Tiểu Bạch Dương

Chương 30



Trần Tĩnh nhăn mày, “Trung đội trưởng, ngài thả tôi ra trước được không vậy? Ngài nặng quá.”

Hoắc Kiều hả họng cười không ngừng, “Vậy cậu đồng ý trước nha?”

Hứa Sấm tới xách Hoắc Kiều lên, “Bớt cái trò xấu của cậu đi, Trần Tĩnh còn phải thi vào trường quân đội.”

Hoắc Kiều ngẩn người, “Cậu muốn thi vào trường quân đội?”

Trần Tĩnh tỏ ra hơi ngượng ngùng, “Vâng.”

Hứa Sấm nói: “Năm nay trong đoàn cử ra hai chỉ tiêu đi học, tuy vẫn chưa công bố nhưng đã dự định một chân cho cậu ta rồi, sau khi huấn luyện tân binh xong thì cậu ta phải đi.”

Bạch Tân Vũ “Ah”  một tiếng, “Đội trưởng, cậu mà vào trường quân đội thì bọn tôi làm sao bây giờ.”

Du Phong Thành kéo cổ áo cậu, không khách khí nói: “Đội trưởng cũng đâu phải mẹ anh, cái gì mà làm sao bây giờ.”

Trần Tĩnh nói: “Vẫn chưa có quyết định chính thức mà, hơn nữa tôi chỉ hướng dẫn cho các anh ở trại tân binh thôi, sau này các anh sẽ có đội trưởng mới… Trung đội trưởng, ngài thả tôi ra trước được không?”

Hoắc Kiều hậm hực đứng thẳng người, “Tiểu Trần, cậu muốn học trường quân đội, đây là chuyện tốt, tôi biết đây vẫn luôn là giấc mơ của cậu, tôi chỉ có thể chúc mừng cậu thôi vậy.”

Trần Tĩnh cười cười, “Cảm ơn trung đội trưởng.”

Hứa Sấm nói: “Ầy, bây giờ cái tên này cũng đâu còn là trung đội trưởng nữa.”

Hoắc Kiều lớn giọng nói: “Không sao, tôi vẫn có thể là trung đội trưởng của cậu ấy.” Hắn vỗ vai Trần Tĩnh, “Tiểu Trần, chờ cậu tốt nghiệp trường quân đội xong, biết đâu chúng ta vẫn có cơ hội sánh vai trên chiến trường.”

Trần Tĩnh nói: “Nhất định sẽ có.”

Du Phong Thành nói: “Cậu à, con biết chỗ cậu thiếu người, cậu chờ con, con sẽ tới tìm cậu ngay thôi.”

Hoắc Kiều nheo mắt lại, “Hừ, con mà đến đại đội Báo Tuyết thật, không chừng mẹ con bóp chết cậu…”

Du Phong Thành cười cười, “Con không nói cho mẹ biết đâu.”

Hoắc Kiều nhéo gáy hắn, cả người dường như treo trên người hắn, “Đừng nghĩ xa quá, cứ… cố gắng luyện tập là được.”

“Vâng. Cậu à, con đỡ cậu đi ngủ.”

“Đừng, đừng có đỡ.” Hoắc Kiều chỉa ngón tay, quay một vòng, chỉ vào Bạch Tân Vũ, “Nhóc, con đến đây, chú với con uống với nhau ba chén, con chịu trách nhiệm, lại đây đỡ chú.”

Bạch Tân Vũ chợt thấy da đầu run lên, “À… Thủ trưởng…”

“Lại đây.”

Bạch Tân Vũ đành phải đi qua, Hoắc Kiều không khách khí trèo lên vai cậu, mơ màng nói: “Đã nói rồi, ai rót rượu cho chú, người đó phải chịu trách nhiệm, giờ con cõng chú.”

