Võ Thanh đưa cậu đến sân bắn, đại đội thiết giáp hiện đang tập bắn bia trên sân, đội trưởng đại đội 4 thấy bọn họ bèn ngoắc ngón tay, “Ơ, lão Võ, sao cậu lại tới đây.”
Võ Thanh đi qua, móc một điếu thuốc trong túi quần đưa cho hắn, “Làm một điếu không?”
Đội trưởng đại đội 4 híp mắt nhìn chung quanh, “Thôi khỏi đi, tôi còn đang giám sát đây này.” Ánh mắt hắn dừng lại ở trên người Bạch Tân Vũ “Tân binh chỗ cậu hả?”
Võ Thanh gật gật đầu, “Đại đội trưởng Chu, cậu ta muốn bắn bia, cậu chỉ cho cậu ta tập bắn súng trường 81 đi.”
Đội trưởng đạ đội 4 bất ngờ nhướng mày, “Không phải các cậu ở đội 3 sao, ra đây tìm tôi tập bắn súng làm gì.”
“Tôi không có ép cậu, bọn tôi vừa bề bộn xong, cho cậu ta nghịch chút đi.”
Đội trường đại đội 4 cười hà hà, “Chuyện nhỏ thôi, nhưng mà tôi có một yêu cầu.”
Võ Thanh “mịa” một tiếng, “Muốn thêm đồ ăn thì dẹp đi, tôi không có rãnh.”
“Ấy ấy, không phải.” Đội trưởng đại đội 4 chép miệng nhìn lính trong đội mình, “Cậu trổ tài cho bọn tân binh này xem đi, cho bọn họ biết mục tiêu phấn đấu của mình.”
Võ Thanh sững lại một lát, lập tức lắc đầu, “Tôi cũng lâu rồi không đụng vào súng, không quen tay.”
“Có gì mà bày đặt giả bộ, cậu tưởng tôi không biết nghề của cậu hả, dù cậu không quen tay thì lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, Tay Súng Thần ngày xưa của chúng ta đảm bảo sẽ làm bọn tân binh này lác mắt cho xem.”
Bạch Tân Vũ cả kinh, Tay Súng Thần? Đội trưởng Võ? Ấn tượng đầu tiên của cậu đối với đội trưởng Võ suốt cả tuần nay chỉ có tay nghề ước lượng mà thôi.
Đội trưởng Võ trừng mắt nhìn hắn một cái, “Đừng có xỏ xiên, thần cái quần cậu ấy, chuyện đã bao nhiêu năm nay rồi.”
Đội trưởng đại đội 4 thở dài, vỗ vai hắn thiết tha nói: “Bao năm nay tôi có quên được đâu, lão Võ à, coi như cho tôi ôn lại chút phong thái ngày xưa của cậu đi, bắn vài phát cho anh em xem nào.”
Võ Thanh trầm mặc hai giây, “Chỗ cậu có loại gì?”
“Hiện giờ chỉ có loại 81 thôi, hay là tôi đi kêu người đi lấy cho cậu một cây 85 nhá?”
“Không cần.” Võ Thanh giẫm tắt điếu thuốc, chọt chọt bả vai Bạch Tân Vũ, “Nói nghe nè, tôi mà làm bẽ mặt hắn là tại cậu hết đấy, cậu phải đi rửa chén đó nha.”
Bạch Tân Vũ kinh ngạc nói không ra lời, cậu bán tin bán nghi trong lòng, nhưng vẫn chẳng thể nào gộp chung đội trưởng Võ người to tay bự và Tay Súng Thần kia với nhau được.
Đội trưởng đại đội 4 phủi tay, “Dừng, toàn thể đứng dậy, nghiêm!”
Lính trên sân đang tập bắn đều đứng dậy lui sang một bên, đội trưởng đại đội 4 cầm lấy một cây súng, thay băng đạn mới, đưa cho Võ thanh, đoạn hô to: “Tất cả các cậu mở mắt to ra mà nhìn.”
