Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài

Chương 31: Phản bội



“Thật kinh khủng”. Tôn Anh không kiềm chế được mà thốt lên.

“Như thế này không được. Nhanh chóng lùi ra ngoài dẫn dụ nó”. Hoa nữ tử thân thể yếu đuối một chút, vừa rồi bị tiếng hống kia đánh trúng nên chịu không ít sát thương, cơ thể cảm giác đau đớn kịch liệt.

“Nhanh chóng lùi ra ngoài”. Tôn Anh nghe thấy vậy nên lên tiếng quát lớn.

Không chần chờ, đám người dần dần lùi đi ra. Nhưng cũng không có chạy đi mà là vừa câu kéo nhằm dẫn dụ Hỏa Sư đi ra ngoài, mượn nhờ kiếm trận vây khốn rồi giết chết nó.

Tôn Anh có thực lực cao nhất nên đi ra sau cùng, trên tay nắm chặt chuôi kiếm không ngừng chém ra. Đối diện với Hỏa Sư đang giận dữ điên cuồng đuổi đến mà Tôn Anh không có quá nhiều rung động.

Vì là dẫn dụ nó ra nên Tôn Anh cũng không có cật lực đánh giết, cho dù có dốc hết sức đuổi giết đi chăng nữa cũng chẳng thể gây cho nó quá nhiều thương tổn được.

Rống!

Hỏa Sư bị Tôn Anh câu kéo liên tục càng khiến nó trở nên giận dữ hơn. Cặp mắt nó dần dần trở nên rực lửa, nhìn về phía đám người như muốn ăn tươi nuốt sống. Nó rống lên một tiếng lớn rồi gia tăng tốc độ đuổi đến ngày càng gần.

“Nhanh, nhanh chóng chạy ra ngoài”. Tôn Anh nhận thấy được Hỏa Sư biểu hiện nên không chần chừ mà quát lớn.

Rầm rầm!

Phía sau!

Hỏa Sư điên cuồng đanh tới, hai cái chân to lớn cùng bộ móng vuốt sắc bén liên tục càn quét phía trước, những nhũ đá nhô lên bị cự lực đánh phải liền đổ vở thành từng miếng đá nhỏ bắn tung tóe xung quanh.

Huyền cấp thượng phẩm kiếm pháp, Phản Kiếm!

Tôn Anh cảm nhận được phía sau lưng như có thứ gì đó đang lao đến với vận tốc nhanh nên liền có phản ứng. Thi triển ra một cái khác kiếm chiêu hướng về phía những viên đá nhỏ bắn tới kia mà ngăn chặn.

Keng keng!

Tốc độ cung kiếm mặc dù là nhanh nhưng số lượng đá bắn tới cũng không hề ít, cao lắm thì chỉ có thể ngăn chặn lại được đa phần mà thôi, còn lại không ngăn chặn được đều hướng về phía đám người đánh trúng.

“Ah…”.

Có người bị đánh trúng phía sau lưng rên lên đầy đau đớn, tảng đá nhỏ khoảng chừng nắm tay nhưng cực kỳ gốc cạnh thình lình cắm sâu vào trong da thịt.

Những người xung quanh cũng vì thế mà trở nên khẩn trương hơn. Tốc độ bọn họ càng ngày càng được đẩy nhanh lên hết mức có thể.

Rống!

Nhận thấy đám người chạy đi ngày một nhanh hơn, Hỏa Sư ngẩng đầu rống giận thêm một tiếng nữa rồi tiếp tục đuổi theo cho đến khi đi ra phía bên ngoài.

“Khốn Linh Kiếm Trận. Khai”. Hoa nữ tử khóe miệng cắn nhẹ một cái thồi quát lớn. Ngay lập tức, toàn bộ kiếm trận vì thế mà bắt đầu được khởi động. Nhanh chóng, một tòa mờ ảo tù khốn xuất hiện phía bên ngoài bao quát lấy Hỏa Sư.

Phừng phừng!

Rống!

Bị tòa kiếm trận vây khốn, Hỏa Sư như càng thêm điên tiết, toàn thân nó dần dần xuất hiện một tầng hỏa diểm như đang muốn chống lại uy lực từ kiếm trận kia.

