Tiêu Dao Du mất ba ngày trở lại được núi Nghịch Lân. Động đá hiện ra trước mắt…
Tiêu Dao Du nắm chặt hai tay lại, mở mắt ra buông xuôi bước về phía trước. Một đống hỗn độn vật liệu hổng hốc bay lung tung trước cửa động, khung cảnh hoang tàn. Tiêu Dao Du cuối xuống nhặt lên một miếng Ti Âm, nghe mùi dược sộc lên mũi, khoé mắt có chút cay cay.
Nơi này từng là nhà của nàng.
Bàn đá kia, nàng cùng phu tử cùng ngồi ăn cơm, manh ván tre kia phu tử đêm đêm nằm trằn trọc lo lắng chờ nàng về. Góc sách phu tử luôn xếp gọn gàng lại cho nàng. Tiêu Dao Du cầm quyển sách phủ đầy bụi lên phũ xuống: Tâm sơ linh. Lúc nhỏ phu tử ngày nào cũng đọc quyển này cho nàng nghe, lúc nằm trong lòng người nàng đều bướng bỉnh nói chuyện bát quái, y cũng vui vẻ cười qua. Mấy năm tháng đó vui vẻ hạnh phúc biết bao nhiêu.
Tiêu Dao Du cắn chặt môi mình cố nén cảm xúc trong lòng, nàng đau đớn. Đau như cắt da cắt thịt.
“Rắc”.
Tiêu Dao Du cảnh giác quay đầu nhìn lại, một thiếu niên cao ráo, nét mặt kiều ngạo chao mày nhìn thẳng Tiêu Dao Du. Tiêu Dao Du bỡ ngỡ nhận ra người trước mặt, há to miệng muốn hô to.
“Sư phụ, hắn là ai?”. Thiếu niên chặn trước Tiêu Dao Du một bước, xoay ngang người quay đầu hỏi người khuất mặt.
Khí thoảng trầm lạnh, một chút hàn băng kéo đến. Tiêu Dao Du biết cái không khí này, là y.
Bàng Giải từ phía sau dần dần xuất hiện, gương mặt vô sắc lạnh tanh, cả người như một khối hàn băng vĩnh cữu, y nhướng mắt nhìn vô thần về phía Tiêu Dao Du, không nặng không nhẹ đáp lời thiếu niên:”Đệ nhị đồ nhi!”.
Tiêu Dao Du nghe đến câu này
liền tức giận xanh mặt, thốt to ngay tức khắc:”Đồ nhi cái quần!”
Thiếu niên vẻ mặt ngơ ngát hả họng khó hiểu nhìn sang Bàng Giải trong ngóng giải thích, chính là chưa kịp hỏi gì liền nhận đến vẻ mặt có hỏi cũng không nói của Bàng Giải liền thất vọng lặng im, vẻ mặt chán ghét hướng Bàng Giải bểu môi một cái.
Tiêu Dao Du hả to họng…
Đại ca nàng là làm sao đây?
Thiếu niên kia đích thực là Bàng Anh. Thực khó tin nếu gọi Bàng Anh đứa nhỏ mười hai tuổi, y cao hơn thước sáu, nét mặt sáng sắc có bẩy phần giống Bàng Giải. Thề là gương mặt kia đủ giết chết vài triệu con tim thiếu nữ chỉ với cái chớp mắt xoay đầu hờn dỗi. Tiêu Dao Du chợt nghĩ cũng có chút buồn cười, nhìn ca ca như vậy còn không giống Bàng Giải phiên bản thu nhỏ sao, y lại có cảm xúc đa dạng như vậy, không phải nói quá đâu, mọi người nghĩ đi bình thường Bàng Giải không phải cái mặt than thì chính là cái mặt táo bón, thiên thu vạn kiếp cơ mặt không cử động. Bây giờ thì hay rồi, ca ca còn không phải để nàng mở rộng tầm mắt, ha ha ha ha.
Khoan đã!
“Bàng Giải, ông làm gì ca ca ta! “.
Bàng Giải? Tiêu Dao Du ngươi có phải chán sống đến gọi thẳng tên y vô pháp vô thiên như vậy.
Bàng Giải cũng không phản xúc, y lướt qua Tiêu Dao Du bước đến nhìn xuống đống sách đầy bụi chất phía sau, y cầm lên một quyển sách đã được phủi bụi:”Ngươi còn nhớ hắn?”
Hắn?
Tiêu Dao Du nhìn Bàng Giải, nàng giục đầu hừ một tiếng cười khinh miệt. Hai tay nàng bấu chặt, móng tay đều xuyên qua da thịt rỉ máu.
Bàng Giải dời ánh mắt nhìn xuống Tiêu Dao Du, Tiêu Dao Du đối mắt chòng chọc câm hận nhìn y, một ánh nhìn quen thuộc, Bàng Giải vẫn gương mặt vô diện:”Anh nhi, đến đây”.
Bàng Anh tức khắc ánh mắt ngơ ngát chạy đến, nhìn Bàng Giải hướng Tiêu Dao Du cùng mình nói:”Của ngươi chăm sóc”.
Tiêu Dao Du liền ngửa đầu cười to:”Ông thực nghĩ tôi sẽ ngoan ngoãn ở lại?”
Bàng Giải chỉ nhàng nhạt đáp một câu:”Có thể không”. Sau đó nhìn Bàng Anh thoáng một cái đầy ngụ ý.
“Sư phụ, sư đệ thật sự ta phụ trách?”
“Ừm”
Bàng Anh vẻ mặt ngây thơ vui vẻ chạy đến nắm hai tay Tiêu Dao Du tung tăng nhảy nhót:”Hay quá, từ nay có người chơi cùng rồi! Ha ha ha ha”.
Tiêu Dao Du nét mặt ngưng trọng, rút mạnh khỏi tay Bàng Anh, nắm lấy cổ tay Bàng Anh nhấn đến bắt mạch. Mạch nhịp Bàng Anh đều loạn đến một đoàn, lưu khí nhiều luồng đối nhịp, tất cả đều bất thường. Nàng cắn chặt răng tức giận nhìn Bàng Giải hét lớn:”Ông rốt cuộc làm gì ca ca ta?!”.
“Tẩu hoả nhập ma”. Bàng Giải để lại bốn chữ sau đó vô thanh bay đi mất.