“ÁAAAAAAAA……”
Hà Diễm giật mình hét lớn khi trông thấy một con bọ cạp lớn, dài đến gần nửa mét đang cong lên cái đuôi hình mũi tên hướng về phía nàng, với tốc độ nhanh như tia chớp.
Lớn quá đi, trong tích tắc nàng rút ra được một vài kết luận.
Một: con bọ cạp này rất nhanh lại rất lớn, chắc chắn là con đầu đàn
Hai: nó đang chạy…à không, phải nói là nó đang bay về phía nàng với tốc độ ít nhất một trăm hai mươi kilomet trên giờ.
Ba: nàng sắp chết rồi.
(Na:chết đến nơi còn ở đó mà phân tích với kết luận.)
Aaaaaaaaa…… Hà Diễm hét lớn, hai tay tự ôm lấy đầu mình ngồi xuống, mắt nhắm chặt lại, trong thâm tâm nàng gọi cái này làtư thế chờ chết.
Ơ?
Im lặng.
Sao vậy?
Nàng không đau.
Sao không còn tiếng lạo xạocủabọn bọ cạp bò tới?
Hé đôi mắt đang nhắm chặt vì sợ, khung cảnh trước mắt nàng chính là toàn bộ bọ cạp đông nghìn nghịt đang bất động với chiếc đuôi vẫn đang hướng về nàng.
Như thế…
Có phải là nàng đã được cứu rồi?
Tay nàng đặt lên ngực trái, giữ cho thứ bên trong không vì sợ hãi quá mức mà đập đến khó chịu.
Sau đó liền luống cuống chân tay chạy một mạch về phía sâu trong hang động, nỗi sợ làm nàng quên mất đi bản thân đang mang trong mình kịch độc, nhanh chóng sải chân chạy.
Hộc hộc hộc
Hà Diễm tựa lưng vào vách động thở gấp.
Ánh sáng kia rồi. Lý Nặcbảohang động này là một đường ngầm xuyên qua ngọn núi. Nhìn thấy ánh sáng tức là nàng đã thoát khỏi hang động bọ cạp.
Nhanh qua thôi, nàng sắp hết hai canh giờ để chất độc thấm hết vào cơ thể. Đến lúc đó nàng chết chắc.
Hơn nữa nàng chỉ có ba ngày để luyện tập ở thung lũng đen.
Nghe tới thung lũng đencủaFAL rất đáng sợ, đó là lò đào tạo sát thủ siêu cấp trên thế giới.
Mà Hà Diễm cũng chỉ biết có thế, còn việc đáng sợ thế nào là việccủasau khi thoát khỏi đây.
Hà Diễm bước tới cuối hang động, mò mẫm thấy một hòn đá tựa hình vuông trên vách, đúng như Lý Nặc nói, bên phải hòn đá có một lỗ nhỏ, chính là chất tiếtcủabọ cạp khi đến mùa giao phối, mà bọ cạp intaristo này rất đặc biệt, ba năm mới giao phối một lần, hơn nữa chỉ có chất tiếtcủacon đực khoẻ mạnh nhất mới được phép tiết vào đây để bọ cạp chúa (tức con cái sinh sản) vào lỗ này ăn chất tiết, sau đó chất tiết sẽ ngấm vào cơ thể bọ cạp chúa, khiến cơ thể nó tiết ra một loại hoocmon có thể tự thụ tinh.
Đồng thời với thụ tinh, chất tiết này cũng chính là thuốc giải duy nhất cho độccủanó. Hơn nữa khi độc và giải kết hợp sẽ tạo nên một số thay đổi trong cơ thể, giúp cơ thể kháng lại mọi loại độc dù trung tính hay cao tính.
Thật sự mà nói thì…đó hẳn không phải là thay đổi nhỏ đâu a, lại còn rất rất là có lợi cho nàng sau này nếu còn có kẻ muốn hạ độc nàng như lần đó.
Có thể coi đây là giải dược hiếm, những kẻ muốn trở thành sát thủ hằng năm đều lên tới hàng vạn, đâu dễ gì mà có được giải dược này, người trở vào và kẻ đi ra hang động luôn có bội số lên tới hàng trăm nghìn,nàng cũng là may mắn còn một ít chất lỏng nhớp nháp dính đầu ngón tay.
Hà Diễm nhìn lên đầu ngón tay xinh đẹp, khó khăn bỏ vào miệng nuốt lấy chất dịch ít ỏi kia.
Càm giác đắng ngắt và buồn nôn dâng cao, nàng muốn khóc.