Mặc dù chỉ là Huyền cấp kiếm trận nhưng khả năng nó mang lại là không thể nghi ngờ, đối với việc tù khốn lại một đầu tứ cấp hung thú là không quá mức khó khăn. Đầu Hỏa Sư kia ngay vừ bị vây khốn lại liền cảm nhận được tốc độ nó càng ngày càng thêm chậm chạp.

Giống như tứ chi nó bị một sợi xích vô hình kéo lại, mặc dù không thể hoàn toàn nhốt nó lại được nhưng với chừng này đã đủ để đám người hành động rồi.

“Vây khốn thành công, nhanh chóng giết chết nó”. Hoa nữ tử gương mặt mệt mỏi nhưng lại nở ra một nụ cười, ánh mắt nhìn về phía đám người rồi quát lớn.

“Hahhaha. Giết”. Đám người cũng vì thế mà càng thêm kích động mà hét lên.

Bành bành!

Liên tiếp là những kiếm chiêu thi triển ra hướn về trên thân thể Hỏa Sư chém tới. Tốc độ của nó hiện tại đã bị hạn chế đi rất nhiều rồi nên việc tránh né toàn bộ công kích là điều không thể nào.

Dần dần, trên thân thể nó đã xuất hiện từng miệng vết thương nhìn thấy rõ. Mặc dù không phải vết thương chí mạng nhưng dần dần tích lũy cùng với huyết dịch chảy ra nhiều như vậy cũng đủ để giết chết.

Rống!

Quá đau đớn, Hỏa Sư bắt đầu phản kháng lại. Ngọn lửa bao bọc thân thể nó bốc lên ngày càng mạnh, thực lực được đẩy cao lên đến đỉnh điểm. Tứ cấp đỉnh phong hung thú toàn lực đẩy ra nghịch kháng với kiếm trận đối chọi một cách gay gắt.

“Không ổn, nó như muốn phá hủy kiếm trận. Nhanh chóng giết chết nó”. Hoa nữ tử đứng ở ngoài duy trì tòa kiếm trận đột nhiên cảm giác được không ổn. Nụ cười trên mặt nàng cũng vì thế màng ngưng tụ lại. Ánh mắt không thể tin được nhìn về phía bên trong mà thốt lên.

Nếu như để nó kéo dài thêm một lúc nữa thì khả năng lớn là tòa kiếm trận bị phá bỏ là điều không thể nghi ngờ. Hoa nữ tử tính toán thực lực đầu Hỏa Sư đã hoàn toàn sai lầm, nàng không ngờ được là nó hội cường đại đến như vậy. Thường thường hung thú tứ cấp bị toàn kiếm trận này vây khốn nên yếu đuối chờ đợi bị giết chết nhưng đầu hung thú này lại hoàn toàn khác biệt.

Thực lực của nó đã vượt xa cùng cấp hung thú rồi, nói đúng hơn thì nó lúc này đã không hề yếu so với ngũ cấp hung thú bình thường đâu.

Phía bên trong!

Đám người liên tục tung ra kiếm chiêu đánh giết liên tục nhưng lại gặp phải sự phản kháng kịch liệt, mặc dù vẫn có thể đánh trúng được nhưng càng ngày càng ít thêm một điểm. Không nghi ngờ được là đầu Hỏa Sư này đang không ngừng gia tăng thực lực, cũng vì thế mà áp chế từ tòa kiếm trận này cũng ngày càng bị giảm sút.

“Khốn kiếp thật”. Tôn Anh đưa tay lên xóa đi vệt máu trên miệng rồi thốt lên. Phía một bên hông xuất hiện một miệng to lớn vế thương. Trong lúc vừa rồi, Tôn Anh bị Hỏa Sư vung chân đánh trúng, từng cái móng vuốt sắc bén cắt sâu vào bên trong. May mắn tránh thoát đi được chổ yếu hại như cũng bị thương không hề nhẹ.

Mặc dù thương thế là vậy nhưng trên gương mặt lại không hề biểu hiện ra quá nhiều, ổn định thương thế lại một lúc rồi tiếp tục lao lên.

Địa cấp hạ phẩm kiếm phát, Nghịch Tâm!

Tôn Anh cắn chặt răng rồi thi triển ra một cái khác đại kiếm chiêu. Kiếm vừa ra, linh khí xung quanh như bị hút hết đi và liên tục bổ sung vào bên trong lưỡi kiếm. Mặc dù thanh kiếm không có linh nhưng vô tình lại nghe thấy được một chút thanh âm “Tê minh” vang lên.