Bạch Tân Vũ trong lòng khóc như mưa. Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Du Phong Thành và Hứa Sấm, cậu đành phải vác Hoắc Kiều lên lưng, cõng một người còn nặng gấp mấy lần mình quả thật chẳng phải công việc nhẹ nhàng gì, Bạch Tân Vũ đành cam chịu đi đến ký túc xá của Hứa Sấm.

Lúc cõng người ta đến cửa, Bạch Tân Vũ đã thở hồng hộc, cả người túa đầy mồ hôi, cậu sực nhớ đến cái lần mình ngất đi khi đang chạy bộ, Du Phong thành đã cõng cậu một mạch đến căn-tin, chắc là mệt dữ lắm, nghĩ tới đây, cậu cảm thấy Du Phong Thành cũng không phải không có điểm tốt, ít ra… ít ra thể lực của hắn cũng không tệ.

Hoắc Kiều không biết đã ngủ từ lúc nào, Bạch Tân Vũ thở gấp nói: “Tôi cõng hết nổi rồi, chỉ muốn nằm lăn ra đất cho xong.”

Du Phong Thành trừng mắt, “Thật vô dụng, đưa tôi.” Hắn đỡ lấy Hoắc Kiều từ trên lưng Bạch Tân Vũ, Hứa Sấm cũng giúp một tay, đỡ Hoắc Kiều lên giường Hứa Sấm.

Vừa thả người xuống, Hoắc Kiều ôm chầm lấy cánh tay Hứa Sấm, cọ cọ, “Lão Hứa, tôi nhớ cậu quá à.”

Hứa Sấm dở khóc dở cười, “Rồi rồi, cậu nhớ người của tôi thì có, suốt ngày chỉ có công phu diễn trò, không bằng tranh thủ ngủ một giấc đi.”

Vương Thuận Uy lắc đầu cười không ngừng

Cuối cùng cũng cho Hoắc Kiều đi ngủ xong, bây giờ cũng đã quá giờ tắt đèn, Hứa Sấm muốn tìm Trần Tĩnh nói chuyện, bèn đuổi Du Phong Thành và Bạch Tân Vũ về.

Hai người vừa ra khỏi văn phòng, Du Phong Thành đột nhiên véo gáy Bạch Tân Vũ, hung dữ nói: “Con mẹ nó ai cho anh rót rượu cho cậu tôi?”

Bạch Tân Vũ thấy cổ bị véo đau quá, luống cuống giải thích: “Tôi, tôi đâu có rót, đó là kính rượu mà!”

“Tôi đã nói tửu lượng của cậu tôi không tốt, anh làm đến ba chén, anh tưởng sĩ diện mình lớn lắm hả? Con mẹ nó não anh nghĩ cái gì vậy?”

“Đại đội trưởng còn rót nhiều hơn tôi mà!”

“Đại đội trưởng là chiến hữu của cậu tôi, anh tưởng mình là cái khỉ gì!” Du Phong Thành túm lấy cổ áo cậu, đẩy cậu vào tường, “Cậu tôi nể mặt anh họ anh nên mới mời anh một bữa cơm, chứ cái kiểu người nhút nhát như anh cậu tôi có liếc cũng không thèm, đã ngu thì thôi, còn không biết người trên kẻ dưới, cậu tôi…”

“Cậu tôi cậu tôi, bộ ổng là ông tổ cậu hả.” Bạch Tân Vũ không kiềm được nổi khùng, cậu còn nhớ Du Phong Thành đã từng mắng cậu không có tiền đồ vì cái tánh đụng chuyện gì cũng lôi anh mình ra, kết quả thì sao, không phải miệng hắn lúc nào cũng “cậu tôi” đó sao, hắn có quyền gì mà nói cậu vậy chứ.

Du Phong Thành từ từ nheo mắt lại, có vẻ như hắn không nghĩ tới rằng Bạch Tân Vũ dám cãi mình, Bạch Tân Vũ thấy thế bèn rụt cổ, cả người càng lúc càng co lại, cứ như muốn biến mất ngay trước mặt Du Phong Thành.

