Tiểu Bạch Cốt

Chương 5: Ước pháp tam chương



Edit: Phong Nguyệt

Tần Cửu Khinh vừa sinh tâm ma, phải dùng mệnh khí áp chế Thiết Thiên.

Thập Nhị Tiên Môn tu ba loại khí, nhập môn tu linh khí, dẫn thiên địa linh khí nhập thể; sau đó hóa linh khí thành chân khí để sử dụng; cuối cùng mới là bổn nguyên mệnh khí.

Không phải ai cũng có thể tu mệnh khí.

Trước nay dưới Hoá Thần không có mệnh khí, chẳng ai ngờ Tần Cửu Khinh Kim Đan hậu kỳ lại có thể tu được mệnh khí. Dẫu vậy cũng vô dụng, không có linh căn, tựa như có tên không có cung, có mạnh mấy cũng không thể bắn.

Huống chi hắn bị ném ở Giáng Sương Cốc ——Nguồn cội của khí, mệnh khí đối với oan hồn lệ quỷ không khác sơn hào hải vị, ăn một cái tu vi tăng vèo vèo. Hắn không bị lệ quỷ cắn xé, có lẽ là nhờ nhóc xương khô bảo vệ.

Thiết Thiên trong cơ thể cũng nhìn trúng mệnh khí của hắn, mưu toan chiếm làm của riêng.

Tần Cửu Khinh không có linh căn không thể thôi thúc mệnh khí, song có thể dùng nó chống lại ma kiếm, có điều rất mất sức, hơn nữa dùng bao nhiêu sẽ ít đi bấy nhiêu.

Hắn áp chế tâm ma và Thiết Thiên, thân thể phàm thai không chịu nổi sức mạnh của mệnh khí, chỉ đổ mồ hôi đã là thiên phú dị bẩm.

Tiểu bạch cốt trộm liếc một cái, giơ xương tay che mắt.

Sao người này ướt dữ vậy?

Mái tóc đen dài dính trên làn da trơn bóng như ánh trăng được nước mưa gội tẩy, một giọt nước rơi từ trên trán xuống cằm, xuống cổ áo, rồi đọng trên xương quai xanh. Lại nhìn bộ hắc y rộng mở, ướt dầm dề dán trên người, từng đường nếp uốn giống như dây thừng trói chặt thân thể gợi cảm.

Trói, trói, trói chặt!

Mấy trăm trang thần thư mà Tiểu bạch cốt xem không hiểu kia hình như có miêu tả tỉ mỉ.

Trời ơi, Mắt Tím là hồ ly tinh?

Hèn gì biết mị thuật!

Tiểu bạch cốt như lâm đại địch.

Thiết Thiên: “Chậc, hoá ra là nhóc xương dâm.”

Tần Cửu Khinh đen mặt, nói trong thức hải: “Câm miệng.”

Đáng tiếc không phải ngôn linh, không thể chấn trụ ma kiếm, chẳng qua Thiết Thiên mới vừa bị hắn dùng mệnh khí đả thương, vẫn còn sợ hãi, không dám trêu hắn nữa.

Tần Cửu Khinh lấy Càn Khôn châu ra, kế đó lấy một bộ hắc y, chuẩn bị thay y phục, ai ngờ vừa mới kéo cổ áo, Tiểu bạch cốt lập tức lui ba bước xa, run rẩy nói: “Ngươi, ngươi đừng câu dẫn cốt!”

Tần Cửu Khinh: “…”

Thiết Thiên không thèm khách sáo, cất tiếng cười to: “Không hổ là hàn cốt ngàn năm, biết nhiều ghê!”

Tần Cửu Khinh khẽ hít một hơi, nói với Tiểu bạch cốt: “Ta đổi một bộ y phục khác.”

Tiểu bạch cốt: “…”

Ban nãy lỏa thể không cảm thấy gì, bây giờ trái lại thấy ngượng ngượng, đáng tiếc Tần Cửu Khinh không có chân khí, nếu không cần gì phải mất công thay quần áo, phủi cái là sạch.

Tiểu bạch cốt len lén nhìn hắn.

Tần Cửu Khinh nhận ra, khựng tay lại.

Tiểu bạch cốt liếc nhìn tám múi cơ bụng đâu ra đấy…

“Aaa!” Sau vài tiếng thét thánh thót liên tiếp, Tiểu bạch cốt chạy khỏi phạm vi ba mét, giữa đường còn bị vấp xiêm y, may mà tay chân y lanh lẹ nên không bị ngã.