Võ Thanh lấy tư thế bắn chuẩn giơ súng lên, thần thái bỗng trở trên khác lạ, đôi mắt sáng ngời, môi khẽ mím lại, hắn không hề chạm đến bộ phận ngắm, hay nói là, hắn thậm chí không cần dùng đến nó, giây phút họng súng của hắn đối mặt với tấm bia. bản năng của hắn đã nói cho hắn biết nên nhắm vào đâu.
Hắn bắn một cách thần tốc, liên tục, 10 phát đạn ghim vào tấm bia mới toanh.
Bên kia của tấm bia nhanh chóng truyền ra kết quả tính toán, 99 vòng!
Toàn sân xôn xao.
Bởi vì không có mặt đất đệm cho cánh tay và thân trên đỡ xóc, nên tư thế đứng đòi hỏi lực khống chế khắt khe rất nhiều so với khi nằm. Lúc ở trại tân binh, 10 phát đạn mà bắn được 70 vòng đã là vượt ngoài thành tích, cũng đã đủ xuất sắc rồi, ở mục bắn đứng trăm mét, thành tích tốt nhất của Bạch Tân Vũ là 85 vòng, Du Phong Thành là 97 vòng, song vẫn còn loay hoay với bộ phận ngắm cả buổi, bắn một băng 30 viên, lấy 10 phát đạn tốt nhất ra mà tính, tài nghệ của Võ Thanh hôm nay, cả doanh trại e rằng chẳng có mấy ai so bì được.
Võ Thanh nghe được kết quả này bèn nhíu mày, nom không hài lòng cho lắm, quay sang nói với đội trưởng đại đội 4: “Tôi đã bảo là nửa năm nay không chạm vào súng rồi mà, cậu còn không tin.”
Đội trưởng đại đội 4 hơi kích động, vỗ vai Võ Thanh nói, “Lão Võ à…” Hắn có gì đó muốn nói nhưng lại không nói ra, đành đánh một tiếng thở dài tiếc nuối.
Bạch Tân Vũ hai mắt lóe lên vẻ hâm mộ, “chuyên gia ước lượng” ít nói từ trước đến nay đột nhiên biến thành ông trùm tay súng, hình tượng Võ Thanh trong mắt cậu lập tức biến thành bồ tát sống lấp lánh vạn trượng, cậu vội vã vọt tới, hai mắt sáng rỡ, “Đội trưởng Võ, anh lợi hại quá, anh giỏi như vậy sao lại vào đội bếp núc làm gì?”
Đội trưởng đại đội 4 trừng mắt, trong lòng nghĩ thầm thằng nhóc tân binh này đúng là chẳng hiểu chuyện, chuyện gì không nói đi nói chuyện này.
Vẻ mặt Võ Thanh lại không thay đổi gì, chỉ nhàn nhạt nói một câu “già rồi”, hắn giao súng cho Bạch Tân Vũ, “Cậu nói mình có thành tích bắn tốt, cho tôi xem thử coi nào.”
Bạch Tân Vũ mặt hơi nóng lên, lúc trò chuyện với Võ Thanh cậu có lỡ miệng khoác loác vài phần, dù sao thành tích của cậu chỉ coi là tốt ở trại tân binh, ở đây lính mới lính cũ ai mà chẳng thiếu, thậm chí còn hơn cậu xa lắc ấy chứ, Võ Thanh làm mọi người thán phục như vậy, cậu còn mặt mũi nào mà khoe khoang nữa. Nhưng thấy tất cả mọi người đang nhìn, cậu đành bất đắc dĩ cầm lấy súng, nằm rạp trên mặt đất, ngắm một chốc, rồi bắn mười phát đạn.
“88 vòng!”
88 vòng, đối với tư thế nằm mà nói thì cũng không phải thành tích cực kì nổi bật, chỉ cần chăm chỉ huấn luyện thì ai cũng có thể đạt được, nhưng trong đám tân binh thì coi như ưu tú rồi.