Du Phong Thành sáp vào người cậu, “Anh nói tôi sao?”

“Ấy… Không có gì…”

“Thái độ của anh, là nhằm vào tôi, hay nhằm vào cậu tôi?”

Bạch Tân Vũ nhỏ giọng nói: “Cả hai… đều không.”

“Vậy anh rót rượu cho cậu tôi là ý gì? Nói rõ ràng.”

“Thì tôi…thì tôi uống rượu, đàn ông mà, trên bàn rượu thì…”

Chóp mũi của Du Phong Thành gần như chọt vào mặt cậu, hung dữ nói: “Anh không có tư cách uống rượu với cậu tôi.”

Bạch Tân Vũ tức đến nỗi chỉ muốn há mồm cắn rớt cái mũi của Du Phong Thành. Du Phong Thành vô sỉ cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng thái độ của hắn ngày hôm nay cứ như “lâu ngày không bị ăn đòn”. Trong mắt cậu, Du Phong Thành tính tình ngạo mạn, mắt cao hơn đầu, đối với người khác rất mực khách khí, với cậu thì gây rối đủ điều, vì vậy cậu không nghĩ rằng Du Phong Thành cũng có người để kính trọng như những người bình thường khác, trong lòng cậu thắc mắc, mình kém người kia bao nhiêu chứ, tất nhiên hễ ai nhìn Hoắc Kiều và cậu cũng sẽ biết ngay đáp án mà thôi, nhưng cậu muốn thử so tài với Hoắc Kiều, dù chỉ là so uống rượu thôi cũng được, cậu biết bản tính nông cạn, ngây thơ hiếu thắng của mình như vậy sẽ không có tác dụng, song cậu vẫn kiềm nổi bản thân mình. Tuy nhiên, thắng mà không thấy vui còn chưa nói, ngược lại còn bị Du Phong Thành quở mắng một trận, con mẹ nó đúng là tức muốn chết.

Bạch Tân Vũ dùng sức đẩy vai Du Phong Thành, “Không có tư cách thì không có tư cách, dù sao sau này cũng đâu có uống nữa, tôi có thể về ngủ được chưa!”

“Ơ, anh còn phát cáu nữa hả?” Du Phong Thành ngăn không cho cậu đi, hắn bắt lấy cằm cậu xoay qua, “Tôi hỏi anh, chuyện hồi bé anh còn nhớ chút nào không vậy?”

Bạch Tân Vũ hơi chột dạ nói: “Hình như… có nhớ một chút.” Cậu láng máng nhớ rằng, hồi còn bé đích thật có chuyện cậu từng bắt một bé trai thừa nhận mình là con gái, bởi vì bộ dạng thằng bé khóc vì chẳng biết mình là trai hay gái trông thú vị lắm cơ, tuy cậu không nhớ nổi mặt mũi nó ra sao, nhưng cái tướng khóc của nó vẫn làm cậu nhớ như in, eo ôi hóa ra đó là Du Phong Thành à…

Du Phong Thành ủ rũ cười, “Yên tâm, tôi sẽ cho anh thời gian từ từ nhớ lại.”

“Không cần, tôi cũng không cố ý tổn thương tâm hồn bé nhỏ của cậu, chuyện hồi bé cậu nhớ rõ làm gì.”

“Ai bảo trí nhớ tôi tốt quá.”

“Cậu đúng là lòng dạ hẹp hòi.”

Du Phong Thành vỗ đầu cậu, “Buổi tối nay tôi đã muốn đánh anh lắm rồi, anh mà nói thêm câu nữa coi chừng tôi đánh thật đấy.”

Bạch Tân Vũ ngậm miệng lại ngay.

Du Phong Thành túm lấy cổ áo cậu, kéo cậu đi về hướng ký túc xá, “Hôm nay anh không có mở miệng lung tung trước mặt câu tôi, việc này làm tôi hài lòng nhất..”

