Tiêu Dao Du quay về có chút mệt mỏi, thở dài một cái, đặt dược liệu cùng đống sách thuốc xuống bàn đá.
“Đã trở về?”
“Con đã về A Mân!”
“Về là tốt rồi”. Chỉ một câu đơn giản Tiêu Dao Du nghe vào lại đặc biệt thấy cảm động, sống mũi có chút cay cay…
Người cũng đã đi rồi, ở đây không có kẻ thứ ba:”Tiểu hài tử có muốn cùng ta nói chuyện?”. Hỏa Bằng Sư trầm giọng nhìn Tiêu Dao Du.
Tiêu Dao Du lại thở dài…trước sau gì cũng sẽ nói, nàng chưa từng nghĩ sẽ giấu giếm Hoả Bằng Sư. Tiêu Dao Du leo lên người Hoả Bằng Sư, hướng Hỏa Bằng Sư trầm lặng hồi lâu kể rõ.
“Sự việc chính là như vậy.”
Hoả Bằng Sư nghe xong liền vô cùng tức giận hận không thể ở đó một chưởng giết chết Bàng Giải, mặt cũng trở nên biến đỏ, bất bình hướng Tiêu Dao Du nói :”Hài tử về sau không cần dùng họ Tiêu nữa, ngươi đích con Hàn Băng Hoả ta, theo họ Hàn Băng ta, cùng nhà họ Tiêu kia không quan hệ!”
“Ẻh?! A Mân người gọi Hàn Băng Hỏa?”. Là y từng nhắc qua chính nàng lại không chú ý, lâu nay đều nghĩ y đích tên Hoả Bằng Sư.
Hỏa Bằng Sư liền ngã đầu cười:”Ha ha, thế nào? Không thích?”
“Thích!”. Tên người nghe khí thế oanh oanh liệt liệt có băng có hoả rất êm tai, chỉ là…:”Cái kia Hàn Băng đổi sang con còn không phải ráp thành Hàn Băng…Dao Du sao?!”
Tiêu Dao Du đầu có chút loạn, bĩu môi ngước nhìn Hoả Bằng Sư: “Người có phải chê con bình thường không đủ dị muốn bồi thêm cái tên cho đủ bộ đi!”
Hàn Băng Dao Du…cả hai cùng tĩnh lặng ngẫm nghĩ sau đó đột ngột nhìn nhau ngã đầu cười ha hả. Quả nhiên nghe rất quái dị, vẫn là nên gọi Tiêu Dao Du đi!
“A Mân, con có họ Bàng, họ Tiêu hay họ gì đi chăng nữa, con cũng chỉ hài tử một mình A Mân, cả đời cũng chỉ một A Mân là lão cha”. Tiêu Dao Du chân thành ngước nhìn lên Hoả Bằng Sư nói.
Y cười lớn tiếng đáp:”Hảo”.
Thêm nửa tháng sau, cơ thể Tiêu Dao Du đáp ứng đi lại bình thường, nàng cũng cái hoạt bát trở lại, Hoả Bằng Sư chú ý nàng nhiều ngày hài lòng gật đầu trong lòng khen đứa nhỏ này sức sống phi thường tốt.
“Hài tử, đến đây”
“Việc gì vậy A Mân?”. Tiêu Dao Du kê cả giã thuốc lớn mặt mày lem luốc tới Hoả Bằng Sư ngơ ngác hỏi.
“Cả ngày đều nghe quanh con mùi thảo dược, là đang làm gì?”
“Thật không giấu được A Mân rồi!”. Tiêu Dao Du xấu hổ đỏ mặt ngượng ngùng nhìn Hỏa Bằng Sư:”Con luyện dược a…”
“Là luyện dược gì?”
“Chỉ loại cường thân hộ thể này nọ…”
“Ra vậy”. Hoả Bằng Sư khịt mũi gật đầu sau đó mỉm cười:”Ta lại không nhớ có phối phương cường thân hộ thể nào có Phấn Y hoa!”
“A Mân!”. Rõ ràng biết nàng là luyện thứ gì còn trêu ghẹo nàng, làm nàng thẹn thùng gần chết!
“Có gì phải giấu?”
“Con trúng độc đã lâu, độc kia cũng không thể hóa giải, con không cần nhọc tâm”.
“Không phải A Mân!”. Tiêu Dao Du nôn nóng ngăn lời Hỏa Bằng Sư:”Con là tìm giải dược cho người!”