Bạch Tân Vũ nhìn Võ Thanh mặt không biểu tình, chợt thấy khẩn trương, cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
Võ Thanh khẽ hừ một tiếng, “Tạm được.”
Đội trưởng đại đội 4 ôm vai Võ Thanh, “Thôi thôi thôi, dù sao buổi chiều cậu cũng không có việc gì, bỏ chút thời gian dạy cho lính của cậu đi, sẵn tiện dạy cho lính đội tôi luôn.”
“Ai nói tôi không có việc.” Võ Thanh trừng mắt, “Sắp phải chuẩn bị cơm tối rồi, bằng không thì lấy cái gì cho mấy người ăn.”
“Nhanh mà, cậu nói hai câu là được, không mất nhiều thời gian đâu.”
Thấy đội trưởng đại đội 4 tỏ ra khách khí đối với một sĩ quan như Võ Thanh, Bạch Tân Vũ càng cảm thấy đội trưởng Võ nhà cậu càng thêm thần bí khó lường, trước đây nhất định có câu chuyện gì đó, tính tò mò của cậu bắt đầu huy động hết công sức, chuẩn bị buổi tối trở về tìm ai đó hỏi thăm một phen.
Võ Thanh không lung lay được đội trường đại đội 4, đành phải ở lại, hắn ngồi xổm cạnh Bạch Tân Vũ, từ kinh nghiệm ngắm, tư thế bắn đến đường đạn học cơ bản đều truyền đại từng cái một cho Bạch Tân Vũ, hắn chỉ nói mấy câu, Bạch Tân Vũ lập tức cảm thấy cách dạy của hắn hay hơn Trần Tĩnh rất nhiều, kinh nghiệm phong phú và kiến thức tích lũy nhiều năm khiến cho hắn có thể hiểu rõ khả năng bắn súng của mỗi người và những chướng ngại không thể biểu đạt bằng ngôn ngữ, sau đó hắn dùng tiếng phổ thông phân tích và nêu ra phương pháp giải quyết, khiến cho người khác cảm kích vô cùng, dựa vào lời của hắn, vừa thử một lần đã có hiệu quả.
Đội trưởng đại đội 4 ở bên cạnh lắc đầu liên tục, “Lão Võ à, cậu đến đây làm huấn luyện viên thì tốt quá.”
Võ Thanh cũng không quay đầu lại nói: “Không được, tôi hay cáu kỉnh lắm.” Nói xong vỗ cái “bợp” vào ót Bạch Tân Vũ, “Lỗ tai cậu chạy đâu rồi? Nghe tiếng gió, tiếng cỏ, tiếng cát bay đá chạy, không được để tiếng động khác quấy nhiễu mình.”
Bạch Tân Vũ rụt cổ, nghiêm túc tập luyện.
Buổi chiều hôm ấy trôi qua nhanh chóng, tâm tình Bạch Tân Vũ cũng hăng hái cả lên. Lúc cầm súng, cậu mới nhận ra đây mới là cuộc sống ở quân doanh mà cậu muốn, chứ không phải quanh quẩn bên bàn bếp và vườn rau, tuy ở đội bếp núc thân thể được thoải mái, nhưng còn lâu mới có thể thỏa mãn được lòng cậu, cậu hâm mộ Du Phong Thành, hâm mộ Phùng Đông Nguyên và Tiền Lượng, dù là hai năm sau cậu sẽ xuất ngũ, cậu vẫn muốn mình trước khi đi phải hoàn thành việc mà một người đàn ông cần làm.
Chớp mắt đã đến bữa chiều, Võ Thanh dẫn cậu về đội bếp núc, thoáng cái về tới hiện thực làm Bạch Tân Vũ không khỏi có phần uể oải. Võ Thanh tỏ ra như chưa hề có chuyện gì xảy ra, đi vào phòng bếp bắt đầu làm việc.
