Editor: Dương
Vô Tà ngồi trước ngự án của Kiến đế, cầm ngự bút thấm mực đỏ bôi bôi vẽ vẽ ở trên tấu chương của các đại thần, nói là muốn vẽ bé cưng, dđ.lq.đ
Kiến đế khẽ cau mày nhưng cũng không trách cứ nàng, sờ sờ đầu nàng, cúi đầu hỏi “Tà nhi, trẫm nghe nói mấy ngày gần đây trong phủ của ngươi có thêm một người, hôm nay ngươi còn mang người vào cung?”
Vô Tà ngừng lại động tác trong tay, ngẩng đầu lên, mở to hai mắt: “Đúng vậy a, bản thế tử thích hắn!”
”Thích?” Kiến đế bật cười, cười hỏi: “A? Người có thể vào mắt Tà nhi chúng ta cũng không nhiều, nói với trẫm một chút, tại sao ngươi thích hắn?”
Vô Tà híp mắt, khóe miệng giương thật cao, giọng nói ngây thơ: “Bởi vì Vệ Địch đẹp mắt a! Người hầu của bản thế tử nhất định phải đẹp mắt, nếu không Vô Tà thật sự không có mặt mũi. Có phải hoàng huynh ngươi cũng muốn giống như những người đáng ghét kia dạy dỗ ta có đúng hay không?”
”Chuyện này……” Vẻ mặt Kiến đế bí hiểm, ngay sau đó bị nụ cười thay thế: “Được được được, sao trẫm có thể vì chút chuyện này mà giáo huấn ngươi. Trẫm gọi ngươi tới là muốn hỏi chuyện hôm qua của ngươi, tối qua ngươi đi đâu?”
Động tác trên tay Vô Tà bỗng nhiên dừng lại, ngồi ở trong ngực Kiến đế, ngẩng mặt lên, nghiêng đầu: “Sao hoàng huynh biết?”
”Cả Tĩnh vương phủ ầm ĩ lật trời, trẫm còn có thể không biết sao? Nhìn xem vết thương trên mặt ngươi, ngươi cũng đừng qua loa cho xong, trẫm đều biết, Tà nhi, sao ngươi lại ham chơi, một đứa bé như ngươi làm sao đi đến chỗ nguy hiểm như vậy còn thiếu chút nữa để cho dã thú ăn. Nếu ngươi gặp chuyện không may, trẫm muốn giao phó với phụ vương ngươi như thế nào?” Vẻ mặt Kiến đế nghiêm túc như muốn Vô Tà tin hắn lo lắng cùng quan tâm.
Hoàng đế khiển trách tất nhiên không nể tình, thân thể Vô Tà run lên, hốc mắt nhanh chóng ửng đỏ, cúi đầu, hai tay nhỏ bé xoắn vào nhau nhưng trong lòng thì cười lạnh, quả nhiên chuyện gì trong Tĩnh vương phủ cũng không gạt được tai mắt của hoàng đế, Kiến đế đa mưu túc trí tự nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào, chỉ là bản lĩnh sư phụ bí hiểm,diễnđ2nLêQuýĐôn ngay cả Dung Hề cũng không thể đuổi theo hành tung của bà, ám vệ của Kiến đế dĩ nhiên cũng không phải là đối thủ của bà, chuyện xảy ra trong rừng rậm chắc hẳn không phải do tai mắt Kiến đế báo, hẳn là Tần Thương bẩm báo với Kiến đế chuyện nàng gặp nạn ở hoang dã cả đêm không về.
Dù sao đường đường Tứ vương gia người đầy máu ôm tiểu thế tử cả người bẩn thỉu nhếch nhác trở về phủ, người sáng suốt vừa nhìn liền biết không phải gặp nạn thì cũng là bị đánh cướp, Kiến đế tự nhiên muốn tra hỏi.
Thấy bộ dáng Vô Tà bị Kiến đế khiển trách uất ức đáng thương, lập tức Tần Thương cũng ngồi không yên, máu nóng từ ót xông lên, “xoát” cái từ vị trí đứng lên: “Phụ hoàng, ngài đừng trách tiểu hoàng thúc, là nhi thần……”
”Là nhi thần suy nghĩ không chu đáo.”
Giọng nói từ tính lại có vẻ không chút để ý bỗng nhiên vang lên, cắt đứt lời nói của Tần Thương, Tần Thương cùng Vô Tà đều sững sờ, ngẩng đầu nhìn Tần Yến Quy.
Chỉ thấy Tần Yến Quy khép lại ống tay áo, bóng dáng cao lớn chậm rãi từ chỗ ngồi đứng dậy, y quan như tuyết, phong thái tự nhiên lịch sự tao nhã, vừa nhìn đã cảm thấy cao lớn cô độc, trầm tĩnh như thần.