Mộttiểuthư từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, chưa từng phải động tay chân vào bất cứ việc gì, bên cạnh luôn là kẻ hầu người hạ như nàng, thật có cảm giác thống khổ tựa địa ngục.
Một giọt…
Hai giọt…
Từ khoé mắt Hà Diễm rơi ra những giọt nước mắt trong veo.
Khịt khịt mũi. Hà Diễm quẹt ngang nước mắt, vỗ vỗ vào khuôn mặt đã ửng đỏ vài cái rồi đi tiếp.
Vừa bước ra khỏi hang, khung cảnh xung quanh làm Hà Diễm choáng ngợp.
Rừng.
Đây giống như là…
Chỗ này thật giống với nơi mà nàng và Kỳ Lãnh bị ám sát.
Đến cả hòn đá bên cạnh cây bạch hồ gần nàng đây cũng giống hệt.
Làm sao?
Làm sao mà có thể, hơn nữa chẳng lẽ cái cây này không lớn hay là ít nhất cũng đã đã bị phá huỷ rồi? Đâu còn có thể ở đây.
Còn có hòn đá, chẳng lẽ sau hai nghìn năm mà nó không bị bào mòn?
Chắc là nhớ nhầm.
Hà Diễm tự giải thích với bản thân, sau liền tiếp tục theo chỉ dẫncủaLý Nặc, cầm theo la bàn đi về hướng đông nam, vĩ độ 24,5 .
Khoảng hai canh giờ sau, Hà Diễm chính là cái gì cũng không thấy. Tứ phía chỉ toàn cây rừng. Phía trước cũng là đường cụt, là vách núi dựng đứng.
Được rồi. Không phải là nàng đã đi lạc hướng chứ?
Nhín xuống chiếc la bàn trên tay Hà Điêm tự nghĩ có phải nó bị hư gì không? Rõ ràng nàng đi đúng theo chỉ kimcủanó mà.
Aiz…
Đang mông lung nghi hoặc thì từ những tán cây nổi lên tiếng động lạ, sau liền từ phía trên xuất hiện đủ loại sinh vật, không chỉ có bọp cạp, rắn, rết…mà còn một đống loài hình dáng kinh dị khác mà căn bản là nàng chưa từng thấy bao giờ.
Bọn chúng đang nhìn nàng, đang di chuyển về phía nàng.
Đừng…đừng mà…đừng tới đây…
Nàng không cần.
Nhìn những con vật hình thù kỳ dị, tim Hà Diễm dường như muốn ngừng đập.
SOẠT…
“AAAAAAAAA…..”
Hà Diễm rơi xuống vách núi.
Trong đầu chỉ còn lại bốn chữ: LẦN NÀY CHẾT CHẮC.
***___ ___
(Na: thấy có nhiều bạnbảotruyện này ngược. Thực ra Na làm hai bộ, một ngược một sủng, bộ sủng là bộ này, bộ ngược là bộ Huyết tình hắc đạo. Với cả Na đã nói truyện này sạch thì m.n không cần phải quan tâm sao vua mà sạch? Na sẽ cố gắng tìm ra nguyên cơ tin cậy để vua sạch.)
Đau đầu quá.
Toàn thân nhức mỏi.
Hà Diễm chớp nhẹ cặp mắt nặng trĩu nhìn xung quanh.
Ồ…thật quen nha.
Rất giống với căn phòng nàng ở tại Các viêncủaVươngTân cổ đại nha.
Gì?
Các viên?
Hà Diễm bật dậy khi quang cảnh xung quanh dần hiện rõ vào tầm mắt.
Đây…
Đây chẳng phải là phòng nàng ở Các Viên sao?
Cố nén cơn đau nhức toàn thân, Hà Diễm bước xuống giường muốn kiểm tra cặn kẽ liệu có phải đang nằm mơ không, lúc này mới nhận ra thân thể mình loã lồ, không một mảnh vải che thân lại còn có một ánh mắt nóng rực đang nhìn nàng chăm chú.
Hà Diễm sau một khắc ngạc nhiên liền nhảy ngay lên giường, dùng chăn cuộn lấy thân mình.
“Ng…ngươi sao lại ở đây?”
Hà Diễm nhíu mày trách cứ.
Phải! Chính là hắn, là tên ôn quân mà nàng ngày đêm muốn trả thù – Triệu Tử Dương.
Nhưng sao lúc này nhìn hắn, nàng lại nhận thấy thực ra nàng không muốn giết hắn?
Với cả…làm sao mà nàng xuyên về cổ đại rồi? Bằng cách nào chứ?