Bạch Tân Vũ phun một câu, “Cậu không vào trường quân đội, là vì chú ấy sao?”

Du Phong Thành dừng lại, “Ai nói cho anh biết?”

“Nghe người ta nói.”

Du Phong Thành búng vào trán cậu, “Bớt xen vào việc của người khác đi.”

Bạch Tân Vũ bĩu môi, vẻ mặt  không vui.

Hai người lặng lẽ trở về ký túc xá, mọi người đã đi ngủ hết, Tiền Lượng nhỏ giọng đến nói một câu, “Nè, hai người mới hẹn hò ở đâu vậy?”

Bạch Tân Vũ mắng: “Hẹn hò cái đầu mi ấy, ngủ mau lên.”

Nằm chết dí trên giường một hồi, Bạch Tân Vũ nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, càng nghĩ càng phiền muộn, đại đội Báo Tuyết có cái gì đặc biệt chứ, không chừng có một ngày nào đó ta cũng sẽ vào được cho xem.

Sáng ngày thứ hai, Du Phong Thành xin nghỉ để đưa tiễn Hoắc Kiều, theo lý thì Bạch Tân Vũ phải đi, song cậu vẫn ở lại, trong lòng có chút mâu thuẫn.

Buổi tập luyện buổi sáng cũng không mấy suôn sẻ, lúc ném lựu đạn cậu chậm mất hai giây, làm lựu đạn nổ ở khoảng cách khá gần, tuy bên trong là đạn dùng để thực tập không làm người bị thương, song vẫn làm bắn lên một lớp đất cát, ai nấy đứng gần đó đều ho sặc sụa, cậu bị Trần Tĩnh mắng một chập rồi bị phạt chạy 5km, những thứ này cậu đều ghi nợ hết lên đầu Du Phong Thành.

Ba tháng huấn luyện tân binh, nay chỉ còn lại nửa tháng, các hạng mục kiểm tra cũng đã chính thức bắt đầu. Các tân binh mỗi ngày đầu sống dở chết dở, huống hồ còn phải dành thời gian học bài, bài kiểm tra lần này sẽ quyết định bọn họ sẽ được phân vào loại lính gì, mặc dù làm lính thì chỉ có thể tuân lệnh cấp trên, nhưng trong lòng mọi người đều mong mình có thể được vào các đại đội đặc biệt, nếu có thể trở thành pháo binh, bộ đội xe tăng, lính trinh sát hay thậm chí là biệt động, lính bắn tỉa các loai, thì đến lúc về nhà sẽ không còn phải trải qua những ngày tháng nợ nần chồng chất, cả nhà cũng được nở mày nở mặt theo, còn nếu là lính truyền tin, công binh, làm lính thì ai lại đi phân biệt cao thấp vì tập thể đoàn kết mới là quan trọng nhất, nhưng đối với những người trẻ tuổi này mà nói, làm như vậy thì nghe chẳng oai tí nào, vì vậy rốt cuộc ai vào đại đội nào thì vẫn còn phải xem bài kiểm tra lần này, bởi vậy tất cả mọi người dồn hết sức lực, hi vọng thể hiện tốt khả năng của mình trước mặt lãnh đạo.

Tại giờ khắc cuối cùng, Bạch Tân Vũ cũng bỏ ra ít nỗ lực, suy cho cùng bầu không khí khẩn trương này rất dễ lây cho người khác, cậu biết rõ trong tất cả các hạng mục thì chỉ có bắn súng nhỉnh hơn một chút mà thôi, ba cái lý thuyết thì rối tinh rối mù, hạng mục thể năng thì đứng nhất từ dưới đếm lên, cậu lại ôm tâm lý “được chăng hay chớ” mà nghĩ, ít ra như vậy cũng không chung đội với Du Phong Thành.