Hoả Bằng Sư ngạc nhiên, sau đó ngã đầu cười ha hả:”Ta khi nào thì trúng độc?”
Tiêu Dao Du giận dõi:”Đôi mắt kia của A Mân rõ ràng là trúng độc mới mù! A Mân còn bảo không trúng?!”
“Ha ha, tiểu hài tử, mắt của ta là do phệ công tự phản mà mù, không phải nhọc công tìm giải dược đâu!”
“Người lại không tin con, con đã xem qua rõ ràng là bị trúng độc mới bị mù tạm thời, người lại cứ cãi con!”
Tiêu Dao Du tức giận vô cùng đặt mạnh giã thuốc xuống, khoanh tay cuối đầu, cũng bởi vì vậy mới không phát hiện vẻ mặt kinh hỷ Hỏa Bằng Sư hướng nàng.
“Hài tử nói là mắt ta có thể chữa lành?”
“Ưm…cái này cũng khó nói…”. Tiêu Dao Du ngập ngừng:”Con cũng không biết A Mân là trúng loại độc gì!”
“Nhưng A Mân tin con, mắt A Mân nhất định sẽ nhìn thấy!”
Hoả Bằng Sư trầm mặc.
“Nhục tử (*), mang Độc công đến đây!”
Tiêu Dao Du kinh ngạc Hỏa Bằng Sư kỳ lạ gọi nhục tử, qua hồi lâu mới nhận thức là y gọi nàng liền vào nơi cất giấu mang bộ Độc công ra.
(*) Nhục tức là thịt, tử ở đây là con, trong tộc Ban Sơn nhục tử là cách cha mẹ ruột gọi con cái họ giống như là gọi con ơi trong tiếng Việt mình ấy. Trong này ngụ ý Hàn Băng Hỏa coi Tiêu Dao Du như con thân máu thịt mình sinh ra mà gọi vậy.
“A Mân, con mang ra rồi!”. Tiêu Dao Du ôm một chồng sách nặng nhọc đặt trước mặt Hoả Bằng Sư.
“Đệ bát quyển, thường tứ chương xé trang thứ hai, đệ cửu quyển thập tam chương xé trang thứ tám,….”. Tiêu Dao Du không hiểu việc gì diễn ra, cứ cực lực theo lời Hoả Bằng Sư hình sự, qua hồi lâu, y kết thúc dừng lại.
Tiêu Dao Du hoàn hồn nhận ra mình đang bò trên một tờ giấy dán cực lớn, những hình ảnh miêu tả tư thế võ học dần dần hiện ra trước mắt, Tiêu Dao Du cảm thấy hoa mắt choáng váng mặt đầy kinh ngạc nhìn sang Hoả Bằng Sư.
“Đây là chính tâm quyết võ học cả đời Hàn Băng Hoả ta, Hàn Băng chi diệm!”
Tộc Ban Sơn vốn có một bộ công pháp gọi Thần Độc sinh tử. Đáng tiếc người luyện Thần Độc sinh tử tuổi thọ đều không cao lại mất khả năng khai chi tán nghiệp, đệ ngũ tầng cắt thất tình lục dục, đệ thập tầng sát chi oán nghiệp, đệ thập cữu tầng càng luyện càng loạn, nhị thập tầng phản phệ chân tâm cắt đứt kinh mạch, công khí đảo nghịch, nhục thể nổ tung mà chết!
