Ngày hội thảo cuối cùng. Buổi sáng, anh dậy sớm là phẳng phiu chiếc áo sơmi trắng và sport suit. Nhìn miếng lụa bóng màu tím thêu nổi mấy chữ Ralph Lauren phía trong, anh có một cảm giác thỏa mãn lặng lẽ và lạnh lùng. Cũng gần như đồng thời với sự trỗi lên của cảm giác thỏa mãn là cảm giác ngao ngán.
Giờ giải lao buổi trưa, một cách tự động, anh và Hoàng dần tiến lại gần nhau. Hoàng hỏi anh:
– Anh về hôm nay à?
– Anh cũng về hôm nay? – anh hỏi lại.
– Tôi ở lại – Hoàng trả lời – Bà xã tôi muốn ở lại chơi chút. Sáng Chủ nhật bọn tôi mới về.
Hình như ai đó vừa đâm sầm vào Duy. Choáng váng bao trùm cơ thể. Liền đó là cảm giác buồn thê thảm. Ba giờ chiều nay, anh sẽ rời khỏi đây. Nàng thì chỉ vào ăn cùng mọi người vào buổi tối.
Từ lúc ấy, lòng anh như lửa đốt. Anh hầu như quên hẳn Hoàng và những người xung quanh. Anh phải nhìn thấy nàng một lần nữa. Anh phải bằng cách nào đó nói cho nàng biết anh về Hà Nội đêm nay.
Một giờ chiều, anh rời phòng họp. Anh vội vã thu dọn bàn chải và đồ cạo râu. Anh vứt quần áo vào vali – quần áo bẩn lẫn với quần áo sạch. Anh lấy một cái khăn mặt bọc hộp nữ trang bằng đá cẩm thạch anh mua làm quà cho M rồi bỏ nó vào túi ngoài của chiếc vali kéo. Anh đã muốn mua một cái gì đó khác; nhưng cả khu bán souvenir của resort không hề có gì ngoài những đồ chạm khắc đá. Những quả trứng cẩm thạch thô kệch đứng cạnh những hình phật bà và những ông Phúc-Lộc-Thọ toe toét cười.
Duy vào nhà tắm, vuốt lại quần áo và đầu tóc cho thẳng. Anh hối hả đi xuống cầu thang. Sau đó, anh bắt đầu đi từ góc này sang góc khác của cả khu nghỉ mát, vừa đi vừa lia mắt sục sạo. Từ bãi biển sang nhà ăn. Từ nhà ăn ra bể bơi. Rồi anh trở lại khu họp. Anh sang khu rừng thông gần đó. Rồi toàn bộ khu phòng nghỉ.
Đến khi biết chắc là nàng không ở trong khu nhà này, Duy đi ra cổng.
– Paradise ở đâu? – anh hỏi người gác cổng.
– Anh đi dọc đường này…
Duy không đợi nghe hết. Anh lập tức rảo bước về hướng được chỉ. Trời ấm, nhiều gió. Mồ hôi bắt đầu rịn ra ở thái dương anh.
Lúc thấy cái cổng cao, đan bằng tre, có chữ Paradise rất to ở trên, tim anh đập mạnh. Anh bắt đầu để ý thấy mình đang bước đi vội vã. Anh có cảm giác là anh đang bị quan sát. Duy ghìm bước lại, ưỡn thẳng lưng. Anh bước đàng hoàng. Anh đút hai tay vào túi quần cho khỏi thừa thãi.
Bây giờ mới là lúc khó xử. Anh sẽ làm gì tiếp? Đi vào trong nhà nghỉ và hỏi về nàng? Rồi đến gõ cửa phòng? Anh sẽ nói gì? Tôi sẽ về Hà Nội đêm nay, tạm biệt? Hay là sẽ không nói gì, chỉ chờ nàng ra mở cửa, gật đầu chào, rồi đi? Hay là sẽ xăm xăm đi tới, bất chấp, và làm bất cứ cái gì mà lúc đó anh “in the mood”? Hay là sẽ đi vào trong khuôn viên rồi chờ? Biết đâu sẽ gặp nàng. Hay là kiên quyết đi tìm nàng và nói hết tất cả? “Tất cả” là những gì?