“Tân Vũ.” Phùng Đông Nguyên từ phía sau lưng vỗ vai Bạch Tân Vũ, hai người lúc này đang trên đường đến căn-tin.

Bạch Tân Vũ rầu rĩ mà nhìn hắn.

Phùng Đông Nguyên ngạc nhiên nói: “Anh làm sao vậy?”

“Buổi chiều còn phải kiểm tra điều lệnh quân đội, phiền chết mất.” Bạch Tân Vũ vò vò tóc.

“Học thuộc lòng dù gì vẫn nhẹ nhàng hơn luyện tập nhiều, lần trước em dạy anh phương pháp học anh có dùng không?”

Bạch Tân Vũ gật đầu, “Có dùng, mà cũng như không, xem mấy cái quy định cứng nhắc đó mệt muốn chết, nhớ được gì đâu.”

Phùng Đông Nguyên thở dài, “Anh không chịu khó gì hết, chỉ cần anh chịu bỏ chút tâm tư thì có gì là khó.”

“Đó là bởi vì em học giỏi, nói thì dễ rồi.”

Phùng Đông Nguyên cau mày nói: “Không đâu, trí nhớ ai cũng như nhau thôi, Tân Vũ, anh không muốn vào chung đội với em và Tiền Lượng à.”

Bạch Tân Vũ thở dài: “Muốn chứ, nhưng mà…thôi được rồi, mặc cho số phận đi.”

Phùng Đông Nguyên mấp máy, nhịn không được nói: “Tân Vũ, thật ra thể chất của anh không kém, mà cũng không ngốc hơn người khác, nhưng anh lại lười, không chịu cố gắng, tất cả mọi người đều dùng tám, chín phần nghị lực của mình để làm việc, riêng anh làm gì cũng dành có năm, sáu phần mà thôi, thành tích của anh tất nhiên sẽ kém hơn người khác. Chẳng lẽ cả đời này anh chưa từng hết lòng cố gắng vì ai sao?”

Bạch Tân Vũ bỗng không quen với việc hắn nghiêm túc như vậy, bèn cười đùa nói: “Có chứ, năm ngoái để theo đuổi một cô diễn viên, sáng sớm năm giờ anh phải đến studio đưa bữa sáng cho cô ấy, …”

Phùng Đông Nguyên huých cánh tay cậu, “Em đang nói chuyện nghiệm túc với anh đấy.”

Bạch Tân Vũ lập tức ỉu xìu, “Anh cảm thấy mình rất có cố gắng mà.”

“Em không thấy, tất cả mọi người cũng không thấy, có thời gian thì anh quan sát những người khác cố gắng như thế nào đi, anh xem, Du Phong Thành có tố chất tốt này, không trễ nãi việc luyện tập này, làm nhiệm vụ luôn vượt mức đạt yêu cầu, lại còn rất chú trọng từng hạng mục nữa chứ, anh có thể làm được như thế không? Em cảm thấy mỗi ngày anh chỉ muốn mau mau qua ngày, ăn cơm ngon, ngủ ngon, anh không muốn phá bỏ hạn chế của bản thân, nâng cao khả năng của mình.”

Bạch Tân Vũ bực bội mà xả giận “Làm cái gì vậy, mới sáng sớm mà dã giáo dục anh.”

Phùng Đông Nguyên bất đắc dĩ nói: “Em là vì muốn tốt cho anh, tiếc là anh cũng không chịu nghe…”

Bạch Tân Vũ ôm vai hắn, “Đông Nguyên, anh biết em có lòng tốt, nhưng anh cảm thấy tật xấu này của anh sửa mãi cũng không được đâu, sau này anh cũng không muốn ở quân đội cả đời, qua hai năm anh sẽ lập tức xin xuất ngũ về nhà, em nói coi giờ anh cố gắng cho ai xem, có làm được cái gì đâu này.”

