“Ái phi, nàng lại chạy đi đâu? Sao không cho ta đi cùng?” Thương Lung Tình vừa bước vào Tiêu Dao vương phủ, liền nghe thấy thanh âm Đông Phương Dịch Hàn ở sau lưng vang lên, càng làm cho nàng buồn bực là, giọng điệu của hắn vậy mà còn mang theo thập phần ủy khuất nói. Người không biết chuyện, còn tưởng rằng bị nàng khi dễ.
Khóe miệng Thương Lung Tình run rẩy, không nói gì, nhíu mày, sắc mặt âm trầm nói: “Ngươi không thể nói chuyện nghiêm túc sao?”
“Ta nói chuyện nghiêm túc nha.” Đông Phương Dịch Hàn chớp mắt, cười nói. Vẻ mặt tràn ngập vô tội, tuấn nhan mỉm cười, giống như bông hoa nhiều màu nở rộ huyễn hoặc. . .
Thương Lung Tình sửng sốt, không nghĩ tới khi hắn cười lại đẹp mắt như vậy, cứ thế thất thần . . . Hoàn hồn, không thèm để ý hắn, đi về phía Lung trúc viên.
“Ai, ái phi, đợi ta với nha? Đừng bỏ lại ta chạy một mình.” Đông Phương Dịch Hàn nhanh chân đuổi theo Thương Lung Tình, lời nói ủy khuất. Trong con ngươi lại lóe lên một tia tinh quang làm cho người ta nhìn không rõ, phía sau Tiểu Ức vừa nghe xong, khóe môi co quắp, vẻ mặt hắc tuyến: Gia, ngài đây là làm gì vậy? Thật mất mặt. . .
“Ta tính ngày sau lên đường, đi Thương gia ở mấy ngày.” Thương Lung Tình nhìn vào Đông Phương Dịch Hàn, thần sắc không vui nói. Nàng muốn đi tìm nhị di nương đã thuê người đến ám sát nàng, chấm dứt chuyện này.
“Ngày sau? Nhanh như vậy? Không thể để qua vài ngày sao?” Đông Phương Dịch Hàn cau mày, có chút kinh ngạc nói. Vốn định cùng nàng đi chúc thọ Thương lão gia, nhưng hắn bây giờ còn có việc cần xử lý, nếu sớm vậy, cũng chỉ có thể cho nàng đi trước.
“Không thể, ta cũng nhớ nhà, muốn qua bên kia trước để ở vài ngày.” Thương Lung Tình cũng không nói thật, chỉ là nói ra nguyên nhân. Trên tay cầm một ly trà, nhẹ nhàng uống, không khí lúc này của hai người xem như có chút hài hòa . . .
“Vậy được rồi. Vài ngày sau ta sẽ đến.” Đông Phương Dịch Hàn chỉ có thể bất đắc dĩ nói. Nàng đã nói như vậy, hắn cũng không có lý do gì để cưỡng cầu nàng. Không muốn nàng mất hứng, chỉ có thể thuận theo ý của nàng mà làm. . .
Hai người cứ trầm mặc như vậy, không tiếp tục nói chuyện, hết thảy không cần nói…
Ban đêm, ánh sao lóe sáng, mặt trăng nhô lên cao, ánh trăng nhu hòa thông qua cửa sổ, chiếu vào trên người Thương Lung Tình đang nằm trwn trường kỳ. Đột nhiên, một tiếng động nhỏ vang lên, một hắc y nhân bay vào trong từ cửa sổ, vào thẳng đến phòng trong trốn đi.
Thương Lung Tình híp mắt, cả người tản ra hơi thở lãnh liệt, nơi ở của nàng, cư nhiên lại bỏ qua chủ nhân là nàng ở đây, đi thẳng đến phòng trong, đến cùng là muốn làm chi? Ngay tại lúc nàng chuẩn bị đứng lên, nhìn xem có chuyện gì, liền nghe được giọng nói bên cửa sổ vang lên:
“Làm sao bây giờ? Người trốn đi chỗ nào rồi? Nơi này hình như là Tiêu Dao vương phủ thì phải? Chúng ta đi vào không ổn đâu ?” Một hắc y nam tử chần chờ nói, giọng điệu tràn ngập không xác định.
“Quên đi, không đi vào, miễn cho gặp phải phiền toái không cần thiết, dù sao kẻ kia đã bị thương nặng, lại còn trúng độc, phỏng chừng cũng là không sống được, trừ phi hắn gặp được thần y. . .” Một hắc y nam tử khác yên tâm nói, thần sắc tràn ngập khẳng định.
“Được, tốt lắm, chúng ta chạy nhanh đi, miễn cho chọc phải phiền toái, dù sao nơi này cũng không phải địa bàn của chúng ta. ” Nói xong, hai người liền lắc mình rời đi, bên ngoài khôi phục lại một mảnh yên tĩnh. . .
“Đừng nhúc nhích, không được kêu.” Ngay lúc Thương Lung Tình đứng dậy muốn đi vào phòng trong xem người kia, lại nghe thấy tiếng nói khàn khàn vang lên, tay còn bóp chặt trên cổ của nàng, cúi đầu uy hiếp .
“Ta khuyên ngươi vẫn là tự mình đừng nhúc nhích, trên người ngươi độc chưa giải, phỏng chừng một lát nữa muốn cũng không động được.” Thương Lung Tình thanh lãnh nói, vẻ mặt trấn định, thần sắc lạnh nhạt nhìn hắc y nhân kia.
Hắc y nhân trong con ngươi lóe qua một luồng tán thưởng, không nghĩ tới cô gái này gặp chuyện thế này, vẫn cư nhiên trấn định như vậy, đối với uy hiếp của hắn lại không để ý một chút, trí tuệ như thế, ngược lại còn nhắc nhở hắn trúng độc nếu còn cử động sẽ mất mạng? Hiển nhiên cũng là nghe được đối thoại vừa rồi của hai người kia. . .
“Ngươi biết y thuật? Biết trên người ta trúng độc?” Nam tử nghĩ nghĩ, có chút nghi hoặc hỏi. Nhìn thần săc cùng giọng điệu của nàng, có loại cảm giác, nàng sẽ giải được độc. . .
” Như thế thì sao, xem ngươi một chút có đáng giá để cho ta cứu hay không ?” Thương Lung Tình một mặt lạnh nhạt, không chút để ý tình cảnh hiện tại, ngạo nghễ nói.
“Ngươi không sợ nói không cứu, ta sẽ giết ngươi?” Nam tử có chút kinh ngạc nói, không nghĩ tới cô gái này can đảm vậy, bị hắn bóp cổ, còn nói chuyện lớn lối như vậy.
“Muốn giết thì ngươi đã sớm giết, làm gì nói nhiều lời với ta như thế.” Thương Lung Tình lãnh mâu nâng lên, nhìn hắc y nhân, nhàn nhạt nói.
“A, ngươi thật là can đảm, cư nhiên một chút cũng không hề sợ.” Nam tử vừa nghe lời nói của Thương Lung Tình, tán thưởng một câu, tay cũng nhẹ nhàng bông lỏng, bản thân ngã xuống ngồi trên mặt đất, người bị thương quá nặng lại thêm trúng độc, sau đó liền hôn mê bất tỉnh. . .