Bạch Tân Vũ cầm khoai tây, vừa gọt vỏ vừa nhích lại bên người Võ Thanh, “Đội trưởng Võ, anh trước kia…”
Võ Thanh giơ tay chém xuống, con dao róc vừa dày vừa nặng bổ một tiếng “cạch”, chặt cây bạch dương thành món chính trên bảng, vững vàng và mau lẹ, lưỡi dao mới mài lóe lên ánh bạc, dọa Bạch Tân Vũ sợ bắn tim, lặng lẽ lui ra.
Trình Vượng Vượng lại còn thiếu đòn mở miệng nói: “Tân Vũ, cả buổi chiều cậu với đội trưởng đi đâu chơi vậy?”
Bạch Tân Vũ vừa định đáp, Võ Thanh liền quát: “Còn rãnh tám chuyện nữa hả?”
Người trong đội làm bếp dường như cảm thấy tâm trạng Võ Thanh không được lắm, ai nấy tức thì ngậm miệng.
Bề bộn xong cơm tối, Bạch Tân Vũ bí mật chạy ra ngoài, đi tìm Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh nghe cậu nói xong, bất ngờ hỏi, “Anh muốn nghe chuyện của đội trưởng Võ sao?”
“Đúng vậy, đội trưởng, cậu biết rõ chuyện của đội trưởng Võ không?”
Trần Tĩnh lắc đầu, “Không biết, lúc tôi vừa vào quân ngũ thì anh ta cũng đã ở đội bếp núc rồi, ở đó cũng có rất nhiều đồng chí đã có tuổi, các anh ở chung với nhau thế nào?”
“Coi như cũng được, tính cách của anh ta có hơi âm u đáng sợ, nhưng cũng không tệ lắm.”
“Anh muốn biết chuyện của anh ta làm gì?”
Bạch Tân Vũ sẽ kể lại sự việc hồi xế chiều cho Trần Tĩnh nghe.
Trần Tĩnh nghe cũng rất kinh ngạc, “Lợi hại đến vậy sao?”
Bạch Tân Vũ dùng sức gật đầu.
Trần Tĩnh như có điều suy nghĩ mà trầm mặc hai giây, “Chuyện này anh đừng nói cho ai khác, có vẻ như đội trưởng Võ cũng không muốn nhắc đến, tôi đi tìm người hỏi thăm một chút, hai ngày nữa sẽ nói cho anh biết.”
“Tốt.”
Trần Tĩnh quan sát cậu, “Hình như anh gầy đi thì phải?”
Bạch Tân Vũ thấy được quan tâm là làm nũng liền ngay, cậu thở dài thườn thượt, “Mệt mỏi thôi.”
Trần Tĩnh nhéo cổ cậu, “Anh là tân binh, làm nhiều một chút cũng phải, ở đâu cũng phải cố gắng…” Trần Tĩnh lại bắt đầu giáo dục tư tưởng, Bạch Tân Vũ thiếu điều chỉ muốn ngáp.
Bạch Tân Vũ tám chuyện với Trần Tĩnh xong, định bụng đi tìm Phùng Đông Nguyên tâm sự, nhưng Phùng Đông Nguyên ở chung đội với Du Phong Thanh, không biết có chạm phải hắn không nhỉ? Cậu không rõ bản thân mình muốn thế nào, vừa không muốn gặp mặt Du Phong Thành, lại vừa có chút tò mò… Lúc cậu còn đang do dự đứng ở cửa, giọng của Du Phong Thanh bỗng vang lên sau lưng, “Anh làm gì đó.”
Tim Bạch Tân Vũ nảy mạnh, không suy nghĩ gì liền co chân bước tới, cũng không quay đầu lại đi thẳng vào trong kí túc xá, lớn tiếng gọi tên Phùng Đông Nguyên.
Phùng Đông Nguyên đang tám chuyện với đồng đội, thấy cậu bèn vội vảng chạy tới, “Tân Vũ, anh xong việc rồi à?”
Bạch Tân Vũ ôm vai hắn, “Đi giặt quần áo với anh một lát đi.”