Phùng Đông Nguyên gật gật đầu, “Anh nói cũng đúng.”

“Đúng không, chỉ tiếc là không biết có thể chung đội với em không nữa, nhưng chúng ta vẫn ở chung một đoàn, chung một doanh trại, có buồn thì anh đi vài bước là tìm được em rồi.”

Phùng Đông Nguyên miễn cưỡng cười, “Được rồi.”

Ở trại tân binh mấy ngày nay, quan hệ giữa những người trong đội bỗng trở nên thân thiết hẳn lên, dẫu sao sắp phải tách ra, cho dù ba tháng này có xích mích hay mâu thuẫn nhỏ với nhau, thì lúc này cũng đã tha thứ cho nhau hết rồi.

Du Phong Thành gần đây cũng bận bịu học bài nên không có thời gian làm khó cậu, đêm nay dường như kim đồng hồ của mọi người đều nhích nhanh hơn, Bạch Tân Vũ cũng cảm thấy lo lắng theo, khó khăn lắm cậu mới thích ứng được với sinh hoạt của đội hiện giờ, cũng chẳng biết phải đối mặt như thế nào với những người đồng đội sắp tới.

Sau khi hạng mục kiểm tra bắn súng kết thúc, Hứa Sấm cho toàn bộ nghỉ ngơi cả buổi, lại còn cho bọn họ chuẩn bị tiệc lửa trại, xách ra vài con dê nướng, mấy hòm rượu đế, bia, rồi giờ này ngày mai, mỗi người sẽ đi một ngả, bữa tiệc tối này chính là bữa liên hoan giải thể.

Lúc Bạch Tân Vũ đi theo người trong đội khuân đồ từ nhà bếp ra thao trường, chỉ thấy Hứa Sấm và Trần Tĩnh đang đứng dưới gốc cây đại thụ, tranh luận vô cùng sôi nổi, Hứa Sấm giọng nói rất lớn, chắc nịch nói: “Quyết định rồi”, Trần Tĩnh mặt hơi đỏ, nhưng vẫn đè giọng xuống rất thấp, Bạch Tân Vũ không nghe rõ hắn đang nói gì. Một thời gian dài như vậy, đây là lần đầu Bạch Tân Vũ trông thấy Trần Tĩnh và Hứa Sấm cãi vã với nhau, nhưng cậu cũng không dám tò mò lâu, khiêng cái giá nướng đi ra.

Khi sắc rời đã chuyển tối, đống cửi lửa trên bãi tập cũng đã bày xong, xem ra đội bếp núc không phải lần đầu tiên làm chuyện này, đồ dùng đủ loại, dê béo bảy con, hơn nữa còn có một ít đồ nướng, thịt nướng khác, cực kì phong phú. Mấy đại ca lo việc bếp núc lấy luôn tay áo rắc gia vị lên thịt dê, hương vị bốc lên thơm lừng, bay xa vài dặm, khiến đám tân binh thèm chết đi được.

Hứa Sấm đứng trên bục chủ trì mở chai rượu, hiếm khi gã có được vẻ mặt ôn hòa mà nói vài câu, thậm chí còn khá cảm động, đương nhiên, cuối cùng vẫn có người chơi phong cách “Ăn ngon, uống ngon” ăn cả phần đuôi.

Gã vừa dứt lời, mọi người đã không chờ được cấu xé lấy miếng thịt dê thơm ngon, thịt dê còn dính mỡ cục màu trắng, chấm phía trên là chút bột ớt và thì là, béo ngậy mà thơm lừng, Tân Cương nơi đây không chỉ cao hơn mặt biển, tối đến còn cóng vô cùng, hơn nữa mỗi ngày luyện tập nặng nề, phải ăn chút thức ăn nóng mới có thể cung cấp năng lượng cho cơ thể, bất tri bất giác, Bạch Tân Vũ đã chuyển mắt về miếng thịt nhìn chằm chằm.

