Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 118: Hai người giằng co (1)



Editor: Nhật Dương

Vô Tà ngồi trước tấm bản đồ địa hình, toàn bộ địa thế của quận với bên trong là núi đồi bình nguyên, phía nam nhiều đồi gò, vị trí của quận khó mà có được địa thế thuận lợi để đóng quân. Ba mặt tòa thành đều bại lộ trong tầm mắt đối phương, không có lợi thế về cả công lẫn thủ. Trên tấm bản đồ cắm đầy những lá cờ đen đỏ, chỗ cờ đỏ tượng trưng cho tình trạng binh lực hiện nay của quận, theo tình hình thì cờ đen đang tiến tới gần giằng co cùng cờ đỏ, số lượng gấp ba lần số binh trong quận.

” Binh mã do triều đình phái tới?”  Vô Tà rất bình tĩnh nhưng lời nói lại có vẻ châm chọc: “Người lãnh binh là. . . . . .”

“Là Tần Yến Quy.” Vệ Địch trả lời, lời ít ý nhiều.

“À. . . . . . là Tuyên vương.” Vô Tà cười, rồi lại không tiếp tục nói nữa.

Trong phòng này, chỉ còn có Vệ Địch và Chu Bá Dũng là hai đại tướng tâm phúc của Vô Tà chưa rút lui, tính tình của Vệ Địch thì không cần phải nói tới, còn Chu Bá Dũng là người nhanh mồm nhanh miệng, một đại hán lỗ mãn, ngày xưa lúc Vô Tà vừa tới đây, hắn không hề phản đối mà còn dâng hổ phù lên quy thuận. Tuy nhìn hắn đã hơn năm mươi tuổi nhưng tính tình lại sảng khoái và nhiệt huyết hăng hái không thua kém đám người tuổi trẻ như Tần Thương.

Vẻ mặt lúc này của Vệ Địch cực kỳ nặng nệ, bởi vì ba mặt của quận đều giáp địch, đã bị bao vây ba ngày rồi. Lúc này Tần Yến Quy lại suất lĩnh Yến Bắc quân với số lượng gấp ba lần tổng số binh mà bọn họ có. Mặc dù lương thảo trong thành có đầy đủ thì về lâu dài cũng sẽ không chịu đựng nổi, đến lúc hết lương thực thì chỉ còn cách mở cửa thành nghênh chiến. Dù địa thế của quận có thích hợp nuôi đóng quân thì hơn mười vạn nhân mã cũng không phải là đối thủ của Yến Bắc quân chiến công hiển hách mà Tần Yến Quy tự mình lãnh binh.

“Hắn, mẹ nó, chiến lại không chiến, lui lại không lùi là có ý gì đây!” Chu Bá Dũng nhìn bản đồ thế cục của hai quân mà hai mắt nhịn không được bốc hỏa, Yến Bắc quân đã bao vây bọn họ ba ngày rồi, bọn họ đã sớm chuẩn bị tâm lý bỏ thành tử chiến đến cùng nhưng người ta lại cố tình chỉ vây khốn bọn họ, cũng không khiêu khích, không xuất binh với bọn họ. Trong lúc hai quân giằng co, dù quân lính của bọn họ có sĩ khí đến mấy mà cứ hao tổn như vậy thì đến khi đối mặt với bốn mươi vạn Yến Bắc quân do Tuyên vương  Tần Yến Quy tự mình suất lĩnh đều sẽ sợ đến mao củng tốt nhiên, hắn căn bản không phải đến để đánh nhau mà là đang cố ý hù dọa bọn họ!

Hai người bọn họ, một người vẻ mặt nặng nề, một người hai mắt bốc hỏa, nhìn lại Vô Tà, phản ứng của nàng lại bình tĩnh ngoài ý muốn của mọi người, người thiếu niên này chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi nhưng lại có sự gan dạ sáng suốt, đây cũng là nguyên nhân mà ngày đó khi lần đầu Chu Bá Dũng hắn nhìn thấy Vô Tà đã làm ra quyết định kinh người như vậy.