Do tính chất suy đồi hệ tộc, từ Tổ sư gia Át Bích Nhân đã nghiêm cứu chia bộ công pháp này ra làm hai phần, Thần môn và Độc công. Người luyện Thần môn duy trì hệ tộc, kẻ luyện Độc công bảo vệ hệ tộc. Thần môn lấy thanh tâm làm chủ, minh bạch chính là chân tu. Độc công lấy sát tâm làm chủ, tử diện chính là âm tu. Hai bộ công pháp này ưu nhược phản nhau: một chân một tà, một sinh một sát, duy cả hai bộ pháp đến thời điểm đều khiến người luyện cắt đứt thất tình lục dục mất đi ý chí. Vì vậy người luyện Thần môn thường chỉ được luyện đến cửu tầng thì dừng, duy với Độc công kẻ luyện hay không luyện đều chỉ có một con đường chết. (*)
(*) Liên khai từ an giải thích: Thần môn và Độc công tuy tách ra từ một bộ nhưng không phải lấy từ các phần liền kề mà được phân tách, chấp vá và cải tiến thêm. Thần môn bảo dưỡng nhân sinh, tuổi thọ những thế hệ kế tiếp càng lúc càng cao (nếu không có vấn đề gì họ có thể sống trên 140t so với trung bình lúc trước là 32t). Độc công thì sát sinh, kẻ luyện bị mất khả năng sinh sản và thường chết sớm (tuổi thọ trung bình 14t-23t). Do lấy sát và độc làm chủ (sát ở đây là sát sinh), tộc Ban Sơn sống trong rừng sâu, nhiều năm ko có chiến tranh, ko có tranh chấp, dã thú cường hãn có hạn => ko đủ sát tính => ko giải toả được sát lực => phản phệ => bộ công pháp này luyện càng cao chết càng nhanh, mà không luyện thì Độc xông công tâm cũng chết. =]]~ (chưa nói tới còn bị đoạn thất tình lục dục) =]]~
Hàn Băng Hoả sinh ra may mắn được chọn luyện Thần môn, từ khi thiếu niên đã là một trong những người xuất sắc nhất hệ tộc, tương lai định sẵn trở thành trưởng tộc kế nhiệm.
Hàn Băng Hỏa khi còn nhỏ vào rừng tình cờ gặp U Vô Ương cả hai liền trở thành hảo tri kỷ, chỉ là vị U Vô Ương này lại là kẻ bị chọn luyện Độc công. Thông thường người luyện Thần môn và kẻ luyện Độc công không được tiếp xúc với nhau, không nói về nhau, cũng không thể ở cùng nhau. Khi đó đều là đứa trẻ, đơn giản chỉ cần vui vẻ ở cùng cả hai cũng không quản để ý nhiều, cứ như vậy lén lúc qua lại với nhau nhiều năm, tình cảm hai người rất sâu đậm.
Một ngày năm Hàn Băng Hỏa mười lăm tuổi, U Vô Ương chết. Điều này liền trở thành uẩn khúc trong lòng Hàn Băng Hỏa. Y không hiểu vì sao U Vô Ương phải chết, vì sao người luyện Độc công nhất định sẽ chết. Thần – Độc sinh tử một bộ mà ra, người sống hơn thiên niên kỷ, kẻ chết không đến hai mươi. Công bình ở đâu?!
Công bình(*) Công bằng, bình đẳng =]]~ lão già hay dùng từ ghép lắm. Một thiên niên kỷ = 100 năm.
Trùng hợp Hàn Băng Hỏa đang ở giai đoạn đoạn tuyệt thất tình lục dục, uẩn khúc này liền trở thành phiền não đốt cháy tâm can Hàn Băng Hỏa khiến y kinh mạch đảo loạn, Hàn Băng Hỏa trở thành người đầu tiên luyện Thần môn bị tẩu hỏa.
Hàn Băng Hỏa khi tỉnh lại liền đâm đầu nghiêm cứu Độc công, bỏ qua đệ nhất tối cấm Thần Độc bất dung mà luyện cả hai cùng một lúc. Hàn Băng Hỏa không phải người đầu tiên luyện cả hai công pháp này, nhưng y là người duy nhất hoàn hảo luyện thành, đồng thời tạo ra bí kiếp Hàn Băng chi diệm về sau một trận cuồng phong bão táp oanh chấn giang hồ.
Hàn Băng chi diệm chính là dùng nội chân tạo ra hai nguồn lực âm dương băng hỏa đẩy vào đối thủ khiến nội khí phát tiết hoảng loạn không lối thoát bức nhục thể nổ tung. Là một công pháp giết người tức tốc tàn bạo.
Thì ra trong Độc công còn ẩn chứa bí kiếp võ công kinh thiên động địa đến vậy. Khó trách năm xưa không ít kẻ tâm cơ muốn có được.
“A Mân, người là muốn con luyện bí tịch võ công này?”
“Nhục tử, con tin ta?”
Tiêu Dao Du cuối đầu trầm mặc hồi lâu…nàng mếu máo ngồi trên đống giấy nhăn nhúm ngước mắt nhìn Hỏa Bằng Sư:
“Võ công lợi hại như vậy liệu con học có nổi không?”
Hỏa Bằng Sư nghe xong liền ngã đầu cười lớn không đáp.