Phùng Đông Nguyên nhìn cậu, “Quần áo anh đâu?”
Bạch Tân Vũ xấu hổ chớp mắt.
Du Phong Thành đứng trước mặt hai người, nhìn Bạch Tân Vũ, không mặn không nhạt nói: “Ở đội bếp núc trông cũng khá chứ nhỉ.”
Bạch Tân Vũ trợn mắt, “Tốt lắm.”
Bỗng một giọng nói đầy ghét bỏ vang lên bên cạnh, “Ở đó tất nhiên là tốt rồi, thịt cá tươi ngon gì cũng được nếm đầu tiên, qua vài tháng không chừng béo ra thêm hai lạng thịt, chỗ đó quả là thiên đường của anh rồi, đúng không?”
Bạch Tân Vũ không cần quay đầu cũng biết tỏng giọng nói đáng ghét kia là của Lương Tiểu Mao, từ khi vào đội bếp núc, mấy lần cậu đụng mặt với Lương Tiểu Mao cũng đều phải trốn đi, thằng nhóc này miệng mồm đê tiện, phong thái y hệt cậu năm nào, chỉ có thể trách bản thân đang ở hoàn cảnh xấu, không thể ngẩng đầu lên được, cậu đành miễn cưỡng nói, “Đúng thế, ở đội bếp núc sướng muốn chết, ngày nào cũng được hút thuốc uống rượu, có thời gian đi ngủ nè, đánh bài nè.”
Lương Tiểu Mao cười “xùy” một tiếng, “Ôi ôi, ghen tị quá đi mất, hai năm sau anh xuất ngũ về, cha mẹ có hỏi anh làm gì ở quân đội, nhớ đưa hai tay không cho bọn họ xem nha, chắc có mặt mũi lắm đó.”
Bạch Tân Vũ giận đến phát run, nhưng vẫn nén nhịn không biểu hiện ra, chỉ cười lạnh, “Hay lắm, còn lúc cậu đi về chỉ có hai tay không, không súng không pháo, chỉ lộn nhào tại chỗ được thôi.”
Lương Tiểu Mao cười to nói: “Đúng đó đúng đó, anh trừ học nấu cơm ra, còn phải học trồng trọt cho heo ăn nữa, mấy chuyện lặt vặt này anh em bọn tôi học ở nhà cả rồi, anh thì phải xa xôi vạn dặm chạy ra Tân Cương học, ý đồ của anh là gì vậy hử, ha ha ha ha.”
Đám lính mới lính cũ trong ký túc giá cũng bụm miệng cười.
Bạch Tân Vũ mặt lúc đỏ lúc trắng, Phùng Đông Nguyên ho nhẹ hai tiếng, trừng mắt với Lương Tiểu Mao, có vẻ hơi tức giận, hắn khẽ nắm tay Bạch Tân Vũ, ra hiệu cho Bạch Tân Vũ ra ngoài với mình, Bạch Tân Vũ lại cảm thấy chân như mọc rễ, sít chặt lấy tay Phùng Đông Nguyên, cậu biết rõ nếu ở lại sẽ rước lấy sự cười nhạo nhiều hơn, nhưng cho dù có mất hết mặt mũi đi nữa, cậu thật muốn đánh Lương Tiểu Mao một trận.
Cậu còn chưa ra tay, Du Phong Thanh đã dấn tới, lôi Lương Tiểu Mao từ trên ghế dậy.
Lương Tiểu Mao mở to mắt nhìn hắn, “Anh làm gì vậy? Muốn đánh nhau phải không?”
Du Phong Thành cười nói: “Sao thế được, ở quân đội không cho phép đánh nhau.”
“Vậy chứ anh muốn làm gì?” Lương Tiểu Mao hơi khẩn trương.