Tần Cửu Khinh bị y chọc cho lắc đầu, động tác trên tay nhanh hơn.

Tiểu bạch cốt chạy một quãng thật xa vẫn cảm thấy nóng như lò lửa, vừa khéo đụng phải lệ quỷ vắt vưởng trên cây.

Lệ quỷ nghé con không sợ cọp: “Grào grào grào!”

Tiểu bạch cốt bắt lấy nó.

Lệ quỷ: “Grào? grào grào grào…”

Tiểu bạch cốt vội vã ăn lệ quỷ bình ổn tâm thần.

Tần Cửu Khinh ở xa xa nhìn thấy màn này.

Thiết Thiên hớn hở nói: “Tiểu bạch cốt này quả nhiên bất phàm, tay không xé oan hồn, nuốt sống lệ quỷ, ta nói hèn gì quỷ khí ở Giáng Sương Cốc loãng quá, hoá ra bị nhóc này ăn rồi.”

Lệ quỷ sinh ra từ ác niệm, không chỉ có oán, mà còn các cảm xúc tiêu cực như yêu, ghét, hận…. Điều kiện hình thành lệ quỷ có khi là một hồn phách không hoàn chỉnh, nhưng thường không cần thiết. Giáng Sương Cốc là ranh giới người quỷ, dễ nảy sinh ác niệm, vì thế oan hồn lệ quỷ trong cốc rất nhiều.

Nếu thả chúng khỏi Giáng Sương Cốc sẽ thành đại hoạ. Phàm nhân gặp phải e là sẽ bị đồ thành, tu sĩ dưới Kim Đan gặp phải e cũng sẽ mất mạng.

Tiểu bạch cốt lại như tiện tay hái trái cây, không hề sợ quỷ khí ngập trời kia, ăn ngon lành.

Thiết Thiên: “Ngươi thật sự không cần tiên cốt này? Tư chất cỡ này không thua gì vạn linh căn của ngươi!”

Phàm nhân vô số, lại không phải ai cũng có thể đi lên tu hành đại đạo. Linh căn là cơ bản, dẫu là ngụy linh căn tạp nham hay chân linh căn cụ thể rõ ràng, phải có linh căn mới có thể nhập môn tu hành, bước trên đại đạo, phi thăng thành thần.

Giữa linh căn, kém nhất đương nhiên là ngụy linh căn tư chất bình thường, vừa đoản vừa tạp, nếu lấy sông làm ví dụ thì nó chính là vũng nước nhỏ xíu, ngay cả suối cũng không bằng, chỉ bằng bàn tay mà thôi.

Đỡ hơn là chân linh căn, có hai ba linh căn cụ thể, như dòng suối nhỏ uốn lượn, có thể xuyên qua bên ngoài, nuôi dưỡng dự trữ linh khí trong linh điền, nếu chăm chỉ khắc khổ, gặp thêm cơ duyên, sinh thời có hi vọng Trúc Cơ, kết đan.

Linh căn cao nhất của Thập Nhị Tiên Sơn là đơn linh căn, ý trên mặt chữ, tư chất linh căn tập trung và mạnh mẽ, giống như nước sông cuồn cuộn, không ngừng lấy linh khí bên ngoài vận vào linh điền, hóa thành của mình, tốc độ tu hành hơn gấp mấy lần chân linh căn.

Trước khi Tần Cửu Khinh nhập môn, đơn linh căn đã là cực phẩm hiếm thấy, mãi cho đến khi hắn lên Thiên Ngu Sơn.

Vạn linh căn ——

Thoạt nhìn tạp nham như ngụy linh căn, nhiều linh căn trong cơ thể như rễ cây khó gỡ, không thành kết cấu.

Nhưng nó khác hoàn toàn với ngụy linh căn, ngụy linh căn bài xích nhau, là một vũng nước nhỏ. Vạn linh căn lại hỗ trợ lẫn nhau, nhất động vạn động, chỉ cần dẫn một tia linh khí nhập thể, tự sinh vạn lũ, rộng lớn như hải dương, mãnh liệt mênh mông, tốc độ tu hành hơn đơn linh căn mấy lần.

Tu sĩ bình thường đều để chỏm nhập môn, đến tuổi thành gia lập thất tới Trúc Cơ đã là anh tài, sau này không chỉ xem tư chất và chăm chỉ mà còn phải xem năng lực và cơ duyên.

