tống Dao ở đối diện nghe thấy vậy thì sửng sốt, qua một hồi lâu mới hoàn hồn, vội lên tiếng: “Được ạ đàn anh, em nhất định sẽ làm được ——”

Tống Dao mới nói được một nửa, chợt nhớ đến cái gì đó, bèn đi ra phòng ngủ. Cô đè thấp giọng nói với Cố Cảnh Sâm: “Nhưng mà đàn anh Cố, tối nay máy tính của Tiểu Thiển bị mất —— bọn em vừa mới xem lại camera giám sát, là…… trưởng ban của bọn em làm —— chuyện này có liên quan đến bài đăng mà anh nói không?”

“…… Đỗ Giai Giai?”

Cố Cảnh Sâm nắm điện thoại, lòng bàn tay trắng bệch, đôi môi mỏng nhếch lên một độ cong sắc bén, cảm xúc ở trong tròng mắt đen nhánh đột nhiên trở nên cuồn cuộn.

Một lúc lâu lúc sau, anh mới khàn giọng mở miệng, gằn từng chữ một ——

“Tôi sẽ xử lý.”

Tống Dao thở phào một cái, sau đó trả lời anh.

“Đừng để cho em ấy lên mạng.” Cố Cảnh Sâm lặp lại một lần. “Làm phiền em rồi.”

“Dạ.”

Cúp điện thoại, Cố Cảnh Sâm không trả điện thoại. Thay vào đó, mắt anh trở nên lạnh lùng đi tìm một số khác rồi bấm gọi.

Trương Tấn Sinh liếc mắt nhìn tên của người liên lạc, vẻ mặt thay đổi, há mồm muốn nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Cố Cảnh Sâm khiến anh ấy vội ngậm miệng lại.

Một lúc sau, đầu dây bên kia bắt máy, giọng nữ ở đối diện vang lên, nghe có vẻ tâm trạng đang rất tốt.

“Alo, Trương Tấn Sinh?”

“Đỗ Giai Giai.”

Khi Cố Cảnh Sâm nói ra ba từ này gần như nghiến răng, cuối cùng tàn dư của cơn giận cả một đêm cũng được trút ra.

Giọng nói trầm ấm được nhấn nhẹ vô cùng, nhưng cảm xúc chất chứa trong đó càng lúc càng trở nên đáng sợ–——

“Trong đêm nay thôi, cô chờ đó.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.