Ánh mắt của Vô Tà cực kỳ bình tĩnh, nàng ngồi trên ghế khẽ mỉm cười, cặp mắt đen nhánh khẽ quét qua thế cục kia một cái, trên khuôn mặt còn non nớt lại bình tĩnh thong dong, chính Chu Bá Dũng đều phải bội phục nàng sát đất.

“Hắn còn không tiến công?”  Giọng điệu của Vô Tà không để ý chút nào, đối với thế cục trước mắt, nàng có chút ngoài ý muốn, rồi lại như đã sớm có dự đoán, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành độ cong châm chọc.

Thân hình lưng hùm vai gấu to con như núi của Chu Bá Dũng nhưng đôi mắt lại trừng tròn : “Mụ nội nó mà! Bọn Yến Bắc quân cứ thong dong nhàn hạ đóng quân trước cửa thành chúng ta, còn huynh đệ chúng ta lại như con rùa rút đầu trốn trong thành không dám ra ngoài, thật con mẹ nó uất ức!”

Tần Yến Quy đã bao vây nàng nhiều ngày nhưng lại không hề có một động tác nào, đây là một điều không tưởng với bất luận kẻ nào. Nhưng với người như Tần Yến Quy thì thay vì chất vấn hắn, mọi người tình nguyện xem hắn như một vị thần để cúng bái. Mỗi một quyết sách của hắn đều khiến người ta phục tùng vô điều kiện. Thậm chí ngay cả khi bọn họ làm kẻ địch hắn thì cũng không dám dễ dàng bỏ qua từng cử động của hắn, thần kinh luôn phải căng chặt để suy đoán từng quyết định của hắn.

Hắn hành động, bọn họ cảm thấy nguy hiểm, hắn vây khốn bọn họ, không động đến bọn họ càng làm bọn họ cảm thấy nguy hiểm hơn.

Vô Tà khẽ cười, như có điều suy nghĩ, giống như nói cho Chu Bá Dũng và Vệ Địch nghe, lại vừa giống như đang lầm bầm lầu bầu: “Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì đấy. . . . . .”

Người nam nhân mà từ nhỏ đến lớn nàng ngẩng đầu truy đuổi ấy, Vô Tà nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh khi nàng còn nhỏ, giữa tuyết trời bay khắp nơi, hắn dắt tay nhỏ bé của nàng, chậm rãi đi trước nàng, bóng lưng cao lớn ấy như tách mình khỏi tuyết trắng. Nàng còn nhớ rõ, lúc nào nàng nhìn hắn đều phải ngẩng đầu lên, tựa như ngẩng đầu thành kính cúng bái thần linh khi nhìn hắn, khi đó hắn ở trong tầm nhìn của nàng là tay áo tung bay, hình dung cao nhã. Hắn che chở nàng lớn lên, rõ ràng rất gần nàng rồi lại như xa không thể chạm tới.

Nàng lại nghĩ tới, hắn cũng nhìn từ trên cao xuống như vậy, lạnh lùng nhìn nàng, nói với nàng, cuộc đời này không bao giờ gặp lại nhau, nếu như gặp lại thì nên biết trong tình cảnh như thế nào rồi, rốt cuộc hắn muốn làm gì đấy. . . . . .

Vô Tà tự hỏi, sống cùng hắn nhiều năm như vậy, nàng chưa bao giờ xem hiểu hắn, giống như hôm nay, nàng vẫn không biết, đường đường Tuyên vương dẫn theo đạo thánh chỉ “Giết không tha, lấy đầu kẻ cầm đầu phản quân” kia, hắn mang theo tâm trạng nào tới gặp nàng đây? Chẳng lẽ hắn khinh thường động thủ với nàng, vây mà không đánh là đang chờ nàng tự mình ra khỏi thành hay sao, giống như năm đó nàng luôn phải ngước nhìn hắn, luôn phải cúi đầu khi đứng trước mặt hắn?

“Vệ Địch, ngươi lãnh bốn vạn binh ra khỏi thành từ phía sau, công phá Du thành.” Vô Tà đứng lên nhìn Vệ Địch, khẽ mỉm cười: “Tất cả cẩn thận.”