“Đã làm lính thì không phân biệt cấp bậc, quân đội là một lực lượng chung, mỗi một người lính đều đóng góp công sức của mình, thì mới bảo đảm lực lượng này phát huy hiệu quả, cho nên dù là lính cần vụ hay lính lo việc bếp, ai cũng đều là đồng đội của chúng ta, nhưng trong mắt cậu, lính của đội bếp núc là đầu bếp hết phải không? Cậu có dám nói những lời này với đội trưởng hoặc đại đội trưởng không?”
Lương Tiểu Mao hơi chột dạ, “Tôi…. tôi nói đội bếp núc…là đầu bếp hồi nào.”
“Sao trí nhớ cậu kém thế? Có muốn tôi lặp lại những lời cậu vừa nói không?”
Lương Tiểu Mao tức giận nhìn Du Phong Thành, nhỏ giọng nói: “Mấy người thân với nhau hồi nào vậy.”
Du Phong Thành nghĩa chính ngôn từ nói: “Đây là vấn đề nguyên tắc, không liên quan đến quan hệ cá nhân.”
Lương Tiểu Mao hừ một tiếng, không phản ứng, quậy một trận như vậy, người trong kí túc xá cũng biết đây là chuyện không thích hợp để bàn tán, bèn nhao nhao đi làm việc của mình.
Bạch Tân Vũ không dám tin mà nhìn Du Phong Thành, Du Phong Thành rõ ràng vừa nói đỡ cho cậu! Dù chỉ vài câu ngắn ngủi, nhưng lại mạnh mẽ hùng hồn, khiến Lương Tiểu Mao nghẹn họng, không dám mở miệng nói xấu nữa.
Du Phong Thành đi tới, cầm lấy cánh tay Bạch Tân Vũ, không quay đầu lại mà kéo người ra khỏi ký túc xá.
“Nè, Tân Vũ…” Phùng Đông Nguyên đuổi theo, Du Phong Thành xoay đầu lại, dùng ánh mắt trực tiếp ngăn bước chân của hắn.
Hai người đi ra khỏi ký túc xá, Bạch Tân Vũ bắt lấy cổ tay hắn, “Nè nè, tôi biết đi đường mà.”
Du Phong Thành dừng lại, xoay người, lạnh lùng trừng cậu, “Anh ghê gớm nhỉ, tôi thấy anh cũng sắp biết bay luôn rồi.”
Bạch Tân Vũ bĩu môi, “Cái gì cơ, không hiểu gì hết á.”
“Anh tới đội tôi để khoe chuyện sung sướng mấy ngày nay của anh thôi sao? Đúng là ngốc.”
“Con mẹ nó ai thèm khoe, tôi tìm Phùng Đông Nguyên chơi mà, cậu không thấy thằng ngốc Lương Tiểu Mao gọi tôi trước à?”
“Nó gọi anh còn trả lời? Anh nghe lời quá nhỉ, con mẹ nó sao lúc kêu anh cởi quần thì anh không làm? Vả lại anh suốt ngày tìm Phùng Đông Nguyên làm gì, nghe cậu ta lải nhải phát mệt.”
“Hừ, tôi thích nghe cậu ấy lải nhải đó, thì sao? Tôi biết cậu giỏi, cậu lợi hại, lúc nào cũng đứng nhất, nhưng tôi không phải cháu của cậu, mắc gì đến lượt cậu dạy dỗ tôi!” Bạch Tân Vũ mới nãy lòng còn tràn đầy cảm kích, nay đều bị Du Phong Thành chọc tức mà bay hết.
Du Phong Thành nhìn chung quanh, đêm về khuya, bốn bề vắng lặng, hắn cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt Bạch Tân Vũ, trầm giọng nói: “Anh nghe cho kỹ đây, tôi là người có một tật xấu, cho dù anh có là cháu tôi, tôi cũng không chơi đủ đâu, cũng không tới phiên người khác, lần sau tôi còn thấy anh để cho người khác dễ dàng khi dễ mình, tôi làm chết anh cho mà xem.”
