Buổi sáng, nó cố mở mắt ra , đầu đau như búa bổ , hiện ra trước mắt nó là một căn phòng sang trọng mà trước kia chưa một lần nào nó dám nghĩ đến vì cái nghèo đeo đuổi, từng ánh nắng nhẹ len lỏi chiếu vào phòng làm các đồ đạc tỏa sáng một cách kì lạ giống như phát ra một vầng hào quang , có lẽ nào nơi đây là thiên đường chăng?. Quá đẹp quá sang trọng mọi thứ đều phát sáng, một cảnh tượng đẹp đến ngỡ ngàng mà đây là lần đầu tiên trong đời nó chiêm ngưỡng , đang đắm chìm trong những viễn cảnh tươi đẹp, thì bất chợt có người bước vào, không ai khác chính là hắn , nó ý thức được thực tại những gì đang diễn ra đối với mình , nó hét lên:
– A..aaaaa , anh làm gì ở đây?
– Thưa quý cô, phòng này là phòng của tôi , hồi hôm cô không nhớ gì à? Uống rượu say mèm được tôi đưa về là ngon lắm rồi , may tôi đây còn có lòng người cho cô trú nhờ một đêm chứ nếu không thì cô đã là mồi của mấy con chó dữ rồi đó.
– Ai cần anh quan tâm. Xí
– Thế là không cảm ơn một tiếng à.
– Thôi được rồi cảm ơn anh được chưa.
– Đúng thật là cảm ơn có một câu mà cũng khó.
– Á chết mấy giờ rồi ,
Hắn cười đáp:
– Đơn đơn thôi 8h chờ mấy
– Á xong trễ làm rồi, sao anh không kêu tui dậy thương thì thương cho trót chứ.
– Chuyện của cô tôi không cần phải quan tâm, còn giờ thì nhanh biến ra khỏi nhà tôi.
– Được rồi, thôi coi như hôm nay nghỉ ,mai đến sớm nghe thánh ca .
Nó lạch bạch lạch bạch bước ra khỏi phòng , vừa ra khỏi cửa là bụng nó lại biểu tình gay gắt , nhưng đâu đó mùi thơm của đồ ăn càng làm cho cái bụng của ngân reo lên , hắn đi tới bên nó nói:
– Nếu về thì ăn tí cháo đã rồi đi.
– Hehe sao hôm nay sếp tốt thế , có âm mưu gì à , ngửi thấy mùi nguy hiểm ở đây.
– Đúng là vớ vẩn , có ăn không thì bảo không ăn thì thôi, tôi ăn một mình cho nhiều.
– Này , làm người ai làm thế,
– Làm thế mới là người , mà thôi lại ngồi ăn.
– Tuân lệnh
Bụng đói mà được ăn một chén cháo nóng thì còn điều gì tuyệt vời hơn, cũng đã lâu lắm nó không được ai quan tâm chăm sóc, xa nhà là thế, mắt nó đỏ hoe , quả thật nó rất cảm động , ngân cũng đã từng mong muốn một điều rất nhỏ nhoi là được về nhà gặp má , để tha hồ làm nũng , và thưởng thức những món ngon, hạnh phúc nhiều khi đơn giản cũng chỉ là thế. Cuối cùng cũng không kiềm chế được những giọt nước mắt, nó đã òa khóc , những giọt lệ lăn dài trên má ngân hòa cùng với chén cháo, hắn thấy vậy đơ người một lúc liền lên tiếng:
– ừm… đừng nói là cháo tôi ngon quá cô cảm động đến khóc nha.
Nó không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, khiến hắn bối rối, để tránh không khí ngột ngạt như thế này hắn liền bỏ đi, ngân ngồi xử lí xong hết nồi cháo rồi lẳng lặng ra về không chào hắn một tiếng , chỉ để lại một mẫu giấy nhỏ trên bàn:
“ cảm ơn anh , người đã cho tôi cảm giác được tồn tại trong thế giới này”
Hắn biết ngân về khi nào , nhưng không dám ra mặt, vì sợ một lần nữa tim mình lại rỉ máu , hắn không thích nhìn nó khóc, thật lòng khi nó khóc trong lòng của hắn cũng không dễ chịu là bao, liền muốn đến bên ngân dỗ dành, nhưng đó là điều không thể. Dường như nó lúc nào cũng tự tạo ra cho mình một bức tường chắn vững chắc để đảm bảo rằng mình không bị các yếu tố ngoại cảm tác động, khiến hắn không thể làm điều gì hơn.