Du thành là tòa thành duy nhất ở phía nam chưa chịu quy hàng Vô Tà. Vô Tà không có hứng thú với nó, nhưng muốn bắt hạ nó cũng chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi.

Vô Tà hạ lệnh, hắn vốn không nên nhiều lời nhưng bây giờ châu quận đang bị bốn mươi vạn đại quân bao quanh, đối phương lúc nào cũng có thể có dị động. Nhưng lúc quan trọng này Vô Tà lại muốn Vệ Địch dẫn bốn vạn nhân mã đi công tòa Du thành râu ria kia, khi đó trong thành chỉ còn lại chưa đủ tám vạn quân, đây chẳng phải là muốn đẩy chính mình lên tử lộ hay sao?

Vô Tà biết suy nghĩ trong lòng Vệ Địch nhưng nàng chỉ cười nói: “Ngươi đừng lo lắng cho ta…ta an bài như vậy là tự có tính toán của ta. Chỉ là trong lúc mấu chốt như thế này ta lại để ngươi đi Du thành cũng là làm ngươi đi mạo hiểm, chỉ mong ngươi không oán trách ta.”

Nếu Vô Tà đã nói như vậy, Vệ Địch cũng không thể lại làm trái ý Vô Tà, đôi mắt đỏ ngầu kia yên lặng nhìn Vô Tà một lúc hồi lâu mới trịnh trọng gật đầu, lui lại một bước nói: “Ta sẽ nhanh chóng trở lại, ngài đừng mạo hiểm.”

Thật đúng là che chở. . . . . . Vô Tà bất đắc dĩ lắc đầu, Vệ Địch bảo vệ nàng quá tốt, nàng là người cầm đầu phản quân mà không có chút cảm giác thành tựu nào. . . . . .

Sau khi Vệ Địch đi, Chu Bá Dũng cũng không nhẫn nại được nữa, một mặt hắn chất vấn Vô Tà trong lúc quan trọng này lại điều đi bốn vạn nhân mã công tòa Du thành kia, một mặt trong lòng hắn cũng tràn đầy cảm giác mong đợi với Vô Tà. Cảm giác tiểu tử nhìn lười biếng ngây thơ này không phải một người đơn giản, có lẽ hắn có thể mang đến kinh hỉ: “Vậy còn chúng ta phải làm gì đây?”

Vô Tà nhìn Chu Bá Dũng rồi đứng lên, cười như không cười nói: “Ngươi chỉnh đốn lại binh mã rồi chờ nghe ta ra lệnh là được.”

Chu Bá Dũng không có cách nào với tính cách cứng mềm không ăn này của Vô Tà, mặc dù hắn hiếu kỳ trong lòng Vô Tà đang tính toán điều gì nhưng người ta không nói thì hắn có biện pháp gì? Không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nghe lệnh.

Chu Bá Dũng lĩnh mệnh cáo lui, trong phòng chỉ một mình Vô Tà, cũng không  biết nàng đang suy nghĩ gì, lại nhìn bản đồ một lúc lâu, không nói một lời, vẻ mặt bí hiểm, cho đến khi cách bức mành ngăn cách trong phòng truyền đến tiếng ho khan trầm thấp, Vô Tà mới hồi hồn cất bước đi đến đó.

Sau bức mành ngăn là một phòng đầy mùi thuốc, Vô Tà vừa tiến vào đã thấy một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi đang ghé vào mép bàn ho khan, hình như hắn không muốn kinh động đến nàng nên tiếng ho khan cố ý bị đè lại trong cổ họng , thân hình của hắn gầy gò, bộ quần áo kia như đang khoác lên một khung xương vậy, vạt áo tay áo có vẻ trống rỗng, một đầu tóc dài xõa xuống che nửa bên mặt của hắn. Vô Tà thấy thế vội vàng  đẩy chiếc xe lăn bằng gỗ mà nàng khiến người ta chế ra kia tới phía sau hắn, đỡ hắn ngồi xuống. lqd

Lúc này Yến Vô Cực cực kỳ tiều tụy, cho dù đang đứng nhưng vẫn phải nỗ lực chống đỡ mép bàn mới không bị té ngã, Vô Tà tiến lên dìu, hắn cũng thuận theo nàng, để cho nàng nâng hắn ngồi xuống.