Tiền Lượng vừa gặm vừa nói “Thơm quá thơm quá.”

Phùng Đông Nguyên ăn hết hai phần, bỗng “Ơ”  một tiếng, “Đội trưởng đâu rồi?”

Hắn vừa nói, tất cả mọi người đều rướn cổ nhìn bốn phía, thị lực của Bạch Tân Vũ rất tốt nên là người đầu tiên phát hiện ra đội trưởng đang uống rượu sau đống lửa, “Đội trưởng ở đây này”, cậu tức thì đứng lên, cầm miếng sườn dê chạy tới, “Đội trưởng đội trưởng, cậu ở đây làm gì vậy? Sưởi ấm à.”

Trần Tĩnh vừa nhìn thấy cậu thì vẻ mặt không được tự nhiên, “À, ừ, có hơi lạnh chút.”

“Ôi dào, một bình rượu vào bụng là hết lạnh thôi ấy mà, tất cả mọi người đều đang tìm cậu này.” Bạch Tân Vũ cười nhét miếng sườn dê vào tay Trần Tĩnh, “Ăn lúc còn nóng đi, thơm lắm.”

Từ lần Trần Tĩnh chạy 5km thay Bạch Tân Vũ đến giờ, trong lòng Bạch Tân Vũ luôn có chút cảm kích đối với Trần Tĩnh, tuy Trần Tĩnh hay phạt cậu, nhưng thưởng, phạt đều rõ ràng, không vì tình riêng mà làm việc sai trái, cho nên mọi người trong đội đều quý mến đội trưởng, cả cậu cũng không ngoại lệ.

Trần Tĩnh nhận lấy sườn dê, khó khăn thở dài, “Đi thôi, đi uống rượu.”

Bạch Tân Vũ hớn hở dẫn hắn về trước bàn, hét to, “Tới đây tới đây, uống rượu nào.” Mặc dù cậu không biết ngày mai mình sẽ được phân đến đại đội nào, nhưng đợt huấn luyện tân binh đã xong, đối với cậu đây là một nhiệm vụ đã hoàn thành, dù gì đó cũng là một điều tốt.

Mọi người ăn uống say sưa, lớn tiếng cười đùa, mặc sức giải tỏa hết những áp lực trong ba tháng này. Riêng mình Trần Tĩnh lại hơi suy sụp giữa buổi tiệc, nhưng bình thường hắn ăn nói thận trọng, thành thử rất nhiều người không chủ ý tới.

Hôm nay cũng không có giờ tắt đèn, cả bọn ầm ĩ đến tận hơn mười một giờ khuya, nhiều người say quắc cần câu, được đồng đội đỡ lần lượt vào ký túc xá.

Bạch Tân Vũ tuy tửu lượng không kém, nhưng cũng say đến độ đi đứng thành kiểu “cuốn theo chiều gió”, cậu muốn trở lại ký túc xá cùng với Phùng Đông Nguyên và Tiền Lượng nhưng đã không còn phân biệt ai là ai, cậu lảo đảo đứng dậy, một chai rượu lăn từ đằng trước đến bên chân cậu, cậu giẫm lên, thân thể không được kiểm soát nhào về phía trước, nhưng cậu không hề ngã xuống như dự liệu mà ngược lại, đón lấy cậu là một lồng ngực nở nang. Thậm chí cậu không cần mở mắt ra xem cũng biết rõ kẻ đang ôm người cậu là Du Phong Thành, mùi đàn ông tinh khiết trên người Du Phong Thành, cho dù mùi rượu có nồng đến mấy cũng không giấu được.

Bạch Tân Vũ ngẩng đầu, ngây ngô cười, “Nè, cậu cũng uống nhiều quá nha.”

Du Phong Thành trong mắt đầy tơ máu, quả thực uống  không ít, hắn đỡ Bạch Tân Vũ lên, “Ít ra còn tỉnh táo hơn anh.”