Còn tu sĩ đơn linh căn, thường thường cập quan tới Trúc Cơ, sau đó kết đan, tuy không chắc có thể đột phá Nguyên Anh trong vòng hai ba trăm năm, nhưng đã là tiên nhân trong mắt người đời.

Chỉ có Tần Cửu Khinh.

Bảy tuổi Trúc Cơ, mười lăm tuổi kết đan, đến tuổi cập quan đã Kim Đan viên mãn, tu hành cực nhanh, không ai bì nổi.

Đây là vạn linh căn, kỳ tài tu hành trăm triệu năm khó gặp.

Cái Tần Cửu Khinh bị nhổ chính là con đường lên trời!

Thiết Thiên dụ dỗ: “Không ai hiểu chỗ tốt của vạn linh căn hơn ngươi, hiện giờ ngươi trắng tay, có vài sợi mệnh khí có tác dụng gì? Chỉ cần ngươi ăn nhóc xương khô kia, tiên cốt nhập thể, còn sầu không cửa phi thăng?”

Thiết Thiên lại nói: “Làm sao ngươi giống Quân Thượng Minh kia được? Đó là ngụy quân tử, gã giả mù sa mưa thu lưu ngươi dưỡng dục ngươi, tham thiên tư của ngươi. Còn ngươi không quen không biết nhóc xương khô, cả người cũng không phải, ngươi lấy tiên cốt của y và y ăn lệ quỷ kia không khác gì…”

Nó nói một đống, tận tình khuyên bảo, kết quả ——

Tần Cửu Khinh hỏi Tiểu bạch cốt: “Mọc xương ngón tay rồi?”

Tiểu bạch cốt thấy y mặc chỉnh tề, không sử dụng mị thuật nữa, xương cốt thả lỏng: “Mọc ra rồi!” Y vươn tay, xương ngón tay phát sáng trên xương bàn tay tròn trịa.

Tần Cửu Khinh lại hỏi: “Không đau?”

Tiểu bạch cốt: “Không, chỉ là không có xương cốt, trống trơn.”

Tần Cửu Khinh: “Sau này cẩn thận một chút.”

Tiểu bạch cốt nghe thấy âm thanh của hắn dễ nghe, mặt mày ôn hòa, không sợ nữa —— Khi không hung dữ hắn thật đẹp.

Tuy bọn họ không thể song tu nhưng có thể làm bằng hữu.

Làm bằng hữu…

Tiểu bạch cốt khẽ động tâm tư, vội nói: “Chúng ta phải ước pháp tam chương.”

Tần Cửu Khinh: “Hửm?”

Tiểu bạch cốt bẻ ngón tay: “Ngươi không thể dữ với ta.”

Tần Cửu Khinh: “…”

Hắn định giải thích, Tiểu bạch cốt lại nói: “Ngươi không thể lấy lại y phục đã cho ta!”

Tần Cửu Khinh: “……” E là giải thích không rõ.

Quan trọng nhất là điều thứ ba, Tiểu bạch cốt trịnh trọng nói: “Ngươi phải giữ mình trong sạch, không thể ướt mình câu dẫn cốt!”

Tần Cửu Khinh: “………”

Tội nghiệp Thiết Thiên đường đường một ma kiếm sáng thế, giờ đây cười hà hà như heo: “Này thì không nghe lời lão phu, cười chết ta, làm ơn ăn bộ xương ngốc giùm!”

Tần Cửu Khinh dùng mệnh khí hoá roi trong thức hải, quất ma kiếm, Thiết Thiên câm miệng.

Tiểu bạch cốt thấy hắn không lên tiếng, thúc giục: “Nhớ kỹ chưa?”

Sau một lúc lâu Tần Cửu Khinh mới nói: “Ừm.”

Tiểu bạch cốt giơ tay: “Đánh chưởng phát thề.”

Tần Cửu Khinh không nhúc nhích.

Tiểu bạch cốt cầm lấy tay hắn, đánh bốp bốp ba cái, cảm thấy mỹ mãn: “Được rồi!”

Tần Cửu Khinh: “…”

Tiểu bạch cốt bỗng nói: “Còn quên một chuyện.”

Không đợi Tần Cửu Khinh dò hỏi, Tiểu bạch cốt ảo não nói: “Ngươi phải giúp ta hóa hình.” Hỏng rồi, quên chuyện quan trọng nhất!

Tần Cửu Khinh hỏi: “Ngươi có pháp môn tu hành của mình không?”