“Khỏe không chút nào không?”

Sắc mặt Yến Vô Cực tái nhợt nhưng ánh mắt hắn vẫn dịu dàng như thế, hắn nhắm mắt lại, trên khuôn mặt gầy gò tiều tụy ấy không có chút huyết sắc nào, đôi môi trắng bệch nhẹ nhàng cong lên, mỉm cười dịu dàng từ bi: “Ta lại dọa đến ngươi rồi. . . . . .”

Yến Vô Cực nói những lời này có chút tự trách, có chút bối rối luống cuống, hắn luôn vì bộ dáng này thường xuyên hù dọa Vô Tà mà áy náy, hắn không muốn  kinh động đến nàng nhưng gần đây thân thể hắn luôn không nghe sai bảo. . . . . .

Vô Tà khẽ lắc đầu, sau đó nhớ hắn là người mù không nhìn thấy nên mở miệng nói: “Là ta vô năng, không trị hết cho ngươi. Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ tìm đại phu tốt hơn, nhất định có thể chữa khỏi thân thể của ngươi.”

Mặc dù nàng nhận phó thác của Vệ Địch và Hiên Viên Giác để bảo vệ một mạng của Yến Vô Cực, nhưng ngày đó hắn bị thương quá nặng, cộng thêm thân thể hắn vốn không tốt, có thể có tình trạng như hôm nay đã là không dễ. . . . . .

Yến Vô Cực y như Gia Cát tái thế, sao hắn không biết thân thể của mình là tình trạng gì? Nhưng hắn không muốn Vô Tà đau lòng nên khẽ cong môi, trên khuôn mặt thiếu niên ấy nở một nụ cười dịu dàng thánh khiết: “Tốt.”

Vô Tà cũng biết hắn đang an ủi mình nên lại nói: “Nếu ngươi không tin ta, cho dù thiên hạ này không có đại phu nào tốt như vậy thì ngươi cũng biết, ta có vừa mới kết giao với hảo hữu, hắn có thể kéo ta từ quỷ môn quan trở về thì cũng có thể trị tốt cho ngươi. Chỉ là hắn là người không câu thúc, không chịu gò bó nên người khác khó có thể tìm được hắn thôi, ta đã sai người đi tìm tung tích của hắn, tin tưởng sẽ nhanh chóng tìm được hắn.”

Yến Vô Cực cười cười, bàn tay tái nhợt lạnh lẽo kia nâng tay Vô Tà lên, đầu ngón tay khoác lên cổ tay nàng: “Bây giờ ngươi đã mất hết nội lực, không khác gì người bình thường, mọi việc đều nên nghĩ lại, đừng mạo hiểm.”

Vô Tà sững sờ, cuối cùng có chút dở khóc dở cười, rốt cuộc vẫn không gạt được Yến Vô Cực: “Ta sẽ cẩn thận. Ta vừa quyết định là do có vạn phần nắm chắc, ngươi đừng lo lắng.”

Yến Vô Cực giống như biết phiền muộn trong lòng Vô Tà nên khẽ dịu dàng cười nói: “Vô Tà, ngươi quên, mặt dù ta không nhìn thấy nhưng ta cảm nhận nhạy bén hơn người bình thường. Ngươi không cần lừa gạt ta…ta sẽ không ngăn cản ngươi, chỉ là. . . . . . Mọi sự cẩn thận. Yến Quy hắn. . . . . .”

Lâu như vậy mà hắn không có động tác, chỉ sợ trong lòng hắn cũng có điều do dự cùng nhớ thương mà thôi, dù người kia có tâm địa sắt đá thì thứ duy nhất trên thế gian này không đành lòng, chỉ sợ cũng chỉ có đối với nàng mà thôi.

Dừng một chút, rốt cuộc Yến Vô Cực vẫn không nói tiếp, sắc mặt hắn có chút mệt mỏi, có lẽ do ngồi quá lâu, nói quá nhiều nên có chút mệt mỏi: “Thôi, cũng không có gì, chuyện ngươi vừa quyết định, ta cũng không nói nhiều, cẩn thận là được.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.