Ngưng tụ một lúc, Tôn Anh hai chân dẫm mạnh xuống nền đất rồi lao nhanh về phía trước, hai tay nắm chặt chuôi kiếm hướng về vị trí chính diện trên đỉnh đầu Hỏa Sư đâm tới. Đồng thời hét lên một tiếng.

“Chết đi”.

Vù vù!

Phụp!

Thanh âm da thịt bị đâm xuyên qua vang lên, Tôn Anh trên gương mặt đang cười đột nhiên ngưng tụ dần lại. Bởi vì một kiếm này hắn thi triển ra không hề đâm trúng đại não của nó mà là bị một chân đưa lên ngăn chặn lại.

“Không thể nào?”. Tôn Anh thốt lên một tiếng kinh nghi rồi nhảy lùi ra xa.

Một kiếm này hắn đã chờ đợi thời điểm thích hợp nhất, một kiếm có thể được xem là mạnh nhất đối với hắn hiện tại. Dưới sự áp chế của kiếm trận cùng với những người kia công kích mà nó có thể nhanh chóng phản ứng lại như vậy.

Tốc độ Tôn Anh lao tới là cực kỳ nhanh, khoảng cách hai mươi mét đối với hắn giống như chỉ cần chớp mắt một cái là có thể đến nhưng phản ứng của Hỏa Sư lại khiến hắn run nhẹ lên.

Mặc dù không thể một kiếm chí mạng được nhưng không thể phủ nhận được một kiếm vừa rồi cũng mang lại một hiệu quả nhất định. Mặc dù không thể phế bỏ đi một chân nhưng nó chịu đựng một kiếm đâm xuyên qua da thịt vừa rồi cũng không hề nhẹ nhàng một chút nào.

Cái chân bị thương kia nó chống xuống nền đất nhưng không thể nghi ngờ được là nó đang kịch liệt run lên, miệng vết thương đang không ngừng chảy ra huyết dịch.

Thừa thế xông lên!

Đám người kia nhận thấy Hỏa Sư bị thương như vậy nên gương mặt dịu xuống đi rất nhiều. Có một vài người thỏa mãn ý cười trên mặt công kích tới. Nhưng tứ cấp đỉnh phong hung thú đâu phải chuyện thường.

Nhóm bốn người kia lúc này thiếu đi sự đề phòng!

Ngoạm!

Hỏa Sư chóng chịu xuống đau đớn mà lao lên, hướng về phía bốn người kia mở rộng miệng cắn một cái.

“Ah… Sư huynh cứu ta”. Có một tên đệ tử không phản ứng kịp mà bị nó cắn trúng, từng cái răng lớn sắc nhọn cắn xuyên qua cơ thể. Vừa chỉ hoảng sợ nói ra một tiếng liền mất đi sinh cơ.

Nhưng ba người còn lại mặc dù tránh đi được tử quan nhưng cũng không thể bình yên được như vậy. Nhanh chóng, Hỏa Sư liền vung chân lên quét mạnh về phía trước. Ngay vừa lúc tránh thoát được cái miệng của nó liền bị một chân khác quét tới nên không kịp phòng bị tránh né.

Răng rắc!

Bị cự lực chấn mạnh ngang cơ thể như vậy, cơ thể ba người đột nhiên vang lên thanh âm tiếng gãy xương rồi bị đánh bay ra ngoài nằm la liệt trên nền đất mà không biết rõ sống chết.

“Sư đệ”. Tôn Ánh khóe miệng cắn chặt một cái rồi hét lớn.

“Các ngươi kéo dài thời gian một lúc”. Nuốt xuống cảm xúc, Tôn Anh hướng về phía đám người rồi quát.

Đám người kia nghe thấy vậy cũng âm thầm gật đầu một cái, họ nhận biết được Tôn Anh này đang định thi triển ra loại gì kiếm chiêu. Có thể nói đây là kiếm chiêu mạnh nhất mà đám người có và là cơ hội duy nhất hiện tại đối với họ.