Tiểu bạch cốt ngoẹo đầu, ánh mắt xanh mờ mịt.

Không cần hỏi nhiều, hiển nhiên là hoàn toàn không biết gì cả.

Tần Cửu Khinh kiên nhẫn giảng giải cho y: “Ta có một bộ pháp môn, ngươi có thể thử tu luyện, có điều tinh quái muốn hóa hình, không phải chuyện dễ…”

Tu chân giới không thiếu yêu tu, Chiêu Diêu Sơn có một vị yêu tu lão tổ, sống hơn ngàn năm. Chỉ là tu hành vốn là nghịch thiên, yêu tu so với con ngươi càng khó tu hành hơn. Nhân tộc bắt đầu từ Luyện Khí, yêu tu lại bắt đầu từ hóa hình.

Tinh quái muốn hóa hình, ít thì trăm năm, nhiều thì ba năm trăm năm, phải xem tư chất. Tinh quái không giống con người, người tư chất càng cao tu hành càng nhanh, tinh quái tư chất càng cao lại càng khó hóa hình.

Như Tiểu bạch cốt có tiên cốt, nếu muốn hóa hình thành công, e rằng phải dẫn tới lôi kiếp.

Tiểu bạch cốt nghe nghe, ngọn lửa xanh rưng rưng: “Ít thì trăm năm?”

Tiểu bạch cốt học thuộc làu thần thư lạnh lòng, Tham Tu chân nhân nói, cùng lắm ba mươi năm (cũng có thể mười năm năm năm ba năm thậm chí một năm), Tần Cửu Khinh sẽ nhập Nguyên Anh, cùng lắm năm mươi năm (cũng có thể ba mươi năm hai mươi năm thậm chí mười năm), Tần Cửu Khinh sẽ tiến tới cảnh giới Hóa Thần.

Bút ký rõ ràng —— Nguyên Anh kỳ là thời cơ song tu tốt nhất, bỏ lỡ vô cùng tổn thất!

60 trang như vậy!

Hơn nữa còn là song trọng khoái lạc.

Dù Tiểu bạch cốt một khoái lạc cũng không biết, nhưng không ảnh hưởng tới việc y song trọng đau buồn!

Một trăm năm mới có thể hóa hình, đến lúc đó y đi đâu tìm Tần Cửu Khinh?

Không tìm được Tần Cửu Khinh, sao y ăn được một ngàn cái giò heo hầm đậu tương hai ngàn cái đầu sư tử kho tàu ba ngàn cái bánh rượu dẻo trong túi Càn Khôn…

Huống hồ một trăm năm, món ngon đã thiu!

Tiểu bạch cốt: Như bị sét đánh!

Bộ dáng của y, Tần Cửu Khinh làm sao không hiểu: “Bình thường hóa hình rất khó, nhưng nếu ngươi chỉ muốn hoá thành người, có lối tắt.”

Mắt Tiểu bạch cốt bừng sáng: “Lối tắt gì!”

Tần Cửu Khinh nói: “Giống như mặc y phục, tạm thời mặc một lớp da.”

Tiểu bạch cốt kinh ngạc.

Tần Cửu Khinh sớm có tính toán, hắn biết một ít xảo thuật, nếu có thể tìm được Xích Đề quả, vỏ quả này cực thích hợp nhóc xương khô: “Ngươi yên tâm, ta…”

Tiểu bạch cốt lần này thật sự muốn khóc, khóc vì cảm động: “Ngươi thật tốt!”

Tần Cửu Khinh: “…”

Tiểu bạch cốt không thể khống chế cảm xúc: “Sau này ngươi mắng ta cũng không sao, giành y phục của ta cũng không sao, câu dẫn… Thôi tốt nhất đừng câu… Haizz, ta không ngờ ngươi tốt như vậy, nỡ hi sinh thân mình vì ta, ngươi yên tâm, làn da xinh đẹp như thế này, khụ…” Đột nhiên nhớ lại muốn khen người, Tiểu bạch cốt lập tức sửa miệng, “… Ngươi đẹp như vậy, ta chắc chắn sẽ đối xử với ngươi thật tốt, phụ trách đến cùng!”

Tần Cửu Khinh: “………”

Mặc dù mới bị quất, cũng ngăn không được Thiết Thiên cất tiếng cười to: “Ha ha ha ha ha ngươi không nỡ lấy tiên cốt của y, ngược lại y thèm thân mình ngươi ha ha ha ha ha!”

Hết chương 5


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.