”Tam ca ngươi……” Vô Tà vẫn còn có chút kinh ngạc nhìn hắn, Tần Thương đã dẫn đầu phục hồi tinh thần lại.
Tần Yến Quy nhàn nhạt liếc Tần Thương một cái, vẻ mặt hắn vẫn như cũ không hề gợn sóng, tao nhã không thể chạm tới, khẽ nâng môi mỏng cười cười, hai tay nâng lên, cúi đầu với Kiến đế, cung kính nói: “Là nhi thần lỗ mãng, một lòng vì thí luyện tiểu hoàng thúc gan dạ sáng suốt, đêm khuya hoang vu rừng rậm, dã thú trùng trùng suýt nữa làm tiểu hoàng thúc bị thương.”
Giọng điệu Tần Yến Quy tự trách nhưng trên mặt hắn lại không tìm được một chút hổ thẹn nào, vẫn ôn hòa cười nhạt, dù vậy mỗi lần vẫn làm cho người ta nhịn không được bị mê hoặc, chỉ vì cảm xúc này chưa bao giờ lọt vào mắt hắn.
Dường như Kiến đế cũng có chút ngoài ý muốn, nếu nói là Tần Thương lỗ mãng mang theo Tần Vô Tà làm xằng làm bậy thì cũng thôi, nhưng Tần Yến Quy làm việc xưa nay chưa từng sai sót, tâm tư kín đáo ngay cả phụ hoàng hắn đây cũng thường xuyên cảm thấy lo lắng, làm sao có thể lỗ mãng như thế?
Dù là hắn cũng không cách nào nhìn thấu suy nghĩ của con trai mình.
Kiến đế cau mày, trách cứ: “Tuyên vương, cho dù là ngươi tốt bụng nhưng dù sao Tà nhi còn nhỏ chỉ có thể tiến hành theo chất lượng. Nếu tiểu hoàng thúc ngươi thật sự có gì bất trắc, phụ hoàng khó có thể giao phó với phụ vương nàng. Lần này là ngươi quá xúc động rồi.”
”Dạ, nhi thần biết sai.”
”Nếu là sai, dĩ nhiên trẫm phải xử phạt ngươi.” Kiến đế thu hồi tầm mắt, một tay vỗ nhẹ đầu Vô Tà: “Trẫm phạt ngươi ở Tư Quá Lĩnh tự suy ngẫm ba tháng, trừng phạt một chút cũng mài tính nhẫn nại của ngươi, ngươi có phục không.”
”Nhi thần đa tạ phụ hoàng dạy bảo.”
”Phụ hoàng……” Tần Thương vừa nghe lập tức nóng nảy, muốn lên tiếng cầu tình: “Phụ hoàng, hơn một tháng nữa là năm mới, Tư Quá Lĩnh hoang vu vắng lặng, không bằng……”
Kiến đế phất phất tay, ngăn cản Tần Thương cầu tình, để hắn lui ra, Tần Thương bất đắc dĩ đành phải ngậm miệng, có chút ủ rũ.
”Tà nhi, trẫm phạt hắn như vậy có giúp ngươi xả giận?” Kiến đế cúi đầu đối với Vô Tà nói chuyện, giọng điệu rất là cưng chiều.
Vô Tà kinh ngạc chớp mắt nhìn Tần Yến Quy, hắn cũng khẽ liếc mắt chăm chú nhìn nàng, ánh mắt sâu không thấy đáy, cười như không cười, Vô Tà nhíu nhíu mày, chuyển tầm mắt, không nhìn tới Tần Yến Quy, trong miệng trả lời Kiến đế: “Ừ, miễn cưỡng hả giận thôi.”
Đối với khuôn mặt nhỏ nhắn không được tự nhiên của Vô Tà, Kiến đế chợt cười ha ha: “Tốt lắm tốt lắm, tính tình tiểu hài tử a, nói cho cùng, Tuyên vương cũng vì tốt cho ngươi, trẫm cũng đã phạt hắn, ngươi đừng trách hắn nữa, luôn giở trò tiểu hoàng thúc kiêu ngạo, trẫm cũng sẽ phạt ngươi giống vậy.”
”Vâng…..” Vô Tà lẩm bẩm đáp một tiếng.
Dường như Kiến đế thật sự có chút mệt mỏi, đau đầu quét mắt nhìn ngự án bị Vô Tà chơi đùa lộn xộn, phất phất tay: “Thôi, chuyện này đến đây, các ngươi đều lui ra đi.”