Điên cuồng lao lên, từng kiếm chém ra, từng bước tránh né, mười bốn người điên cuống đánh tới. Hỏa Sư cơ thể đã nhận lấy nhiều thương tích và một chân gần như bị phế lại đón nhận thêm đám người kia đánh tới càng khiến nó trở nên thảm trạng.

Nhưng đám người cũng không phải vì thế mà hết sức nhẹ nhàng. Đối diện với tứ cấp hung thú toàn lực liều chết mà đánh giống như muốn đồng quy vu tận nên bọn họ chỉ biết hết sức mà chiến, bỏ mặc đi thương tích trên cơ thể mà liều mình.

Trong thời gian này, đám người thay nhau giết đến cũng khiến đầu Hỏa Sư chịu rất nhiều thương tổn, toàn thân nó chi chit vết kiếm, từng miệng vết thương sâu dài tới tận xương, huyết dịch nó phun ra bắn tung tóe. Khí lực của nó như bị bào món đến cực điểm.

Còn đám người cũng vì thế mà chịu tổn thất rất nặng, mười bốn người lao lên thì mười người bị đánh bay ra ngoài không rõ sống chết, còn lại bốn người vẫn đang gắng gượng trụ lại.

“Nhanh chóng lui ra”. Từ phía sau lưng truyền đến một thanh âm, Tôn Anh gương mặt tràn đầy đau đớn đứng đối diện Hỏa Sư hét lớn.

Địa cấp hạ phẩm kiếm pháp, Một Kiếm Tuyệt Mệnh!

Một kiếm tung ra, thiên địa công hưởng, uy lực mạnh mẽ như muốn cắt đứt mọi thứ xung quanh. Tôn Anh lao nhanh về phía trước rồi vung ra một kiếm hướng về phía đỉnh đầu Hỏa Sư chém tới.

Một kiếm này xem như cơ hội cuối cùng của bọn họ, một kiếm ngưng tụ đến cực điểm uy lực, một kiếm mạnh nhất mà Tôn Anh hiện tại có thể thi triển ra ngoài. Ngay sau khi một kiếm này kết thúc, Tôn Anh chắc chắn không thể đứng vửng, mọi thứ đều được đổ dồn vào bên trong một kiếm này.

Cơ thể Hỏa Sư đau đớn kịch liệt, tứ chi run rẩy đang muốn nhảy ra tránh né, nhưng cơ thể dưởng như phản ứng không kịp, đối diện với Tôn Anh cật lực một kiếm như vậy khiến nó khó lòng mà tránh thoát.

Một kiếm chém ra cùng với vô tận cột máu!

Thân thể Hỏa Sư thình lỉnh gục xuống, tứ chi mất đi cảm giác cùng với sức lực, một kiếm này y nguyên chính là chí mạng đối với nó.

Tứ cấp đỉnh phong hung thú, Hỏa Sư vẫn!

Tôn Anh tung ra một kiếm liền ngả ngữa ra sau, ánh mắt nhìn lên cao vô tận mệt mỏi, gương mặt trắng bệch cùng với khóe miệng chảy ra không ít máu tươi. Toàn thân hoa tổn hết toàn bộ khí lực, cơ thể đau nhức tới cực điểm, cánh tay lúc này như muốn đưa lên cũng vộ thường khó khăn.

Sau trận chiến này, toàn bộ bọn họ đều đã kiệt quệ đến cực điểm, tổn thất quá nặng nề. Những người có thể đứng lại hiện tại vào lúc này thay nhau ngả xuống, toàn thân khí lực lúc này đã yếu đến cực hạn, đan điền hao tổn hết toàn bộ linh hải. Từng người thay nhau lấy ra từng viên đan dược nuốt xuống nhằm khôi phục lại một ít thương thế.

Nhưng họ không ngờ được là!

Phụp!

Tôn Anh gồng người ngồi dậy, lấy ra viên đan dược nuốt xuống tỉnh dưởng. Nhưng ngay sau đó, hắn cảm nhận được lồng ngực truyền đến cảm giác đau nhức đến cực điểm, khóe miệng không ngừng chảy ra máu tươi. Ánh mắt hắn khó thể tin tượng nhìn ra sau.

“Hoa sư muội. Tại sao?”.

Lời nói vừa dứt, lưỡi kiếm rút ra. Tôn Anh thân thể ngả nhàu về phía trước mất đi sinh cơ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.