Có lẽ do tối hôm trước bị thương, nên tối nay, không thấy Hoàng Phủ Nam Ninh ngủ lại tân phòng.
Bộ Nhu Nhi cũng không có nói gì nhiều, chỉ hỏi hắn giống như đêm trước. Sau đó bế tiểu Tuyết Nhi quay về phòng của mình, ngủ một giấc thật ngọt ngào. Thuận tiện mơ một giấc mơ thật đẹp.
Nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh thì lại ngủ không được tốt như nàng.
Hắn cũng không biết vì sao, rõ ràng bản thân trước đây không hề kén chỗ ngủ. Vậy mà bắt đầu từ tối hôm trước, hắn lại không thể nào ngủ thoải mái được. Đêm càng sâu, hắn vẫn ôm chăn lăn qua lộn lại mãi, thật vất vả mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc
Giống như chỉ vừa mới nhắm mắt, lại chợt nghe thấy âm thanh gõ cửa nhẹ nhàng từ đâu đó truyền đến.
Sự khó chịu nhanh chóng tràn tới, Hoàng Phủ Nam Ninh hai mắt vẫn còn nhắm, khẽ quát, “Ai?”
“Vương gia, là thiếp thân.” Một âm thanh dịu dàng, nhẹ đáp lại.
Hoàng Phủ Nam Ninh nhướng mày, “Thiếp thân là ai? Không quen.”
“Vương gia, là Vương phi.” Quản gia đang cúi đầu, đứng phía sau lên tiếng.
Suýt thì quên, Hoàng Phủ Ninh hắn đã thành thân, còn cưới về một Vương phi tiểu bạch thỏ.
Mà khoan —-
Tâm tình lập tức trầm xuống. hắn nhớ hắn đã dặn nàng là không có chuyện gì quan trọng thì không được phép làm phiền rồi hay sao? Mới sáng ra, nàng đến làm gì? Chẳng lẽ tất cả nữ nhân đều giống nhau, không thể để cho bọn hắn yên tĩnh một chút được hay sao?
“Vương gia, ngài đã dậy chưa?” Lẳng lặng lắng nghe một lúc, vẫn không có động tĩnh gì, thanh âm của Bộ Nhu Nhi lại nhẹ nhàng truyền đến.
Phiền chết đi được! Sáng sớm tinh mơ, chạy đến hỏi làm cái gì!
Trong lòng bực bội khó chịu, Hoàng Phủ Nam Ninh lớn tiếng hét, “Chưa!”
“Nhưng mà… nhưng mà hôm nay là ngày thiếp thân lại mặt. Hơn nữa… hơn nữa thời gian cũng không còn sớm.” Một lát sau, thanh âm đứt quãng của Bộ Nhu Nhi lại truyền đến, Hoàng Phủ Nam Ninh liền ngẩn người.
Nhất thời, trong lòng tràn đầy một loại cảm giác mang tên hối hận. Hắn đã hiểu nhầm nàng, nàng thực có việc cần gặp hắn.
Nhưng chính vì thế, mà hắn lại càng không muốn chạm mặt nàng.
“Lại mặt gì chứ? Có liên quan gì đến bổn vương?”
“Vương gia, theo phong tục, nữ tử ba ngày sau khi xuất giá sẽ cùng phu quân về nhà mẹ đẻ để lại mặt.” Quản gia liền lập tức giải thích.
Thì ra là như vậy… Hoàng Phủ Nam Ninh như bừng tỉnh đại ngộ. Nhưng trong lòng bỗng nổi lên chút khó chịu, thành thân mà cũng phiền toái như vậy sao? Hắn còn tưởng rằng mình chỉ cần chọn đại một người trong vô số đám nữ nhân kia là xong nhiệm vụ.
“Vương gia, thời gian quả thực không còn sớm. Bộ phủ bên kia chắc cũng đang chờ.” Một lát sau, quản gia tiếp tục lên tiếng thúc giục.
Bộ phủ?
Suy nghĩ vừa chuyển, Hoàng Phủ Nam Ninh liền nhớ lại tình cảnh hôm đón dâu. Hắn cưỡi trên lưng ngựa, phía dưới chân là một đám người ồn ào, lộn xộn. Đám nữ nhân thì cười duyên với hắn, làm hắn rùng cả mình… Hoàng Phủ Nam Ninh nhắm mắt, rất nhanh rũ chuyện này ra khỏi đầu.
Cứ nơi nào có một đám nữ nhân tụ tập là y như rằng nơi đó có một đống chuyện rắc rối, những nơi như thế, hắn thật không muốn phải đến thêm lần nào nữa.
Bởi thế hắn, kéo cao chăn lên, nói: “Bổn vương không đi, bảo Vương phi tự mình trở về đi.”
“Vương gia!” Bộ Nhu Nhi nghẹn ngào kêu.
Quản gia dường như không tin nổi vào tai mình, cất cao giọng hỏi. “Vương gia, Vương phi lại mặt, ngài sao lại không đi cùng chứ?”
“Nói không đi sẽ không đi! Bổn vương buồn ngủ!” Xoay người, Hoàng Phủ Nam Ninh lớn tiếng quát.
“Vương gia…”
“Thôi.” Quản gia dường như còn muốn tiếp tục nói gì đó, Bộ Nhu Nhi liền lên tiếng cản hắn, “Ta một mình trở về vậy, không sao đâu.”
“Nhưng mà, Vương phi…”
“Không sao đâu. Quản gia, ngươi mau đi chuẩn bị giúp ta một chút. Cha mẹ ở nhà nhất định là đang rất sốt ruột chờ ta rồi.”
“Vâng.”
Cúi đầu chào, quản gia liền rời đi. Bên ngoài hồi phục lại sự tĩnh lặng vốn có, nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh trong phòng lại không tài nào ngủ được.
Mở to mắt chằm chằm nhìn đỉnh màn, hắn cảm giác như huyệt thái dương có chút đau. Khi nãy có phải mình đã làm hơi quá không? Tiểu bạch thỏ kia, dường như nàng muốn khóc?