Da mặt Bạch Tân Vũ nóng bừng lên, buồn bực nói: “Cậu tưởng cậu thọc xuyên được quả đất này hả, suốt ngày mang ý nghĩ dâm dê…”
“Thọc xuyên quả đất này thì tôi không làm được, nhưng thọc anh thì…”
Bạch Tân Vũ bụm miệng hắn lại, “Xéo đi!” Cậu đẩy vai Du Phong Thành, xoay người muốn đi.
Du Phong Thành nắm lấy eo cậu, “Quên nữa, mười ngày rồi tôi không có trêu anh, bây giờ tự anh dâng tới cửa, là do bi nhức hay là mông ngứa đây?”
Bạch Tân Vũ trừng mắt nhìn hắn, “Bộ cậu nói chuyện đàng hoàng chút thì chết sao? Tôi mà thèm tới tìm cậu á hả?”
Du Phong Thành dán vào tai cậu nói, “Hôn một cái.”
“Mau thả tôi ra!”
“Ngày đó anh đẩy tôi ra ngoài cửa, anh đừng nghĩ thế là xong chứ, hôn một cái, nhanh lên.”
Bạch Tân Vũ tức tối nhảy dựng lên, “Không phải, cậu cho rằng quan hệ giữa hai chúng ta là gì, tại sao tôi lại phải… Cút!”
Du Phong Thành lấy hai tay bóp mặt cậu, bắt cậu ngẩng đầu, nhanh như chớp in một nụ hôn xuống, Bạch Tân Vũ bị Du sát tinh level “không biết xấu hổ” hạ gục hoàn toàn, sức chống cự tụt dốc không phanh, dù sao hôn một chút cũng chẳng mang thai được. Kết quả Du sát tinh hôn xong còn nhăn mày, “Trên người toàn mùi gì đâu không, anh chưa tắm phải không.”
Bạch Tân Vũ nghĩ trong đầu, giết người là phạm pháp, ráng chịu đựng đi thôi.
Trở lại ký túc xá, bắt kịp với những người chuẩn bị đi tắm, Bạch Tân Vũ đứng ngoài gió lạnh một hồi, mùi cũng bay đi không ít, cả phòng thoang thoảng mùi đồ ăn từ quần áo cậu, cậu trước kia tuy lười, nhưng rất yêu sạch sẽ, nghĩ tới thấy bản thân cũng đã quen, hi vọng cha mẹ cậu có thể hài lòng với kết quả của sự trưởng thành này.
Cậu cầm đồ dùng tắm rửa lên, theo chân bọn họ đi đến nhà tắm.
Điều kiện sinh hoạt ở đây quả thật tốt hơn trại tân binh rất nhiều, chẳng những có nhiều chỗ ở rộng rãi, lại không cần phải tranh giành thời gian tắm rửa, tuy nhiên cũng phải theo trình tự, nhưng mỗi người được cho thời gian đến một tiếng, quan trọng nhất là, cậu không cần phải tắm chung với Du Phong Thành. Điều này cũng tránh cho cậu khỏi bối rối khi đối mặt với Du Phong Thành sau đêm say rượu loạn tính kia, dù sao vừa nghĩ tới ngay cả thằng nhỏ của hắn cậu cũng chạm qua, cậu cảm thấy chẳng nhìn thẳng nổi. Đôi khi tắm rửa, cậu nhìn tiểu Bạch của mình, lại nhớ đến cảnh đêm đó nắm tiểu Du, xúc cảm to lớn nhường ấy, bèn không nhịn được lại khẽ thở dài.
Từ ngày đó trở đi, cậu đều quấn lấy đội trưởng Võ đòi dẫn cậu đi bắn bia, song luôn canh trước giờ tập bắn của đội 3, cố ý tránh mặt bọn họ, cậu không muốn đụng phải bất kì đồng đội cũ nào ở sân tập bắn này.
