Chương 49: Đấu giá
“Thù này ắt phải báo”, Diệp Thành nắm chặt tay.
Đợi tới khi người của ba tông môn lên trên lầu hai thì cánh cửa lại có ba người đi vào, một lão già đầu bạc, một người trung tuổi mặc đồ tím và một thanh niên mặc đồ trắng.
Thấy vậy, Diệp Thành nheo mắt, ba người này chẳng phải hôm đó truy sát Sở Linh trong khu rừng rậm đó sao? Diệp Thành không ngờ lại gặp bọn họ ở đây.
“Người của Thị Huyết Điện”, nhiều người có mặt ở đây ngỡ ngàng.
Trong ba tông của đại sở thì Thị Huyết Điện hùng bá Bắc Sở, khiến các tông còn lại không dám đụng vào.
“Lần này náo nhiệt đấy”.
“Muốn có bảo bối e rằng không hề đơn giản”.
Bên dưới, một lão già đi vào, người ở đây gọi lão ta là Dương Các Lão.
“Quy định ở đây mọi người có lẽ đều biết cả rồi, ta không nói thêm nữa”, Dương Các Lão nói dứt khoát, “buổi đấu giá bắt đầu”.
Sau đó liền có người lấy một thanh linh kiếm đi lên, thanh linh kiếm này có ánh sáng tím bao quanh, chốc chốc còn phát ra âm thanh, là một thanh sát kiếm khủng khiếp.
“Tử Dương Kiếm, giá thấp nhất là năm mươi nghìn linh thạch, người nào ra giá cao thì có được nó”, Dương Các Lão điềm tĩnh nói.
“Ta ra năm mươi mốt nghìn”, rất nhanh, bên dưới liền có người giơ bảng lên nói.
“Năm mươi ba”.
“Sáu mươi nghìn”.
Chỉ mới đó mà giá trị của thanh kiếm đã được đẩy lên cao, và cái giá đó còn không ngừng được hét cao hơn nữa. Buổi bán đấu giá hết sức sôi nổi.
“Đắt quá”, Diệp Thành đứng ở góc không khỏi tặc lưỡi, mới món bảo bối đầu tiên đã có giá thế này rồi, bảo hắn sao có thể đem chỗ linh thạch ít ỏi của mình ra mà đọ được chứ.
“Ngươi chưa từng nghe tới khởi đầu tốt đẹp sao?”, Hùng Nhị nói, “món đồ đầu tiên chính là món đồ tạo không khí, sau đó sẽ càng rẻ hơn”.
“Tám mươi nghìn linh thạch”.
“Tám mươi lăm nghìn”.
“Chín mươi nghìn”.
Bên dưới vẫn sôi nổi như vậy, vì có được Tử Dương Kiếm mà người nào người nấy điên cuồng hét giá, hét đến đỏ mặt tía tai.
“Một trăm nghìn”, đúng lúc này, một giọng nói từ lầu hai vọng xuống, người ra giá chính là Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông.
“Lần này những người bên dưới không dám ho he thêm.
“Nếu không ai trả hơn thì thanh Tử Dương Kiếm này thuộc về Chính Dương Tông”, trên cao đài, Dương Các Lão đảo mắt một lượt, thấy không ai trả giá thì vung tay thu thanh kiếm về.
Sau đó bên dưới có người lên trên cao đài, trong tay còn cầm một cái lư đồng, bên trên lư đồng khắc đầy phù văn, còn có ánh sáng bao quanh. Mặc dù nó chỉ to bằng bàn tay nhưng lại mang theo luồng khí dồi dào.
“Chí dương đồng lư, giá khởi điểm ba mươi nghìn, bắt đầu trả giá”.
Chẳng mấy chốc, bên dưới đã có người trả giá, vả lại còn thêm mười nghìn linh thạch.
“Năm mươi nghìn”.
“Bảy mươi nghìn”.
“Ta ra chín mươi nghìn”.
Từng tiếng hét giá vang lên, bọn họ đều nhìn lư đồng bằng ánh mắt thèm thuồng.
“Lư đồng này trông không tồi”, Diệp Thành xoa xoa cằm.
“Muốn có thì phải tăng giá”, Hùng Nhị nói.
“Không có tiền”.
“Coi như ta chưa nói gì”.
Mới đó, bên dưới đã có người ra giá một trăm năm mươi nghìn, vả lại trông bộ một trăm năm mươi nghìn mà còn rất khó có thể lấy được lư đồng.
“Một trăm sáu mươi nghìn, Thanh Vân Tông của ta lấy nó”, bên trên vang lên giọng nói của trưởng lão Thanh Vân Tông.
Đột nhiên bên dưới trở nên im ắng vì Thanh Vân Tông là một tông môn vững mạnh, không ai dám đụng vào.
“Đã không ai ra giá thì vật này thuộc về Thanh Vân Tông”, Dương Các Lão đảo mắt, thấy không ai trả giá thêm thì phất tay thu lại lư đồng.
Tiếp sau đó, ông ta lấy ra một linh khí, đó chính là một cái gương bát quái. Cái gương vừa xuất hiện, linh quang chiếu sáng chói mắt người nhìn, nó mang theo khí tức khủng khiếp vô cùng.
“Giá khởi điểm một trăm nghìn tệ, bắt đầu trả giá”.
“Một trăm mười nghìn tệ”, bên dưới có một người mặc đồ tím trả giá.
“Chu Thương, ngươi không lấy được gương bát quái này đâu”, ở một nơi khác, một lão già tóc bạc mặt mày tối sầm lạnh giọng.
“Ta trả một trăm mười hai nghìn”, lão già tóc bạc bật cười.
Chu Thương nheo mắt lạnh giọng: “Hơn ngươi mười nghìn, một trăm mười ba nghìn”.
“Một trăm mười lăm nghìn”.
“Ta ra một trăm mười bảy nghìn”.
Cả Tàng Long Các chỉ có giọng nói của hai người này vang lên, cả hai giống như có ân oán trừ trước, trong mỗi câu nói đều mang theo ý chiến đấu đến cùng, cho dù có sứt đầu mẻ trán vẫn phải tranh nhau.
Quả nhiên, buổi đấu giá của chợ đen U Minh không hề yên bình, thực ra bọn họ đều âm thầm tranh đấu.
“Hai trăm nghìn”.
“Hơn ngươi mười nghìn, hai trăm mười nghìn”.
Gương bát quái được người ta tranh nhau kịch liệt, mãi tới khi có người thứ ba chen vào thì mới phá đi cái thế cân bằng giữa hai người kia, sau đó là người thứ tư, người thứ năm.
Bên dưới, cuộc tranh giành gương bát quái đã kết thúc, người có được nó chính là một lão già gầy gò trông như vượn.
Hừ.
Hừ.
Những tu sĩ vì không có được gương bát quái nên lần lượt hắng giọng, trong mắt mang theo ánh nhìn lạnh lùng.