Anh vừa nghĩ những điều trên, vừa giận dữ cười nhạt với chính mình: Từ bao giờ, anh lại phải suy nghĩ những câu hỏi kiểu này? Từ bao giờ, anh không còn phăng phăng làm những gì lóe lên trong đầu anh, bất chấp hiểm nguy và suy nghĩ của người khác? Trong lúc nghĩ thế, ở đáy tâm trí anh hiện ra khuôn mặt M. Khuôn mặt lẫn loáng thoáng trong những thứ loáng thoáng trôi nổi khác.
Cái cổng tre đã ở trước mặt. Người bảo vệ liếc nhìn anh. Anh ta vừa tò mò dò xét, lại vừa có cái vẻ cung kính, săn đón của một người phục vụ nhìn một người khách trông có vẻ giàu sang. Duy giữ khuôn mặt lạnh lù. Chân anh cứ thế tự động bước đi; nhưng không phải là tiến tới chỗ người bảo vệ mà đi thẳng tiếp theo con đường. Anh đang đóng vai một người đi dạo ngang qua.
Ở cuối con đường trải nhựa, anh dừng lại dưới một gốc cây thông. Anh nhìn xuống bãi cát và nhớ ra. Bãi biển này kéo dài về tận nơi anh ở.
Ý nghĩ đó vừa nhen lên, Duy đi cắt từ đường nhựa xuống bờ cát. Anh bắt đầu đi về phía nhà nghỉ của anh. Anh bước chậm nhưng kiên quyết; vừa đi vừa nghĩ rằng lâu lắm rồi anh không đi dạo một mình.
Anh đi dọc ngay sát mép nước, chỗ cát đã ướt nhưng sóng không lên được tới nơi. Tất cả sức nặng cơ thể và ý chí của anh dồn xuống những bắp chân. Anh để ý đến những cơ đùi căng lên mỗi lần anh nhấc chân; rồi đến sự lún của bàn chân trong cát khi anh đặt chân xuống; và một chút căng của đường gân phía trên gót chân khi anh bước tiếp.
Đến khu bãi biển thuộc nhà nghỉ Paradise, Duy đi chậm hơn. Cả khu bãi biển tĩnh lặng. Phía trong khuôn viên, một người đang xén tỉa cây. Một cô phục vụ mặc blu trắng đang bê một rổ bát đi về phía nhà bếp. Không có bóng khách. Mùa này không phải mùa du lịch.
Đến đoạn chính giữa bãi biển, anh dừng hẳn lại. Không cần phải đắn đo nữa. Anh nhìn thẳng lên khu nhà nghỉ, ráo riết tìm. Không thấy bóng ai. Anh đứng bất động năm phút, cảm giác rõ nàng đang ở rất gần anh. Không khí anh thở dường như cũng có kết nối với nàng.
Anh bắt đầu xăm xăm đi vào khuôn viên.
Anh đi khắp các bungalow dành cho khách VIP.
Anh ra sân tennis.
Anh vào nhà ăn.
Bể bơi.
Anh đi khắp khu nhà tầng dành cho khách loại thường.
Anh lùng sục trong vườn cây cảnh nhỏ của resort.
Không có ai.
“Vô ích, vô ích” – hai tiếng này trỗi lên và đều đều lặp lại trong đầu anh.
Duy quay lại mép nước. Anh đứng đó, thản nhiên nhìn thẳng lên căn phòng ở đối diện ới anh. Rồi anh quay người, điềm tĩnh đi dọc bãi biển, trở lại phòng mình.
Trong phòng, cái vali kéo nằm gọn gàng trên giường. Tất cả hành trang của anh chỉ có vậy. Tất cả đã sẵn sàng cho một chuyến đi mà lúc này cái gọi là “đích” bỗng nhiên trải rộng và xa hun hút. Anh tự nhìn thấy mình trong hai tiếng nữa sẽ kéo vali này ra xe, đi vào thành phố và lên máy bay đi tới cái đích xa xôi đó. Với mỗi chuyển động, anh sẽ rời xa nàng. Tức là rời xa một cái gì đó thân thiết rất khó cắt nghĩa, thuộc về anh. Chắc chắn thuộc về anh, như hai bàn tay này thuộc về anh.
Hai bàn tay trống rỗng.
Nỗi nhớ nhung, khao khát và bất lực lại trào lên đặc quánh quanh anh. Bất kể nó bắt nguồn từ đâu, anh biết sự nhớ nhung mong ngóng này là có thật.