Lại nhìn tên ôn quân chết tiệt kia đang hướng ánh mắt như ngọn lửa tới nàng. Vẫn là khuôn mặt góc cạnh đẹp tựa tượng thần Apolo, vẫn là mái tóc dài được búi cao đầy khí chấtvươnggiả, bên dưới những sợi tóc đen dày là cặp mắt ưng hẹp dàicủahắn đang loé lên tia đùa bỡn. Bạc môi mỏng như cười như không, giống như chế giễu lại giống như thoả mãn vì đã bắt được con mồi, toàn thân toát lên vẻ bá đạo ngông cuồng.
“Là ta hỏi ngươi sao lại ở đây mới đúng.”
Triệu Tử Dương lạnh nhạt nói, cặp mắt vẫn nhìn nàng không buông tha.
Thiết nghĩ, hai tháng nay nàng ta biến mất không tung tích, lại còn ma giáo cũng yên yên ổn ổn không có hành động gì, chính là khiến hắn khó hiểu.
Cho người điều tra hành tungcủanàng cũng chỉ có con số không.
Đang trong lúc tưởng nàng ta đã quy ẩn thì hôm qua khi hắn đang dạo quanh Các Viên, chính nàng lại từ trong không trung biến ra rồi ngã xuống trước mặt hắn mà bất tỉnh nhân sự.
Lại còn mặc một bộ y phục hết sức kỳ lạ, bó sát thân thể, lộ liễu bày ra những đường cong mê người, cạnh đó còn rất nhiều những vật dụng mà hắn chưa từng thấy qua.
Chẳng lẽ ma giáo có những loại vũ khí tối tân đến vậy?
Thật đáng ngại nếu đó là sự thật. Nhưng là hắn đưa ra xem xét cả nửa ngày vẫn chẳng hiểu những thứ đó sử dụng như thế nào.
Triệu Tử Dương trầm ngâm nghĩ về nàng, từ lúc nàng quay lại khắp dọctoàn thân đều là vết thương. Khi thái y đến chẩn mạch đều nói nàng mạch đập rất kỳ lạ, lúc nhanh lúc chậm, lúc ổn định lúc co giật, lại khí huyết cũng không bình thường, nói ứ đọng cũng đúng mà nói quá lưu cũng không sai. Vừa giống như trúng kịch độc mà cũng không phải.
Hừ.
Rốt cuộc vẫn là một lũ vô dụng. Trúng kịch độc mà nàng ta vẫn sống, vẫn còn đủ sức trách cứ hắn sao?
Xàm ngôn quá đi.
Hà Diễm choàng tấm chăn cuộn tròn mình trong góc, cảnh giác nhìn Triệu Tử Dương đang chống cằm, nhìn nàng nguy hiểm.
Không phải là nàng đang luyện tập?
Không phải là nàng rơi xuống vách núi?
Không phải là nàng chưa học được võ công?
Sao lại cho nàng xuyên khi còn chưa chuẩn bị xong gì hết thế này?
Cũng may là nàng đã qua ải bọ cạp, như Lý Nặc nói thì coi như vậy là cũng đỡ cho nàng sau này rồi.
Nhưng mà…
“Ngươi…y phụccủata đâu?”
Làm ơn đừng nhìn ta nữa, ta đảmbảomắt ngươi còn dễ đốt cháy người khác hơn cả nhân mặt trời đấy.
“Là vừa tắm cho ngươi xong, chưa kịp mặc y phục thì ngươi đã tỉnh.”
Triệu Tử Dương nhàn nhạt giải thích.
Hà Diễm nghe nói vậy mới để ý toàn thân nàng rất thoải mái, mát mẻ. Hơn nữa cònvươngmùi dầu thơm thoang thoảng.
Ừm, rất thơm nha.
Khoan đã…
“Không phải…ngươi tắm cho ta chứ?”
Hà Diễm đưa hai tay lên che chắn trước ngực dù toàn thân đã được tấm chăn bịt kín mít.
Nhìn nàng hai mắt mở to, khuôn mặt nhỏ nhắn dường như đang nghĩ lung tung mà ửng đỏ khiến tâm tình hắn có chút tốt. Liền nhướng mày, nhún nhún vai.
“Rốt cuộc thì trên người ngươi có chỗ nào ta chưa từng động qua đâu. Thêm một lần có sao.”
Khoé miệng Triệu Tử Dương kéo ra một độ cong gian tà.
Hà Diễm gắt gao ôm lấy tấm chăn, đơ cơ miệng.
Hắn…hắn…hắn….vô sỉ!
(Na: có tỷ muội nào muốn ăn thịt không để ta còn sắp xếp a. hắc hắc)