Lần đầu Võ Thanh dẫn cậu đi tập bắn, hắn chỉ cho rằng cậu muốn nghịch tí thôi, không ngờ thằng nhóc này cũng khá hăng hái, hắn đành phải chỉ cho kẻ không thiên phú như Bạch Tân Vũ đây, không có huấn luyện đặc biệt gì khác, Bạch Tân Vũ da mặt dày cũng do nhiều năm bị người khác trêu chọc dạy dỗ riết thành quen, Võ Thanh hù dọa dăm ba câu, cậu vẫn mặt dày đòi đi.
Kỳ thật lúc đó Bạch Tân Vũ suy nghĩ rất đơn giản, không muốn cuộc sống ở quân doanh bị đẩy ra phòng bếp, được tập luyện, được bắn súng, đó mới là cảm giác tham gia quân ngũ. Ở đội bếp núc lúc thì bề bộn muốn chết, lúc thì rãnh không có gì làm, vào những lúc ấy Bạch Tân Vũ sẽ tâng bốc nịnh nọt vài câu, tâm tình của Võ Thanh tốt thì sẽ dạy cậu bắn súng, bắn qua bắn lại, trình độ bắn súng của Bạch Tân Vũ gia tăng, từ cầm súng trường 81, nay đã lên thành súng ngắn 54, gần đây lại bắt đầu chuyển sang súng trường ngắn loại 95.
Đoạn thời gian này Bạch Tân Võ mê bắn súng đắm đuối, hận không thể mỗi dính trên người Võ Thanh, xin hắn dạy cậu bắn, dần dà, một vài người lính cũ trong đội rãnh rỗi cũng bắt đầu xuất hiện thường xuyên trên sân bắn, nhất thời trở thành một hiện tượng kỳ quái ở doanh trại.
Song Bạch Tân Vũ vui chưa được nhiều ngày, Trình Vượng Vượng cười toe toét báo cho cậu một tin tức khiến cậu thiếu điều muốn đập đầu vào tường, trước đây do có bệnh truyền nhiễm nên chuồng heo để trống, nay chuồng đã được khử trùng, bọn họ sắp sửa chuẩn bị chào đón những vị khách mới – một xe heo.
Bạch Tân Vũ lúc nghe được tin này, trừng mắt nhìn Trình Vượng Vượng, chỉ chỉ cái mũi mình, không nói nên lời.
Trình Vượng Vượng ra sức gật đầu, “Đúng, là cậu đó. Thật ra, đám heo trước kia là lần đầu bọn tôi nuôi, tất cả mọi người không ai có kinh nghiệm, kết quả heo bị bệnh cũng không biết, cả ổ đều bị lây, tiếc là chết hết rồi. Sau đó thì..” Trình Vượng Vượng đang liên miên thì ra hiệu đợi một tý, vui vẻ chạy đến chỗ giá sách nào đó ôm lấy một chồng sách bay về, để xuống trước mặt Bạch Tân Vũ.
Bạch Tân Vũ lướt nhìn tiêu đề, 《 Công nghệ chăn heo hiện đại》, 《 Kỹ thuật chăn heo 》, 《Kỹ thuật chăn heo cực kì đơn giản》《 Ba ngày! Khiến bạn trở thành kỹ thuật viên chăn heo chuyên nghiệp》, xém chút nữa hộc máu tại chỗ.
Trình Vượng Vượng vỗ chồng sách, “Đội trưởng cầm mấy cuốn sách này về đấy, chúng ta phải cùng nhau học tập, chung tay cố gắng nuôi đàn heo này thật béo tốt mới được. Cậu biết không, chi tiêu lớn nhất cho việc ăn uống là thịt, nhất là thịt heo, nếu có thể tự mình chăn heo thì chúng ta có thể bớt được rất nhiều chi phí, thân là thành viên đội bếp núc, chúng ta phải coi việc cung cấp thức ăn đầy đủ cho các anh em là mục tiêu phấn đấu đầu tiên!”
Bạch Tân Vũ trợn hai mắt, càng trợn to càng phát hiện mình không biết chữ “heo” là gì.