Bạch Tân Vũ mượn rượu khóc lóc om sòm, chỉ về phía đèn sáng  của ký túc xá nói, “Đỡ… À không, bãi giá… hồi cung.”

Du Phong Thành trừng mắt nhìn cậu, “Có tin tôi nhét anh vào bụi cỏ ngủ cả đêm không.”

“Đội trưởng nói, buổi tối lạnh như vậy, nếu… ngủ bên ngoài một đêm, sẽ chết đó.”

“Không có chết đâu, cùng lắm bị đông thành đứa ngu thôi, ấy, mà anh cũng đâu có ngốc hơn bây giờ được đâu.”

Cả người Bạch Tân Vũ đều ngả lên người Du Phong Thành, nghe nói thế bèn bèn hả họng cười không ngừng, mà cũng không biết tại sao mình lại cười, hiện giờ cậu biết rất rõ mình đang nói gì, cũng biết người bên cạnh mình là ai, nhưng đầu óc hưng phấn quá mức, lá gan cũng lớn theo, thành thử không thể nào khống chế được miệng và hành vi của mình.

Du Phong Thành quát: “Đứng thẳng coi.”

Bạch Tân Vũ xấu xa nói: “Không, cậu cõng tôi.”

“Cõng cái quần què.” Du Phong Thành đỡ lấy tay, ôm eo cậu, mang cậu về ký túc xá.

“Đợi một chút, tôi muốn đi tiểu.” Bạch Tân Vũ chỉ vào bụi cỏ đằng sau căn-tin, “Nhịn không nổi…”

Du Phong Thành liếc mắt nhìn cậu, ” con mẹ nó anh muốn chết hả.”

“Á… cậu không cho người khác đi tiểu…” Bạch Tân Vũ dắt quần, “Vậy tôi đành giải ở chỗ này.”

Du Phong Thành buông tay ra, Bạch Tân Vũ trượt xuống, ôm lấy eo hắn, mơ mơ màng màng nhìn hắn.

Du Phong Thành đạp hắn một cước, “Đứng lên.”

Bạch Tân Vũ dứt khoát ôm lấy chân Du Phong Thành, lắc đầu nguầy nguậy, dáng vẻ vô lại kia thật làm cho người ta muốn đập cậu một cái.

Du Phong Thành hết cách, đành phải xách cậu lên đi ra đằng sau căn-tin, ở phía sau căn-tin là chỗ để rửa chén và đổ rác, mỗi ngày đều có người đến dọn dẹp nhưng mùi vẫn khá hôi, bình thường chẳng ai thèm đến đây cả, có lẽ hai người uống quá nhiều nên cái mũi cũng không hoạt động nữa, không cảm thấy ở đây thối như thế nào.

Du Phong Thành đỡ Bạch Tân Vũ đến bên tường, Bạch Tân Vũ ngã trong lồng ngực hắn, trong bóng tối lục lọi khóa kéo quần, ngặt nỗi lục mãi mà tìm không ra.

Du Phong Thành bắt lấy tay cậu, thấp giọng nói: “Có cần giúp không?” Ngoài miệng hỏi, nhưng tay lại rất tự giác mò xuống đũng quần Bạch Tân Vũ, nhẹ nhàng kéo khóa quần xuống..

Bạch Tân Vũ khờ khạo nhìn hắn, “Cậu cởi quần tôi chi vậy?”

Bàn tay lạnh buốt của Du Phong Thành tham lam mò vào trong quần lót Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ bị lạnh khẽ run, đầu óc có vẻ tỉnh ra vài phần, hoảng hốt hét lên: “Cậu cởi quần tôi làm gì thế?”

Du Phong Thành ngậm lấy tai cậu, “Giờ anh mới hỏi có phải quá muộn rồi không.” Hắn vói tay vào, giúp Bạch Tân Vũ móc “cậu nhỏ” đang xụi lơ ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.